– Tiểu huynh đệ. Nhìn đám thượng đẳng linh khí kia xem. Ngươi là Cương Tu giả? Thanh kiếm của ngươi quá to, nhìn không tiêu sái. Ngươi nhìn thanh khinh kiếm này của lão phu đó chính là thượng phẩm linh kiếm, có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của thiếu nữ. Chỉ cần mười viên linh thạch hạ phẩm là được.
Trong lúc Lôi Cương đang quan sát thì một lão nhân có đôi mắt nhỏ xuất hiện, trong tay cầm một thanh Cương Văn kiếm màu xanh, nhỏ giọng nói.
Lôi Cương quay đầu nhìn thanh kiếm trong tay lão nhân rồi bất đắc dĩ thở dài. Thanh kiếm đó không hề có chút linh khí, chỉ sợ là một thanh Cương kiếm bình thường, làm sao mà lão nhân dám nói nó cao như vậy? Hư Kiếm của hắn là một thanh lính khí cấp hai hạ phẩm làm sao còn có thể để ý tới một thanh Cương kiếm như vậy. Lôi Cương cười cười một cách lễ phép nhưng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
– Tiểu huynh đệ đừng đi. Năm viên linh thạch hạ phẩm có được không? Ai da! Ba…ba viên thế nào? Ai da! Một viên linh thạch hạ phẩm cùng với thanh kiếm to trên lưng ngươi có được không?
Lão nhân vẫn bám theo sau lưng như thấy Lôi Cương là người mới bước chân vào thế tục. Nếu Lôi Cương không gặp Đan Thần và Luyện Hư thì chỉ sợ đã động tâm. Nhưng bây giờ, nghe thấy lão nhân đòi đổi thanh Hư Kiếm của mình mà sầm mặt lại.
Lôi Cương quay đầu. Thân hình hắn cao hơn lão nhân khoảng nửa cái đầu, hơn nữa da dẻ màu đồng khiến cho thân thể càng thêm cường tráng và khí phách. Hắn nhìn lão nhân chằm chằm:
– Lão còn nói nữa thì đừng trách ta khách khí.
Lão nhân nhìn vóc dáng của Lôi Cương rồi nuốt nước miếng, ngượng ngùng vội vã làm lành:
– Không nói. Không nói nữa.
Bất chợt lão chạy nhanh vào trong đám người.
Lôi Cương lắc đầu một cách bất đắc dĩ rồi thu Hư Kiếm vào trong giới chỉ, tiếp tục nhìn hàng quán hai bên. Lôi Cương không muốn mua mà chỉ muốn mở rộng tầm mắt mà thôi. Không biết vừa rồi nghe thấy câu nói của Lôi Cương hay sao mà không có người nào tới mời chào hắn nữa.
Bất chợt, Lôi Cương giật mình, quay đầu về phía bên phải có một người nam tử áo đen đang bán hàng, trong mắt có sự kinh ngạc. Người trung niên nam tử đó bán một cuốn sắt đen thui và mấy thanh linh khí. Điều khiến cho Lôi Cương ngạc nhiên đó là cuộn sắt đó giống với cuộn sắt mà hắn lấy được trong hang của Thú Vương. Lôi Cương tới gần, ngồi xuống nhìn cuộn sắt đó chằm chằm. Trên mặt của nó thấp thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang cầm trong tay một thanh kiếm. Hắn đang định cầm lấy thì ánh mắt của người áo đen nhìn Lôi Cương rồi trầm giọng nói:
– Thứ này giá một trăm viên linh thạch hạ phẩm. Nếu ngươi không mua thì đừng động vào.
Lôi Cương hơi sững sờ mà nhìn người nam tử áo đen, trong lòng suy nghĩ một chút. Trên người hắn không hề có linh thạch, mà cũng chưa bao giờ thấy linh thạch như thế nào. Lôi Cương suy nghĩ xem có nên bán một thứ gì đó của bản thân để mua cuốn sắt này về xem xét. Mà chẳng lẽ hắn lại đi bán viên đan dược Đan Thần đưa cho? Sau khi Lôi Cương suy nghĩ một lúc thì nhận ra thứ đáng giá nhất trên người chỉ có đan dược. Lôi Cương quyết định bán chúng để lấy cuốn sắt này. Sau khi ghi nhớ kỹ hình dạng của người áo đen, Lôi Cương liền đứng dậy, rồi rời đi.
Trên đường đi, Lôi Cương nhận ra hai bên đường có bán rất ít linh khí. Cho dù có thì cũng chỉ là linh khí cấp một. Trên con đường lớn trung tâm của thành Ngạo Kiếm chỉ có một trung tâm giao dịch lớn. Lôi Cương đứng dưới chân trung tâm giao dịch, ngẩng đầu lên quan sát mà cảm thấy khiếp sợ. Trung tâm giao dịch này nhìn giống như một cái nồi to mà trên cái nồi đó có một thanh kiếm bằng đá khổng lồ. Trên thân kiếm có điêu khắc rồng bay phương múa cùng với một dòng chữ đỏ tươi:
– Trung tâm giao dịch Kiếm Ngạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Trước trung tâm giao dịch là một khoảng đất trống, nhưng ở đó không có nhiều người. Lôi Cương đưa mắt quan sát thì phát hiện có vài bóng của Cương Tu giả.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lôi Cương liền đi tới trước cánh cửa lớn của trung tâm giao dịch.
– Đứng lại! Ngươi có chuyện gì?
Trước cánh cửa lớn của trung tâm giao dịch có hai gã trung niên nam tử với thân hình cường tráng. Một trong hai gã có đôi mắt ưng, gương mặt lạnh lùng nhìn Lôi Cương chằm chằm mà quát.
Lôi Cương hơi ngẩn người. Hắn có thể cảm nhận được toàn thân của hai người trung niên chỗ nào cũng có sự uy hiếp. Có thể thấy được tu vi của họ không tầm thường. Trong lòng Lôi Cương cảm thấy nghi hoặc không biết trung tâm giao dịch này mạnh tới mức độ nào mà hai gã thủ về có tu vi cũng cao tới mức như thế. Lôi Cương nhìn chằm chằm hai người trung niên rồi nói:
– Ta muốn vào bán chút đan dược.
Lôi Cương nghĩ ngợi một chút thấy mình cũng chẳng có gì đáng giá, chỉ có Hồi Phục đan mà Đan Thần cấp cho hắn.
Cả hai gã nam tử cùng chấn động, sâu trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Chợt một người trung niên nam tử, nói:
– Vị tiểu huynh đệ này! Ngươi nói…ngươi muốn bán đan dược?
– Ừm! Hồi Phục đan.
Lôi Cương gật gật đầu. Về phần Sinh Tử đan, Lôi Cương không thể tiết lộ. Dù sao nghe Đan Thần nói thì Lôi Cương cũng biết giá trị của nó.
Sâu trong mắt của hai người trung niên xuất hiện sự thất vọng. Hồi Phục đan chỉ là đan dược cấp một. Có điều, nhìn tuổi của Lôi Cương, sự lạnh lùng trong mắt họ cũng bớt đi một chút.
– Vào đi thôi.
Người trung niên ma tử lên tiếng. Rồi hai người chợt thu chân lại, giống như hai pho tượng đứng im một chỗ.
Ánh mắt của Lôi Cương quái dị nhìn hai người trung niên một lúc rồi mới đi vào trong cánh cửa của trung tâm giao dịch.
Sau khi bước vào, Lôi Cương phát hiện nơi này chẳng khác gì một cái động thiên. Một khu đại điện xuất hiện trong tầm mắt của Lôi Cương đầy xa hoa với đủ mọi màu sắc xanh vàng rực rỡ. Không ít người tu luyện đang đi lại trong điện. Bên cạnh mỗi người đều có một nữ nhân xinh xắn đi cùng, như là đang giới thiệu cái gì đó.
– Vị đạo hữu này. Xin hỏi là có chuyện gì?
Đúng lúc này, một nữ nhân xinh đẹp đi tới trước mặt Lôi Cương. Ánh mắt nàng hơi sững sờ nhìn Lôi Cương rồi cười mà hỏi. Âm thanh của nàng trong trẻo chẳng khác gì nghe tiếng ngọc rơi xuống đất, rất là dễ nghe.
Lôi Cương quay đầu nhìn về phía nữ nhân thì thấy nàng chỉ chừng hai mươi mốt tuổi, gương mặt xinh xắn đang mỉm cười. Lôi Cương thấy nữ nhân nhìn, trong lòng cóc hút hồi hộp, khóe miệng hơi giật giật, nói:
– Ta tới đây để bán Hồi Phục đan. Không biết nơi đây có cần không?
– A!
Nữ nhân khẽ nhướng máy, ánh mắt chó chút kinh ngạc mà nhìn Lôi Cương đánh giá một lúc rồi gật đầu, nói:
– Có. Không biết là ngươi muốn đổi thứ gì?
Lôi Cương hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
– Đổi linh thạch đi.
– Được! Đạo hữu! Đi theo ta.
Nữ tử mìm cười gật gật đầu, làm một tư thế xin mời. Lôi Cương từ từ bước đi. Mà phía sau, nữ nhân nhìn bờ vai đầy cơ bắp của Lôi Cương mà ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.
– Tiểu thúc. Vị đạo hữu này muốn đem Hồi Phục đan để đổi lấy linh đan.
Mỹ nữ đi tới trước một cái quầy trong đại điện rồi lên tiếng.
– A! Hồi Phục đan?
Một vị lão nhân chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt đục ngầu nhìn thân thể cường tráng của Lôi Cương mà có chút kinh ngạc. Sau đó lão cười ấm áp, nói:
– Tiểu huynh đệ. Không biết ngươi có bao nhiêu Hồi Phục đan?
Lôi Cương từ trong giới chỉ lấy ra bình đan dược mà Đan Thần đưa cho rồi nói:
– Một viên Hồi Phục đan có thể đổi được bao nhiêu viên linh thạch hạ phẩm?
– Ha ha! Vậy còn phải xem phẩm cấp Hồi Phục đan của ngươi.
Lão nhân cười nói với giọng ôn hòa. Hai mắt nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Lôi Cương.
Lôi Cương lấy trong bình ra một viên rồi đưa cho lão nhân mà hỏi:
– Đây là cấp mấy?
– Cấp một thượng phẩm. Hai mươi viên linh thạch hạ phẩm.
Lão nhân nhận lấy Hồi Phục đan, đưa lên mũi ngửi rồi chậm rãi nói. Trong mắt lão chợt lóe lên một tia sáng.
– Hai mươi?
Lôi Cương nhìn trong bình thấy có khoảng hai mươi viên liền lấy thêm bốn viên nữa, nói:
– Vậy ta đổi năm viên.
Lão nhân gật đầu nhận lấy đan dược rồi đưa cho nữ tử mà nói:
– Tiểu Vân! Đi đổi lấy một trăm viên linh thạch hạ phẩm.
Mỹ nữ gật đầu rồi xoay người đi vào trong một căn phòng nhỏ trong đại điện.
– Tiểu huynh đệ! Ngươi là ngươi luyện đan?
Lão nhân mỉm cười một cách ôn hòa nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sáng. Hàng ngày tiếp xúc với đủ mọi thứ nên lão nhân có thể nói là người hết sức khôn khóe. Nhìn Lôi Cương rõ ràng là người vừa mới trưởng thành mà lại có được đan dược thì chỉ có hai khả năng, một là người của một gia tộc lớn, hoặc là đệ tử của một môn phái nào đó. Mặc khác thì là Luyện Đan sư. Trên Trung Xu giới, Luyện Khí sư và Luyện Đan sư rất hiếm thấy. Rất nhiều Luyện Đan sư và Luyện Khí sư đều được các đại môn phải nuôi dưỡng. Mà nhìn Lôi Cương thì thấy không giống như là đệ tử của một môn phái nào đó. Vậy thì chỉ có một khả năng đó là Luyện Đan sư.
Lôi Cương lắc đầu, nói:
– Ta không phải. Hồi Phục đan là của một vị bằng hữu cho ta.
– A!
Tiễn thúc gật đầu, trong mắt có chút thất vọng. Nhưng chợt Tiễn thúc lại cười nói:
– Tiểu huynh đệ có được một vị bằng hữu tốt như vậy đúng là có phúc.
– Ừm?
Lôi Cương nghi hoặc nhìn Tiền thúc.
– Ha ha. Có thể luyện Hồi Phục đan cấp một tới thượng phẩm thì không phải điều một người bình thường có thể làm được.
Tiền thúc cười ấm áp. Đặc biệt, nhìn nét kinh ngạc của Lôi Cương, trong lòng Tiền thúc có một chút hiểu biết đối với hắn. Rõ ràng là một tiểu tử mới bước vào đời.
Lúc này, mỹ nữ gọi là tiểu Vân đã đi ra, hai tay cầm một cái khay ngọc. Trên khay ngọc đặt một trăm viên tinh thạch to chừng ngón út. Hai mắt Lôi Cương sáng ngời, trong lòng tự hỏi: “Đây là linh thạch sao?”
Tiền thúc nhận lấy khay ngọc, đồng thời trong tay lão lại xuất hiện một viên linh thạch to bằng ngón cái rồi đặt lên trên khay mà đưa cho Lôi Cương:
– Tiểu huynh đệ! Đây là một trăm viên linh thạch hạ phẩm cùng với một viên linh thạch trung phẩm. Đó coi như là tâm ý của lão phu. Sau này, nếu còn đan dược thì cho dù là cấp mấy, cứ đến trung tâm giao dịch Ngạo Kiếm, chúng ta sẽ mua.
Lôi Cương nhận lấy cái khay rồi thu một trăm lẻ một viên linh thạch vào trong giới chỉ. Lôi Cương biết, vị Tiền thúc này đối xử tốt với mình như vậy chính xác thì phải nói là lấy lòng Đan Thần. Lôi Cương cũng không ngốc nên hiểu rõ điều đó. Còn về sau này có mua được đan dược hay không thì cũng không phải chuyện do hắn quyết định.
Sau khi khách sáo một chút, Lôi Cương liền ra khỏi trung tâm giao dịch.
– Tiền thúc. Tại sao người còn thêm một viên linh thạch trung phẩm cho hắn? – Tiểu Vân đứng bên cạnh lão nhân, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lôi Cương mà hỏi.
– Ha ha! Mặc dù hắn không đáng giá nhưng bằng hữu của hắn thì lại khác. Ha ha. Tên tiểu tử này có vận may không tầm thường nên mới có được bằng hữu như vậy. Ôi chao… Trên Trung Xu giới, người luyện đan càng lúc càng ít. Gần như bị Luyện Đan tông chiếm lấy. Mà Luyện Đan tông lại…
Tiền thúc thở dài, lắc đầu trở lại quầy.
Thiếu nữ tên là tiểu Vân nhất thời ngẩn người.