Thời gian thấm thoát như thoi đưa. Lôi Cương không ngờ đã ở Kiếm Đỉnh môn được một năm. Trong thời gian một năm này ngoại trừ việc Đao Đồ tới vài lần ra những đệ tử khác của Kiếm Đỉnh môn như quên mất một người như Lôi Cương.
Mà vóc dáng của Lôi Cương cũng cao lớn hơn rất nhiều. Làn da ngăm đen từ từ chuyển sang màu vàng. Đôi mày rậm, với cặp mắt kiếm khiến cho gương mặt của Lôi Cương mặc dù còn nét trẻ con những đã có một sự trưởng thành. Cho dù hắn mới có mười hai tuổi rưỡi.
“Rầm! Rầm! Rầm!” Trên mặt đất trống trải liên tục vang lên những tiếng động.
Một gã thiếu niên trần truồng cao chừng năm thước đang dùng vai mình để đẩy tảng đá to. Da thịt toàn thân hắn có màu đồng, cơ thể săn chắc. Đây chính là hình ảnh của Lôi Cương sau một năm.
Việc làm khổ bản thân gần như đã trở thành chương trình mỗi ngày của Lôi Cương. Còn đối với Thất Tinh kiếm cương quyết, Lôi Cương không hề động đến. Sau một năm bị Lôi Cương công kích, tảng đá lớn đầy góc cạnh cũng bị mòn đi. Trong vòng một năm này Lôi Cương thu hoạch được rất nhiều thứ. Hắn tự mình tìm được kinh mạch, rồi theo những gì mà Ngũ Hành thể tu miêu tả để vận hành. Tuy rằng Lôi Cương không thể vận hành đủ một chu thiên nhưng cũng làm cho hắn vui vẻ tới mấy ngày.
Cho tới khi cảm thấy mệt mỏi, Lôi Cương mới thôi làm khổ bản thân. Sau đó hắn cầm lấy một tảng đá sắc bén chống lên tay trái. Hắn dùng lực tay phải ấn mạnh xuống khiến cho làn da màu đồng lõm vào nhưng cũng không bị chảy máu. Ngay lập tức hai mắt Lôi Cương sáng lên, trầm giọng nói:
– Thế này không biết đã đạt tới cảnh giới Đồng Bì hay chưa? Có điều, mình vẫn chưa thể vận hành tâm pháp được một chu thiên…
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lôi Cương lại nhằm tảng đá mà công kích. Khi thì đấm, khi thì dùng đùi mà đá rồi lại khuỷu tay, đầu gối. Cho tới khi mồ hôi ướt đẫm, toàn thân đỏ bừng Lôi Cương mới dừng lại. Nhìn ráng chiều đỏ ối, Lôi Cương trở về chiếc lều lấy một viên Ích Cốc đan mà nuốt rồi ngồi vào bên trong chậm rãi vận hành tầng thứ nhất của Ngũ Hành thể tu.
Lôi Cương không biết rằng, trên vách đá giữ một cây đại thụ có một lão nhân áo trắng quan sát tất cả mọi hành động của Lôi Cương. Cho tới khi hắn trở về chiếc lều, lão mới biến mất.
Trong lều cỏ, trán Lôi Cương nổi gân, gương mặt trắng bệch. Lúc này, Lôi Cương đang dùng Ngũ Hành thể tu tấn công kinh mạch. Chỉ khi nào vận hành đủ một chu thiên thì mới có thể đạt được tới cảnh giới Đồng Bì. Trong mấy ngày qua, mỗi ngày Lôi Cương chỉ vận hành được tới Đan Điền liền không thể tiếp tục được nữa, giống như có một tấm màng ngăn cản Lôi Cương vận hành. Hắn cắn chặt răng, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn.
– Chẳng lẽ mình vĩnh viễn không vượt qua được trở ngại hay sao? Không! Ta không cam lòng.
Trong lòng Lôi Cương không ngừng khích lệ bản thân. Nghĩ tới nỗi đau một năm trước, Lôi Cương cắn răng…
Gương màu màu đồng của Lôi Cương đỏ ửng. Hắn vận dụng hết sức muốn đâm thủng lớp màng ngăn cách đó.
“Oành!” Lôi Cương cảm thấy trong đầu như muốn nổ tung rồi phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt hắn tối sầm ngã xuống đất ngất đi. Có điều, trước khi té xỉu, khóe miệng Lôi Cương lại nở một nụ cười.
Nếu lúc này lão nhân có mặt ở đây không biết có giận tới líu lưỡi hay không? Bởi vì vừa rồi Lôi Cương quá liều mạng. Kinh mạch chính là cơ bản của con người vậy mà Lôi Cương lại ngang nhiên phá nó có thể nói là mạo hiểm tính mạng. Lúc này, trong cơ thể Lôi Cương, kinh mạch bị hắn cố gắng khai thông khiến cho đổ máu.
Nhưng trước khi Lôi Cương ngất xỉu, hai tay và hai chân hắn lại sáng lên bốn luồng ánh sáng. Chúng từ từ theo tay chân mà đi về phía đan điền của Lôi Cương. Một lúc lâu sau, bốn luồng ánh sáng mới trở về chỗ cũ còn Lôi Cương đang ngất xỉu thì cất tiếng ngáy nho nhỏ.
Trên bầu trời, ánh trăng sáng vằng vặc phủ lên vạn vật một lớp sáng bạc. Cả Kiếm Đỉnh môn hoàn toàn yên tĩnh. Ánh trăng chiếu vào căn lều nhỏ, khiến cho người ta có thể thấy Lôi Cương đang mỉm cười. Không biết, hắn đang mơ thấy cái gì.
Khi Lôi Cương tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau. Vầng thái dương đã lên cao, tỏa hơi nóng lên Kiếm Đỉnh phong. Hai mắt Lôi Cương hơi chớp chớp, mở mắt ngồi dậy mà ngẩn người. Đột nhiên, hắn sửng sốt rồi ngồi xuống xếp bằng, vận hành kinh mạch. Sau nửa canh giờ, Lôi Cương mở hai mắt, ánh mắt không giấu được sự vui mừng. Cuối cùng thì hắn cũng có thể vận hành được một chu thiên. Lúc này, trong cơ thể Lôi Cương dường như có một luồng sức mạnh vô cùng vô tận. Hắn vội vàng đứng dậy đi tới trước tảng đá, liên tục dùng hai nắm đấm mà công kích tảng đá. Lôi Cương cảm thấy vẫn chưa đủ liền dùng thêm cả đầu gối nữa.
Lúc này, hắn ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng thể lực của mình lại tăng lên. Hôm qua nhiều lắm thì hắn có thể cố gắng được hai canh giờ. Mà hôm nay không ngờ hắn vận động từ lúc giữa trưa cho tới khi mặt trời xuống núi mới cảm thấy mệt mỏi. Sau đó, Lôi Cương trở lại trong căn lều ngồi xếp bằng vận hành một đại chu thiên.
Mà trên vách núi, một bóng người màu trắng lại chậm rãi biến mất… Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Lôi Cương không thể ngờ rằng đã ở nơi vách núi đó lại thêm một năm. Trong một năm đó, ngày nào, Lôi Cương cũng lặp đi lặp lại hai việc. Một là liên tục vận hành kinh mạch, hai là công kích tảng đá lớn một cách điên cuồng. Trong hai năm qua, Lôi Cương sống một cuộc sống cô đơn lạnh lẽo. Tuy rằng ngày nào cũng đơn điệu như vậy nhưng do có động lực cùng với sự quyết tâm và niềm mong ước nên đã khích lệ được bản thân.
Nơi vách đá ở phía Tây của Kiếm Đỉnh môn có một người thiếu niên ở trần cao trên năm thước, thân thể săn chắc. Nước da màu đồng khỏe mạnh đang dùng hai tay đánh lên tảng đá lớn. Mỗi một quyền của hắn đánh lên tảng đá lại vang lên tiếng động cho thấy lực tay của hắn mạnh tới mức nào.
“Hây!” Cơ thể cùng với cánh tay của người thiếu niên chuyển động mạnh. Tay phải dốc hết sức đánh lên tảng đá.
“Oành!” Một tiếng động vang lên, thu quyền lại, thiếu niên ngơ ngác nhìn về tảng đá.
“Bộp! Bộp!…” Vài tiếng động vang lên, trên tảng đá lớn có rất nhiều đá vụn rơi xuống đất. Thiếu niên lại hét lớn, tay trái tiếp tục vung một quyền ẩn chứa một chút ánh sáng màu vàng, công kích lên tảng đá.
“Oành!” Lại một tiếng nổ lớn vang lên. Từ tảng đá không ngờ xuất hiện một cái lỗ bằng nắm tay cùng với đá vụn lả tả rơi xuống đất.
– Thì ra là vậy! Hóa ra mỗi một quyền sử dụng khí thể màu vàng trong kinh mạch thì uy lực tăng lên gấp bội.
Thiếu niên nhìn cái lỗ to bằng nắm tay mà ánh mắt kích động, lẩm bẩm nói.
Mấy ngày hôm trước, Lôi Cương nhận ra trong kinh mạch của mình xuất hiện một làn khí thể mỏng manh màu vàng nhạt.
Thiếu niên đó chính là Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương đã mười ba tuổi rưỡi. Nhưng cho dù là thể hình hay dung mạo thì đều giống với một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Cơ thể của hắn ẩn giấu một luồng sức mạnh không hề nhỏ. Ánh mắt Lôi Cương chớp chớp nhìn hai nắm đấm của mình, trong lòng vô cùng kích động. Đột nhiên, Lôi Cương chợt nghĩ đến làn khí thể trong kinh mạch của mình đúng là nội kình mà tầng thứ hai của Ngũ Hành thể tu có miêu tả. Trong một năm qua, ngoài trừ mỗi ngày tự hành hạ mình, tốc độ tu vi của Lôi Cương tăng lên có thể nói là khủng bố. Nhưng điều đó cũng là do Lôi Cương dùng máu và mồ hôi mình mà đổi lấy.
Một giọt nước mắt từ trong khóe mắt của Lôi Cương chảy xuống. Cho dù lúc trước ở đại điện đối mặt với việc bị đuổi xuống núi, Lôi Cương đều cố gắng nhịn nỗi đau xé lòng. Nhưng lúc này, Lôi Cương lại không kiềm chế nổi, để mặc cho nước mắt chảy xuống.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương lau nước mắt, trầm giọng nói:
– Lôi Cương ta cho dù tư chất kém nhưng thực lực cũng sẽ không kém hơn các ngươi đâu.
Chợt Lôi Cương trở lại nơi lều cỏ, nhìn bên hai cái bình đặt bên cạnh, hai mắt hắn hơi tối. Đi ra khỏi căn lều nhìn về phía đỉnh núi cao, trong mắt Lôi Cương có chút bồi hồi, nói:
– Đao Đồ! Tại sao một năm qua ngươi không đến?
Từ một năm trước, Lôi Cương đột phá kinh mạch vận hành được một chu thiên thì không cần phải ăn Ích Cốc đan nữa. Nhưng Lôi Cương vẫn luyến tiếc không nỡ vất bỏ. Dù sao thì đó cũng là sự tượng trưng cho tình cảm của hắn và Đao Đồ.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương thở dài khe khẽ rồi đi vào trong lều, ngồi xuống bước vào tu luyện.
Trên Kiếm Đỉnh môn có tất cả năm ngọn núi lớn. Từ trái qua phải bắt đầu là Tranh Vân phong, Tranh Thiên phong, Tranh Chiến phong và Tranh Thượng phong cùng với Tranh Vũ phong. Vốn Kiếm Đỉnh môn chia thành năm ngọn núi chỉ là để quản lý đệ tử cho tốt. Nhưng thời gian trôi đi, trong năm ngọn núi đó cũng bắt đầu xuất hiện sự đấu tranh. Đệ tử trên mỗi đỉnh núi đều có địch ý, ganh đua với nhau. Ai cũng không chịu phục ai.
Nghe đồn, người đứng đầu mỗi ngọn núi đó là cường giả cấp bậc Cương Anh. Mà tông chủ Kiếm Đỉnh môn cũng hết sức thần bí. Ngoại trừ việc đại sự ra, tông chủ không bao giờ xuất hiện. Đám đệ tử trong tông bàn tán với nhau rằng tông chủ chính là Cường giả Kiếp cương.
Tranh Chiến phong là ngọn núi ở giữa. Trên ngọn núi đó có một gã thiếu niên mặc áo màu xám cầm trong tay một thanh kiếm sắc màu xanh đang huy động liên tục. Mỗi một kiếm của y linh hoạt sắc bén. Trên thân kiếm lại tản ra một thứ ánh sáng màu xanh.
Đột nhiên, thiếu niên quát một tiếng rồi thanh kiếm trong tay hóa thành một đạo ảo ảnh chém xuống mặt đất.
“Oành!” Mặt đất vang lên một tiếng nổ rồi xuất hiện một cái hố.
– Tốt lắm! Đồ nhi! Trong ba năm qua, ngươi có thể đạt tới tầng thứ hai của Thất Tinh kiếm cương quyết. Cùng bước vào Kiếm Đỉnh môn với ngươi thì ngươi là người đầu tiên tu luyện được cảnh giới Cương Khí, hơn nữa còn đạt được Cương Khí hoàng cấp. So với vi sư trước đây còn sớm hơn một năm.
Một nam tử mặc trang phục màu đen chẳng biết xuất hiện sau lưng thiếu niên từ lúc nào, ánh mắt vui mừng và tán thưởng mà nói.
Tổng thể cấp độ của Cương Tu giả chia thành Ngộ Cương, Cương Khí, Cương Sư, Cương Thể, Cương Anh, Kiếp Cương, Cương Vương. Nhưng mỗi một tầng lại chia ra thành bốn cấp bậc nhỏ là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.