Màn đêm tĩnh lặng từ từ trôi qua, trời lúc này đều đầy mây lên không thể thấy được mặt trời mọc. Khí lạnh thổi khắp các ngóc ngách. Các quán trọ vẫn lần lượt mở ra cánh cửa bắt đầu đón khách. Tiêu Sơn nằm trên giường từ từ mở ra đôi mắt.
Hắn khoanh chân lại bắt đầu nhắm mắt tiến vào không gian màu xanh kia. Hắn nhìn về phía không gian màu xanh. Phía dưới đất chứa đầy các loại dược liệu vô cùng lớn. Tất cả bọn chúng tràn ngập đầy ra sinh cơ.
Đôi tay của Tiêu Sơn liên tục chuyển động, từ trong không khí hơi nước bắt đầu tập trung vào cánh tay của hắn. Nó bắt đầu hình thành một quả cầu nước to dần lên. Sau đó hai tay của hắn lại nhẹ nhàng di chuyển, đôi mắt nhắm nghiền lại. Quả cầu nước ngay lập tức tán ra thành một đám mây. Đám mây nhanh chóng hội tụ lên phía trên của đám dược liệu.
Tí tách, tí tách…
Âm thanh bắt đầu vang lên. Đám mấy bắt đầu kết thành những giọt nước rơi xuống bụi cây. Chúng giống như một cơn mưa phùn bắt đầu tưới lên đám dược liệu. Tiêu Sơn nhìn về phía đám mây đang tạo mưa phùn do chính đôi tay của hắn tạo ra thì có chút ngạc nhiên bởi vì ẩn trong đám nước này không ngờ thiên địa linh khí lại nồng đậm đến như vậy.
Tiêu Sơn lại tiếp tục làm thêm vài lần như vậy. Hắn liên tục di chuyển bàn tay để đám hơi nước di chuyển theo ý nghĩ của mình. Hắn cần lĩnh ngộ thủy nguyên tốc đến cảnh giới cao nhất. Hiện giờ hắn mặc dù là thủy tinh hậu kỳ đỉnh phong nhưng cấp bậc cảnh giới bất quá chỉ đạt đến thủy tinh trung kỳ cấp bậc mà thôi.
Đến khi trời đã sáng hơn, Tiêu Sơn mới thở ra một ngụm trọc khí. Hắn lẩm bẩm nói: “Muốn nhanh lĩnh ngộ thủy chi lực cần phải liên tục chiến đấu. Ta nên đi vào ma thú sơn mạch kiếm đối thủ để rèn luyện. Đặc biệt là đối với thủy hệ ma thú như vậy mới có thể lĩnh ngộ được tốt nhất…”
Tiêu Sơn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một đống thứ đồ sau đó đeo lên người. Hắn mỉm cười đưa bàn tay nói: “Xong rồi!” Hắn thử đi vài bước ngay lập tức sàn nhà phát ra tiếng răng rắc. Tiêu Sơn cười khổ, hắn mới nhớ được sàn nhà của khách sạn nhưng làm bằng gỗ muốn phá mấy thứ này thì với sức nặng của hắn bây giờ cũng không quá khó.
Tiêu Sơn lắc đầu sau đó nhanh chóng thu đám này vào trong không gian giới chỉ. Hắn quyết định ra ngoài sau đó mới đeo lên mất thứ trọng thiết này lên người. Hắn xuống tầng lầu nhanh chóng đem tiền trả cho điếm viên. Điếm viên nhìn về phía khuôn mặt của hắn có chút tò mò nhưng cũng không nói gì nhanh chóng trả tiền lẻ thối lại cho hắn.
Tiêu Sơn bước ra khỏi quán trọ, hắn nhanh chóng đeo lên đám trọng thiết thắt. Vừa đeo đám trọng thiết thắt, hắn cảm giác được cơ thể của mình nặng trịch. Hắn thử đi vài bước trên đường ngay sau đó hắn thấy được từng bước chân của hắn in lên trên đó tạo ra một vết chân vô cùng sâu.
Trong ma thú sơn mạch, ma thú hoành hoành, nguy hiểm dày đặc, nếu đơn độc hành tẩu thì rất dễ bị ma thú tấn công, cho nên vào núi cũng chỉ có dong binh, còn những kẻ lớn gan phần lớn cũng đều kết đoàn mà đi vào.
Tuy nhiên lấy thực lực của Tiêu Sơn hiện nay đi một mình cũng không có quá nhiều nguy hiểm. Hắn hoàn toàn có thể khiêu chiến một con ma thú nhị giai sơ kỳ. Nếu như sử dụng bạo viêm đan thì ngay cả ma thú cấp ba hắn cũng không ngán. Nhưng hiển nhiên lần này hắn mang số lượng bạo viêm đan khá ít. Hắn chỉ muốn dùng thứ này để bảo vệ tính mạng trong trường hợp quá nguy cấp không có lỗi thoát.
Hắn tuyệt đối không muốn mấy thứ này sẽ xảy ra bởi vì nếu cứ sống dưới sự che chở của mấy viên bạo viêm đan kia thì hắn sẽ mãi không lớn được. Một con ưng con nếu luôn nấp dưới cánh của ưng mẹ thì sẽ khó vật lộn ở bầu trời, chỉ có luôn luôn xông xáo vào hiểm địa, mới có thể bộc phát tiềm lực mà tiếu ngạo thiên vũ.
Tiêu Sơn vừa đi vài bước, hắn nhíu mày lại bởi vì phát hiện một sự thú vị. Tại cửa của tiểu trấn đã có không ít dong binh xuất hiện, những âm thanh không ngừng vang lên, dong binh không ngừng nói về chuyện tiến vào ma thú sơn mạch.
Lính đánh thuê ở tiểu trấn này đại khái chia làm ba loại, loại thứ nhất là dong binh đoàn được tổ chức nghiêm mật, loại dong binh đoàn này tại Thanh Sơn Trấn chỉ có ba, nhân số ước chừng trên trăm người, đoàn viên thực lực đều trên đấu giả, nghe nói Đội trưởng đều có cấp bậc đấu sư, có thể nói là thế lực mạnh nhất tại Thanh Sơn Trấn này.
Loại dong binh thứ hai chính là những đội ngũ dong binh tạm thời, loại đội ngũ này đều là làm xong nhiệm vụ liền giải tán, độ tín nhiệm cùng với sự phối hợp đều thua xa dong binh đoàn chính quy.
Loại dong binh thứ ba, loại này là những dong binh độc hành, những người này thông thường đều nắm giữ vài quân át có vài phần bảo mệnh.
Miệng của Tiêu Sơn nhếch lên một tia cười ngạo. Hắn cảm giác cực kỳ thú vị a. Lúc này những tiếng hò hét ở cửa trấn đều phát ra từ những dong binh thuộc loại thứ hai. Bởi vì có một âm thanh, mà âm thanh này đang hưng phấn hô lên : “Vạn Dược Trai muốn vào ma thú sơn mạch hái thuốc, đồng hành còn có Tiểu Y Tiên, số lượng yêu cầu bảy mươi người yêu cầu thực lực nhị tinh đấu giả trở lên!”
Thanh ân hô to làm cho tiểu trấn có chút yên tĩnh, một lát sau, mọi người đưa mắt nhìn nhau, dong binh tự nhận đã đạt đủ điều kiện liền chen lấn tới báo danh với trung niên nhận mặc hoa phục của Vạn Dược Trai.
Nhiều người như vậy tiến vào ma thú sơn mạch, ma thú bình thường tất nhiên không dám tập kích, như vậy Tiêu Sơn cũng không có quá nhiều rắc rối. Thứ hai đó chính là việc vô cùng quan trọng Tiêu Sơn muốn đồng hành cùng Tiểu Y Tiên. Thật sự thú vị hắn đang muốn tiến vào ma thú sơn lâm ai ngờ lần này lại gặp được một người thú vị như vậy!
Tiêu Sơn bước đến, hắn vừa bước đến vừa cười nói: “Thú vị!”
Lời nói hôm qua của tên nhân viên bán hàng quả thật không giả, cái tên Tiểu Y Tiên ở Trấn Thanh sơn này so với thứ gì cũng đều hữu nghiệm hơn, bảy mươi cái danh ngạch thật cơ hồ làm cho người ta tranh cướp, Tiêu Sơn đạp một bước từ không trung lao xuống phía dưới đất xuất hiện trước mặt trung niên nhân mặc hoa phục.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Ta có thể hay không báo danh đây!?”
Một người đại hán lên tiếng chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử là ngươi!” Mấy đại hán nhao nhao nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong đó không ít đại hán đều là những người hôm qua từ Vạn Dược Trai được Tiểu Y Tiên chữa thương.
Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Ha, lần này ta đang muốn đi vào Ma Thú Sơn mạch không ngờ cũng đường cái này có thể là duyên phận đi!”
“Ách?” Nhìn người thanh niên khoảng mười năm, mười sáu này, trung niên nhân cười nói : “Tiểu huynh đệ, người chúng ta muốn phải là nhị tinh đấu giả” Trung niên nhân cường điệu lên bốn chữ cuối cùng, hiển nhiên hắn cũng không tin thiếu niên trước mặt là một nhị tinh đấu giả.
Một đại hán cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi muốn chết a! Ngày hôm qua ngươi gây chuyện ở Vạn Dược trai vẫn còn chưa đủ sao? Hôm nay ngươi xuất hiện ở đây đúng là muốn chết mà!” Ngón tay hắn chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử khôn hồn mau cút đi nếu không ta không móc mắt cắt lưỡi ngươi không xong!”
Mấy đại hán trong đó cùng đồng thời hô hào nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt hình viên đạn. Người trung niên nhân mặc áo hoa kìa cảm giác có chút căng thẳng, mồ hôi chảy đầy. Hắn chính là kẻ hôm qua trêu đùa Tiểu Y Tiên đây sao? Thế nào hôm nay tiểu tử xấu xí này lại muốn xuất hiện ở đây? Cái này chẳng phải là muốn tìm chết sao?
Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn giang tay rộng ra sau đó ngước mặt lên nhìn về phía đám đại hán kia nói: “Ta đã nói rồi nhé! Các ngươi không có quan hệ gì với Tiểu Y Tiên a! Như vậy các ngươi lấy thân phận gì ra mà chỉ trích ta đây. Các ngươi vẫn quản tốt bản thân chính mình đi rồi hãy nói!”
Một đại hán gầm lên một tiếng: “Tiểu tử chưa dứt sữa thật là hỗn láo. Ngươi chưa đủ lông đủ cánh mà đã dám hỗn hào như vậy! Để đại gia ngươi dạy cho người một bài học!” Một đại hán vận chuyển đấu khí vào cú đấm. Thân hình hắn lao về phía Tiêu Sơn đồng thời nắm đấm vung lên. Trên nắm đấm xuất hiện một lớp đấu khí có màu vàng nhạt. Tên này rõ ràng là hỏa hệ đấu khí.
Bang!
Mọi người đều nhìn về phía thiếu niên. Mọi người tin chắc thiếu niên này sẽ bị đại hán này oanh kích đánh nát. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều há hốc miệng trợn tròn con mắt. Quả đấm của đại hán lại bị một bán tay trắng nõn của thiếu niên xấu xí bắt lấy.
Đại hán dùng rằng nói: “Buông, buông ra…” Khuôn mặt của đại hán rõ ràng cảm giác vô cùng kinh hãi. Hắn cố rùng rằng thoát khói cái nắm chặt của thiếu niên ai ngờ thiếu niên bắt chặt tay của đại hán không buông ra.
Đại hán hét lên giận dữ nói: “Muốn chết!” Đồng thời hắn vung một quyền bên tay kia đấm thẳng vào mặt của Tiêu Sơn. Thiếu niên xấu xí hừ lạnh một tiếng. Bàn tay khác của hắn túm lấy cánh tay của đại hán. Cả hai nắm đấm của đại hán đầu nằm trên bàn tay trắng nõn của thiếu niên.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng. Bàn tay của hắn xiết lại. Đại hán rên lên đau đớn, mặt của hắn méo mó: “A, đau, đau… buông ra… buông ra!”
Thiếu niên khóe miệng nhếch lên để hở ra hàm răng trắng. Hắn dùng bàn tay túm lấy nắm đấm của đại hán bắt đầu xiết chặt lại. Đại hắn bắt đầu đau đớn hét lên. Đồng thời mọi người có thể nghe thấy âm thanh của xương phát ra răng rắc. Thiếu niên xấu xí hất tay ra, đại hán ngay lập tức ngã bệt xuống đất. Hắn thống khổ nhìn về phía hai nắm đấm đang biến dạng của mình mà gào thét: “A, a….”
Thiếu niên xấu xí quay về phía trung niên mặc áo hoa đang há hốc miệng kia nói: “Ta có thể tham gia đội ngũ này được hay không!?”
Trung niên nhân mặc áo hoa kia tặc lưỡi hít hà. Người kia rõ ràng là Thiết Ngưu nổi tiếng lỗ máng. Thực lực của hắn đạt đến ngũ tinh đấu giả, vốn có tiếng ở Thanh Sơn trấn này. Hiện giờ hắn lại bị người dễ dàng đánh bại như vậy đến tột cùng thiếu niên này có thực lực là gì đây?
“Hắc Hắc, thiên phú của tiểu huynh đệ thật là cường hãn, quả là thiên tài a.” Trung niên nhân gật đầu sợ hãi than: “Được rồi, người cuối cũng chính là ngươi, thù lao lần này là năm trăm mai kim tệ, nhiệm vụ là bảo vệ sự an toàn đội hái thuốc của Vạn Dược Trai. Lúc này trả cho các người một nửa, một nửa còn lại đợi đến khi về sẽ trả.”
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang lẳng lặng nhìn về phía hắn. Thiếu nữ cũng xuất hiện một ánh mắt kinh ngạc. Tiểu Y Tiên lúc này mặc một thân áo màu trắng nhưng là một bộ áo rét dầy. Dù sao mới là đầu của mùa đông. Mặc dù mặc một thân áo rét dầy nhưng cả người nàng vẫn tỏa ra khí chất vô cùng nhu mỳ, thanh mát làm cho người ta yêu thương.
Thiếu niên xấu xí với ánh mắt gần như muốn thịt Tiểu Y Tiên. Thấy ánh mắt của Tiêu Sơn thì đám người dung binh ở đây giận tím mặt nhưng với thực lực của Tiêu Sơn tất cả cũng không dám có bất cứ hành động gì cả. Họ chỉ nén giận túm chặt lấy hai tay của mình.
Bị ánh mắt soi mói giống như muốn nhìn xuyên thấu quần áo của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên vừa giận vừa xấu hổ. Nàng chưa gặp loại ánh mắt vô lại này như vậy. Ánh mắt hoàn toàn là trắng trợn xâm phạm. Nhưng nàng lại nhớ đến ngày hôm qua, dù có ngu ngốc đến đâu thiếu nữ rõ ràng biết hắn đang đùa bỡn nàng. Mặc dù hắn dùng ánh mắt cực độ dâm dê nhìn nàng cũng không có nghĩa khi có mình nàng và hắn ở với nhau, hắn sẽ cưỡng hiếp nàng. Đây chính là một tên quái dị.
Lần này nàng đề ra muốn đi ma thú sơn mạch đơn giản là muốn trốn tránh hắn. Ai ngờ hắn cũng tham gia. Rõ ràng trước mắt nhiều người như vậy mà hắn dám hiên ngang tiến vào nơi này như vậy. Nàng cực độ chán ghét loại người như vậy. Rõ ràng đã xấu lại còn dâm.
Thiếu niên xấu xí cầm lấy năm trăm kim tê sau đó mỉm cười lên tiếng nói: “Tiên Nhi xem này có vẻ như chúng ta có duyên a! Hôm nay ta muốn ra ngoài đi ma thú sơn lâm không ngờ ngươi lại muốn đi ma thú sơn mạch hái thuốc. Cái này có thể nói là duyên trời định hay không? Ta có nên nắm bắt nó thật tốt để không phụ mối lương duyên do ông trời tác thành giữa hai chúng ta hay không!?”
Tiểu Y Tiên khuôn mặt ửng đỏ, bộ mặt phập phùng tức giận thầm nghĩ: “Sao người này có thể vô sỉ, mặt dày như vậy được chứ!?” Thiếu nữ vẫn cung kính nói: “Xin vị tiên sinh này cẩn trọng trong lời nói xin đừng làm ô danh Tiểu Y Tiên. Hơn nữa Tiểu Y Tiên cũng chưa bao giờ chấp nhận ngươi gọi ta là Tiên Nhi cả!”
“Hả” Tiêu Sơn ngẩn người ra sau đó tự hỏi: “Không phải tối ngày hôm qua ta cùng nàng ở cùng nhau, lúc đó nàng không phải đã đồng ý ta sẽ gọi nàng là Tiên Nhi rồi sao?”
“Cái gì!?” Một tên lính đánh thuê há hốc miệng lên. Sau đó mấy tên lính đánh thuê bắt đầu bàn tán. Một số người không nhịn được nói: “Có thật hay không!?” “Hắn tối hôm qua ở cũng với Tiểu Y Tiên sao?” “Giết hắn, giết hắn…” …
Hàng loạt tiếng xì xào bàn tán vang lên. Khuôn mặt của Tiểu Y Tiên đỏ ửng như máu, nàng cắn hai hàm răng cố lấy lại bình tĩnh nói: “Xin vị huynh đệ này hãy biết tự trọng!”
Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười nói: “Được rồi! Không trêu trọc nàng nữa!” Hắn xoay người đi sau đó nói: “Chỉ là muốn xem nàng tức giận một chút mà thôi! Ta không ngờ nàng lúc tức giận so với cười đều có vẻ đáng yêu hơn nhiều!”
Mọi ánh mắt của lính đánh thuê đều như muốn phún ra lửa nhìn về phía Tiêu Sơn. Họ cảm giác được mong muốn duy nhất lúc này là giết chết tên khốn kiếp này. Tiêu Sơn hừ hững bỏ qua ánh mắt của đám lính đánh thuê. Hắn quá biết rõ vừa rồi biểu hiện của đám lính đánh thuê này hoàn toàn bị khả năng vừa rồi hắn biểu hiện ra chấn nhiếp. Tiêu Sơn quá hiểu họ rất muốn thiến sống hắn đáng tiếc một điều rằng họ hiện tại chưa có năng lực như vậy.
Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một đội nhân mã lặng lẽ hành tẩu, những ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, những bàn tay gắt gao nắm chặt lấy vũ khí bên hông tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra.
Những dong binh này đã lăn lộn nhiều năm trong ma thú sơn mạch, cho dù lần đầu tiên hợp tác nhưng cơ bản vẫn duy trì được sự ăn ý, ánh mắt không ngừng trao đổi, cũng có thể từ ánh mắt đối phương mà phát hiện ra nguy hiểm cũng như an toàn.
Bởi vì là mùa đông nên không khí khá lạnh. Dù là như vậy nhưng có với sức nặng thân thể của Tiêu Sơn cũng vẫn in trên mặt đất một vết sâu hoắm. So với những bước đi của những dung binh ở đây thì hắn có vẻ nặng nề hơn nhiều. Mặc dù là mua đông nhưng Tiêu Sơn cũng cảm giác cơ thể bắt đầu trở nên nóng bức, hắn bắt đầu toát ra mồ hôi, hắn dùng tay lau lên trán của mình. Hắn nhìn thấy đội hái thuốc Vạn Dược trai đang được các dong binh bảo vệ dày đặc, ánh mắt của hắn đảo qua thì thấy được một thiếu nữ mặc một chiếc áo màu trắng dày.
Lúc này Tiểu Y Tiên bộ dạng nhu nhược, nàng di chuyển đoạn đường có chút dài thế nên khuôn mặt đã trở nên đỏ, hơi thở trở nên hổn hển phối hợp cùng với khuôn mặt nhu mỳ, nhìn qua làm cho người ta yêu mến. Nhìn thấy Tiểu Y Tiên lộ ra bộ giáng này, xung quanh một lộ ra vẻ xúc động muốn đem lưng đến, Bất quá bọn họ cũng biết, cho dù bọn họ có muốn thì Tiểu Y tiên cũng chỉ mỉm cười cự tuyệt.
Tiêu Sơn mỉm cười đi gần đến bên cạnh thiếu nữ tò mò hỏi: “Này không cần người dìu đấy chứ!? Không nên cậy mạnh a!”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt xấu xí đáng ghét của thiếu niên. Thiếu nữ phẩy tay nói: “Không cần!”
Tiêu Sơn cảm giác được ánh mắt đầy sát khí của mọi người, đặc biệt là một thanh niên tuấn tú nhất trong đoàn đang nhìn về phía hắn với ánh mắt giống như muốn giết người. Thiếu niên xấu xí cười lạnh không để ý đến ánh mắt mọi người vẫn đi bên cạnh Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên thấy tên thiếu niên xấu xí này vẫn đi bên cạnh mình thì khó chịu. Nàng muốn đi tránh xa hắn một chút. Ngay lập tức không ngờ nàng lại dẫm vào một thứ gì đó trơn trượt. Thiếu nữ giật mình hét lên một tiếng ngã về phía trước. Đúng lúc này một bàn tay của nam nhân ôm nàng vào trong ngực.
Thiếu nữ giật mình nhìn về phía người đỡ mình thì đó là một khuôn mặt của một thiếu niên vô cùng xấu xí. Thiếu niên cười dâm đãng nói: “Đấy ta đã nói rồi mà! Tiên Nhi a, đây chính là cô nói không cần sao? Vẫn là để ta đỡ đi!”
Thiếu nữ rùng rặc đẩy hắn ra sau đó khuôn mặt đỏ bừng nói: “Không cần!” Vừa rồi rõ ràng nàng cảm nhận được bàn tay của hắn liết lên vòng eo mềm mại của nàng, đặc biệt cánh tay của hắn lại chặn lên bộ bực còn đang mới lớn của nàng. Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Tiêu Sơn nhún nhún vai giang rộng hai tay. Tiểu Y Tiên nhâng lên quần đã dính đất của mình. Nàng thấy được không ngờ dưới chiếc dày hoa của nàng dính lên một đám bùn đất. Thiếu nữ cảm giác vô cùng kỳ lạ, khí trời rõ ràng khô lạnh không có lý do gì lại gặp đất bùn a. Tiêu Sơn tủm tỉm cười. Hắn quả thực là người vô cùng vô sỉ, lợi dụng năng lực của thủy chi nguyên lực làm cho thiếu nữ bị trượt chân.
Ánh mắt của thanh niên tuấn tú cơ hồ là muốn phún ra lửa. Hắn căm tức nhìn về phía Tiêu Sơn. Thanh niên tuấn tú nói: “Tất cả Lang Thủ chú ý cho ta, sắp tiến vào ma thú sơn mạch, mọi người phải chú ý cẩn thận.”
“Vâng! Đội trưởng.” Nghe được tiếng quát của thanh niên, chung quanh hơn mười đại hán nhất thời hô lên, thanh âm chỉnh tề, mọi người không ngừng ngó xem, ngay cả Tiểu Y Tiên không nhịn được cũng quay đầu lại.
Phi thường hài lòng loại phản ứng này, thanh niên mỉm cười, một lần nữa bước lên sánh vai với Tiểu Y Tiên, muốn làm thiếp thân vảo vệ. Thanh niên nhìn về phía Tiểu Y Tiên sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu huynh đệ này vẫn là để ta hộ tống Tiểu Y Tiên tiểu thư a! Ngươi có vẻ mệt mỏi rồi vẫn là nghỉ ngơi đi!”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: “Tiên Nhi a! Ta và hắn đối với nàng đều đáng ghét như nhau! Vậy xin hỏi là ta đáng ghét so với hắn ít hơn hay là ta so với hắn đáng ghét nhiều hơn đây. Nàng muốn ai hộ tống a!”
Tiểu Y Tiên mắt trắng ra nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng không ngờ thiếu niên xấu xí này lại thô bỉ đến như vậy. Với nàng thì hai người này đều đáng ghét như nhau. Nhưng hắn rõ ràng muốn để nàng lựa chọn a. Tên này đúng là vô lại đến cực điểm.
“hắc, hắc… có kịch vui rồi! Một người là nhi tử của đoàn trưởng Lang thủ dong binh. Một người thực lực không kém! Ta hy vọng có kịch vui để xem.” Nhìn tình hình đang diễn ra như vậy một tên dung binh ở khá xa lầm bầm nói ra mấy điều này. Mấy dung binh cũng háo hức nhìn về tình cảnh này.
Ngón tay của thanh niên tuấn tú chỉ về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử không biết tốt xấu! Ngươi đang muốn đối đầu với ta sao!?”
Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Muốn đánh sao? Ta không ngại đâu!” Hắn đưa tay lên, trên khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười. Nụ cười của hắn phát ra sát khí làm cho mấy tên đằng sau thấy được rợn hết cả người.
Thanh niên tuấn tú cắn chặt răng nói: “Tiểu tử ngươi có biết ta là ai không!?”
Tiêu Sơn cười nhún nhún vai đáp lại nói: “Ta không cần biết ngươi là ai cả! Đừng đến trêu trọc ta, nếu ngươi có thực lực thì hãy đánh với ta một trận. Ngươi có thể gọi thêm người đên cũng không sao? Nếu ta thua thì trách tài nghệ không bằng người! Nhưng ngươi phải nhớ một điều nếu như kết oán với ta nếu như sau này ta có thực lực ta sẽ bồi gấp trăm lần!”
Thanh niên tuấn tú khuôn mặt đỏ bừng lên tiếng nói: “Ngươi!”
Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói những câu rất khó hiểu: “Ngươi có lẽ nghĩ ta ngu ngốc khi nói ra mấy điều này ra với ngươi đúng không. Nhưng ngươi nên hiểu dù bất cứ là ai kể cả ta hay người khác đều sẽ làm như vậy dù có nói ra hay không. Ngươi cũng không ngốc lên chắc chắn hiểu dù ta không nói ra. Thế nên ngươi tốt nhất không nên kết thù quá nhiều! Ta thấy ngươi ở Thanh Sơn trấn có vẻ kết thù cũng không ít, đừng để lúc nào đó mình kết thù chết lúc nào cũng không biết!”
Thanh niên hừ lạnh một tiếng sau đó phất tay áo rời đi. Tiêu Sơn biết dù vừa rồi hắn không nói ra hay nói ra đi nữa đều kết thù với mấy loại người này. Loại người này hắn có chút rõ chính là loại diệt cỏ phải diệt tận gốc, xóa mọi dấu vết giống như Tiêu Sơn. Hắn không biết ẩn tàng của Lang Thủ dong binh đoàn cao đến đâu có lẽ cao không quá đại đấu sư đi. Hắn ước chừng có thể đánh một trận chiến.
Tiêu Sơn không ngại kết thù để đám người này để họ tiến đến đánh hắn hội đồng. Hắn chỉ có trải qua máu tanh rửa tội như vậy mới có thể lớn lên. Chỉ cần không gặp phải mấy loại quá khủng bố là được. Gặp mấy loại ấy đánh không lại chỉ có cách là nhanh chóng mà trốn thôi. Còn loại như Lang Thủ dong binh đoạn hắn còn hy vọng nhanh chóng kết thù để người ta đến đánh ấy chứ. Suy nghĩ đến cuối cùng thì Tiêu Sơn là một tên hết sức vô sỉ.
Tiểu Y Tiên bĩu môi khinh bỉ nhìn về phía Tiêu Sơn trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi, người này chẳng lẽ gây thù ít hơn hắn sao?” Tiểu Y Tiên quét mắt nhìn về phía đám lính đánh thuê, một đám lính đánh thuê đang nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt phún ra lửa.
Tiêu Sơn cười lạnh, dù hắn có bắt có Tiểu Y Tiên sau đó đem nàng rời đi đám người này cũng không thể làm gì hắn nổi. Lúc đó hắn có thể ung dung rời đi mà không gặp bất cứ khó khăn nào. Trong đội rõ ràng không có một đấu sư nào. Nếu có một đấu sư hắn còn có chút nghi vấn nhưng với dưới đấu sư thì đúng là chênh lệch một trời một vực. Bởi vì dù là cửu tinh đấu giả cùng với đấu sư nhất tinh cấp độ chênh lệch cùng giống như một ngọn núi cao ngất khó lòng mà vượt qua được. Nhiều lúc không phải số lượng có thể bù cho chất lượng.