Trong lòng hắn cũng cực kỳ kinh ngạc. Diêm Xuyên lại tránh được sự áp chế của Mệnh Số sao?
Hơn nữa, Minh Hà lão tổ còn đem tất cả truyền thừa truyền cho Diêm Xuyên? Minh Hà lão tổ bỏ qua cơ hội phục hồi mệnh cách của chính mình mà thành toàn cho Diêm Xuyên, đem thế giới mới thế giới chi tâm cho Diêm Xuyên, đem tất cả hi vọng đều ký thác vào trên người Diêm Xuyên?
Tại sao?
Phục Hy đối chiến với Mệnh Số, trong mắt loé ra từng trận nghi hoặc.
Quần hùng trong thiên hạ không có mấy người có thể khiến cho Phục Hy thưởng thức. Minh Hà lão tổ lại một trong số ít ỏi đó.
Ngày xưa, bọn họ thường xuyên ở chung một chỗ giao lưu, tất nhiên Phục Hy hiểu rõ lòng dạ bao la của Minh Hà lão tổ.
Không phục trời, không phục đất, muốn mở ra một Đại thế giới mới.
Người có tấm lòng lớn như vậy, tại sao lại ký thác hi vọng của mình cho Diêm Xuyên?
– Vù!
Trong đôi mắt Phục Hy, hai Bát Quái đồ nhanh chóng xoay tròn, nhìn chằm chằm vào mi tâm của Diêm Xuyên. Ánh mắt của Phục Hy dường như thấy được quá khứ.
Thuật tính toán của hắn quá cường đại. Cho dù là Đại Đạo Tôn đã bị nuốt vào, lúc này cũng vô cùng chấn động.
Thôi diễn, thôi diễn. Cuối cùng Phục Hy đã thấy được thứ mình muốn. Ở trong mắt Phục Hy, dần dần thấy được Minh Hà lão tổ ngày ấy.
– Ta hiểu, Diêm Xuyên, là ta xem thường ngươi. Ngươi không phải không có nội tình, mà có nội tình hùng hậu hơn so với tất cả mọi người. Hi vọng? Ha ha ha, hi vọng muôn dân sống sót?
– Chư hùng chúng ta khi đối mặt với Mệnh Số gần như đều ôm quyết tâm hẳn mình sẽ phải chết. Trong lòng mang theo cái chết, việc nghĩa chẳng từ nan, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, tuyệt đường lui, ép mình tiến lên. Ngươi lại không giống chúng ta. Trong lòng ngươi chính là mang theo hi vọng, lòng có hy vọng của tất cả thiên hạ. Ngươi tin chắc muôn dân sẽ được cứu giúp. Ngươi kiên trì với phần hi vọng này. Ngươi là do hi vọng dẫn dắt, còn chúng ta là tự mình ép mình. Đây chính là nội tình của ngươi. Đây mới là nội tình khiến ngươi thế như chẻ tre thành tựu được như ngày hôm nay. Các loại thần thông của chúng ta, chỉ là công cụ trên hành trình tiến lên của ngươi mà thôi. Ngươi mới là người có nội tình lớn nhất!
– Diêm Xuyên, hôm nay để ta đến tác thành cho ngươi đi!
– Lực lượng của ta để cho ngươi dùng, không phải vì ngươi, mà là vì muôn dân!
– Chúng ta đều xem thường Mệnh Số. Ta xem thường hắn. Ha ha ha, hắn không phải ngươi như tưởng tượng đâu. Bốn giới sắp hợp nhất, cho dù ta chữa khỏi tất cả các vết thương, vẫn không phải là đối thủ của Mệnh Số. Ngươi lại khác. Diêm Xuyên, ngươi có thứ mà chúng ta không có. Cho nên, ta muốn thành toàn cho ngươi. Ngươi có thể chống lại Mệnh Số, đồng thời lần đầu chống lại ngươi đã thành công. Cho nên, ta tác thành cho ngươi!
– Diêm Xuyên, ngươi gánh vác hi vọng của ta. Ngươi nhất định phải thành công, nhất định phải thành công!
– Thế giới mới sinh ra lại bị hủy diệt. Nhưng ta đã hoàn thiện thế giới chi tâm. Hiện tại ta phong vào trong mi tâm của ngươi. Mong rằng ta còn có thể thức tỉnh lại!
– Hy vọng khi ta tỉnh lại, Mệnh Số đã bị diệt, muôn dân người người có thể sống sót, người người như rồng!
….
Từng lời nói của Minh Hà lão, không ngừng bị Phục Hy thôi diễn ra.
Quan sát thấy cảnh tượng đó, Phục Hy lộ ra một tia cay đắng.
– Hóa ra Minh Hà lão tổ cũng nhìn thấy được màu thứ hai mươi. Hắn cũng đã thấy được!
Phục Hy cười khổ nói.
– Chẳng trách hắn đã hoàn thiện thế giới chi tâm, vẫn lựa chọn tự mình hi sinh. Ban đầu ta vốn cho rằng thế giới chi tâm của hắn không thể hoàn thiện. Không ngờ hắn đã thực hiện được. Chỉ là gặp phải chuyện đáng sợ, Mệnh Số truy cứu.
Phục Hy suy nghĩ có phần ngưng trọng.
Cùng giằng co với Mệnh Số, Phục Hy càng ngày càng bị áp chế triệt để. Trên mặt hắn lộ vẻ cay đắng.
– Ý tưởng của ta vẫn đúng. Đánh bại Mệnh Số, muôn dân sẽ được cứu trợ. Tại sao? Ta vẫn xem thường Mệnh Số. Ta thiết lập Thiên Ngoại Thiên, thành tựu thập cửu trọng thiên, vẫn không đủ. Ánh mắt của ta vẫn thiển cận!
Phục Hy cay đắng nói ra tâm ý của mình.
Phục Hy nhìn Diêm Xuyên bị phong ấn, lại nhìn Mệnh Số lộ vẻ mặt dữ tợn một chút. Thần sắc Phục Hy dần dần biến thành ngưng trọng.
– Đấu không lại Mệnh Số. Lần này ta cũng thất bại. Nếu như ta thất bại, Diêm Xuyên chắc chắn cũng phải chết. Dù sao lần này Mệnh Số cũng không giống như lần trước. Ý thức của Mệnh Số đã hồi phục ba phần tư, chắc chắn sẽ không lại nhận nhầm Diêm Xuyên nữa!
Phục Hy nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên nói.
Trong mắt Phục Hy loé ra một tia kiên định.
– Đại Đạo Tôn, lần này đắc tội. Dù sao vẫn là thất bại trong gang tấc, vô cùng xin lỗi!
Phục Hy cao giọng nói.
Trong cơ thể Phục Hy, một mệnh cách kim sắc phát ra kim quang lập loè. Một giọng nói nhẹ nhàng ai thán vang lên:
– Không cần xin lỗi, kiếp nạn của muôn dân, không có cách nào làm được. Ngươi cũng vì muôn dân. Dù sao nội tình của Mệnh Số thật sự quá hùng hậu. Ta không trách ngươi, chỉ buồn cho muôn dân!
– Muôn dân không chết, đại đạo không ngừng! Tuy rằng chúng ta thất bại, nhưng còn có đời sau của muôn dân, còn có càng nhiều hi vọng. Đại Đạo Tôn, ta cần ngươi phối hợp với ta lưu lại cho muôn dân một mồi lửa!
Phục Hy trịnh trọng nói.
– Mồi lửa?
Đại Đạo Tôn có phần nghi hoặc hỏi lại.
Phục Hy lập tức lấy những điều mình vừa suy tính được truyền tới cho Đại Đạo Tôn xem.
– Hi vọng, lòng mang hi vọng muôn dân sống sót. Ta hiểu, Phục Hy ta giúp ngươi!
Đại Đạo Tôn trịnh trọng nói.
Mệnh Số đứng đối diện lại lộ vẻ nghi hoặc:
– Mồi lửa? Các ngươi nói hi vọng cái gì?
Mắt Mệnh Số đầy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phục Hy.
– Đại Đạo Tôn, cảnh giới của ngươi gần ngang với Mệnh Số. Lúc này Mệnh Số thức tỉnh một phần, không thể đạt tới đỉnh phong. Dùng hết khả năng của ngươi và ta, thiêu đốt mệnh cách của từng người, làm soán mạng thuật!
Phục Hy trịnh trọng nói.
– Được!
Giọng nói cảu Đại Đạo Tôn truyền ra.
– Mệnh Số, ngày xưa đều là do ngươi xóa đi ký ức của muôn dân. Hôm nay, để ta xóa đi ký ức của ngươi. Soán mạng thanh không!
Phục Hy mở miệng nói.
Cương thi Diêm Xuyên ở bên cạnh mở to mắt.
Xóa đi ký ức sao?
Phục Hy và Đại Đạo Tôn xóa đi ký ức của Mệnh Số? Có thể như vậy sao?
Vù!
Quanh thân Phục Hy đột nhiên toả ra hào quang mười chín màu chói mắt. Trong nháy mắt hào quang bao phủ lấy Mệnh Số.
Quanh thân Phục Hy lại nhanh chóng giống như bị thiêu đốt vậy. Quang diễm thiêu đốt xông thẳng về phía Mệnh Số.
– Cái gì?
Mệnh Số đột nhiên cả kinh kêu lên.
– Mệnh cách ta cháy, thiêu ký ức của ngươi!
Giọng nói của Đại Đạo Tôn truyền ra.
Soán mạng thuật của Phục Hy, được Đại Đạo Tôn toàn lực ủng hộ, trực tiếp dâng trào về phía Mệnh Số.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng cuồn cuộn nhấn chìm bốn người.
Cương thi Diêm Xuyên vừa nhìn đã biết được dự định của Phục Hy. Trong mắt hắn loé ra một sự bi ai.
Chỗ nhân thân Diêm Xuyên cũng lộ ra một tia cay đắng. Ý thức của Diêm Xuyên dần dần thu liễm, chìm vào biển hỗn độn, giả làm trạng thái hôn mê.