Thể Tôn

Chương 37: Lưỡng bại câu thương



Lúc này, Kiếm Thần và Mộc Vân đều hôn mê. Cú va chạm kia được vượt qua phạm vi của Cương Sư thiên cấp khiến cho cả hai người cùng bị trọng thương. Sau khi rót một tia sáng màu xanh vào trong cơ thể hai người, ánh mắt Thiết Chiến ngưng trọng, trầm giọng nói:

– Trận chiến này, Kiếm Thần thắng.

Thiết Chiến có thể cảm nhận được tình hình của hai người. Trong đó, Mộc Vân nặng hơn Kiếm Thần một chút. Mặc dù toàn thân Kiếm Thần đầy máu nhưng cũng chỉ là những vết thương ngoài da. Còn Mộc Vân thì ảnh hưởng tới cả nội phủ.

Không hề có tiếng hoan hô, không hề có âm thanh kích động mà chỉ có những nắm tay nắm chặt, trán nổi gân xanh cùng với ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đầu của đám đệ tử. Rất nhiều người có tuổi còn lớn hơn Kiếm Thần. Vì vậy mà sự mạnh mẽ của Kiếm Thần khiến cho họ cảm thấy không cam lòng. Rồi sự không cam lòng đó lại biến thành ý chí chiến đấu. Nhìn ánh mắt của đám đệ tử, trong lòng Thiết Chiến cảm thấy vui mừng. Kiếm Cương môn có thể đứng vững trong số bảy môn phái mạnh nhất trên Trung Xu giới ngoại trừ thực lực tích tụ vô số năm ra, thế hệ thanh niên cũng là điều rất quan trọng.

Thiết Chiến lại nhìn Lôi Cương đang ngồi xếp bằng với ánh mắt ngưng trọng. Sau đó, y phát ra một đạo kết giới bao phủ lấy Lôi Cương còn bản thân thì nhanh chóng bay về phía tầng thứ tư.

Đám đệ tử quan sát sau một lúc liền giải tán hết. Lúc này, bọn họ đầy ý chí chiến đấu mà trở về tu luyện. Nơi Thí Luyện đài chỉ còn có một mình Lôi Cương đang ngồi lẳng lặng xếp bằng.

Lúc này, Lôi Cương đang chìm trong một cái cảnh giới kỳ diệu. Đối với trận chiến của Kiếm Thần và Mộc Vân điều mà Lôi Cương cảm nhận được chính là hơi thở của cường giả Cương Sư. Quan trọng nhất là, Lôi Cương hiểu ra vì sao lúc trước khi ở Kiếm Đỉnh môn, lúc tới Tàng Kiếm các lại phải đưa cương khí vào trong năm cây cột. Lôi Cương hơi đoán ra được rằng Cương khí chia ra làm năm hệ. Trong trận chiến của bản thân với Kiếm Thổ, Lôi Cương hơi cảm nhận được ý nghĩa của Cương Khí. Sau khi quan sát trận chiến của Kiếm Thần và Mộc Vân, Lôi Cương càng thêm khẳng định. Thể chất của mỗi người quyết định con đường tu luyện. Tu luyện ra cương khí, sau đó tu luyện Cương Kỹ là để có thể chuyển hóa cương khí trong cơ thể thành sự công kích. Chẳng hạn như cương khí hệ Kim có thể chuyển hóa thành những lưỡi đao sắc bén. Mà hệ Hỏa lại có thể chuyển hóa thành ngọn lửa hừng hực, nhờ đó mà đạt được hiệu quả công kích mong muốn.

Quan trọng hơn là không liên quan tới cương khí hay là Cương Kỹ, mục đích cuối cùng đó chính là lực lượng ngũ hành trong trời đất. Mặc dù bản thân hắn còn chưa biết gì về đạo thuật, nhưng Lôi Cương cũng đoán được đạo thuật cũng không khác nhiều lắm.

Sau khi hiểu được điều đó, tâm thần của Lôi Cương chìm vào kinh mạch của bản thân mà cảm thụ thuộc tính của Cương khí. Từ từ, Lôi Cương không ngờ phát hiện ra tinh thần của mình như tiến vào trong một cái thế giới nhiều màu như vàng kim, nâu, lam, đỏ, vàng nhạt. Có điều, Lôi Cương lại nhân ra năm thứ màu sắc đó rất nhạt khó có thể phát hiện. Đột nhiên, Lôi Cương chấn động khi chợt phát hiện ra một chút ánh sáng màu tím. Quan sát một lúc, hắn nhận ra rằng không thể nắm bắt được nó. Tới lúc này, Lôi Cương vẫn không biết màu tím đó đại diện cho cái gì vì vậy mà hắn liền tĩnh tọa, cảm thụ thế giới nhiều màu sắc đó. Chính xác phải là cái thế giới với sáu màu, bởi chút ánh sáng màu tím đó có thể coi là màu thứ sáu.

Không biết trải qua bao lâu, Lôi Cương vẫn đắm chìm trong cái thế giới sáu màu đó mà lĩnh ngộ.

Lôi Cương ngồi đó không ngờ đã được chừng một tháng. Cũng may có kết giới của Thiết Chiến nếu không thì hắn cho dù không bị sự náo nhiệt của Thí Luyện đài tác động thì cũng bị đệ tử của Kiếm Cương môn làm tỉnh.

Lúc này, trên Thí Luyện đại, trong kết giới, khuôn mặt anh tuấn của Kiếm Thần ửng hồng, ánh mắt nhìn quanh mà nói:

– Còn vị sư huynh đệ nào muốn đánh một trận với Kiếm Thần?

Lúc này, Kiếm Thần cũng đã trải qua một tháng vất vả, nét mặt hết sức tự tin. Sau trận chiến đó, Kiếm Thần đã trở thành ông vua Cương Sư mới. Trước kia, vua Cương Sư ngoại trừ bị các sư huynh đệ khác khiêu chiến ra cũng không lên Thí Luyện đài. Còn Kiếm Thần sau khi hồi phục thì gần như ngày nào cũng tới Thí Luyện đài. Cũng không phải là người khác khiêu chiến gã mà là gã đi tìm sư huynh đệ luận bàn. Cũng may, mỗi lần Kiếm Thần khiêu chiến với sư huynh đệ của mình đều có biện pháp dự phòng nếu không thì chỉ sợ thanh danh tích lũy lúc trước cũng bị rối tinh rối mù.

– Kiếm Thần sư huynh! Huynh đã là vị vua trong số Cương Sư thì ở tầng thứ ba làm gì còn có ai là đối thủ của huynh nữa?

Một gã đệ tử kính sợ nhìn Kiếm Thần mà nói. Đám đệ tử xung quanh cũng đều hưởng ứng.

Kiếm Thần cười nhạt một tiếng, ánh mắt liếc nhìn mọi người xung quanh. Trong lúc Kiếm Thần đang định nói điều gì đó thì trong đám người đột nhiên vang lên một âm thanh mạnh mẽ: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

– Ta lên.

Kiếm Thần sửng sốt mà nhìn về phía trước. Còn bên ngoài kết giới, tất cả đám đệ tử đều nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy là do Lôi Cương đang ngồi xếp bằng đã một tháng. Lúc này, nét mặt hắn hết sức thản nhiên, đôi mắt đen lóe lên ánh sáng rồi chậm rãi đứng dậy. Hắn nhìn Kiếm Thần một cách chăm chú, trong mắt không hề che giấu ý chí chiến đấu.

Kiếm Thần nhìn thấy ý chí chiến đấu trong mắt của Lôi Cương mà hơi sững sờ. Sau đó y chợt nghĩ ra điều gì đó khiến cho hai mắt hơi sáng lên. “Cuối cùng thì vị sư đệ này cũng đã tỉnh.” Đối với việc Lôi Cương có tu vi Cương Khí thiên cấp mà có thể chiến thắng được Kiếm Thổ, Kiếm Thần cũng có nghe thấy. Mặc dù không tin nhưng nghe các sư huynh đệ bàn luận cũng bán tín bán nghi. Đặc biệt là xong trận đấu của y với Mộc Vân, vị sư đệ đó vẫn ngồi ở đây như đang chìm trong một cảnh giới nào đó. Bây giờ đột nhiên tỉnh lại khiến cho Kiếm Thần có chút kinh ngạc.

Lôi Cương mặc kệ ánh mắt của đám sư huynh đệ xung quanh, từ từ đi vào bên trong kết giới. Hắn rút thanh Hư Kiếm trên lưng nhìn Kiếm Thần nói:

– Lôi Cương muốn cùng với Kiếm Thần sư huynh đánh một trận.

– Không biết tốt xấu. Không ngờ lại muốn đánh một trận với Kiếm Thần sư huynh. Nói thật dễ nghe, muốn bàn luận là có thể bàn luận hay sao? Sao có thể coi Kiếm Thần sư huynh như những đệ tử khác?

Một gã coi Kiếm Thần là thần tượng lên tiếng.

– Ngươi biết cái gì? Hắn là Lôi Cương! Chính là người với tu vi Cương Khí Thiên cấp có thể thắng được Kiếm Thổ sư huynh với tu vi Cương Sư Huyền cấp. Có lẽ trong một tháng qua hắn lại tăng tiến.

Một gã đệ tử khác phản đối, lời nói có một sự kích động. Từ đó có thể thấy được trận chiến của Lôi Cương với Kiếm Thổ lúc trước đã in sâu vào trong lòng rất nhiều đệ tử.

Trong đám người, có ba ánh mắt khác thường cùng nhìn Lôi Cương trong kết giới. Hai trong số đó là của Kiếm Mộc và Kiếm Thổ đã dẫn Lôi Cương vào Kiếm Cương môn. Cả hai người đều không thể tin được mà nhìn Lôi Cương trong kết giới. Cả hai không thể ngờ được rằng người muốn khiêu chiến với vị vua mới lại là người mà mình mới dẫn vào Kiếm Cương môn chỉ có tu vi Cương khí Thiên cấp. Có điều, cả hai chợt nghĩ tới người sau lưng Lôi Cương mà ánh mắt trở nên hết sức quái dị….

Một ánh mắt khác lại là của một thiếu nữ xinh đẹp. Từ thiếu nữ tản ra một thứ hơi thở lạnh lẽo khiến cho đám đệ tử xung quanh không dám tới gần mà chỉ dám đứng quanh. Còn lúc này, thiếu nữ nhìn Lôi Cương trong kết giới, ánh mắt hết sức phức tạp. Mà sự phức tạp trong mắt của thiếu nữ lại bị Kiếm Thần vô tình nhìn thấy. Sau khi sững sờ một lúc, Kiếm Thần cẩn thận đánh giá Lôi Cương, sự khinh thường trong mắt liền biến thành địch ý.

– Ngươi là Lôi Cương?

Gương mặt của Kiếm Thần đang cười cười nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp kia liền biến mất, thay vào đó là sự thản nhiên và lạnh lùng.

Lôi Cương hơi sững sờ nhưng rồi lại cảm thấy thoải mái. Hai tháng trước, hắn cùng với Kiếm Thổ đánh một trận khiến cho nhiều người chú ý. Vì vậy mà hắn cũng nhếch miệng cười:

– Kiếm Thần sư huynh! Ta là Lôi Cương! Xin được chỉ giáo nhiều hơn.

Nét mặt Kiếm Thần thì như nở nụ cười nhưng bên trong lại hết sức lạnh lùng. Gã chợt giơ thanh linh kiếm, nhìn Lôi Cương nói:

– Lôi Cương sư đệ! Linh kiếm vô tình. Nếu có làm ngươi bị thương thì xin thứ lỗi.

Lôi Cương gật đầu, tay phải nắm chặt chuôi của Hư Kiếm, hai mắt nheo lại. Lôi Cương biết tốc độ và sự công kích của Kiếm Thần rất nhanh nên bản thân không thể công kích trước.

Kiếm Thần thấy Lôi Cương thủ thế xong nhưng không công kích liền nhếch mép cười lạnh. Thân hình gã chợt nhoáng lên, quát khẽ:

– Kim Huyền trảm! Thức thứ nhất.

Ra tay đã sử dụng ngay Cương Kỹ không phải là Kiếm Thần coi trọng Lôi Cương mà là y muốn làm cho hắn xấu mặt.

Trong mắt Lôi Cương chợt lóe lên một tia sáng, Hư Kiếm trong tay biến thành một đạo ảo ảnh rồi quát khẽ:

– Khai Thiên…thức thứ nhất.

“Keng…” Tiếng sắt thép va chạm với nhau hóa thành một làn sóng tản ra xung quanh khiến cho rất nhiều đệ tử vội vàng bị lỗ tai, ánh mắt tràn ngập một sự khiếp sợ.

Kiếm Thần xuất hiện cách Lôi Cương ba mươi thước, gương mặt cũng trở nên ngưng trọng. Bàn tay phải cầm linh kiếm hơi thả lỏng nhưng trong nháy mắt lại nhắm chặt. Một cú va chạm đó không ngờ suýt chút nữa khiến cho tay phải của gã tê dại. “Lực lượng thật khủng khiếp!” Kiếm Thần nghĩ thầm, đồng thời sự khinh thường hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự ngưng trọng. Tuy rằng Kiếm Thần muốn làm cho Lôi Cương mất mặt nhưng tới lúc này gã cũng biết được sự mạnh mẽ của đối phương đủ khiến cho bản thân phải coi trọng. Nếu lúc này, gã còn khinh địch thì chỉ sợ người xấu mặt sẽ phải là mình.

Cảm nhận sự thay đổi của Kiếm Thần, Lôi Cương cũng không mừng. Lúc này, thu hoạch từ sự lĩnh ngộ của bản thân đã vượt qua sự dự đoán của Lôi Cương. Hắn đã bước chân vào cảnh giới Cương Sư, đạt tới Cương Sư Hoàng cấp. Còn Nội Kình Thiên cấp cũng có chút dao động. Lôi Cương hy vọng có thể nhân trận chiến này mà xuyên thủng lớp màng chắn…

– Kim Huyền trảm! Thức thứ hai.

Kiếm Thần lại quát khẽ, linh kiếm trong tay hóa thành một đường cong chém về phía Lôi Cương. Lôi Cương đột nhiên bùng nổ, lao về phía Kiếm Thần, bất chấp thanh linh kiếm đang bổ về phía mình. Thanh Hư Kiếm trong tay Lôi Cương vòng theo một góc độ rồi quét ngang người đối phương.

Kiếm Thần giật mình, không ngờ Lôi Cương lại làm như vậy. Gã nhếch mép cười lạnh rồi trong lòng như hét lên:

– Kim Huyền trảm! Thức thứ năm.

Với sự công kích mạnh mẽ của hệ Kim khiến cho thanh linh kiếm trong tay Kiếm Thần tỏa ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt. Những tia sáng đó như cũng sắc bén chẳng khác gì mũi kiếm, kéo theo cuồng phong cùng với tiếng động mà chém về phía đòn công kích của Lôi Cương.

“Oành…” Một tiếng động lớn vang lên. Cả hai cùng lui lại. Đồng thời, cú va chạm khiến cho mặt đất phải nổ tung.

– Lực lượng của người này tại sao lại kinh khủng như vậy?

Gương mặt Kiếm Thần co giật, tay phải nắm chặt linh kiếm. Nếu như có người nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra bàn tay phải của Kiếm Thần đang run rẩy. Lực lượng cơ thể mạnh mẽ của Lôi Cương cùng với sức nặng của Hư Kiếm thì một kích đó, đừng nói là có thêm uy lực của Cương Kỹ thì cũng đã tới cả ngàn cân.

Lôi Cương cũng không chịu nổi, gương mặt màu đồng xuất hiện chút tái nhợt. Một kiếm của Kiếm Thần khiến cho Lôi Cương cảm nhận được làn da trên cơ thể giống như bị vạn cây châm đâm vào. Nếu như thân thể của hắn không mạnh thì bây giờ đã chảy đầy máu.

– Lôi Cương sư đệ! Chú ý.

Kiếm Thần cười lạnh một tiếng lại đánh về phía Lôi Cương, trong lòng thầm quát:

– Kim Huyền trảm thức thứ sáu.

Chiêu kiếm ẩn chứa hào quang màu vàng óng ánh như một tia sát đánh về phía Lôi Cương.

Ánh mắt của Lôi Cương hết sức ngưng trọng, nhưng cũng không lui về phía sau. Có điều, một chiêu của Kiếm Thần khiến cho da đầu của Lôi Cương nổ tung do cảm nhận được sự uy hiếp tới sự sống của mình. Hai mắt Lôi Cương nhíu lại, chân phải đột nhiên dậm mạnh rồi hóa thành một đạo ảo ảnh lao về phía Kiếm Thần.

– Đúng là không biết tốt xấu. Dám chống chọi với Kiếm Thần sư huynh.

Rất nhiều đệ tử cười nhạt nói.

Thiếu nữ lạnh lùng trong đám người hơi nhíu mày, gương mặt có chút lo lắng. Nhưng điều đó lại khiến cho một số đệ tử đang nhìn trộm phải rung động.

“Oành…” Một tiếng động thật lớn vang lên, Lôi Cương bay ngược ra phía sau rồi nện mạnh xuống đất. Mà thanh Hư Kiếm cũng từ trên không trung cắm thẳng xuống đất.

“Phụt…” Lôi Cương rơi xuống đất liền phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt trắng bệch, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia sáng sắc bén.

Gương mặt của Kiếm Thần cũng tái nhợt, run rẩy đứng ở đó. Y cảm thấy yết hầu ngòn ngọt liền cố gắng kìm nén ngụm máu đang phun lên tới tận cổ. Ánh mắt y khiếp sợ nhìn Lôi Cương. Cú va chạm vừa rồi y đã thi triển liên tục thứ thứ sáu và thức thứ bảy của Kim Huyền trảm. Cũng giống như Lôi Cương thi triển thức thứ nhất và thức thứ hai của Khai Thiên, uy lực của hai thức cộng lại đủ sánh với thức thứ chín mà Kiếm Thần đã dùng để đánh bại Mộc Vân. Điều khiến cho người ta kinh hãi đó là thức thứ sáu vừa hết thì thức thứ bảy đã được phát ra cơ bản khiến cho người ta không thể ngăn cản. Vì vậy mà Lôi Cương mới phải phun huyết.

– Lôi Cương sư đệ. Chấm dứt đi.

Kiếm Thần thấy mục đích của mình đã đạt được liền cười nhạt.

Sau khi lau vết máu trên khóe miệng, Lôi Cương lại đứng dậy. Nhưng hắn cũng không nhặt Hư Kiếm mà hai tay từ từ khởi động. Hắn nhìn Kiếm Thần chăm chú rồi nói:

– Kiếm Thần sư huynh! Trận chiến còn chưa kết thúc đâu.

Câu nói của Lôi Cương không chỉ khiến cho Kiếm Thần sửng sốt mà tất cả đám đệ tử bên ngoài kết giới cũng đều ngơ ngác nhìn gương mặt tái nhợt của Lôi Cương. Sự khinh thường của phần lớn đám đệ tử từ từ biến mất mà thay vào đó là sự tôn kính. Kiếm Mộc và Kiếm Thủy nhìn nhau. Kiếm Thủy thấp giọng nói:

– Có nên ngăn cản hay không? Nếu Lôi Cương có chuyện gì thì…

Ánh mắt của Kiếm Mộc lóe sáng, một lúc lâu sau mới nói:

– Kiếm Thần có nên ra tay độc ác một chút hay không? Ta muốn xem tên tiểu tử được sư tổ coi trọng có gì đặc biệt.

Kiếm Thủy sửng sốt chợt chậm rãi gật gật đầu. Câu nói của Kiếm Mộc cũng là sự tò mò trong lòng Kiếm Thủy. Đối với Ngự Thiên, cả hai người vô cùng kính sợ. Vậy mà Ngự Thiên lại đi chú ý tới một Lôi Cương chẳng có gì đặc biệt khiến cho hai người cảm thấy ghen tị và hâm mộ.

Sau khi hoạt động thân mình một lúc, Lôi Cương nhìn Kiếm Thần một cách chăm chú, trong mắt lại dấy lên ý chí chiến đấu. Khóe mắt của Kiếm Thần hơi giật giật, có cảm giác như bị một con sói rình mò. Trong lòng Kiếm Thần cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt hơi liếc về phía thiếu nữ bên ngoài kết giới thì thấy trong mắt nàng có chút gì đó lo lắng. Khi nhận ra thiếu nữ đang nhìn Lôi Cương, Kiếm Thần run người, trong lòng cảm thấy hết sức ghen tị. Bàn tay đang nắm linh kiếm nổi đầy gân xanh giống như có một con rắn nhỏ đang quấn lấy tay của hắn. Gương mặt tuấn tú trở nên dữ tợn.

– Ngươi đã muốn chết thì đừng có trách ta.

Kiếm Thần nói một cách lạnh nhạt. Chẳng biết tại sao khi thấy ánh mắt của Tử Vận nhìn Lôi Cương trong lòng Kiếm Thần không chỉ có sự ghen tị mà còn có cả sát khí. Mặc dù Kiếm Thần không hiểu được về tình yêu nhưng đây…đây cũng là bản tính của con người.

– Kim Huyền trảm! Thức thứ chín.

Kiếm Thần gầm nhẹ một tiếng, linh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng màu vàng kim sắc bén, bao phủ cả một nửa người gã. Sau đó, nó hóa thành một quả cầu ánh sáng màu vàng kim lao về phía Lôi Cương. Lôi Cương hít một hơi thật sâu nhưng không ngờ trong khoảng thời khắc nguy hiểm này lại nhắm mắt.

Đám đệ tử bên ngoài kết giới ngẩn người mà nhìn Lôi Cương, ánh mắt hết sức khiếp sợ. Bọn họ không ngờ được trong tình cảnh này mà Lôi Cương còn có thể nhắm mắt, chẳng lẽ là nhận thua? Nhưng nếu nhận thua thì tại sao lại nói trận đấu vẫn chưa kết thúc? Đám đệ tử cảm thấy hết sức thắc mắc. Kiếm Mộc và Kiếm Thủy cùng hít một hơi. Lôi Cương nhắm mắt làm cho hai người cảm thấy lo lắng. Thân phận của Lôi Cương chỉ có hai người biết, còn các đệ tử khác thì không hề biết lấy một chút nào. Nếu Lôi Cương xảy ra chuyện thì chỉ sợ…

Bàn tay mềm mại của Tử Vận hơi nắm chặt, đôi mắt trong veo như làn nước màu thu có chút lo lắng. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, mà hơi thở có chút dồn dập.

– Khai Thiên…thức thứ sáu.

Đột nhiên, Lôi Cương mở mắt. Thanh Hư Kiếm đang cắm trên mặt đá chợt phát ra mấy tiếng rung động rồi xuất hiện một cách quái dị trong tay Lôi Cương. Thân thể hắn bắt đầu khởi động, tỏa ra ánh sáng màu vàng và màu xanh nhạt tụ tập vào trong Hư Kiếm. Trong nháy mắt thanh Hư Kiếm được hắn giơ lên đỉnh đầu rồi nhanh chóng chém một kiếm về phía Kiếm Thần.

“Rầm…rầm…rầm…” Trong kết giới chợt vang lên một loạt tiếng nổ, bụi bay mù mịt. Đồng thời kết giới cũng rung chuyển mạnh.

“Keng…” Một tiếng động vang lên, kết giới lập tức bị nghiền nát.

“A a a!”

Vô số những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Những viên đá vụn chẳng khác nào những thanh tiểu kiếm sắc bén. Mà phần đông đám đệ tử cũng không ngờ được rằng kết giới sẽ bị phá nên chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn đá vụn bắn lên người. Tất cả đau đớn, che chỗ bị thương mà ngã xuống. Đám đệ tử phía sau thấy các sư huynh đệ khuỵu xuống đau đớn mà tái mặt.

Tử Vận vẫn đứng yên. Trong lòng nàng, sinh tử của người khác chẳng hề quan hệ với mình. Ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm về phía đám bụi mù mịt, chẳng thèm che giấu sự lo lắng.

Lớp tro bụi dầy đặc từ từ biến mất. Trong phạm vi kết giới xuất hiện một cái hố to tới hai mươi thước. Mà Lôi Cương và Kiếm Thần cũng nằm trong hố. Thanh Hư Kiếm cắm thẳng tắp trên mặt đá. Lúc này, tình hình của Lôi Cương hết sức nghiêm trọng, một vết kiếm khủng bố kéo dài từ vai trái xuống chân trái. Xuyên qua vết thương có thể nhìn thấy cả xương trắng. Nhưng Lôi Cương vẫn còn chưa hôn mê, ánh mắt đau đớn, trán ngập mồ hôi mà cắn răng nằm trên mặt đất. Máu tươi liên tục chảy ra từ miệng hắn. Lôi Cương nhìn lên không trung, trong mát xuất hiện một thứ tình cảm khác thường:

– Ca! Tiểu Cương nhớ ca lắm.

Ở một đại phái rất xa với khí thế vô biên từ thời viễn cổ, một gã thanh niên tuấn tú đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt có chút lo lắng, nhìn lên không trung, lẩm bẩm:

– Tiểu Cương…tại sao ca lại cảm thấy đau lòng? Chẳng lẽ ngươi có chuyện gì sao? Tiểu Cương cố gắng chịu đựng. Ca đang cố gắng tu luyện, đã đạt tới Luyện Thần phản hư huyền cấp. Không bao lâu nữa, ca sẽ đi tìm đệ. Tiểu Cương…nhất định phải chịu đừng chờ ca…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.