Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 54



Chương 54: Điều tra

Ông chủ lớn, ba chữ này, có lẽ giám đốc Hứa không biết là ai, nhưng lại biết được rằng, Đông Hoàng có thể đứng sừng sững ở thành phố S, người đứng sau nó, chắc chắn phải là người rất bản lĩnh, có thể sẽ muốn gặp.

Mà lúc này, Tô Mộng lại nói với mình, người cứu Giản Đồng ra, chính là “ông chủ lớn” thần bí đó.

Ông chủ lớn, chỉ là một cách gọi sau lưng của người chủ đó mà thôi.

Giám đốc Hứa bủn rủn tay chân ngã xuống dưới đất, đầu óc cứ kêu vù vù, Tô Mộng không nói triệt để câu chuyện, nhưng như vậy, đã đủ để khiến cho giám đốc Hứa hiểu rõ mọi chuyện.

Đầu óc rối bời cả lên, đột nhiên, ổn định lại †âm trạng, giám đốc Hứa bỗng nhiên ngẩng đầu, gọi nói: “Hướng đi của Giản Đồng hôm nay, tôi không biết. Chị Mộng, đợi một chút để tôi tra xem.

Chắc chắn là kẻ nào đó muốn tìm đường chết, mới bảo Giản Đồng đi đến đó.

Sớm biết người xấu xí như Giản Đồng, có quan hệ mờ ám với “ông chủ lớn” đó, dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn thấy Giản Đồng không vừa mắt, … nhưng không có nghĩ cô ấy muốn tìm đường chết.

Tô Mộng cảm thấy hoài nghỉ, người giám đốc họ Hứa này, bản thân cô ấy hiểu, không đến nỗi phải nói dối như vậy.

Nhưng nếu như không phải do giám đốc Hứa sắp xếp, vậy Giản Đồng… đứng cạnh đó, giám đốc Hứa đột nhiên chạy ra ngoài, nhìn thấy người liền hỏi: “Cô ấy đâu?”

“Hả?”

“Giản Đồng! Cô ấy đâu?”

“Đang, đang ở phòng nghỉ ngơi. Giám đốc Hứa, chị tìm Giản Đồng…”

Người này vẫn chưa nói xong, giám đốc Hứa liền chạy vụt đi mất.

“n “Cô Giản Đồng này, lại gây ra chuyện gì, mà lại kích động đến chị Mộng, còn để giám đốc Hứa tự thân đi tìm nữa không biết?”

“Cô quan tâm đến cô ấy để tìm cái chết à”

“Cũng phải”

Ở đây vẫn đang trò chuyện với nhau, thì giám đốc Hứa nhanh như gió, chạy đến phòng nghỉ ngơi, “Giản Đồng, cô…” Cô ấy đã quen với thái độ nói chuyện với Giản Đồng hằng ngày, đột nhiên, nhớ đến lời Tô Mộng nói, ngại ngùng ho một tiếng, rồi hạ thấp giọng: “Cô không sao chứ?”

Giản Đồng vô cùng kinh ngạc, từ lúc nào mà giám đốc Hứa lại quan tâm đến mình như vậy.

“Không sao.”

“Tôi… tôi là muốn hỏi, chuyện xảy ra ở phòng riêng tâng 6 hôm nay”

Giản Đông đơ cứng người lại.

“Cô đừng căng thẳng” Giám đốc Hứa động viên nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, hôm nay tôi không hề sắp xếp công việc ở tầng 6 cho cô, nhưng sao cô lại chạy đến phòng riêng tầng 6 thế?”

Cô ấy vừa hỏi Giản Đồng, trong lòng vừa nghĩ: chắc không phải là do Giản Đồng ham tiền chứ, suy cho cùng, những chuyện mà Giản Đồng từng làm, cho dù có bị đè xuống, nhưng mọi người ở trong Đông Hoàng, trong lòng đều biết rõ.

Có thể vì tiền mà không màng đến tôn nghiêm, nhưng chưa chắc có thể vì tiền mà không cần đến tính mạng.

“Có người đến gọi tôi” Giản Đồng không hề nghĩ nhiều như thế, huống hồ cô ấy chỉ nghĩ rằng giám đốc Hứa hỏi cái này, chỉ là muốn thăm dò một chút, suy cho cùng mình cũng không phải do cô ấy sắp xếp, nhưng lại chạy đến phòng riêng tầng 6, như vậy cũng không tốt cho lắm.

Giám đốc Hứa chau mày: “Là ai?” Cô ấy nhìn chắm chằm vào Giản Đồng với ánh mắt sắc bén.

“Tôi không quen, chắc là do vị khách hàng đó đề nghị, điểm tên tôi bảo tôi qua đó”

“Như vậy sao, vậy lúc cô đi, trong phòng riêng có người nhân viên nào không” Quả là một người từng trải, ngay lập tức liền nhắc đến điều này.

“Trân…” Giản Đồng vừa mới nhắc đến từ “Trân”, đột nhiên dừng lại.

Cô ấy không ngốc, đem câu hỏi của giám đốc Hứa, nhớ đi nhớ lại hai lần, đột nhiên hiểu ra, giám đốc Hứa không chỉ đang thăm hỏi, cô ấy còn đang muốn lấy thêm thông tin từ mình.

Cô ấy cắn cắn môi, không phải không căm hận Trân Mộc Mộc, chỉ là cái chuyện đi cáo trạng sau lưng người khác này, cô ấy không muốn làm.

“Ai?” Giám đốc Hứa lại hỏi một lần nữa.

Nhìn chằm chằm vào Giản Đồng, nhưng Giản Đồng, lại cứ im lặng, không ở miệng nói một chữ.

Trong ánh mắt giám đốc Hứa hiện ra sự bất lực, rồi lại liếc nhìn Giản Đồng, vỗ vỗ vào vai của Giản Đồng: “Vậy cô nghỉ…” đột nhiên, giám đốc Hứa mở to mắt, nhìn xuống dưới bàn tay, nhìn vào.

bộ quần áo Giản Đồng đang mặc.

Vừa nấy quá gấp gáp, nên chỉ muốn nghe kết quả từ Giản Đồng. Vì vậy cũng không chú ý đến quần áo Giản Đồng đang mặc.

Mà lúc này, ánh mắt của giám đốc Hứa, lại để trên bộ quần áo của Giản Đồng.

Tuy Giản Đồng đã nhét vạt áo sơ mi vào trong quần, tuy cái quần thể thao đó tương đối trung tính, nam nữ đều có thể mặc được.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là quần áo của một người đàn ông.

Giám đốc Hứa giống như nhìn thấy ma, cực kì chú ý đến Giản Đồng… cô Giản Đồng này, cũng không có chỗ nào kì lạ. Nhưng sao lại…

“Khụ khụ, tôi đi trước đây.”

Giám đốc Hứa quay đầu rời đi, trong lòng một mớ hỗn độn.

Tô Mộng đi theo sau giám đốc Hứa, nhưng cô ấy không bước vào phòng nghỉ ngơi, chỉ khoanh tay, đứng dựa vào bức tường bên cạnh phòng nghỉ, cách một cánh cửa, nghe thấy hai người đang nói chuyện rì rào ở trong phòng, tuy không nghe rõ, nhưng vẫn đủ để hiểu.

Giám đốc Hứa vừa ra ngoài, thì nhìn thấy Tô Mộng, Tô Mộng giơ chân bước đi, giám đốc Hứa lập tức đi theo sau.

“Chuyện này có gì đó không bình thường”

Giám đốc Hứa nói ra quan điểm của mình: “Cô ấy nói là do khách hàng đích thân điểm tên cô ấy.

Trong phòng riêng còn có một nhân viên. Bây giờ cũng không biết người nhân viên đó là ai”

Tô Mộng rút điện thoại ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Trầm Nhất: “Lúc mọi người bước vào phòng riêng, thì trong phòng có những ai? Có nhân viên nào mặc đồng phục của Đồng Hoàng không?”

Đầu dây bên kia không rõ ràng: “Có một người con gái, dáng vẻ trông rất thuần khiết, nhưng tôi không biết cô ấy tên là gì…” Dừng một lúc, rồi nói tiếp: “Nhưng tôi luôn cảm thấy cô gái này trông rất quen mắt”

Nếu như quen mắt, vốn dĩ lúc đầu sau khi Giản Đồng ra tù, chạm mặt lại với Trầm Tu Cẩn, chẳng phải là lúc cứu Trân Mộc Mộc sao.

“Hay là tôi sẽ đưa ảnh cho cậu, xem cậu có nhận ra không.”

“Được”

“Vậy được, bây giờ tôi sẽ quay về văn phòng, cậu đến văn phòng của tôi đi” Tô Mộng cúp điện thoại, rồi lập tức gọi cho người ở bộ nhân sự: “Cô đem tất cả tài liệu của nhân viên ở Đông Hoàng, lập tức gửi vào email cho tôi”

“Chị Mộng, tôi..” Giám đốc Hứa mặt đỏ bừng bừng, có chút ngại ngần gọi.

“Chuyện của cô, để sau hằng nói, bây giờ tôi phải đi giải quyết chuyện khác”

Nghe Tô Mộng nói như vậy, giám đốc Hứa liền thở dài một hơi, “để sau hãng nói”, vẫn còn dư chữ “nói”. Nếu như không có cái dư thừa đó, vậy thì sẽ không cần phải “nói” tiếp nữa.

Tô Mộng vội vàng chạy về văn phòng của mình.

Trầm Nhất đã ngồi trong văn phòng đợi cô ấy.

Thao tác của người ở bộ nhân sự rất nhanh, Tô Mộng vừa về đến văn phòng, thì tài liệu cũng được gửi đến.

Mở tài liệu ra, lật từng trang cho Trầm Nhất xem: “Cậu cứ xem kĩ đi, người này, không thể giữ lại được”

Nhân viên của Đông Hoàng, có thể có chút nhỏ nhen, nhưng nếu muốn làm hại người khác, thì không thể giữ lại được.

Trầm Nhất tỉ mỉ nhìn, đột nhiên, cầm chặt vào con chuột máy tính, dừng lại: “Chính là cô ấy!”

“Trân Mộc Mộc?”

Tô Mộng nheo mắt nhìn vào hồ sơ của Trân Mộc Mộc đang hiện trên màn hình máy tính, ảnh của cô ấy, ở ngay trước mặt, đột nhiên, Tô Mộng bật cười: “Tôi không nên mềm lòng.”

Bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Trầm Nhất: “Boss bảo cậu đi điều tra chuyện xảy ra ở phòng riêng tầng 6 hôm nay đúng không? Vì thế tôi quay cuồng tìm kiếm như này, cũng tính là đã giúp được cậu rồi chứ?”

Trầm Nhất không phủ nhận: “Tô Mộng chị thật là hiểu Boss”

“Không phải là tôi hiểu Boss, mà do tôi thấy Boss đối xử với Giản Đồng khác với những người khác”

Trầm Nhất cảm thấy chói tai, Hạ Vi Minh mới là báu vật trong lòng của Boss, chả có liên quan gì đến cô Giản cả: “Có những chuyện chị không biết, đừng phát biểu linh tinh”

Tô Mộng không nói gì chỉ bật cười, tự cho rằng người không nên phát biểu linh tỉnh phải là Trầm Nhất, chứ không phải cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.