Tiên Tuyệt

Chương 810: Kỳ lân tý giáp



Phù Vận Tiên Văn thất phẩm thượng, chống lại Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng. Phù Vận Tiên Văn trời sinh ưu thế khiến cho nó có thể ngang với Phù Hạch Tiên Binh cao hơn hai cấp. Nói cách khác nếu chỉ tính về phương diện giá trị đạo Phù Vận Tiên văn này ngang với một món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm trung.

Mặc dù còn là kém một ít, nhưng còn có ưu thế của sáu vật phẩm trước đó của Tiên Ma thương hành tích lũy được, cũng có thể bù lại phần chênh lệch này.

Nói cách khác, vốn là Tô Cửu Lan không có phần thắng chút nào, bây giờ biến thành một canh bạc thuần túy trông vào may mắn, thắng bại mỗi bên chiếm năm thành.

– Chỉ mất nửa ngày khắc một món Phù Vận Tiên văn thất phẩm thượng, tiên sinh… Ta thật không biết nên nói cái gì cho phải, nếu ta nói cho người khác nghe, người ta nhất định cảm thấy không thể nào, cho là ta đang nói láo.

Tô Cửu Lan vừa nói vừa cẩn thận quan sát đạo Phù Vận Tiên Văn này, chợt khẽ cau mày:

– Tiên sinh, dường như đạo Phù Vận Tiên Văn này khác với bình thường, chẳng lẽ còn có thêm năng lực phụ gì khác?

Vũ La gật đầu:

– Khắc đạo Phù Vận Tiên Văn này lên thân thể, nếu chủ nhân còn có Phù Hạch Tiên Binh, vậy lực lượng của Phù Vận Tiên văn sẽ tự động thêm vào Phù Hạch Tiên Binh. Lực lượng gia tăng tối thiểu hai thành, tối đa cũng chỉ có bốn thành…

– Chỉ có bốn thành…

Tô Cửu Lan lập tức nhảy dựng lên, không có chút phong phạm thục nữ gì cả:

– Tiên sinh, ngài yêu cầu quá cao! Chỉ bằng vào đặc tính phụ này đã có thể vượt qua món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng kia. Tiên sinh, chúng ta thắng chắc, ha ha ha!

– Tiểu thư…

Tiểu Sơ Tử nhẹ nhàng kéo vạt áo Tô Cửu Lan một cái. Sau khi hưng phấn cười to Tô Cửu Lan mới phát hiện ra mình đã nhảy lên bàn, tay nắm đạo Phù Vận Tiên văn kia vung vẩy, toét miệng ngửa mặt lên trời cười to, không còn chút hình ảnh nào cả.

Vù!

Tô Cửu Lan vô cùng nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, gương mặt đỏ như gấc chín. Mất mặt, thật là mất mặt, không ngờ lại đắc ý vong hình!

Nàng lén nhìn bọn Vũ La, bọn họ hết sức buồn cười nhưng không tiện, ai nấy phải cố nhịn. Vẻ mặt Tô Cửu Lan ảo não:

– Muốn cười thì cứ việc cười đi, dù sao dáng vẻ kia của người ta cũng đã bị các ngươi nhìn thấy…

Ha ha ha… Mọi người cùng nhau cười thật to, Tô Cửu Lan hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, bụm mặt nằm ở trên bàn. Tiểu Sơ Tử ở phía sau cũng che miệng cười trộm.

Nam thúc đi vào, cuối cùng hóa giải vẻ lúng túng của Tô Cửu Lan. Tô Cửu Lan giao rương đụng Kỳ Lân Tý Giáp cho Vũ La, sau đó tự mình đi ra ngoài:

– Nam thúc, ta sẽ đích thân phụ trách bán đấu giá trọng bảo cuối cùng.

Nam thúc theo sau Tô Cửu Lan với dáng vẻ vô cùng nghi hoặc. Từ trước tới nay tiểu thư vẫn không thích xuất đầu lộ diện, vì sao hôm nay lại như vậy? Chỉ có bọn Vũ La hiểu, đây là Tô Cửu Lan biểu hiện tôn trọng với tác phẩm của Vũ La.

Lăng Hổ Quy cũng còn đang đau lòng về một ngàn sáu trăm vạn tiên ngọc kia, tiến tới bên cạnh Vũ La hỏi:

– Ngươi nói đạo Phù Vận Tiên văn kia có thể bán được bao nhiêu tiền?

Cục diện không giống nhau, giá tiền cũng khác nhau.

Giống như món Phù Vận Tiên văn của Vũ La trong hội đấu giá của Thập Phương thương hành lần trước, nếu mang ra bán ở chỗ này, tăng giá gấp đôi cũng không phải là chuyện khó.

Vũ La lắc đầu một cái:

– Ta cũng không biết.

Đang nói, Tiểu Sơ Tử nhảy nhót xông vào:

– Tiên sinh, bên Lãnh Nguyệt thương hành đã có kết quả, món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng đó thành giao với giá bốn ngàn bảy trăm năm mươi vạn!

Vũ La sợ hết hồn:

– Mắc như vậy ư?

Lương Mạt Vũ nhàn nhạt nói:

– Ngươi vẫn không hiểu rốt cục Tam Phù có giá trị lớn tới mức nào. Hơn nữa lục phẩm thượng miễn cưỡng cũng có thể coi như là hàng cao cấp rồi, có giá như vậy cũng không có gì là bất ngờ. Vốn ta cho là món đó phải trên năm ngàn vạn.

Tiểu Sơ Tử lại nói:

– Bên Thập Phương thương hành cũng kết thúc, trọng bảo cuối cùng của bọn họ cũng thành giao với giá hai ngàn một trăm vạn, đáng tiếc coi như là thất bại so với Lãnh Nguyệt thương hành.

Tổ Thiên Thu im lặng, tâm trạng phức tạp có thể tưởng tượng được.

Tiểu Sơ Tử nói xong, nhảy nhảy nhót nhót rời đi.

Mà phía ngoài trên đài đấu giá, người chủ trì đã đổi lại là Tô Cửu Lan. Bất quá Tô Cửu Lan che mặt bằng lụa mỏng, chỉ để lộ ra đôi mắt to sáng ngời, khiến cho người ta không thấy rõ chân diện mục.

Phía dưới không khỏi bàn tán một trận.

– Chư vị, tại hạ Tô Cửu Lan.

Dáng vẻ của nàng có hơi pha lẫn khí tức giang hồ, ôm quyền thi lễ xung quanh, chứ không thùy mị dịu dàng như khi trước mặt Vũ La.

– Vật đấu giá cuối cùng này, chắc chắn là mọi người hết sức tò mò. Ta có thể cho mọi người biết, các vị sẽ không hối hận đã tới chuyến này!

Vẻ tự tin của nàng dường như đã ảnh hưởng tới những người trong bao sương, bên trong bao sương lại vang lên một tràng tiếng nghị luận rất nhỏ, hiển nhiên người mua đều đang thương lượng cùng cố vấn, tham mưu của mình.

Tô Cửu Lan khoát tay:

– Kế tiếp xin thỉnh vật phẩm cuối cùng trong hội đấu giá của chúng ta, mời các vị xem!

Có người bưng một cái khay đi lên, trên đậy bằng một mảnh gấm đỏ. Tô Cửu Lan đưa tay kẹp lấy góc mảnh gấm, sau đó bất động. Thấy mọi người tỏ vẻ nôn nóng, nàng mới mỉm cười kéo hẳn mảnh gấm ra.

Trong khoảng thời gian vài lần hô hấp, trong cả hội trường đấu giá lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đạo Phù Vận Tiên Văn nho nhỏ kia.

Nó xinh đẹp mê người, nhưng là đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân khiến cho mọi người ngẩn ngơ như vậy. Những kẻ được Tiên Ma thương hành mời tham gia đấu giá toàn là nhân vật sừng sỏ trên Tiên giới, thực lực tự nhiên khỏi phải nghi ngờ. Tất cả bọn họ cũng đã nhìn ra đạo Phù Vận Tiên Văn này đã đạt tới tiêu chuẩn thất phẩm thượng.

Hội đấu giá Tê Lan tập lần này xuất hiện tới hai tác phẩm Tam Phù, chuyện này khiến cho người ta khó lòng tin được.

Sau lúc yên lặng lúc đầu, tất cả người mua cũng không thể bình tĩnh được nữa, bên trong bao sương lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao như ong vỡ tố. Lương Mạt Vũ nghe tiếng ồn ào vang lên bên ngoài, không nhịn được thở dài một tiếng. Vũ La hiếu tâm tư của y:

– Ta còn đang cố gắng, ngươi cũng có thể nhìn thấy, mỗi một tác phẩm của ta đều có ý nghĩ riêng của mình. Nếu tiếp tục phát triển theo chiều hướng này, ta có lòng tin trong ba mươi năm sẽ làm được.

Lương Mạt Vũ ảm đạm gật đầu một cái. Mặc dù y cũng có lòng tin đối với Vũ La, nhưng trước khi chưa thành công, biến số là quá nhiều, làm thế nào y có thể thật sự yên tâm?

Phía ngoài tiếng nghị luận kéo dài trong khoảng thời gian tàn một nén nhang, Tô Cửu Lan một mực cười híp mắt đứng yên trên đài. Nàng biết bên trong bao sương mọi người không chỉ đang nghị luận, còn đang suy nghĩ cách gom góp tiền bạc, cho nên nàng dành thời gian cho mọi người.

Dần dần tiếng bàn tán giảm xuống, Tô Cửu Lan mới làm mọi người khiếp sợ thêm một lần nữa:

– Bằng vào nhãn quang của các vị, không cần tiểu nữ nhiều lời hẳn các vị cũng có thể nhìn ra, đây là một món Phù Vận Tiên Văn thất phẩm thượng. Nhưng đạo Phù Vận Tiên Văn này còn có một năng lực đặc biệt khác, nếu ta không nói, có thể mọi người sẽ không nhìn ra.

Nàng dừng một chút, làm cho mọi người càng thêm nôn nóng, sau đó nói rất nhanh:

– Năng lực này vô cùng đặc biệt. Đạo Phù Vận Tiên Văn này có thể tự động phối hợp cùng Phù Hạch Tiên Binh của chư vị, gia tăng uy lực lên ngẫu nhiên từ hai thành đến bốn thành.

– Nàng nói cái gì!

– Chuyện này là thật sao?

– Không ngờ lại có tác phẩm như vậy…

Bên trong bao sương tất cả mọi người cũng không thể bình tĩnh được nữa, có ít nhất một nửa người hô lên, cả hội trường đấu giá trở nên hỗn loạn.

Sau đó Tô Cửu Lan chỉ cười híp mắt đứng không nói, cứ mặc cho mọi người ồn ào. Không ít người đã nhất định chiếm cho bằng được tác phẩm này, bắt đầu bán ra sản nghiệp ào ạt lấy tiên ngọc, chuẩn bị tranh đoạt món Tiên Bảo này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.