– Luân Hồi đại đạo ảo diệu vô song, chúng ta trong nghìn năm có thể tham ngộ ra đã là thành tựu đáng quý. Lần này liên thủ thi triển, dù thế nào cũng phải thoát ra được nơi này!
Bào Hy Đế ngẩng lên nhìn ra ngoài Luân Hồi Hoàn:
– Tử đệ Phục Hy thị chúng ta chiến đấu ở bên ngoài, xả thân quên mình vì chủng tộc, vì quốc gia. Nếu không thể sánh vai chiến đấu cùng họ thì chúng ta sống tới lần thứ hai có ý nghĩa gì? Chư quân!
– Tổ tiên hãy dặn dò!
Tất cả cúi người về phía Bào Hy Đế.
Bào Hy Đế cười:
– Chúng ta ra ngoài, cho họ biết thế nào mới là Phục Hy thị Thiên Đế thời đại Địa Kỷ! Lên!
Dịch Di, Sư Dịch, Thái Hạo, Thiếu Hạo… các vị đại đế cùng hét lớn, vô số đạo đại đạo hợp lại thành một đạo Hậu Thiên Luân Hồi đại đạo!
Chung Hoàng Thần, Thánh Vũ Đế cũng hét lớn, tế một đạo Luân Hồi đại đạo mà mình tham ngộ được lên!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Các loại Luân Hồi đại đạo va đập, hợp nhất, nối liền thành một. Trong đầu họ lập tức xuất hiện thêm nhiều lĩnh ngộ phức tạp, các loại thông tin tràn đầy trong não họ!
Đó là lĩnh ngộ của những người khác về Luân Hồi đại đạo, khi các đoạn đại đạo hợp nhất chúng tràn vào não họ.
Họ không kịp tham ngộ tỉ mĩ những lĩnh ngộ đó, cùng hợp lực thi triển Luân Hồi đại đạo, chỉ nghe uỳnh một tiếng, Luân Hồi đại đạo bao quanh họ bắn lên trời, bay thẳng hướng ra ngoài Luân Hồi Hoàn!
Luân Hồi đại đạo chứa trong Luân Hồi Hoàn tinh thâm hơn họ rất nhiều, nhưng họ đều là tầng thứ Thái Cổ Thần Vương, liên thủ lại cho dù là Hậu Thiên Luân Hồi thì cũng bạo phát được năng lượng không gì sánh được!
Luân Hồi đại đạo bao quanh họ, bên ngoài thời không đang biến đổi không ngừng, thời gian lúc tiến lúc lui, đại thiên vũ trụ đang thay đổi điên cuồng, Luân Hồi Hoàn của Chung Nhạc bạo phát uy năng khiến họ nhìn thấy vô số cảnh tượng kỳ quái.
Những cảnh tượng đó, có cái là thời đại Hắc Ám, Đại Tư Mệnh mở Tử Vi Tinh Vực, các vị Thần Vương đứng sừng sững trong thiên địa, đội trời đạp đất. Có cái là thời kỳ đầu Hỏa Kỷ, thân ảnh Đại Toại vĩ đại, truyền đạo thiên hạ thắp lên Tân Hỏa. Có cái là thời hỗn loạn, Bào Hy Đế thống lĩnh tộc nhân chống lại sự thống trị của Tiên Thiên Thần Vương.
Còn có cảnh tượng ở tương lai, thậm chí họ còn thấy trong tương lai bản thân bị giết, từng cảnh tượng khiến người ta phải kinh hãi.
Luân Hồi Hoàn liên quan tới thời không luân hồi, khiến họ thấy được bản thân mình ở quá khứ và tương lai, đặc biệt là cuộc chiến trong tương lai mà họ sẽ chết càng thêm kinh động linh hồn, chấn động đạo tâm!
– Giữ vững đạo tâm!
Bào Hy Đế hét lớn:
– Đừng để những cảnh tượng đó ảnh hưởng tới ý chí của mình, nếu không đạo tâm bị tổn thương sẽ thành công cốc!
Tuy nói vậy nhưng kết cục chết thảm trong tương lai vẫn khiến đạo tâm của họ dao động, đột nhiên có tiếng nói già nua vọng lại:
– Thân hữu ra đi giang sơn còn, Hằng Cổ Bất Động thủ thế gian!
Đạo tâm hỗn loạn của mọi người bỗng được bình yên, Đạo Tâm Hằng Cổ Bất Động giúp ý chí của họ trở nên kiên định, Luân Hồi đại đạo ổn định.
– Môn thần thông này cũng thật bất phàm, chuyên nhằm vào đạo tâm.
Phong Hòa Đế nhìn Phục Thương, lão giả thấp bé này khi thi triển môn ấn pháp này đột nhiên ánh sáng vạn trượng, có phong thái hiên ngang, không phải phàm nhân, nói:
– Môn ấn pháp này là ai truyền cho ngươi? Thái Hoàng cũng không thi triển được tinh diệu như ngươi. Ta chỉ biết ngươi là Tội, còn không biết danh tính thật sự của ngươi.
– Ta là…
Phục Thương môi run rẩu, thân người lại co rúm lại vô cùng thấp kém, không dám nói gì.
– Rõ ràng có thần thông cường đại bảo vệ đạo tâm nhưng đạo tâm lại bị hủy hoại hoàn toàn.
Đại Diệu Đế đột nhiên nói:
– Ta biết ngươi là ai, Khởi Minh hoàng thái tử.
Phục Thương thân người run lên, gần như phủ phục dưới đất, không dám lộ mặt.
– Hằng Cổ Bất Động Ấn có thê rnói là thần thông đạo tâm mạnh nhất, người sáng tạo ra loại thần thông tinh diệu này có lẽ không phải ngươi mà là phụ thân ngươi, Phục Mân Đạo Tôn.
Bào Hy Đế nhìn hắn:
– Ta cũng là một vị phụ thân, hiểu kỳ vọng của phụ thân với con cái họ thế nào, đừng để hắn thất vọng nữa. Ngươi đã chịu giày vò lâu như vậy, đạo tâm bị hành hạ hết lần này đến lần khác, nếu ngươi bước ra được, đạo tâm của ngươi sẽ phát huy được sáng ngời. Ngươi đứng dậy đi!
Phục Thương vẫn nằm sát đất, Bào Hy Đế chau mày.
Hậu Thiên Luân Hồi đột nhiên chấn động, sắp ra khỏi Luân Hồi Hoàn. Thánh Vũ Đế nhìn Phục Thương, không nỡ:
– Tội, ngươi già rồi, ở lại đây dưỡng lão đi.
Phục Thương run rẩy, ôm lấy chân hắn, tiếng nói khàn đặc:
– Đừng bỏ lại ta, ta sợ chết già một mình ở đây…