– Đánh!
Luyện Hư gầm lên một tiếng. Trong tay gã xuất hiện một quả cầu màu vàng kim ném thẳng vào hai mắt của con thú khổng lồ. Đan Thần vọt lên cao chừng một trượng, linh kiếm trong tay chém về phía con thú.
“Phù…” Con vật khổng lồ gầm nhẹ một tiếng rồi phun ra một quả cầu lửa màu xanh bắn vào quả cầu lửa mầu vàng kim. Còn cái đầu của nó chợt há miệng về phía Đan Thần.
Đúng vào lúc Đan Thần rút lui, con thú khổng lồ chợt nghiêng người về phía trước mà gầm lên một tiếng.
Sau lưng của con thú xuất hiện một vết thương cùng với máu thịt bầy nhầy. Còn Lôi Cương đang cầm kiếm đứng trên lưng của nó. Hai mắt của hắn ngưng trọng bởi vì con thú đã quay đầu, nhìn Lôi Cương với ánh mắt dữ tợn. Trong mắt Lôi Cương chợt lóe lên một tia sáng, rồi giơ Hư Kiếm lên đỉnh đầu. Thanh kiếm đen thui không ngờ lại tỏa ra ánh hào quang màu vàng nhạt và màu xanh nhạt, mang theo một nguồn sức lực cực lớn chém xuống đầu con thú.
“Oành!” Một đạo kiếm khí chém thẳng vào đầu của con thú.
“Graooo…” Con thú khổng lồ gầm lên một tiếng phẫn nộ rồi đột nhiên rút lui. Tuy nhiên một kiếm đó của Lôi Cương đã để lại trên trán nó một vết thương lớn.
Đồng thời, một quả cầu lửa màu trắng chợt bùng lên, đốt cháy da lông của con thú. Đan Thần cũng nhảy lên trên trán của nó, linh kiếm đâm mạnh vào vết thương mà Lôi Cương tạo ra.
“Graooo…” Con thú khổng lồ gào lên một tiếng rồi hất mạnh đầu một cái. Đan Thần bị đỉnh đầu của nó hất trúng, bay ra mười trượng, nhe răng trợn mắt nằm trên mặt đất. Gã nhanh chóng lấy trong giới chỉ ra một viên đan dược ném vào miệng. Ánh mắt nhìn ngọn lửa màu trắng đang bao phủ con thú một cách âm độc. Rồi sau đó, không ngờ gã lại nhặt linh kiếm rồi hóa thành một đạo ảo ảnh đâm về phía con vật.
Con thú khổng lồ bị ngọn lửa bao phủ liền kêu lên một tiếng thảm thiết. Cùng lúc đó, Đan Thần và Lôi Cương cũng chém thẳng vào vết thương trên trán của nó. Con thú co giật mấy cái rồi ngã xuống đất. Còn ngọn lửa màu trắng không ngờ cũng không biến mất mà khi lan tới vết thương trên trán lại bốc lên nhanh chóng đốt nó cháy thành tro.
– Cũng may chỉ là một con linh thú cấp ba. Nếu không thì hôm nay chắc phải nằm xuống đây. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đan Thần mắng thầm một tiếng rồi rút linh kiếm, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Lôi Cương vẫn còn sợ hãi nhìn con linh thú đang cháy thành than mà than thầm một tiếng. Tuy rằng nhìn qua thì trận đấu hết sức đơn giản nhưng sự phối hợp của ba người cũng không thể chê vào đâu được. Nếu không thì bây giờ phải ngã xuống chính là ba người. Trong một tháng qua, cả ba người phối hợp với nhau hết sức ăn ý. Lôi Cương phụ trách việc công kích một cách bất ngờ, Đan Thần phụ trách việc thu hút sự chú ý của linh thú, còn Luyện Hư thì đúng thời cơ mà ném quả cầu lửa. Đối với Luyện Hư, ngoại trừ việc ném lửa ra cũng không còn cách công kích nào khác. Điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc cả ba người lại tiếp tục đi. Đối với linh thú, chỉ cần không vượt qua cấp ba thì không có nhiều uy hiếp đối với họ. Họ chỉ sợ một đàn thú công kích thì sự phối hợp của ba người sẽ không còn tác dụng.
“Oành…”
“Graooo…” Một tiếng va chạm mạnh vang lên cùng với tiếng gầm gừ tức giận ở sâu trong tiểu Thập Vạn Đại Sơn.
Sắc mặt của cả ba người chợt thay đổi nhìn về phía trước rồi sau đó chạy như điên. Phía trước chắc chắn đang xảy ra một trận đại chiến. Cả ba người liên tục lao vào sâu bên trong. Trong khoảng chừng một canh giờ có tới mười con linh thú từ bên trong điên cuồng chạy ra ngoài, cho dù nhìn thấy ba người cũng chẳng thèm để ý. Điều đó khiến cho cả ba trầm xuống. trận chiến ở sâu trong đó chỉ sợ là….
“Oành…” Cả ba đang nhanh chóng chạy như điên chợt dừng lại. Phía trước mặt bọn họ có hai cái bóng. Cả ba quay sang nhìn nhau. Luyện Hư nhỏ giọng nói:
– Vẫn còn đi tiếp hay sao?
Ánh mắt của Đan Thần hơi ngưng trọng nhỏ giọng nói:
– Đi! Trận chiến ở cấp bậc như thế này rất ít thấy.
Cả ba người lại tiếp tục chạy nhanh về phía trước.
Cho tới khi hình ảnh một người một thú còn cách chừng trăm mét, cả ba người mới dừng lại, trốn sau một gốc cây. Ánh mắt của họ khiếp sợ nhìn trấn chiến kịch liệt phía trước.
– Thú Vương cấp năm thiên cấp.
Âm thanh của Luyện Hư có chút run run. Đan Thần nghe thấy vậy cũng run rẩy. Còn Lôi Cương ngơ ngác nhìn hai người.
Cảm nhận được sự thắc mắc của Lôi Cương, Luyện Hư nhỏ giọng nói:
– Linh thú cấp năm thượng phẩm được gọi là thú vương. Có lẽ chỉ có Đạo Vương, Cương Vương mới dám đối chiến với nó. Mà Đạo Vương, Cương Vương ở trên thế giới này chắc cũng chỉ có vài người mà thôi.
Trong lòng Lôi Cương chấn động, ánh mắt không thể tin được vào điều mà mình vừa nghe thấy, nhỏ giọng nói:
– Linh thú thượng phẩm cấp ba chúng ta có thể giết chết. Mà thượng phẩm cấp năm tại sao lại kinh khủng như vậy?
Đan Thần nhìn Lôi Cương với ánh mắt quái dị mà nói:
– Ngươi không biết? Linh thú vượt qua cấp ba sẽ có một bước nhảy vượt bậc. Chẳng hạn như linh thú cấp bốn cho dù là hạ đẳng thì chống lại mười con linh thú thượng đẳng cấp ba cũng có thể chiến thắng. Mà linh thú cấp ba thượng đẳng tương đương với Luyện Khí Hóa Thần hoàng cấp, cũng tương đương với cảnh giới của cương sư. Nhưng tới cấp bốn lại tương đương với cảnh giới Luyện Thần Phản Hư. Mặc dù chỉ là một cấp nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực. Có điều, linh thú bậc bốn ở Trung Xu giới cũng rất hiếm thấy. Đó cũng chính là nguyên nhân mà ta và Luyện Hư dám xông vào trong tiểu cấm địa. Không ngờ rằng trong tiểu cấm địa này lại có cả thú vương thượng đẳng cấp năm. Thực sự là biến thái.
Chợt Đan Thần lại lên tiếng:
– Chẳng còn biết nói thế nào nữa. Không biết người nam tử áo đen kia là lão quái vật của môn phái nào trên Trung Xu giới?
Nhìn người trung niên âm độc đang đại chiến với linh thú cấp năm thượng đẳng, ánh mắt Đan Thần có chút kính sợ.
Cường giả đi tới bất cứ đâu cũng được người ta kính sợ. Cường giả là vua, đó cũng chính là chân lý trong giới tu luyện.
Ánh mắt của Lôi Cương cũng hết sức khiếp sợ nhìn trận chiến đấu đang diễn ra. Đối với Đan Thần và Luyện Hư thì con thú vương đó toàn thân bao phủ bởi một lớp vẩy màu đen nhưng thể hình thì lại chỉ bằng một con báo bình thường. Còn Lôi Cương chú ý đó chính là trên trán của con thú vương có một cái ấn ký hình thoi màu hồng. Còn lớp vảy của nó cũng tản ra ánh sáng màu đen.
– Tấn Thiên! Ngươi có biết vật kia có mức độ quan trọng thế nào đối với U Phủ chúng ta hay không? Tại sao ngươi nhất định phải ngăn cản?
Gã trung niên nam tử nói to, giọng nói lộ rõ sự tức giận. Thanh kiếm trong tay lại tiếp tục tấn công mạnh về phía Thú vương.
– Hừ! U Phủ! Ngươi phải biết được rằng đây là Trung Xu giới.
Con thú vương to bằng con báo gầm nhẹ một tiếng rồi mở cái miệng rộng phun một ngọn lửa đen về phía nam tử.
Khóe mắt của nam tử có khuôn mặt âm độc hơi giật giật rồi quát:
– Tấn Thiên! Tuy rằng tu vi của ta bị áp chế nhưng cũng đủ để chém giết ngươi. Ngươi đã khăng khăng như vậy thì đừng trách ta.
– U Trảm ba mươi sáu thức.
Nam tử âm độc chợt hét to. Thanh kiếm mỏng trong tay trong nháy mắt sáng rực, hóa thành vô số ảo ảnh. Đồng thời, trong nhát kiếm mang theo tiếng rít khủng bố mà chém về phía thú vương.
– Khà khà… Ở đây ngươi cũng chỉ có thể phát huy được ba mươi sáu thức. Nếu người có thể phát ra được thứ thứ ba mươi bảy thì Tấn Thiên ta chắc phải lên trời đòi công bằng.
Thú vương đen thui lại há miệng phun ra một ngọn lửa đen rồi nhanh chóng di chuyển trong không trung như tránh né một chiêu của nam tử âm độc kia.
– Cho dù bây giờ ta chỉ có thể phát ra được ba mươi sáu thức nhưng ngươi cho rằng U Thiên ta không thể bắt được ngươi hay sao?
Nam tử âm độc hét to một tiếng rồi vung kiếm bổ thẳng vào ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa màu đen liền bị chém thành hai, đồng thời cương khí hùng mạnh tiếp tục lao về phía thú vương.
Khí thế khủng bố khiến cho cả ba thiếu niên phải mở to mắt. Nhìn công kích của nam tử âm độc thì rất đơn giản nhưng sức hủy diệt lại khiến cho người ta kinh hãi.
– U Phủ? Tại sao ta lại chưa được nghe tới một cái thế lực nào như vậy?
Ánh mắt của Luyện Hư ngưng trọng, đồng thời thì thào trong miệng.
Nét mặt của Đan Thần cũng kinh ngạc. Bất chợt, ánh mắt của gã sáng ngời, nhỏ giọng nói:
– Mau nhìn cái cửa động kia. Chẳng lẽ, nam tử áo đen phải lấy được đồ trong cái động đó?
Luyện Hư và Lôi Cương cùng chấn động nhìn về phía cửa động mà Đan Thần chỉ. Có thể thu hút sự chú ý của thú vương và cường giả cấp bậc Cương vương thì trong động này có thứ gì?
Hai mắt của Đan Thần sáng như sao, nhỏ giọng nói:
– Chúng ta vào động xem ở đó có thứ gì mà cường giả Cương Vương lại thèm muốn như vậy?
Luyện Hư lạnh lùng nhìn Đan Thần nói:
– Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng có thể đi vào trong động mà không bị thú vương và cường giả Cương Vương phát hiện ra sao?
Lời nói của Luyện Hư giống như một chậu nước lạnh tưới lên đầu Đan Thần. Ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu gã lập tức bị dập tắt. Cường giả Cương Vương chỉ cần phát ra khí thế cũng đủ khiến cho gã hồn bay phách lạc chứ đừng nói tới thú vương. Bất chợt, Đan Thần mở to mắt nhìn về phía Lôi Cương rồi nhỏ giọng nói:
– Lôi Cương…
Lúc này, Lôi Cương đang nhìn trận chiến của một người một thú mà trong lòng đầy rung động. Trận chiến mạnh như vậy đối với Lôi Cương mà nói thì là một điều quá xa xôi. Trong lòng Lôi Cương lúc này xuất hiện một cái cảm giác xúc động, mong muốn mình có được lực lượng như vậy. Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng gọi của Đan Thần mà quay đầu, ngơ ngác nhìn gã.
– Lôi Cương! Trong ba người chúng ta thì ngươi có tốc độ nhanh nhất. Ngươi men theo phía bên kia tiến vào trong động xem thế nào?
Ánh mắt của Đan Thần lóe sáng.
Lôi Cương suy nghĩ một lúc lâu rồi nhỏ giọng nói:
– Sẽ bị họ phát hiện.
Đan Thần mỉm cười một cách thần bí rồi lấy trong giới chỉ ra một viên đan dược đen xì, đưa cho Lôi Cương rồi nhỏ giọng nói:
– Đây là Liễm Tức đan cấp bốn trung phẩm, có thể thu liễm khí tức của ngươi trong vòng một canh giờ. Ngươi nuốt nó rồi cẩn thận một chút, men theo sườn núi mà nhảy vào trong động. Hai kẻ đó đang chiến đấu chắc chắn là nhất thời không thể thấy được.
Lôi Cương hơi sững sờ nhìn ra xa thì thấy phía trên cái cửa động đúng là một ngọn núi mà cửa động thì áp ngay vào vách núi. Lôi Cương nhìn xung quanh thấy nếu dựa vào cây cối thì tới bên cửa động cũng được.
– Không được! Như vậy quá mạo hiểm.
Luyện Hư nhanh chóng phản đối. Tuy rằng lời nói của Đan Thần khiến cho gã động tâm nhưng gã vận phản đối trước.
Lôi Cương trầm tư nhìn một người một thú đang đánh nhau trên trời, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
– Ta thử xem.
Rồi không để cho Luyện Hư kịp phản đối nhanh chóng cầm lấy Liễm Tức đan mà nuốt.
– Các ngươi ở đây chờ. Nếu như có chuyện gì không ổn thì các ngươi chạy ra ngoài trước.
Ánh mắt Lôi Cương ngưng trọng nhìn Đan Thần và Luyện Hư rồi nhỏ giọng nói. Lần này, sở dĩ Lôi Cương mạo hiểm là vì trong lòng có cảm giác trong cái động đó dường như có thứ mà y đang cần. Hơn nữa, nhìn trận chiến của một người một thú mà Lôi Cương có một sự ham muốn đối với lực lượng. Mà vật hai kẻ đó tranh đoạt có thể là vật tầm thường được không?