Tiên Quốc Đại Đế

Chương 98: Tự vẫn



​​

Hoắc Quang tò mò hỏi:

– Vương, mới rồi là công đức rót vào người Lưu Cẩn?

Diêm Xuyên giải thích rằng:

– Đúng vậy. Công đức nhập thể tương đối yếu đi tổn thương do thiên kiếp một chút, xác suất thành công tăng lớn nhiều.

– Vậy tương đương với mặc khôi giáp sao?

Diêm Xuyên cười nói:

– Xem như vậy.

Đang lúc Lưu Cẩn cảm nhận thiên kiếp thì phía đông nam đột nhiên cũng truyền đến từng đợt tiếng sấm.

Ầm ầm!

Phía đông nam mây đen bao phủ, lôi điện gầm rống không ngừng. Lôi vân càng lúc càng lớn, chớp mắt cỡ vạn trượng, tiếng sấm vang dội hơn của Lưu Cẩn nhiều, thanh thế gấp mười lần kiếp vân của gã.

Túy Kiếm Sinh ngạc nhiên hỏi:

– Huyền phong cũng có người đang độ kiếp?

Lục Kiếm hiệp nhíu mày nói:

– Lôi kiếp nhị trọng thiên, là Giang Nam?

Diêm Xuyên lạnh lùng liếc phía tây.

Diêm Xuyên quát:

– Mặc kệ hắn, chúng ta lo phần mình, bắt đầu!

Ba ngàn tướng sĩ đồng thanh rống:

– Tuân lệnh!

Bùm!

Ba ngàn tướng sĩ gần như cùng lúc bùng phát khí thế, phút chốc trong sơn cốc cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.

Ầm ầm!

Kiếp vân bên trên Thiên phong đột nhiên lần thứ hai khuếch trương.

Tại Huyền phong, Giang Nam nhìn kiếp vân của mình lớn Thiên phong gấp mười lần thì lộ nụ cười tự hào, giống như trút xuống cục nghẹn.

Ầm ầm ầm ầm!

Trong lôi vân cùng lúc chín thiên lôi đánh vào Giang Nam.

– Grao!

Giang Nam rút trườmg kiếm ra, chém hướng chín thiên lôi trên trời.

Ầm!

Lôi, kiếm va chạm vào nhau, lôi quang văng khắp nơi, cả sơn cốc đều là tia điện, sơn cốc sáng chói lòa.

Đợt thiên lôi thứ nhất qua đi, Giang Nam chỉ hơi rối tóc một chút, kích thứ nhất cực kỳ thành công. Giang Nam liếc hướng Thiên phong.

Ầm ầm!

Hướng Thiên phong chưa bắt đầu lôi kiếp, nhưng kiếp vân ban đầu bỗng nhiên mở rộng, càng lúc càng to, to lớn hơn.

Giang Nam dụi mắt khó tin:

– Xảy ra chuyện gì?

Người một bên hộ pháp la lên:

– Đại sư huynh, ta cũng không biết là chuyện gì, kiếp vân ở Thiên phong ngày càng to, tại sao to như vậy được?

Ầm ầm!

Kiếp vân trên Thiên phong không ngừng mở rộng, chớp mắt từ ngàn trượng biến thành vạn trượng!

Từ vạn trượng lại biến thành mười vạn trượng!

Lại biến thành kiếp vân to lớn trăm vạn trượng.

Kiếp vân cuồn cuộn phát ra tiếng sấm đánh nặng nề, đè ép toàn Đại Hà tông nghẹt thở.

Vô số đệ tử hóa đá nhìn hướng Thiên phong.

– Kiếp vân nhất trọng thiên mà lớn như vậy? Đùa sao?

– Bà nội nó, đây là kiếp vân nhất trọng thiên?

– Mắt ta bị mù rôi?

…………

……

Ầm ầm!

Kiếp vân lăn lộn, nặng trĩu đè trái tim đám đệ tử Đại Hà tông.

Kiếp vân nhất trọng thiên ở Thiên phong.

Lôi kiếp nhị trọng thiên ở Huyền phong.

Theo lý thì khí thế của lôi kiếp nhị trọng thiên nên mạnh hơn nhất trọng thiên mới đúng, và càng có giá trị quan sát.

Nhưng giờ phút này, vô số đệ tử nhìn chằm chằm vào kiếp vân nhất trọng thiên.

Kiếp vân nhất trọng thiên, ai đều từng độ qua nhưng chưa bao giờ đại khí như vậy. Kiếp vân cuồn cuộn, phô thiên cái địa, vạn lôi cùng ngân nga, thanh chấn thiên địa, đồ sộ biến bao.

Trên chủ phong, Phùng Thái Nhiên dẫn theo phong chủ ba phong nhìn kiếp vân ở hai nơi.

Cao Bất Phàm cười nói:

– Nhất trọng thiên? Ba ngàn người cùng độ thiên kiếp? Đây chính là thiên cổ thịnh huống!

Mạc Vô Hối châm chích nói:

– Thịnh huống gì, chỉ là nhất trọng thiên!

Phùng Thái Nhiên lại vui mừng cười nói:

– Đệ tử của ngươi nói không sai, Diêm Xuyên đến đâu đều sẽ làm chuyện ầm ĩ, giống như Diêm Đào trước kia vậy.

Mạc Vô Hối hừ lạnh nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

– Giống nhau? Hừ!

Phùng Thái Nhiên liếc Mạc Vô Hối, lắc đầu, cười khổ.

Huyền phong

Ầm ầm!

Chín thiên lôi đợt tiếp theo đánh xuống, Giang Nam lần thứ hai chém về phía thiên lôi, cùng lúc đó vẻ mặt khó xem chú ý hướng Thiên phong.

Ở Thiên phong, mây đen cuồng cuộn bỗng vang một tiếng nổ.

Ầm!

Vòng thiên lôi thứ nhất bắt đầu.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Thiên địa sáng ngời.

Ba ngàn thiên lôi cùng đánh xuống như thiên hà lật nghiêng, cực kỳ đồ sồ. Hơn nữa thiên hà đánh nghiêng không phải nước sông mà là lôi điện, vô cùng vô tận lôi điện. Lôi bạo như sông lớn cuồn cuộn đến.

– Ôi chao!

Đệ tử Đại Hà tông khắp nơi hít ngụm khí lạnh. Họ chưa từng gặp qua tình cảnh đồ sộ như vậy. Đây là độ kiếp sao? Đó là tắm thiên lôi đi? Là đang liều mạng đi?

Thiên kiếp nhất trọng thiên lại cho Thiên phong hiệu quả như là tứ trọng thiên. Không, thiên kiếp tứ trọng thiên cũng không rung động như vậy.

Quá nhiều, quá nhanh.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Lôi điện không ngừng oanh tạc, tựa như Thiên phong gặp trời phạt, liên miên bất tận, cuồn cuộn không dứt.

Huyền phong.

Mặt Giang Nam đen như than, chút cảm giác tự hào giờ đây không còn sót lại chút gì.

Giang Nam muốn dùng thiên kiếp đè ép khí thế của Diêm Xuyên, giờ lại tự tát mình một bạt tai, còn kêu rõ to.

Giờ phút này, không biết tại sao Giang Nam bỗng nghĩ đến một từ là ‘Không biết tự lượng sức mình’.

Ầm ầm ầm!

Chín thiên lôi đợt thứ hai đánh xuống.

– A!

Giang Nam trút hết căm phẫn chém hướng trời.

Ầm!

Lôi quang chói lọi, một kiếm chém hướng thiên lôi vòng thứ ba, kiếm thế hung mãnh, kiếm khí bắn ra bốn phía, có thể làm hình mẫu cho ngàn vạn tu giả.

Một kiếm kinh diễm nếu là lúc trước thì chắc chắn có thể giành được hoan hô đầy đường nhưng bây giờ…

Vô số tu giả trực tiếp không nhìn Giang Nam, giống như thấy một người chém đầu gỗ, xem nhàm chán.

Ai nấy ánh mắt cuồng nhiệt nhìn hướng Thiên phong.

Giang Nam tức nghẹn họng.

Ầm!

Cảm xúc dao động, thiên lôi vòng thứ bốn đánh xuống, Giang Nam sơ sẩy bị một thiên lôi đánh trúng, tóc tai bù xù, cực kỳ chật vật.

– A!

Giang Nam gầm rống trút ra nỗi uất ức trong lòng. Lần trước gã không kịp rút kiếm đã bị Diêm Xuyên bẽ mặt, lần này càng mất mặt hơn, đi lên ‘tập kích’ ngược lại không bằng kiếp vân của hắn, dáng vẻ nhếch nhác.

Đây không phải vấn đề mất mặt, còn có tôn nghiêm, tôn nghiêm lần thứ hai bị giẫm lên. Lần trước là bị đạp, lần này lại là chính mình đưa đến dưới chân người ta.

Trên Huyền phong.

Phùng Thiệu đồng tình liếc Giang Nam bên dưới.

Thiên phong.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm mọi người độ kiếp.

Vòng thứ nhất, lôi điện như bão tố lần lượt tẩy lễ ba ngàn tướng sĩ. Có một ít tướng sĩ giờ phút này người đầy vết thương ngã xuống đất, hình như không còn sức lực.

Diêm Xuyên quát:

– Đứng lên cho ta!

Tướng sĩ té xuống đất không còn sức, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Diêm Xuyên đứng trên núi thì lòng căng thắng, cắn răng, chậm rãi bò dậy.

– Lão tử có chết cũng phải đứng chết, bà nội nó!

Đám tướng sĩ lại nổi lên sĩ khí.

Ầm ầm!

Lôi điện như mưa to lần thứ hai đổ xuống.

– Grao!

Ba ngàn tướng sĩ cùng rống, dùng thân thể kháng lôi, lấy thiên lôi tôi thể.

Lại là một vòng thiên lôi tẩy lễ, có nhiều tướng sĩ thật sự mất hết sức, nhưng người khác vội dìu họ. Quân đoàn không phải thể tự do, mà là một đoàn đội có lực ngưng tụ lớn. Không vứt bỏ, không buông bỏ!

Có người quát:

– Còn có một vòng, không cho phép ai làm vương mất mặt!

– Không cho phép ai!

Mọi người dắt díu nhau nghênh tiếp vòng thiên lôi cuối cùng.

– Grao!

Ầm!

Trong tiếng gầm, tiếp đót sóng triều vòng thiên lôi cuối cùng.

Cả sơn cốc đều là tia điện chói lọi.

Ba ngàn tướng sĩ đỡ đợt thiên lôi cuói cùng, gần như tất cả cùng ngã xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.