Sau khi tiễn đưa Tửu Kiếm Sinh, một đám tướng sĩ lập tức lao tới.
– Đại nhân, này, những thứ này chính là tiên bảo?
Sự hưng phấn trong mắt chúng tướng sĩ tỏa sáng lên.
Chấn Thiên cung được chế tạo bằng tử kim, bên trên có vô số hoa văn ký hiệu rất tinh xảo. Xạ Nhật tiễn lại càng sắc bén như thần binh lợi kiếm. Phá Thiên thương nắm trong tay rất ấm nhuận, giống như cùng thân thể dung hợp làm một.
– Đại nhân, chúng ta thử xem, thử xem nó thế nào!
Một tiểu tướng hấp tấp nói.
– Được!
Hoắc Quang cũng cực kỳ vui vẻ.
Mọi người đều đang ở trong quân doanh, Tửu Kiếm Sinh đưa tới trọng bảo, lập tức khiến cho tất cả mọi người hưng phấn quây quanh lại đây. Cả đám đều giương mắt nhìn chằm chằm vào vũ khí sắc bén.
Hoắc Quang vừa lên tiếng đồng ý thì một tên tiểu binh lập tức hưng phấn nói:
– Để ta, để ta, ha ha!
Hắn cầm Chấn Thiên cung lên rồi dùng sức kéo dây.
– Vù vù vù vù!
Dây cung vẻn vẹn kéo căng ra được một phần ba.
– Kéo mạnh vào, kéo mạnh vào!
Chúng tướng hưng phấn cổ vũ.
Tuy rằng tên tiểu binh này đã lên gân đến mức trên mặt đỏ bừng, nhưng làm cách nào cũng kéo ra không nổi.
– Băng!
Vừa buông tay, dây cung liền rung động mãnh liệt một trận. Nguồn tại http://Truyện FULL
– Ha ha ha, Lý Tam, sức lực của đàn bà còn lớn hơn sức của ngươi, đến cung cũng kéo không nổi!
Mọi người bật ra một trận cười sằng sặc.
– Ta, ta đã dùng hết sức!
Lý Tam đỏ mặt lên nói.
– Ta tới thử xem!
Hoắc Quang kêu lớn.
Hoắc Quang nhận lấy Chấn Thiên cung, kéo mạnh dây cung.
– Kéo!
Con mắt Hoắc Quang trừng to lên, gân xanh nôi lên trên tay nhưng cũng không thể kéo căng dây cung.
– Kéo ra cho ta!
Hoắc Quang một lần nữa quát lớn.
– Ầm ầm!
Chấn Thiên cung mới miễn cưỡng bị kéo thành hình trăng tròn.
– Híz!
– Thật là lợi hại!
…
Chúng tướng sĩ kinh hãi một trận. Bây giờ tu vi của Hoắc Quang chính là Tinh cảnh, lực lượng như thế mà cũng chỉ mới miễn cưỡng kéo được cung thành hình trăng tròn?
– Cung tốt, đưa giúp ta Xạ Nhật tiễn lên, ta thử xem!
Hoắc Quang hưng phấn nói.
– Rõ!
Lý Tam lập tức đặt Xạ Nhật tiễn lên cho Hoắc Quang.
– Đại nhân, bắn vào chỗ kia, chỗ cái cây ngô đồng xum xuê to lớn giữa sườn núi kia kìa!
Một tên tiểu tướng hô lên.
– Chỗ đó quá xa đi, phải đến bốn năm dặm à!
Lý Tam cau mày nói.
– Vậy thì bắn vào chỗ đó đi!
Hoắc Quang quả quyết nói.
Nói xong hắn liền hướng về cây ngô đồng to lớn cách đó hơn bốn năm dặm. Hắn nhíu một mắt lại, sau khi nhắm kỹ, buông dây cung ra.
– Hưu!
Xạ Nhật tiễn bắn ra, hoa văn ký hiệu của trận pháp trên mũi tên đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt lao về phương xa giống như một tia sáng lấp lánh màu vàng lướt qua.
– Ầm!
Xa xa truyền đến một tiếng nổ điếc tai.
Trong chốc lát tất cả đám tướng sĩ đều ngây dại.
– Cây đó, chính là cây khổng lồ a. Ít nhất thân cây cũng bằng vòng eo của mười người a. Một mũi tên, bắn gãy?
– Nơi đó cách đây hơn bốn dặm a!
– Mẹ của ta, đây còn là mũi tên sao?
…
Chúng tướng sĩ vô cùng sửng sốt.
– Đi, lấy mũi tên lại!
Hoắc Quang hưng phấn ra lệnh.
– Vâng!
Ba tên tiểu tướng nhanh chóng hướng về phương xa vọt tới.
Không bao lâu đã tiến vào giữa sườn núi ở phía xa.
Thế nhưng, sau khi ba tên tiểu tướng dọn cây ngô đông to lớn ra, lại tìm không thấy mũi tên đâu.
– Đám người Lý Tam đang làm gì thế?
– Ồ? Bọn hắn đang đào đá núi?
– Không phải đi tìm mũi tên sao? Bọn họ còn dây dưa cái gì!
…
Qua một thời gian dài, ba người mới quay trở về.
– Lý Tam, các ngươi làm gì vậy?
Có người sốt ruột hỏi.
– Đại nhân, thần tiễn a, sau khi bắn đứt đôi cây ngô đồng, còn xuyên vào trong một tảng đá lớn. Chúng tôi phải đào một hồi lâu, mới moi ra được a!
Lý Tam hưng phấn nói.
– Cái gì?
– Xung lực lớn như vậy?
– Xuyên vào tảng đá lớn?
…
Mọi người đều chợt quay đầu lại, đỏ mắt nhìn vào Chấn Thiên cung này.
– Ha ha ha, cung tốt! Cung tốt!
Hoắc Quang hưng phấn kêu lên.
– Đại nhân, khà khà, có phải nên cho các huynh đệ chơi đùa một chút không!
Một tên tiểu tướng xoa xoa lòng bàn tay cười nói.
– Xéo đi, hiện tại đưa cho ngươi, ngươi cũng không dùng được. Còn một tháng nữa, ai đánh sâu vào đến Lực cảnh tầng chín thì đến chỗ ta nhận binh khí.
Hoắc Quang lập tức cười mắng.
– Vâng! Vâng!
Mọi người hưng phấn hét lên.
– Con mẹ nó, tu luyện cho tốt vào. Nhiệm vụ mà vương gia đã dặn dò, một tháng sau, chúng ta phải thực hiện. Nếu ai rớt lại phía sau thì lão tử sẽ lột da hắn!
Hoắc Quang quát.
– Đại nhân yên tâm! Vì bảo bối này, ta dù cho không ăn cơm, không được ngủ thì trong vòng một tháng này cũng phải tăng tu vi lên! Huống hồ, nhiệm vụ của Vương gia đâu có đơn giản? Hiện tại chúng ta có thể chơi đùa một chút a!
Một tên tiểu tướng cười nói.
– Xéo đi, đi tu luyện cho tốt rồi hãy nói!
Hoắc Quang cười đáp lại.
– Vâng đại nhân!
Chúng tướng sĩ lập tức khí thế ngất trời lao đi tu luyện.
——————————-
Bên trong nhà trúc.
Diêm Xuyên dùng ý chí, thư pháp, tâm thần để luyện hóa Thiết Ngọc Chi Tinh.
Lần tu luyện này kéo dài tới mấy tháng, đói thì ăn một miếng thịt yêu thú lúc trước Lưu Cẩn để lại, liên tục không ngừng dùng nguyên khí tẩy rửa Thiết Ngọc Chi Tinh.
Ba tháng trôi qua, người Diêm Xuyên cũng đều gầy đi một vòng, thân hình hơi có vẻ tiều tụy, nhưng Kim Long ý chí lại một khắc cũng không ngừng luyện hóa Thiết Ngọc Chi Tinh.
Bốn phía đầy tràn tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên lưu lại.
– Ầm!
Thân thể Diêm Xuyên bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
“Lực Cảnh tầng chín? Cũng tốt, hôm nay dưới sự tẩy rửa của nguyên khí, cũng nên đạt tới tầng chín!
Diêm Xuyên không hề để ý mà chỉ thuận miệng nói.
Ở trước mặt Diêm Xuyên, một ngọn lửa trôi nổi giữa không trung, Kim Long quấn quanh ngọn lửa.
Mà bên trong ngọn lửa, chính là Thiết Ngọc Chi Tinh. Nhưng mà đến giờ phút này, hình dạng đã có biến đổi cực lớn.
Một thanh trường kiếm trôi nổi bên trong ngọn lửa. Kiếm dài bốn xích (1/3m) chín tấc (1/10 xích), rộng năm tấc, dày ba phân (1/10 tấc), toàn thân hiện ra màu đen nhạt.
– Ngưng!
– Phốc!
Diêm Xuyên phun ra một ngụm máu lên thanh kiếm.
– Vù vù vù vù!
Trường kiếm rung động một lúc.
Cùng với tiếng rung động này, toàn bộ cây trúc của rừng trúc rậm rạp ở bốn phía bên ngoài nhà trúc đều rung động cực kỳ mãnh liệt. Dường như đang reo hò vì thanh kiếm mới ra đời.
– Ngươi được luyện ra từ Thiết Ngọc Chi Tinh, là tôn sư trong kiếm ngọc, là thanh kiếm Thiên Tử thứ hai của trẫm, trẫm ban cho tên ‘Ngọc Đế’. Ngọc Đế Kiếm!
Diêm Xuyên quát.
– Vù vù vù vù!
Trên thân kiếm, từ từ nổi lên hai chữ ‘Ngọc Đế’.
– Hưu!
Khí đên, tà khí, ngọn lửa, máu tươi ở xung quanh đều bị Ngọc Đế Kiếm hút vào bên trong.
Kim Long đã mỏi mệt, nhập vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
Mà Ngọc Đế Kiếm, cũng chậm rãi từ không trung hạ xuống, rơi vào trong tay Diêm Xuyên. Hắn vuốt ve Ngọc Đế Kiếm, thanh kiếm run rẩy, dường như đang vì sự ra đời của chính mình mà hân hoan.
– Bây giờ, ngươi mới chỉ có phẩm cấp thượng giai, cách danh xưng Thần kiếm còn khá xa. Nhưng mà, có ta ân cần săn sóc, ngươi nhất định sẽ danh chấn thiên hạ!
Diêm Xuyên hít một hơi sâu rồi nói.
– Vù vù!
Ngọc Đế Kiếm lại run rẩy một trận, sau đó dần dần hồi phục.
Đặt Ngọc Đế Kiếm trên hai đầu gối, Diêm Xuyên lấy ra một quả tim yêu thú, sau khi nuốt vào, nhắm mắt điều tức. Mấy tháng luyện kiếm, tâm thần tiêu hao quá nhiều.
Lại hai mươi ngày nữa.
– Bùm!
Diêm Xuyên mở cửa nhà trúc ra, thong thả bước ra khỏi đại trận rồi đi về phía quân doanh ở bên ngoài trận.
– Hí!
Bốn phía truyền đến những âm thanh ngựa hí. Bên trong thao trường, vô số con ngựa đang phi nhanh.
– Vương gia!
Lưu Cẩn đứng gần đó, lập tức thấy được Diêm Xuyên.
– Vương gia!
Một đám tướng sĩ cũng nhìn thấy Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lưng đeo một thanh trường kiếm, bước ra. Trong mắt tất cả mọi người lộ ra vẻ cung kính.
Hoắc Quang vốn đang hướng dẫn vài tên thuộc hạ, cũng nhanh chóng chạy tới.
– Hãn Huyết bảo mã?
Diêm Xuyên quan sát một đám ngựa cao to rồi thốt lên.
– Đúng vậy, Vương gia. Tổng cộng ba ngàn lẻ năm con, toàn bộ đều hết sức cường tráng!
Hoắc Quang khẳng định nói.
– Tốt!
Diêm Xuyên thoả mãn nói.
– Vương gia, các tướng sĩ mặc bộ quần áo này, có được không?
Lưu Cẩn hỏi.
Giờ phút này, ba nghìn tướng sĩ đã không còn mặc giáp bạc. giáp bạc đối với tu vi hiện giờ của bọn họ, đã không còn tác dụng gì. Mọi người đều mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tím rất hoa lệ, kết hợp với một áo choàng màu đen, nhìn qua cực kỳ sáng láng uy phong.
– Không tệ!
Diêm Xuyên hài lòng nói.
– Còn có, Chấn Thiên cung, Xạ Nhật tiễn, Phá Thiên thương, hai tuần trước toàn bộ đã được mang đến. Thuộc hạ đã phân phát cho các tướng sĩ.
Hoắc Quang kích động nói.
– Còn dư ra hai mươi viên linh thạch!
Lưu Cẩn muốn lấy linh thạch ra.
– Cứ để ở chỗ ngươi!
Diêm Xuyên hài lòng nói.
– Vâng!
Lưu Cẩn ứng tiếng.
– Vương gia, ngay ngày hôm qua, tên tướng sĩ cuối cùng cũng đã chính thức đạt đến Lực cảnh tầng chín. Quân đoàn thứ nhất của chúng ta, quân số mặc dù không nhiều lắm, nhưng lại cường đại tới mức có thể địch lại cả một quốc gia!
Hoắc Quang hưng phấn thốt ra.
– Ngựa mạnh mẽ y phục đẹp, cung tiên thương thần, quân đoàn thứ nhất coi như thành hình rồi!
Diêm Xuyên thoả mãn nói.
– Hết thảy đều do Vương gia ban tặng, Vương gia vạn tuế!
Hoắc Quang cung kính nói.
– Vương gia vạn tuế!
Ba ngàn tướng sĩ đồng thanh hô lớn.
Giờ khắc này, Yến Đế thực sự đã bị ba ngàn tướng sĩ không coi vào mắt. Giờ khắc này, Diêm Xuyên muốn tiêu diệt Yến Đế, ba ngàn tướng sĩ tuyệt đối sẽ làm theo mà không hề chùn bước.
– Vương gia, chuyện lần trước đã báo cho ngài, đại biểu của bốn nước hiện giờ có lẽ đã tới Yến Kinh rồi! Họp mặt thảo luận đại sự của năm quốc gia, đánh cờ cược đất!
Lưu Cẩn trịnh trọng bẩm báo.
– Được, năm nước đánh cờ, sao có thể bỏ qua? Nghỉ ngơi một đêm, ăn uống thỏa thích. Giờ mão ngày mai, cùng ta đi Yến Kinh, nhìn xem thiên hạ của Yến quốc ta, rốt cuộc là như thế nào!
Diêm Xuyên quát khẽ.
– Vâng!
Ba nghìn tướng sĩ ứng tiếng đáp.
———–
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng!
– Giá!
– Giá!
…
Ba ngàn con Hãn Huyết bảo mã cùng nhau lao nhanh làm cho bụi đất cuộn lên dày đặc.
Ngựa mạnh mẽ ý phục đẹp, thẳng tiến kinh thành.
Diêm Xuyên một người một ngựa dẫn đầu, vô cùng ngông cuồng kiêu ngạo. Ba ngàn tướng sĩ, mắt đều lộ vẻ sắc sảo!
Đoàn ngựa lao nhanh, như một thanh kiếm sắc bén cắt ngang qua sương mù buổi sớm, bắn về phía phương xa.
Vào lúc này, cách đoàn ngựa ngoài hai mươi dặm, có một đội quân năm vạn người tiến tới từ phía chính diện. Bên trên cờ soái thêu một chữ ‘Triệu’ to lớn.
Một gã chủ soái dẫn đầu, vẻ mặt âm trầm.
– Không nhận lầm chứ?
Sắc mặt chủ soái âm trầm hỏi.
– Không thể lầm được, trộm Hãn Huyết bảo mã, nhất định là Hoắc Quang. Hóa thành tro tôi cũng nhận ra hắn, ba nghìn Hãn Huyết bảo mã a!
Một tiểu tướng trả lời với vẻ mặt đầy tức giận.
– Hừ, ngựa của Triệu Quát ta mà cũng dám trộm. Hôm nay, ta liền dẫn năm vạn đại quân tới, giết sạch Hộ Quân doanh của hắn, thuận tiện diệt trừ luôn cả cái tên Diêm Xuyên kia!
Ánh mắt chủ soái Triệu Quát lộ ra vẻ tàn nhẫn.
– Nhưng mà, gia chủ không phải là không cho…?
Tên tiểu tướng kia lo lắng nói.
– Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, giết sạch cho ta là được, một tên cũng không buông tha, đến lúc đó nói cường đạo làm! Ai dám tố giác?
Triệu Quát lạnh lùng nói.
– Vâng, đại nhân anh minh!
Tiểu tướng phụ họa nói.
– Báo!
Xa xa một kỵ binh trinh sát lao đến.
– Chuyện gì?
Triệu Quát trầm giọng quát.
– Ở ngoài mười dặm, phát hiện ba ngàn kỵ binh đang chạy thẳng về chúng ta!
Kỵ binh trinh sát bẩm báo.
– Kỵ binh? Ba ngàn? Là Hoắc Quang, ha ha ha, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào? Bày trận! Chuẩn bị giết địch!
Triệu Quát trừng mắt nói.
– Rống!
Năm vạn đại quân ứng tiếng đáp.