Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 77



Chương 77: Lục Thâm và Kane

Cô đang nổi điên, bản thân Giản Đồng biết.

Nhưng cô của lúc này, trong mắt của Trầm Tu Cẩn, lại xinh đẹp đến kinh ngạc, thậm chí so với Giản Đồng của ba năm trước, còn xinh đẹp hơn…

Điều này, cô lại không biết!

“Anh nói đi.”

Cô không sợ đánh mất bất kì thứ gì, bởi vì cô không còn thứ gì để mà mất rồi!

“Tôi muốn…” Trầm Tu Cẩn có chút mê loạn, đột nhiên, giọng nói bỗng dừng lại!

Sắc mặt thay đối, lạnh lùng nhìn người phụ nữ ấy: “Cô có thể cho tôi thứ gì?”

Anh từ trước đến giờ đều lí trí, từ trước đến giờ đều điềm tĩnh, trước giờ đều như vậy, sao lại có thể, tùy ý để một người phụ nữ, làm xáo trộn mình chứ.

Lời của ông nội, vẫn còn đọng lại bên tai, ông nội nói, khi một người phụ nữ xuất hiện, mà cô ấy có thể ảnh hưởng đến tậm trạng và quyết định của anh, vậy thì, không được do dự, hãy tận tay giải quyết cô ấy.

Giản Đồng chán nản rồi… A Lộc, A Lộc, tôi vẫn vô dụng như vậy.

Tại sao?

“Tại sao vậy? Chủ tịch Trầm, tôi đối với anh mà nói, đã không còn tác dụng gì rồi. Xin anh rộng lòng giúp đỡ, thả tôi đi, giống như thả ra một con súc vật, đơn giản như vậy, dễ dàng như vậy, tại sao lại không thể bỏ qua cho tôi?”

Cô chán nản, “Nếu như anh hận tôi, tôi cũng đã ngồi ba năm tù rồi, tôi cũng đã không còn gì rôi, anh giữ lại tôi, còn có tác dụng gì chứ?”

Trầm Tu Cấn cười nhẹ một tiếng: “Giản Đồng, ba năm rất nhiều sao? Ba năm, và một mạng người, cái nào rẻ túng hơn? Tôi đương nhiên phải giữ lại cô, giữ lại cô, hành hạ từ từ, cho đến khi cô trả sạch nợ cho mạng người đó thì thôi.

Cho dù tôi bằng lòng thả cô đi, cô có từng nghĩ rằng, ông chủ nhà Hạ tuổi tác đã lớn như vậy, nhưng chỉ có một người thân duy nhất là Vi Minh không?

Nếu như dễ dàng thả cô đi như thế, tôi phải đối mặt thế nào với nhà họ Hạ đây?”

Giản Đồng không nói gì, cúi thấp đầu xuống, Trầm Tu Cẩn chau mày lại, vẻ đẹp tuyệt vọng trên người cô lúc nãy, hiển hách nhất thời, biến mất không để lại dấu vết gì, lại trở về thành người phụ nữ sợ hãi rụt rè mà khiến anh cảm thấy khó chịu đó.

“Chủ tịch Trầm”, vào lúc Trầm Tu Cẩn chìa tay ra hướng về phía cô, Giản Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Chủ tịch Trầm, anh đã từng nói, chỉ cân trong vòng một tháng, tôi cho đủ số tiền 17 tỉ đó vào trong cái thẻ, thì anh sẽ không quan tâm đến việc tôi rời đi hay ở lại nữa.

Chủ tịch Trầm, anh là người cầm quyền của nhà họ Trâm ở thành phố S, anh nói chuyện một lời nói một gói vàng, nên sẽ không nuốt lời, đúng chứ?”

Bất luận thế nào, cô ấy cũng phải thử một lần… Nếu không thì, thật sự phải nợ A Lộc đến tận kiếp sau rồi.

Người con gái đó nói, cô ấy chưa từng đến Nhĩ Hải, cô ấy muôn mở một nhà nghỉ bên bờ của Nhĩ Hải… Sau đó, liên nhắm chặt mắt, không mở mắt ra lần nào nữa.

Giản Đồng đang chờ đợi câu trả lời của Trâm Tu Cẩn, đang chờ đợi Trầm Tu Cẩn đưa ra quyết định.

Nhưng Trầm Tu Cẩn lúc này, trong lòng lại nổi lên cơn tức giận… lòng quyết tâm muốn rời xa mình của người phụ nữ này, lại mãnh liệt như vậy!

Trong lòng nổi dậy một ngọn lửa không tên, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Đương nhiên. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, kì hạn một tháng đó, không còn bao lâu là đến rồi.”

Anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa ở chỗ Tô Mộng, anh ấy không tin, người phụ nữ này, còn có thể kiếm đủ 17 tỉ ở đâu nữa.

Đừng nói là 17 tỉ, kể cả có là 1 triệu 7, từ ngày hôm nay trở đi, cũng không có một phần dành cho cô.

Nghe thấy thế, Giản Đồng liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhất cử nhất động của cô, dù là một cử động nhỏ, cũng đều bị người đàn ông đó cho vào tầm mắt.

Đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của Trầm Tu Cẩn, lộ ra sự mỉa mai…

Anh giơ đôi chân thon dài lên, đi một vòng rồi ngồi lên chiếc sô pha, cầm lên quyển báo kinh tế ở trên bàn, lúc ngồi xuống, lạnh lùng nói một câu đuổi khách: “Bi ra ngoài.”

Giản Đồng cũng không muốn ở lại đây nữa.

Bước xuống chiếc sô pha, rồi đi ra ngoài thang máy, không ngờ rằng, đẳng sau cô có một đôi mắt đen sâu, cứ nhìn theo cô bước vào trong thang máy.

Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Giản Đồng liếc nhìn Trầm Tu Cẩn đang ngồi trong phòng khách, người đàn ông đó, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ chäm chẵm nhìn vào quyển báo.

Cô rủ mắt xuống.

Tập đoàn Lục thị Lục Thâm liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc sô pha ở trong văn phòng của mình: “Cậu dạo này, hình như tâm trạng vô cùng tốt.”

“Đương nhiên, vì gặp được một con thú săn vô cùng thú vị.”

“Kane”, Lục Thâm nghe thấy người đàn ông ngồi trên sô pha nói, liền đặt xuống tập tài liệu trên tay, nhìn vê phía đối phương, thận trọng nói: “Đừng tiếp tục nữa. Cái này vốn không có gì hay ho cả”

“Không không không, A Thâm, cậu không biết được săn thú chính là một hình thức vận động vô cùng tao nhã”

“Nếu như săn thú thực sự thú vị như vậy, vậy những năm gần đây, sao cậu lại đổi hết thú săn này đến thú săn khác như vậy chứ?”

Kane giơ ngón trỏ lên rồi đung đưa: “Không không không, cái thú vị của săn thú, nằm ở quá trình bị săn từng chút một của con thú săn mà mình nhìn trúng. Cái tớ hưởng thụ, chính là quá trình. Quá trình, cậu có hiểu không? A Thâm của tớ.

Lục Thâm chau mày lại theo phản xạ, “Tớ vốn không hề có cái hứng thú độc ác này như cậu.”

“Phải, phải, phải, trong lòng của cậu chỉ có An Nhiên, sao có thể…” Kane đột nhiên “Xùy” một tiếng, “Tớ xin lỗi, A Thâm”

Sự lạnh lùng trong mắt của Lục Thâm, dần dần tiêu tan.

“Sau này, đừng nhắc đến cô ấy nữa”

Lục Thâm lãnh đạm nói một câu.

“Lục Thâm, như này không được, thực sự không được, cậu cứ sống mãi trong quá khứ, không thoát được ra rồi”

“Tớ không hề muốn thoát ra” Lục Thâm lạnh lùng nói, “Được rồi, đi săn con thú săn của cậu đi”

Hiển nhiên, Lục Thâm vốn dĩ không muốn cùng Kane tiếp tục nhắc đến chủ đề đó nữa.

“Haha”, Kane bật cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi giơ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay: “Ừm ~ Bây giờ vẫn còn sớm, cô ấy vẫn chưa đi làm: Lục Thâm dường như đã nắm được trọng điểm nào đó: “Chưa đi làm… là ý gì?” Anh ấy cũng nhìn lên đồng hồ – 15:37.

Giờ này, chính là giờ đi làm, kể cả có tan làm trước, vậy cũng không thể là “Cô ấy vẫn chưa đi làm”.

“Ồ, con thú săn thú vị đó à, cô ấy làm việc ở khu vui chơi giải trí Đông Hoàng” Vậy thì là buổi tối rồi.

Có một suy nghĩ, thoáng hiện lên trong đầu của Lục Thâm, nhưng anh ấy chưa kịp nảm chắc, thì lại biến mất rồi.

Lắc lắc đầu… Có thể dạo này hơi mệt.

Lục Thâm nhăn mày lại, “Có điêu, những người phụ nữ làm việc ở Đông Hoàng, tớ không cảm thấy có gì thú vị cả”

“Không không không, cô ấy rất thú vị, là người phụ nữ thú vị nhất mà tớ từng gặp, mà không phải một trong những người phụ nữ. A Thâm, đột nhiên tớ nghĩ ra một ý hay. Tớ không đến khu vui chơi nữa rồi”

“6. Vậy có nghĩa cậu từ bỏ con thú săn đó rồi?”

Đương nhiên không thể, với tính cách mà anh ấy đã hiểu rõ của Kane, cái tên này nhất định sẽ không chủ động từ bỏ con thú săn mà cậu ấy nhìn trúng, cho đến khi… săn thú thành công.

“Không không không, tớ chỉ đang cảm thấy, đến khu vui chơi giải trí tìm cô ấy, không hay bằng cái kế hoạch mới tớ vừa nghĩ ra. Đúng rồi, đúng rồi, cứ làm như vậy đi” Câu nói này của anh ấy vừa giống như đang trả lời Lục Thâm, vừa giống như đang tự nói với chính mình.

Lục Thâm cũng quen rồi, nên chỉ chau mày lại, có những lời, gần phát ra miệng, thì anh ấy lại nuốt vào, bởi vì hiểu được quá khứ của Kane, vì vậy, có những lời, rất khó để mở miệng với Kane.

“A Thâm, tớ đi trước đây.”

“Ừm”

Khi Kane đặt tay vào tay câm của cánh cửa ở văn phòng, trong lòng Lục Thâm động một tí thì than thở một tiếng, ôi…

“Kane, đôi lúc có những chuyện, nên có chừng có mực, làm tổn thương người khác cũng sẽ làm tổn thương chính mình”

“Cậu đang nói cái gì, tớ không hiểu.”

Lục Thâm lắc lắc đầu: “Không, cậu hiểu, ý tớ muốn nói… Nếu như có một ngày, số phận có thể lại trùng hợp như này, trong những con thú săn mà cậu nhìn trúng, lại gặp đúng người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời mình, tớ hỏi cậu, vậy lúc đó, cậu sẽ làm gì?”

“Không thể nào xảy ra được” Để lại một câu nói, Kane mở cửa, đi ra khỏi văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.