– Không ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Quân khăn xanh lá hoảng sợ nhìn vô số Thỏ Ma đang vây đến.
Những con thỏ bị ma hóa càng ngày càng nhiều. Chúng từ bốn phương tám hướng tụ tập đến cây cột ở trung tâm và mang theo sự điên cuồng mà lao thẳng tới mọi người, ‘củ cải trắng’.
-Ầm!
-Ầm!
Ma Thỏ có sức mạnh ghê gớm, chỉ vẫy một cái liền có đại lượng tướng sĩ bị lật tung, một tay cầm lấy một tên mà bắt đầu gặm nhấm.
– Cứu mạng a!
– Đừng!
– Thả ta ra!
…
Quân khăn xanh lá ở trước mặt yêu ma đã hoàn toàn mất đi ưu thế, vô cùng khủng hoảng mà chạy trốn toán loạn. Thậm chí có rất nhiều người trong lúc hỗn loạn bị ‘huynh đệ’ mình giết chết.
– Rút lui, mau rút lui!
Ánh mắt Triệu Côn Ngộ đỏ lên mà sợ hãi quát lớn.
– Nhưng cho dù mọi người có nhanh nữa cũng có thể nhanh bằng bọn ma vật này sao? Nếu không phải có quá nhiều người, Ma Thỏ nhất thời không thể nuốt hết thì chỉ sợ hai ngàn tướng sĩ này đều đã sớm chết rồi.
– Ầm!
– Ầm!
– Rống!
– Rống!
Vì tranh đoạt ‘củ cải trắng’ mà giữa các Ma Thỏ cũng có tranh đấu và cắn xé lẫn nhau.
Tình cảnh trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Tiếng la khóc, tiếng nhai nuốt, tiếng đánh nhau, tiếng chạy trốn làm cho nơi đây trở nên vô cùng ầm ĩ.
Mặc Vũ Hề ở cách đó không xa cũng bị một con Ma Thỏ gào thét đánh tới:
– Rống!
Thanh Long nhanh chóng ngăn chặn trước mặt Mặc Vũ Hề rồi đánh ra một quyền.
– Ầm!
Ma Thỏ lập tức bị đánh bay ra ngoài rồi lăn lộn trên mặt đất mười mấy vòng.
– Rống, rống!
Ma Thỏ cũng không bị đánh chết mà lật mình bò dậy. Nhưng mà bộ lông giờ phút này đã biến thành màu hồng nhạt, tà khí quanh thân càng ngày càng nhiều. Bộ dạng càng ngày càng âm tà.
– Rống!
Ma Thỏ rống lên một tiếng rồi lại tiếp tục đánh tới, đạp một cái trên mặt đất để cho mặt đất liền lún thành một cái hố to. Khí đen càng ngày càng vây quanh thân, giống như ma quỷ địa ngục đập vào mặt.
– Thanh Long ấn!
Thanh Long hét lớn một tiếng.
Trong tay hắn tạo ra một cái ấn quyết, một đạo ánh sáng màu xanh tỏa ra từ trong tay rồi ầm ầm đánh tới Ma Thỏ.
– Ầm!
Ma Thỏ lại lần nữa bị bay ra ngoài, toàn thân xuất hiện rất nhiều vết rách nhưng vẫn không chết. Lông thỏ bị máu của nó nhuộm thành màu đỏ tươi, khí đen càng nồng đậm đến trạng thái như sương mù vờn quanh Ma Thỏ.
– Thánh Nữ, quái vật này càng đánh càng mạnh, sát khí càng ngày càng nặng!
Thanh Long lo lắng nói.
– Bốn người các ngươi ngăn trở Ma Thỏ!
Mặc Vũ Hề ngưng trọng nói.
– Vâng!
Thanh Long cùng ba tên thuộc hạ khác liền tuân lệnh.
– Đinh Ngũ Cốc, ngươi là Phong Thủy sư, vậy cửa vào ở đâu? Ngươi cảm nhận được sao?
Mặc Vũ Hề nhìn chằm chằm vào Đinh Ngũ Cốc mà hỏi.
Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc liền khó coi.
– Ta, ta cảm ứng được cửa vào ngay tại cây cột này. Nhưng cửa vào còn không xuất hiện a, ta cũng không hiểu, ta, ta…!
Đinh Ngũ Cốc lúng túng nói.
– Vậy phải làm sao bây giờ? Ma Thỏ này càng ngày càng nhiều a!
Sắc mặt Dương Chí Cửu rất khó coi nói.
– Hỏi hắn, hỏi tiểu tử kia!
Đinh Ngũ Cốc lập tức kêu lên.
Giờ khắc này, Đinh Ngũ Cốc đúng là đang rất hoảng sợ bởi vì ngoài những người phàm tục kia ra thì chính mình lại có tu vi thấp nhất nên chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ nuốt hận ngay tại chỗ.
Đinh Ngũ Cốc biết Thanh Long rất mạnh. Nhưng cho dù mạnh mẽ như Thanh Long cũng không thể đánh chết được Ma Thỏ. Đây, nơi đây cũng không chỉ có một con mà là ngàn con vạn con a!
Giờ khắc này, đến cả việc ghen ghét Diêm Xuyên cũng đã quên mất mà lập tức nhìn về phía Diêm Xuyên.
Không chỉ có Đinh Ngũ Cốc mà tất cả mọi người đều nhìn về Diêm Xuyên.
Nhưng nhìn đến đại quân của Diêm Xuyên thì tất cả mọi người lập tức hóa đá.
– Bọn Ma Thỏ này bị điên rồi sao?
Dương Chí Cửu không tưởng tượng nổi mà nói.
—————
Diêm Xuyên nhìn thấy thần sắc khủng hoảng của Đinh Ngũ Cốc ở xa xa kia thì liền hiện ra một tia khinh thường.
– Phong Thủy sư? Thằng này cũng được coi là Phong Thủy sư? Làm xách dép cho Phong Thủy sư cấp thấp nhất cũng không xứng! Nguồn tại http://Truyện FULL
Diêm Xuyên khinh thường nói.
Ngay cả chính hắn là một người không tu Phong Thủy cũng đều hiểu được làm sao để vượt qua trận pháp này mà tên ‘Phong Thủy sư’ kia lại hoảng hốt lo sợ, khó trách bị Diêm Xuyên khinh thường.
– Vương gia, những quái vật này vì sao không công kích chúng ta? Chẳng lẽ vì máu thỏ trên người chúng ta?
Trong nội tâm Hoắc Quang có chút khó hiểu mà hỏi Diêm Xuyên.
Dù sao thì tình cảnh bị ăn tươi nuốt sống của quân khăn xanh lá ở phía xa xa cũng quá rung động.
Nhưng những quái vật này lại ngây ngốc không dám tới gần mình? Vì sao?
– Chúng là thỏ trắng bị ma hóa mà thành, cũng không phải là yêu thú cho nên không có trí tuệ của yêu thú mà chỉ có bản năng hung ác, bạo lực, thích giết chóc và tham ăn! Nhưng cũng có bản năng cảm ứng được mùi máu tươi trên người chúng ta. Đây không phải là máu bình thường mà là máu của bọn chúng. Tuy rằng ngươi không thấy được nhưng ở trong mắt của đám Ma Thỏ này thì chúng ta có huyết sát ngút trời, hơn nữa còn là đại lượng đồng loại chết đi mà lưu lại huyết sát. Bởi vậy bản năng của Ma Thỏ sẽ sinh ra một tia sợ hãi! Không dám tiến lên!
Diêm Xuyên giải thích.
– Ta hiểu rồi, Vương gia từ đầu để cho chúng ta giết thỏ là vì hiện tại?
Hoắc Quang lập tức kính nể nói.
– Thật may có Vương gia!
Đám tiểu tướng bên cạnh thở đài một hơi. Vậy thì cũng không cần phải sợ hãi, thật tốt quá.
Nhưng Diêm Xuyên lại lắc đầu nói:
– Không đơn giản như vậy. Hiện tại bọn Ma Thỏ này không để ý đến chúng ta, nhưng thời gian kéo dài thì có lẽ sẽ có một ít con không chịu được mà xông lên!
Giờ phút này, trong lúc Triệu Côn Ngộ đang chạy trốn ở phía xa xa thì mãnh liệt quay đầu, lập tức cả người liên đờ ra ngây dại.
– Việc này không có khả năng!
Triệu Côn Ngộ phẫn nộ quát.
Đâu chỉ Triệu Côn Ngộ mà quân khăn xanh là chạy theo Triệu Côn Ngộ cũng đều trừng mắt lên.
Xa xa, ba ngàn tướng sĩ của Diêm Xuyên đang lẳng lặng đứng đó mà không hề có một con Ma Thỏ nào công kích, không công kích? Vì sao?
Nhìn quân khăn xanh lá của mình bị tử thương hơn phân nửa rồi lại nhìn đại quân của Diêm Xuyên không tổn hao chút nào liền để cho trong nội tâm Triệu Côn Ngộ sinh ra một cổ oán giận vô cớ.
– Máu? Chẳng lẽ là máu thỏ?
Triệu Côn Ngộ lập tức nghĩ ra.
Lúc trước, đại quân của Diêm Xuyên liên tục giết thỏ và sử dụng máu thỏ bôi lên thân thể để cho Triêu Côn Ngộ còn cười to nói bọn hắn bị điên, nhưng hiện tại mới biết được vì sao. Máu thỏ? Máu thỏ ban đầu có thể dọa lui đám quái vật này.
– Thằng không nạn!
Triệu Côn Ngộ oán hận nói.
– Đại nhân, đám quái vật kia lại đuổi tới, chạy nhanh!
Một tên tiểu tướng ở bên thúc giục.
– Quái vật?
Triệu Côn Ngộ giật mình một cái. Hắn lập tức thu hồi tâm thần và muốn chạy trốn.
Thế nhưng vừa quay đầu thì có gần trăm đầu Ma Thỏ ở bốn phương tám hướng vây quanh lại. Mà chính quần thể nhỏ của mình cũng chỉ có hơn một trăm người.
– Đại nhân, làm sao trốn a!
Tiểu tướng hoảng sợ nói. Chúng quân sĩ khăn xanh lá đều hiên ra vẻ tuyệt vọng.
– Đi đến chỗ Diêm Xuyên, nhanh, đi đến đó!
Triệu Côn Ngộ vội vàng kêu lên.
– Vâng!
Mọi người lập tức đáp.
– Đại nhân, đến lúc đó cần phải van cầu Diêm Xuyên a. Chúng ta dù sao vẫn là quân đội của Yến quốc, hắn không thể không quản!
Một tên tiểu tướng lập tức kêu lên.
– Ừ!
Triệu Côn Ngộ gật gật đầu.
Đám người này liền chạy về phía Diêm Xuyên, phía sau là một đám Ma Thỏ đang không ngừng đuổi theo.
– Vương gia, đám phản nghịch kia chạy tới đây!
Lưu Cẩn biến sắc nói.
– Còn đưa tới rất nhiều Ma Thỏ, Vương gia làm sao bây giờ?
Hoắc Quang cũng lo lắng nói.
– Mưu triều cướp ngôi, coi thường Quân Vương, đáng tru!
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên sự lạnh lẽo.
– Vâng!
Hoắc Quang lập tức hiểu được ý tứ của Diêm Xuyên. Hắn vung tay lên nói:
– Cung thủ lắp mũi tên!
– Ken két ken két ken két ken két!
Hai ngàn cung nỏ lập tức nhắm hướng Triệu Côn Ngộ ở phía xa xa.
– Đừng, chúng ta đầu hàng!
– Vương gia, chúng ta sai rồi, cầu xin ngươi cứu lấy chúng ta a!
– Vương gia, Triệu Côn Ngộ ta sai rồi. Cầu xin Vương gia khai ân!
…
Chúng quân sĩ khăn xanh lá đang xông lại lập tức gào khóc cầu xin tha thứ.
Diêm Xuyên đứng chắp tay, hai mắt nheo lại mà nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Đã muộn!
– Phóng!
Hoắc Quang ra lệnh một tiếng.
– Ầm!
Mũi tên bắn ra như mưa to bay về phía đám người Triệu Côn Ngộ. Hơn hai ngàn mũi tên như hai ngàn đạo bùa đòi mạng bị ầm ầm ném vào trên người hơn một trăm quân khăn xanh lá.
– A!
– Đừng!
…
Một đợt mũi tên bắn đến lập tức để cho hơn một nửa quân khăn xanh lá bị bắn thành như con nhím. Toàn thân cắm đầy mũi tên, ôm hận mà chết.
Nhưng có mười sáu tên có tu vi cao, thân thể tỏa ra ánh sáng màu xanh lá ngăn chặn đám mũi tên này mà may mắn không chết.
Triệu Côn Ngộ nắm lấy vai trái bị bắn thủng, trong mắt hiện lên sự oán độc vô hạn nói:
– Diêm Xuyên ngươi chết không yên lành!
– Phản thần tặc tử, chết chưa hết tội!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Triệu Côn Ngộ đỏ lên, vết sẹo trên mặt khẽ nháy, lệ khí lóe lên trong mắt rồi kêu lên:
– Tất cả mọi người theo ta chém giết Diêm Xuyên!
– Vâng!
Mười lăm tên tướng lĩnh chưa chết liền kêu lên.
– Ầm!
Mười lăm người ầm ầm hướng thẳng đến Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đứng ở phía trước ba ngàn tướng sĩ cùng là có khoảng cách gần nhất với đám người Triệu Côn Ngộ.
Mặt thấy đám người này liều chết mà chày tới thì Hoắc Quang liền biến sắc nói:
– Bắn tên!
– Hộ giá!
Lưu Cẩn kinh sợ kêu lên.
– Vù vù!
Đại lượng mũi tên lại tiếp tục được bắn về phía mười lăm ngươi kia.
Mười tên quân sĩ giáp bạc xông lên hộ giá.
– Vương gia, mau theo lão nô lui về phía sau a. Đám người Triệu Côn Ngộ kia điên rồi!
Lưu Cẩn sốt ruột hô lên. Nhưng Diêm Xuyên lại không để ý đến. Lui? Đám bẩn thỉu này có thể làm cho mình lui?
Lại một lượt mũi tên bắn ra để cho năm tên tướng lãnh bị bắn chết ngay tại chỗ.
Nhưng tu vi của đám người kia đều rất cao cho nên vẫn còn mười một tên đang hương đến đây.
Chiến đấu trực diện, quân sĩ giáp bạc ở phía trước lập tức ùn ùn xông lên.
Trường thương hóa thành rừng thương mà mãnh liệt đâm tới.
– Đang!
– Đang!
Quanh thân mười một cường giả tỏa ra ánh sáng màu xanh lá mạnh liệt. Trường đao trong tay vung vẩy, mang theo từng đạo đao mang màu xanh lá gắt gao chặn lại đám quân sĩ giáp bạc.
Quân giáp bạc có ba ngàn người nhưng đứng gần Diêm Xuyên lại không nhiều. Mắc dù đang từ phía sau mãnh liệt tiến lên nhưng vẫn quá chậm.
Triệu Côn Ngộ mang theo ba tên trong đó giết ra vòng vây liền đến trước mặt Diêm Xuyên.
– Độc Long Toản!
Trường thương của Hoắc Quang tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, dường như hóa thành một đạo ngân Long mà hung hăng đâm về phía Triệu Côn Ngộ.