Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 162: Quyết chiến giữa Bạch Thanh Ngọc và Hổ Gia



Hổ Gia toàn thân bao phủ một lớp đấu khí màu xành lá cây. Thân thể của nàng vô cùng tuyệt mỹ được bao phủ bởi một lớp đấu khí màu xanh giống như ngọc. Trong tay của nàng đột nhiên xuất hiện một cái trướng tiên dài. Thực sự một thân quần áo màu hồng với mái tóc màu hồng của nàng lại được bảo phủ bởi một lớp đấu khí màu xanh thực sự có phong vị khá đặc biệt.

Hổ Gia thực lực đã đạt đến tam tinh đấu sư. Nàng không ngốc như tên Bạch Sơn nào đó, để cho người ta có cơ hội ra ba chiêu. Thực sự ngu đến mức đó thì nàng không phải. Hổ Gia lao về phía Bạch Thanh Ngọc vung lên bàn tay đánh ra một chưởng ấn, chưởng ấn hóa thành một bàn tay màu xanh lá cây oanh kích về phía thân thể của Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc đạp mạnh chân, thoát ra khỏi chỗ đó.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lê. Phía dưới đất bị chưởng lực của Hổ Gia đánh mạnh lên tạo ra một vết nứt lớn. Cái hố bụi mù bốc lên. Bất chợt một thiếu nữ ở dưới đài hô lên: “Ôi trời, Bạch Thanh Ngọc học để, hắn cũng có đấu khí sa y. Hắn, hắn… tự nhiên lại có đấu khí sa y!”

Thân mình Bạch Thanh Ngọc đang đứng ngạo nghễ trên đài. Toàn thân hình của hắn được bao bọc bởi một lớp đấu khí sa y màu vàng kim sắc. Hắn nở ra một nụ cười thoải mái. Hổ Gia đang muốn định tấn công thì hiện tại nàng cũng hoàn toàn ngơ ngẩn trước cảnh này.

Thanh niên tuấn mỹ ở dưới đại mặc một thân áo trắng tiêu sái nghiến răng nói: “Làm sao có thể!? Làm sao có thể như vậy!? Hắn chẳng lẽ là quái vật hay sao!?”

Một thiếu nữ nhìn về phía thanh niên giống như si mê, giống như ngây ngốc. Thiếu nữ lên tiếng nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ không ngờ lại là đấu sư a! Mười sáu tuổi đấu sư, cái này thật sự quá đẹp trai ở đây rồi!” Mấy tên thiếu niên quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, cái này cùng với đẹp trai thì có liên quan gì với nhau. Họ thực sự không hiểu.

Chính trong lòng của Hổ Gia cũng cực kỳ kinh hãi, nàng nhưng không ngờ được hắn đã tiến vào đấu sư. Hắn tiến vào học viện bất quá chỉ khoảng hai tháng trở lại vậy mà đã tiến giai đấu sư. Cái này thực sự muốn cho người sống hay không đây. Hổ Gia nghiến răng ken két nhìn về phía thanh niên hỏi: “Ngươi đã tiến vào đấu sư!”

“Ân” Thanh niên mỉm cười gật đầu, hắn bình thản nói: “Ngay ngày hôm qua mới đột phá. Chỉ là may mắn mà thôi!”

Nghe được lời này, mọi người nhìn về phía thanh niên như nhìn thấy yêu nghiệt vậy. Ở dưới Tiêu Mị mặc một thân quần áo màu tím, vài tháng ở học viện với vẻ đẹp của nàng cũng có khá nhiều nam sinh truy đuổi nàng. Bất quá Tiêu Mị cũng không thèm để ý. Tiêu Mị cảm giác có chút hứng thú với thanh niên này. Nàng cảm giác được Bạch Thanh Ngọc cùng với Tiêu Sơn hình như có cái gì đó rất giống nhau nhưng rõ ràng họ có tính cách khác nhau, hình dáng, khuôn mặt đều khác nhưng bản năng mách bảo hắn cùng với Tiêu Sơn rất giống nhau.

Tiêu Mị đứng ở phía dưới lẩm bẩm nói: “Tốc độ tu luyện thật đáng sợ. So sánh với mình nhanh hơn nhiều. Hiện giờ mình bất quá chỉ mới là tam tinh đấu sư mà thôi!”

Đứng bên cạnh thiếu nữ này là một thiếu nữ khác khá xinh đẹp, nàng có cặp chân thon thả dài mê người, trên thân thể tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt. Thiếu nữ mở miệng nói: “Tốc độ người này tu luyện thế nào lại nhanh như vậy. Chỉ hơn một tháng đã tiến vào đấu sư cảnh giới, thực sự là có phần yêu nghiệt!”

Đột nhiên một bàn tay vòng lại phía sau ôm nàng, giọng cười khanh khách nói: “Thế nào, Ngọc Nhi, ngươi đây là đang động xuân tâm hay sao!?”

Thiếu nữ bị cánh tay ôm lấy thì giật thốt lên, nàng quay lại khó chịu nói: “Biến mau dâm nữ!”

Ở trên đài, Hổ Gia mở miệng nói: “Ngươi đến đấu sư cảnh giới thì sao chứ! Ta hiện tại đã là tam tinh đại đấu sư so với ngươi cao hơn tam tinh hơn nữa còn sắp đột phá tứ tinh đấu sư. Ngươi muốn thắng ta là không thể nào. Ta sẽ không ngu ngốc giống tên Bạch Sơn để cho ngươi thi triển chiêu đó!” Vừa nói xong Hổ Gia lao về phía Bạch Thanh Ngọc, cái trường tiên của nàng hóa thành một con bạch xà bắn về phía Bạch Thanh Ngọc.

Bạch Thanh Ngọc đưa tay lên đánh ra một chưởng. Chưởng pháp của hắn ngay lập tức đánh bay trường tiên đi. Hổ Gia cũng không có ngốc kéo trường tiên lại sau khi nó bị đánh bật ra, sau đó quất thật mạnh về phía Bạch Thanh Ngọc. Trên trường tiên một đoàn ánh màu xanh lóe lên, đoàn đấu khí trên trường tiên hóa thành một đám đấu khí nho nhỏ giống như kim châm đánh về phía Bạch Thanh Ngọc.

Bàn tay của Bạch Thanh Ngọc bốc ra lửa. Bàn tay của hắn trực tiếp đấm về phía trước, một quả đấm lửa bắn về phía đám kim châm màu xanh lá cây này. Chúng hung hăng va đập vào nhau phát ra tiếng nổ mạnh.

Oanh!

Trong bàn tay của Bạch Thanh Ngọc đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa lớn, nó hình thành dài như một cái dây. Bàn tay của hắn trực tiếp chém ra, chiếc roi lửa mạnh mẽ quất lên người của Hổ Gia. Hổ Gia dùng trường tiên trực tiếp xoay tròn, đấu khí màu xanh tạo ra một cái khiên màu xanh đậm. Chiếc roi hung hăng đập mạnh lên chiếc khiên này.

Phanh!

Chiếc roi đập mạnh vào cái khiên màu xanh phát ra một tiếng va đập mạnh. Tia lửa bắn ra tung tóe khắp nơi. Bạch Thanh Ngọc đánh ra một chưởng, từ bàn tay của hắn một ngọn lửa mang theo cái ấn giống như một bàn tay lớn đánh về Hổ Gia. Trường tiên của Hổ Gia vung lên đánh vào bàn tay khiến cho cái bàn tay này bị đánh chệch một hướng khác. Hổ Gia nhân cơ hội này lao thẳng về phía Bạch Thanh Ngọc. Hổ Gia phi thẳng thân mình về phía hắn, bàn tay của nàng hình thành ra đầu một con rắn. Ở dọc từ cổ tay tới cánh tay, đấu khí lưu chuyển bao quanh nó giống như một con rắn.

“U Mộc Độc Xà Đằng!”

Bạch Thanh Ngọc khóe miệng hơi nhếch lên, hắn vung tay lên, xoáy quanh nắm đấm của hắn là một cơn lốc nhỏ lấy nắm đấm của hắn làm mắt bão. Con lốc nhỏ được đốt lên bởi một ngọn lửa. Hắn trực tiếp dùng bàn tây đấm thẳng vào nắm đấm của Hổ Gia.

Phanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Lửa bắn tung tóe khắp nơi, không khí chỗ hai người giao nhau bị xung động đẩy lùi. Thân mình của hai người lùi về năm bước. So với Hổ Gia thì Bạch Thanh Ngọc lùi về năm bước rưỡi. Trên miệng của hai người đều xuất hiện một vệt máu. Mọi người nhìn về phía hai người đều kinh hãi.

Hổ Gia cảm giác được cánh tay của mình vô cùng đau xót. Nàng vội vã khu động đấu khi xua tan ngọn ngọn lửa đang phá đi sa y trên cánh tay của mình. Trên cánh tay của nàng, lớp tay áo bị đánh rách nát hiển lộ ra cánh tay trắng nõn mà mềm mại.

Tay áo của Bạch Thanh Ngọc cũng bị đánh rách nát hiện ra một cánh tay với làn da trắng nõn là như của nữ nhân, từng khối thịt cơ rắn chắc cuồn cuộn trên cánh tay của hắn hiện ra. Bạch Thanh Ngọc hừ nhẹ một tiếng, hắn dùng ngón tay cái lau đi vết màu trên khóe miệng của mình. Bàn tay trực tiếp giật đi ống tay áo đã rách ném sang một bên.

Không ngờ tấm vải rách của thanh niên rơi xuống đài một thiếu nữ vội vàng chộp lấy tấm vải rách này. Thấy vậy đám thiếu nữ khác cũng hô hào đến tranh dành: “Của ta, của ta…”

Thiếu nữ đầu tiên bắt được tấm vải rách thì tức giận khó chịu gào lên: “Không cho cướp! Không cho cướp! Các ngươi làm cái gì vậy!? cái này là ta lấy được trước mà!”

Mấy thanh niên đứng ở xa quan sát thì bĩu môi khinh bỉ nói: “Chỉ là tấm vải rách có cần phải như vậy không!?”

Bạch Thanh Ngọc lạnh lùng lên tiếng nói: “Hổ Gia học tỷ, lát nữa ta sẽ sử dụng chiêu sát thủ. Dù sao ta với ngươi chênh lệch hai tinh nếu như ta không dùng chiêu thức mạnh mẽ khó mà thắng được. Lát nữa sẽ vô cùng nguy hiểm học tỷ hãy cẩn thận!”

Hổ Gia lạnh lùng nhìn về phía hắn nói: “Ngươi không cần cố ý. Hãy giở hết tài nghệ của ngươi ra đi!” Thân mình của thiếu nữ bắn về phía thanh niên. Cây trường tiên của thiếu nữ ngay lập tức hóa thành một cây roi ngay lập tức quất thẳng về phía người thanh niên.

Thanh niên đạp người nùi lại. Ở trong tay của hắn xuất hiện một quả cầu khá lớn. Hổ Gia thấy vậy nghiên răng lại, nàng lao thẳng về phía thanh niên điên cuồng đánh ra đấu khí. Nàng tuyệt đối không muốn hắn ngưng tụ loại đấu khí này tiến hành công kích mình nếu không tuyệt đối nàng sẽ bị thương nặng, thua cũng không phải là không thể.

Phanh!

Ngọn roi do trường tiên quất mạnh xuống đất tạo ra một vết rạch dài. Bởi vì Bạch Thanh Ngọc muốn chạy trốn thế nên Hổ Gia điên cuồng tiến hành đuổi theo công kích. Nàng tung ra một chưởng đánh về phía hắn. Thanh niên chân đạp một bước tránh thoát. Trường tiên đột nhiên hòa thành một con rắn dài, Hổ Gia cầm quét ngang, chiếc roi cong lại hướng về phía Bạch Thanh Ngọc đánh đi.

Phanh!

Một bàn tay của Bạch Thanh Ngọc ngưng tụ quả cầu lửa, một bàn tay ngưng tụ đấu khí đánh tan đi chiếc roi đang quét ngang hông của hắn. Quả cầu lửa trên tay của Bạch Thanh Ngọc ngày một ngưng tụ. Nó hướng về phía hình dạng một cái đĩa mà ngưng tụ ra. Bàn tay kia của Bạch Thanh Ngọc cảm giác được từng trận tê dại, cả người của hắn lùi lại.

Hổ Gia lao về phía thanh niên, nàng nhảy thẳng lên trời đạp xuống phía dưới đất. Từ bàn tay của nàng ngưng tụ một đấu khí màu xanh đậm đặc. Một cú đấm được toàn lực đấm ra. Một lượng lớn đấu khí tụ tập lại tạo ra giống như một quả pháo đánh thẳng về phía Bạch Thanh Ngọc.

Bàn tay đang tê dại kia của Bạch Thanh Ngọc ngưng tụ ra một tiểu quả cầu nho nhỏ. Quả cầu nhỏ màu đỏ rít gào trong lòng bàn tay của Bạch Thanh Ngọc. Cả bàn tay của hắn đánh mạnh về phía cỗ đấu khí màu xanh của Hổ Gia.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên đẩy lùi cả Hổ Gia cùng với Bạch Thanh Ngọc. Hổ Gia chỉ bị chấn bay thương nhẹ, toàn thân của nàng có chút rách nát, Nàng không ngờ Bạch Thanh Ngọc lại liều mạng như vậy chỉ cần hắn tránh thoát sau đó nàng sẽ công kích mạnh mẽ đẩy hắn ra khỏi lôi đài là được ai ngờ tên này liều như vậy.

Bụi tản đi một thân hình của một thanh niên trật vật đứng ở đó. Toàn thân là máu, cả người rách nát không chịu được. Hắn mỉm cười, trong tay của hắn là một cái đĩa xoáy tròn. Chân đạp mạnh, cả thân hình của thanh niên bắn mạnh về phía thiếu nữ. Hổ Gia cảm giác được vòng xoáy lửa trong tay của hắn cực kỳ nguy hiểm. Hổ Gia hốt hoảng nhảy lùi lại, thanh niên kia đuổi không dứt.

Thiếu nữ có chút kinh hãi hét lên: “Aaaaa…” Nàng vung tay lên đấm mạnh về phía thiếu niên. Thiếu niên nhìn cảnh này của thiếu nữ hắn hơi ngẩn người nhưng sau đó chưởng bàn tay của nàng đánh về phía hắn. Hắn ngay lập tức ném đi cái đĩa lửa.

Oanh!

Thân thể của Bạch Thanh Ngọc bị đánh mạnh lại, cả người hắn theo đường cong rơi bịch xuống phía đài. Thiếu nữ nhìn cảnh này run run, vừa rồi nàng cảm giác được giống như cận kề trong cái chết. Vừa rồi chiếc đĩa lửa nhẹ nhàng cắt phăng mái tóc của nàng. Thiếu nữ hít thở nhìn về phía hắn.

Mấy thiếu niên thấy vậy rít gào lên như mấy tên điên nói: “Hahahaha, thắng rồi! Hổ Gia đồng học thắng rồi a! Nàng đã thắng được Bạch Thanh Ngọc rồi a!”

Một người thiếu niên khác mỉm cười lên tiếng: “Đúng vậy! Thắng rồi! Ta đoán mà, tam tinh đấu sư cùng với nhất tinh đấu sư khác nhau đấy. Nhất tinh đấu sư muốn chiến thắng tam tinh đấu sư khó khăn vô cùng. Hắn làm sao mà thắng được!”

Đột nhiên một tiếng vang lên làm mọi người giật mình. Tất cả nhìn về phía âm thanh phát ra. Cái cột khổng lồ không biết lúc nào có người phá hoại. Nó đang ầm ầm đổ xuống. Chiếc cột đá lớn này từ trên không trung đổ vào lôi đái, nó đổ thẳng hướng về phía Hổ Gia. Hổ Gia có chút ngây ngẩn nhìn về cảnh này.

Bạch Thanh Ngọc từ dưới đài nhìn cảnh này thì hốt hoảng, đây là bị ngu hay sao!? Toàn thân của hắn bốc lên ngọn lửa rừng rực, hắn bắn về phía trước, thân mình của hắn lao về phía Hổ Gia. Bàn tay của hắn trực tiếp ôm lấy nàng bắn đi về phía xa. Hắn cảm giác được thân thể của mình bị kéo căng vô cùng đau đớn.

Ầm!

Cái cột khổng lồ đập mạnh lên đất tạo ra một trân rung chuyển. Khói bụi mù trong đài xuất hiện lên. Mọi người nhìn về phía cái cột khổng lồ rơi xống dưới đất mà kinh hãi. Hổ Gia hiện tại bị một thanh niên tuấn mỹ trực tiếp đè lên người. Nàng cảm giác được từ ngực của mình truyền đến một cảm giác kỳ lạ tê dại. Không biết từ lúc nào bàn tay của thanh niên kia đã chộp lên cặp ngực của nàng. Bàn tay của hắn bắt đầu nhẹ nhàng ở trên đó mà nắm bóp.

Hổ Gia ngẩn người sau đó hét lên một tiếng: “Aaaa… dâm tắc!”

Bốp!

Một âm thanh ròn vang vang lên. Bạch Thanh Ngọc trực tiếp bị đẩy ra ngoài. Sau đó một cái bàn tay đỏ hỏn trên mặt của hắn lưu trữ. Bạch Thanh Ngọc khó chịu nhăn mày nhìn về phía thiếu nữ.

Một thanh niên trong đó suýt bị cây cột đè chửi lớn: “C.mẹ nhà đứa nào tại sao lại chơi như vậy!? Tại sao cây cột lại đổ a! Suýt nữa đè chết lão tử rồi!” Tiếng chửi um lên trong đám người ở đây.

Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía thiếu nữ mặc áo hồng khó chịu mà lên tiếng nói: “ta vừa cứu cô a! Đây là cách mà cô cứu giúp với ân nhân sao!?”

Mặt của Hổ Gia đỏ ửng, nàng căm tức nhìn về phía hắn. Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi. Bạch Thanh Ngọc thở dài một hơi nói: “Học tỷ, trận đấu vừa rồi ngươi đã thắng ta. Ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa nhưng mấy vị học tỷ và học muội ta thực sự không có cách nào ngăn cản họ. Ta thực sự không thể mở lời đối với việc họ đến tìm ta nếu như học tỷ có thể nói với họ ta cũng không ngại. Chỉ là…” Hắn cũng không biết phải mở miệng sao nữa. Vấn đề thứ nhất hắn không tìm nữ nhân mà nữ nhân ở học viện đến tìm hắn. Vấn đề thứ hai, hắn muốn mở miệng tiễn khách nhưng không biết làm sao.

Hổ Gia quay đầu nhìn về phía hắn nói: “Không cần! Vừa rồi ngươi đã cứu ta một mạng như vậy sau này ta và ngươi không nợ nhau!”

“Nga” Thanh niên cười khổ. Hắn thực sự không hiểu được nữ nhân suy nghĩ gì.

Hổ Gia đột nhiên liếc mắt nhìn về phía cây cột đá khổng lồ. Chỗ vết cắt của cột đá này không ngờ lại sắc lẻm, trên mặt của vết cắt còn có thể phản xạ ánh mặt trời. Không biết vật gì sắc bén đến mức có thể cắt được ra như vậy. Trong không khí vẫn ẩn ẩn mùi khen khét do đá bị nung nóng. Hổ Gia nhíu mày lại nhìn về phía cột đá hỏi: “Cột đá là do đấu kỹ của ngươi gây ra!?”

“Ách” Bạch Thanh Ngọc cười khổ, hắn không biết trả lời sao sau đó đành nhè nhẹ gật đầu.

Thấy được xác nhận của Bạch Thanh Ngọc thì cả thân mình của Hổ Gia run lên. Vừa rồi đối mặt với Bạch Thanh Ngọc, hắn hoàn toàn có thể ném trúng nàng với chiêu đó. Nếu như chiêu đó cắt qua thân thể của nàng thực sự là ác mộng nhưng cuối cùng rõ ràng tên đó chỉ cắt qua mái tóc của nàng mà thôi. Rõ ràng là hắn cố ý điều này chẳng khác gì nàng thua cả. Thực lực chênh lệch rõ ràng là hai tinh nhưng… Nếu như trên chiến trường thì Hổ Gia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hổ Gia hít vào thở ra một hơi, khóe mắt của nàng hơi liếc mặt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc sau đó xoay người rời đi. Thực sự nàng tuyệt đối không thể thừa nhận nàng thua hắn dù sao nàng đã đánh hắn rớt đài. Nàng là nữ nhân chứ chẳng phải nam tử hán, nếu là nam tử hán nàng có lẽ sẽ nhận thua đấy! Bất quá nàng là nữ nhân, chính xác là nữ nhân nên sẽ không nhận thua trong tình trạng này.

Bạch Thanh Ngọc thở dài. Hắn lấy ra một tấm vài trắng lau đi khóe miệng của mình. Một lúc sau có một đám lão nhân chạy tới nơi này hỏi xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Bạch Thanh Ngọc cười khổ nhìn về phía đám người đạo sư đang đi đến chỗ này.

Bốn con ma thú đang bay về phía Tây, trên mình một con hổ có đôi cánh chim ưng, đôi thanh niên mặc một y phục màu lam tuấn mỹ, một thiếu nữ mặc y phục màu trắng mỹ lệ đang ngồi trên đó. Thiếu nữ ngồi gỏn gọn trong vòng tay của thanh niên. Thanh niên từ đằng sau ôm lấy nàng. Hắn nhìn về phía đầu của thiếu nữ tựa vào vai của mình mà ngủ thì cười khổ một tiếng. Cái này chỉ trách ngày hôm qua hắn cùng nàng có chút điên cuồng.

Sau hơn nửa ngày rốt cục bốn con ma thú đi đến một cánh rừng. Một cánh rừng vô cùng lớn, sương mù tỏa ra khắp nơi. Nó hoàn toàn được một màn sương bao phủ. Lúc này, thiếu nữ mặc y phục màu trắng đã tỉnh, nàng ngáp một cái nhìn về phía trước hỏi: “Phu quân, phía trước chính là Mê Huyễn U Lâm hay sao!?”

Thanh niên mặc áo lam nhìn về phía con sư tử với đôi cánh dơi đang bay bên cạnh. Con sư tử khổng lồ quay đầu lại, nó lớn tiếng nói: “Đúng vậy chủ nhân! Phía trước đã là mê huyễn u lâm rồi!”

Thanh niên gật đầu nói: “Như vậy đợi lát nữa ta thu lại các ngươi chỉ để Tử Tinh Dực Sư Vương đi cùng như vậy sẽ dễ di chuyển hơn. Dù sao Mê Huyễn U Lâm dùng bản thể của các ngươi quá khó khăn, gây động tĩnh cũng quá lớn. Chúng ta hiện tại là đang tìm Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Ta không muốn đánh động chúng!”

Bát Dực Hắc Xà Hoàng lắc lắc đầu, nó mở miệng nói: “Chủ nhân, người không cần quá lo lắng. Ta có thể tùy ý biến ảo thân mình to nhỏ…” Đột nhiên bát dực hắc xà hoàng nhanh chóng thu rút thân mình lại sau đó hóa thành một con rắn nho nhỏ bay về phía Tiêu Sơn. Nó hướng về phía tay của Tiêu Sơn quấn đi.

Hai con ma thú Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ cùng với Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng cười khổ nhìn về phía nhau. Mọi người đã đến được lằn ranh của Mê Huyễn U Lâm. Thiếu nữ lơ lửng trên không trung, hai hàng lông mày của nàng nheo lại nhìn về phía một cánh rừng rậm bị một màn sương mạnh mẽ bao phủ lấy, chỉ có một đám cây lớn cao chót vót mới nhô được chút ngọn lên phía trên. Thiếu niên đạp trên một vật phi hành, hắn quay về phía hai con ma thú còn lại nói: “Để ta thu các ngươi vào trong không gian của ta!”

Hai con ma thú Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ cùng với Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, chúng nhìn nhau thở dài nói: “Không cần đâu chủ nhân!” Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ hóa thành một con mèo con với đôi cánh chim ưng be bé, còn Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng hóa thành một con chim ưng nhỏ bình thường. Nó vỗ cánh bay về phía thanh niên sau đó đậu lên vai của hắn.

Mọi người đáp xuống phía dưới. Tử Tinh Dực Sư Vương hóa hình thành một mỹ nhân bất quá Tiểu Y Tiên đã đưa nàng vào không gian của mình sau khi mặc một bộ y phục mới đưa ra tránh cho tên nào đó có ý xấu xa. Ba người cùng ba con ma thú bước vào trong cánh rừng Mê Huyễn U Lâm này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.