Tiêu Sơn thời gian khá là rảnh rối hắn cũng xem khá nhiều điển tịch trong chiếc thánh giá ánh sáng kỳ lạ kia. Theo như những công pháp trong đó ghi chú thì màu xanh chính là đế phẩm công pháp, tuy vào mức độ xanh đậm xanh nhạt mà phân chia sơ cấp, trung cấp cùng với cao cấp, màu bạc là thần phẩm sơ cấp, hoàng kim là thần phẩm trung cấp còn kim cương là thần phẩm cao cấp. Trong đó mấy cuốn sách cổ cũ nát thì giấy trắng.
Ngoài mấy bộ này ra Tiêu Sơn cũng xem qua. Theo như nhưng ghi chép trên công pháp thì cấp bậc cao hơn đấu thành là đấu đế. Cấp bậc cao hơn đấu đế là đấu thần và đấu tiên. Giống như chia làm cửu phẩm thì đấu thần và đấu tiên xen kẽ hai chữ thần và tiên ở giữa. Ví dụ như đấu thần giả, đấu thần sư, đại đấu thần sư… đấu tiên cũng là như thế. Hai loại tiên và thần khác nhau như thế nào? Thì đây chẳng qua là cách gọi hai loại khác biệt cấp bậc đối ứng mà thôi.
Đấu tiên đi theo con đường tăng tu vi nhờ tu luyện. Cấp bậc phân chia là đấu tiên giả, đấu tiên sư, đại đấu tiên sư, đấu tiên linh, đấu tiên vương, đấu tiên hoàng, đấu tiên tông, đấu tiên tôn, đấu tiên thánh và đấu tiên đế.
Đấu thần thì đi con đường khác đó chính là tín ngưỡng lực. Nhờ vào sự thành kính của các tín đồ mà thăng cấp trở thành thần. Luyện hóa tín ngưỡng lực để trở thành lực lượng của mình. So sánh với hai loại thì lực lượng đấu thần mạnh hơn bởi vì nếu như tín ngưỡng cuồn cuộn không dứt dù thực lực ngang nhau nhưng thời gian kéo dài của đấu thần mạnh hơn nhiều.
Đây chính là mấy thứ mà Tiêu Sơn biết được. Tất nhiên là hắn cũng biết được tu chân sau khi tiến vào thiên kiếp thì được gọi là chân tiên. Cấp bậc tiếp theo chia làm tiên nhân, kim tiên, huyền tiên, đại la kim tiên, đại la huyền tiên, thái ất kim tiên, thái ất huyền tiên, thái ất đại la kim tiên, thái ất đại la huyền tiên, chuẩn thánh.
Bất quá ở vi diện này có lẽ tồn tại đến cao cấp nhất là đấu đế mà thôi. Đấu đế trở nên mạnh mẽ hơn sẽ bị thế giới lực bài xích mà đi đến một thế giới khác hoặc bị hư không phong bạo cắn nuốt. Hiện tại nhiều vấn đề đặt nghi vấn cho Tiêu Sơn nhưng hắn không quá quan tâm. Việc cần thiết hiện giờ là liên tục luyện tập tăng lên thực lực của bản thân.
“Ai, một năm ba đoạn đấu khí, tứ cấp đấu giả? Tốc độ tu luyện này… Kinh khủng. Không phải nói là yêu nghiệt a!” Một lúc lâu sau, nhị trưởng lão chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu nữ đang đứng trước mặt, trong lòng thở dài một hơi, nghi ngờ trong mắt, cuối cùng biến mất.
Kim quang trên tấm bia đá dần biến mất, một lát sau, lại hồi phục lại màu đen thâm trầm mà lạnh lẽo. Kim quang biến mất, toàn trường vẫn yên tĩnh như trước, hiển nhiên, mọi người vẫn còn đắm chìm trong cỗ chấn động đó.
“Khái…” Trên đài cao, tiếng ho khan của nhị trưởng lão, rốt cục lôi kéo lại ánh mắt của toàn trường.
“Nghi thức kiểm tra đã hoàn thành, dựa theo quy củ trước kia, Tiêu Mị sẽ phải nhận một lần khiêu chiến, ai muốn lên?” Ánh mắt nhị trưởng lão đảo qua tuổi trẻ một đời của Tiêu gia, nhẹ giọng quát.
Nếu nói trắc nghiệm trong thành nhân nghi thức là kiểm nghiệm cường độ của đấu khí, vậy thì khiêu chiến này, chính là kiểm nghiệm đấu kĩ tu luyện cùng trình độ nắm giữ, dù sao, một khi cùng người khác sinh tử giao chiến, đấu kĩ cũng là trọng yếu nguyên nhân để cân nhắc thắng thua, các gia tộc coi trọng nó, cũng không dưới đấu khí tu luyện.
Nghe tiếng quát của nhị trưởng lão, tuổi trẻ một đời dưới đài, tất cả đều nhìn nhau, khiếp khiếp không dám mở miệng nói gì, mấy chữ tứ tinh đấu giả trên tấm bia vừa rồi, đã đủ làm bọn họ khiếp sợ. Mấy người thầm mắng trong lòng: “Nhị trưởng lão càng ngày càng hồ đồ a! Ngươi ngu ngốc sao mà muốn chúng ta lên khiêu chiến đây chẳng khác là chịu chết sao?” mấy người nhìn về phía nhị trưởng lão với ánh mắt khinh bỉ nhưng không có dám lên tiếng
Thấy không có ai muốn khiêu chiến, nhị trưởng lão lúc này liên tục ho khan nhìn về phía hồng y thiếu nữ bên cạnh mỉm cười nói: “Mị Nhi ngươi đã làm xong kiểm tra có thể đi được rồi!” Hồng y thiếu nữ nhè nhẹ gật đầu, xoay người đi xuống đài. Mấy người nhìn về phía hồng y thiếu nữ cảm giác có chút kỳ quặc. Bởi vì chính khuôn mặt của hồng y thiếu nữ lúc này vô cùng ảm đạm lại không có chút vui vẻ nào vì mình tấn cấp mà vui vẻ cả.
Hồng y thiếu nữ nhìn về phía lam y thiếu niên ngực trần đang đứng ở dưới sàn. Thiếu nữ thấy hắn chỉ đạm nhạt nhìn về phía nàng với con mắt vô cùng lạnh lùng giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ không quen biết. Thiếu nữ lúc này cảm nhận được trái tim như thắt lại, khuôn mặt của nàng trở nên ảm đạm, hai mắt bao phủ một tầng sương mỏng. Thiếu nữ tiến xuống đài tiến về phía một nơi vô cùng vắng vẻ, có vẻ như nàng muốn tránh ánh mắt của mọi người lúc này quan sát mình.
Tiêu Ngọc lúc này đứng bên cạnh Tiêu Ninh cảm giác có chút nghi hoặc. Rõ ràng quan hệ giữa Tiêu Mị và Tiêu Sơn có cái gì không đúng? Nàng càng ngày càng cảm thấy tò mò. Tiêu Ngọc quay sang Tiêu Ninh hỏi: “Đệ đệ hình như Tiêu Mị biểu muội cùng với tên đó… có mối quan hệ gì đó hay sao?”
Tiêu Ninh nghe thấy vậy thở dài, sau đó khe khẽ nói chuyện này với Tiêu Ngọc. Sau khi nghe xong Tiêu Ninh nói chuyện, Tiêu Ngọc nhìn về phía Tiêu Sơn lạnh giọng, trong giọng nói bao hàm khinh bỉ và tức giận: “Tên hỗn đản kia, hắn nhất định là đã làm việc gì đó có lỗi với Tiêu Mị muội muội. Không được… ta nhất định phải đòi hỏi một cái công bằng cho Tiêu Mị biểu muội!” Trong lời nói của Tiêu Ngọc chứa đầy hiên ngang cùng với khí phách giống như nàng là nữ hiệp chân chính vậy.
Tiêu Ninh thấy vậy kinh hãi vội vàng lên tiếng nói: “Biểu tỷ không được a!? ngươi tuyệt đối không được?”
Tiêu Ngọc nhíu mày nhìn về phía Tiêu Ninh hỏi: “Tại sao?”
Tiêu Ninh cả người đầy mồ hôi vội vàng nói: “Thực lực của tên này vô cùng quỷ dị! Không hiểu sau khi biểu tỷ phế bỏ đan điền của hắn, hắn đã đạt được kỳ ngộ gì thực lực không những không giảm mà còn tăng mạnh. Nếu như biểu tỷ quyết đấu với hắn ta e rằng…”
Tiêu Ngọc hừ lanh, bộ ngực của nàng rung rung lên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn mang đầy ý vị thù địch. Đáp lại nàng lúc này là một nụ cười cực kỳ dâm đãng hơn nữa mang vẻ trào phúng. Hắn lại nhìn về phía chỗ tư mật nhất của nàng. Miệng của hắn liếm nhẹ nhàng một cái. Cả thân thể của Tiêu Ngọc run lên, nàng có cảm giác cái lưỡi vô sỉ ấy đang liếm láp chỗ tư mật nhất của nàng. Hiển nhiên đây chắc chắn là suy nghĩ của tên hỗn đản này không có sai vào đâu được. Bộ ngực phập phùng, đôi chân của Tiêu Ngọc run lên, thiếu nữ mắng nhỏ: “Ta còn không tin một kẻ phế nhân có thể đạt được kỳ ngộ gì!?”
Bất chợt âm thanh của nhị trưởng lão vang lên: “Tiêu Sơn!”
Tiêu Sơn mỉm cười, tà áo hắn tung bay trong gió. Hắn phiêu lãng giống như lãng tử hiệp khách mà nhẹ nhàng tảo bộ lên đài. Trên miệng lúc nào cũng xuất hiện một nụ cười mê người nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ cô đơn và buồn bã. Thiếu nữ lúc này thấy được bộ dạng của hắn thì trong lòng đều giống như nai con nhảy loạn.
Tiêu Sơn bình thản đứng ở trên đài sau đó tham gia các nghi lễ nhanh chóng hoàn thành. Nhưng khi đến phần lễ trắc nghiệm thì nhị trưởng lão lập tức bỏ qua. Sau đó hắn nhìn về phía mọi người nói: “Tiêu Sơn đã hoàn thành nghi lễ thành nhân dựa theo quy củ trước kia những người được quyền khiêu chiến với hắn một lần?”
Tiêu Sơn nhìn về phía đám người đồng lứa ở dưới Tiêu gia. Ánh mắt của hắn quét qua đám người khiến cả đám người đều không tự chủ lùi lại. Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Viêm trong ánh mắt của hắn mang theo nồng đậm khó chịu. Nếu như hắn không nhầm thì Tiêu Viêm chắc chắn mượn nhờ ngoại lực đặc biệt là từ chiếc nhân cổ kính trên tay kia. Trong chiếc nhẫn đó hẳn là có một nguồn linh hồn lực vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt của hắn chăm chú liếc về chiếc nhẫn khiến cho Tiêu Viêm lúc này chột dạ, hắn đưa bàn tay có chiếc nhẫn vào trong ống tay áo sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười.
Tiêu Sơn cũng cau mày không có tiếp tục để ý đến Tiêu Viêm dù sao nếu như hắn lợi dùng chiếc nhẫn lần nữa Tiêu Sơn sẽ phanh phui mọi việc. Hắn không muốn mình bị bại mà không rõ nguyên nhân. Mà có linh hồn trong chiếc nhẫn nhất định có duyên cớ gì đó mà Tiêu Viêm phải giữ kỹ. Nếu như Tiêu Viêm đi khiêu chiến Tiêu Sơn lúc này thì hắn là kẻ ngốc. Tiêu Sơn nhìn về phía một thiếu nữ với đôi chân thon dài và bộ ngực đang âm trầm phập phồng bất định, Tiêu Sơn khõe miệng nhếch lên một chút cảm giác giống như nhìn thấy thứ đồ thú vị gì đó. Hắn đưa ngón tay về phía thiếu nữ ra dấu hiệu ngoắc ngoặc.
Thiếu nữ thấy được hình dáng này của hắn thì hai răng nghiến lại. Nàng run run từ trong tay áo lấy ra một vật nho nhỏ tròn màu xanh. Nếu như có người ở đây sẽ nhận ra nó chính là tăng khí tán. Tăng khí tán thể cho người phục dụng tăng lên đấu giả thực lực trong một thời gian ngắn, nhưng trong một tháng sau, sẽ phải nằm trên giường, nhưng đối với đấu giả cũng có hữu ích sẽ tăng lên thêm nhất tinh đấu giả sau đó nằm giường một tuần đây là đối với đấu giả mà nói.
Tiêu Ninh kinh hãi nhìn về phía thiếu nữ. Thiếu nữ lúc này cắn răng đưa viên đan dược nhanh chóng vào miệng. Biết được đan dược này Tiêu Sơn vẫn nhếch miệng cười không có ý định thối lui. Nhị trưởng lão đang định mở miệng thì lúc này Tiêu Ngọc đã hô: “Ta lên!” Nói xong thiếu nữ giống như một tiểu tức phụ mạnh mẽ nhảy đạp chân lên đài.
Nghe có người đáp lời, ánh mắt của toàn trường đều hội tụ trên người Tiêu Ngọc, trong tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Tiêu Ngọc giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Thấy được ánh mắt của mọi người như vậy thì Tiêu Ngọc đều nhíu mày khó chịu.
Đột nhiên đại trưởng lão đứng phắt dậy hô lớn: “Tiêu Ngọc không được làm càn! Ngươi đang ở đây làm gì a!? Còn không mau xuống dưới!”
Tiêu Ngọc phập phùng, tâm tình tức giận, ngón tay chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Nếu như ngươi là nam nhân mà nói…”
“Hả…” Tiêu Sơn nhếch miệng lên, bàn tay hắn xoa xoa dưới cằm của mình nhìn về phía Tiêu Ngọc nói: “nếu là nam nhân sẽ nhận quyết đấu của ngươi đường đường chính chính có phải không nào hả tiểu tức phụ!?”
Thấy được Tiêu Sơn gọi tên mình là tiểu tức phụ Tiêu Ngọc có chút giận dữ nghiễn răng nói: “Đúng vậy!”
“Well” Tiêu Sơn cười nói: “Tốt thôi! Ta chấp nhận lời thách đấu này!”
Đại trưởng lão quát lớn nói: “Tiêu Ngọc còn không mau đi xuống!”
Tiêu Sơn nhìn về phía đại trưởng lão trên đài mìm cười nói: “Đại trưởng lão yên tâm, lần này ta đảm bảo sẽ không tổn thương Tiêu Ngọc a! Nếu như ta đảm bảo thương tổn cô ấy nhất định sẽ tự động nhận thua thì thế nào!?” Lời này nói ra làm cho toàn trường hoàn toàn im lặng. Tất cả toàn trường rơi vào kinh hãi. Tất cả nhìn về phía Tiêu Sơn với con mắt ngưng trọng.
Một thiếu niên với áo bào lam phất phơ trong gió, trên miệng xuất hiện một nụ cười tự tin nhìn về phía thiếu nữ. Thiếu nữ ăn vận một bộ đồ đồng phục, hai má đỏ ửng đến tận mang tai không phải vì xấu hổ mà cực kỳ tức giận. Hai ngọn cao phong đón gió phập phùng bất định làm cho lòng người tâm hươu ý vượn.