Trên đường tới hoàng cung, trong đầu Tần Dịch vẫn đang xoay quanh quẻ bói kia.
Lý Thanh Quân ở bên người, hắn không có cách nào hỏi cặn kẽ Lưu Tô tường giải như thế nào, dựa theo suy nghĩ chính mình, hầu như tất cả lực chú ý đều bị hai chữ “Tang bằng” hấp dẫn, cái khác nghe cát lợi cỡ nào cũng vô dụng.
Hắn ở thế giới này lấy đâu ra bằng hữu?
Lý Thanh Lân vừa rồi đã từng nói qua “Hắn là bằng hữu của ta”? Hắn miệng nói bằng hữu, ai cũng biết cái này chưa chắc là thật, trong lòng Tần Dịch, hắn cũng chỉ là một người hợp tác, cho nên có lẽ không có quan hệ gì với hắn.
Lưu Tô? Hiện tại thân mật đến mức cái gì đều có thể nói, trên thực tế song phương đều biết vẫn có ngăn cách, rất khó nói có phải bằng hữu không. Đương nhiên bây giờ ngăn cách càng ngày càng ít, nhất định phải nói Tần Dịch có một người bạn, vậy cũng chỉ có thể là Lưu Tô, nhưng không biết Lưu Tô có cho rằng như vậy hay không.
Quan hệ với Dạ Linh còn thấp.
Lý Thanh Quân? Tần Dịch biết mình có chút ưa thích Lý Thanh Quân, loại này có tính là quan hệ bằng hữu hay không? Có lẽ hiện tại sẽ tính?
Tang bằng hữu… Bất kể tang Lưu Tô, hay tang Lý Thanh Quân, Tần Dịch nghĩ đi nghĩ lại liền rùng mình một cái, tự biết bất luận là ai đều không thể tiếp nhận.
– Này, ngươi trầm mặt đang suy nghĩ gì?
Lý Thanh Quân ở bên cạnh nhịn không được hỏi.
– Ah, không có gì.
Tần Dịch miễn cưỡng nở nụ cười.
– Quốc yến, ta xuất hiện ở đó. liệu có chút lúng túng hay không?
– Có gì lúng túng, ngươi là bằng hữu của ca ca và ta, sao không vào được? Mang Chiến mới không xứng đấy.
Lại là bằng hữu… Tần Dịch mấp máy miệng, luôn cảm thấy ngay hiện tại rất không muốn nghe được từ này.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy Lý Thanh Lân gọi mình đi dự tiệc có chút quái lạ, nhịn không được hỏi cung nhân truyền lời.
– Có biết thái tử gọi ta có chuyện gì không?
Cung nhân muốn nói lại thôi.
Lý Thanh Quân rốt cuộc phát hiện không đúng, tóm lấy hắn hỏi.
– Bớt ấp úng, chuyện gì?
Cung nhân kia chần chờ hồi lâu, thấp giọng nói.
– Thái tử Tây Hoang hướng vương thượng cầu hôn, nói hai nước vĩnh viễn kết minh…
Lý Thanh Quân biến sắc.
Tần Dịch cũng nheo lại con mắt, trong mắt không tự giác có lãnh ý.
– Đứng lại.
Hai thị vệ cung đình ngăn trước cửa, chỉ vào Lang Nha bổng trong tay Tần Dịch.
– Bỏ binh khí xuống.
– Đều cút ngay!
Trong tay Lý Thanh Quân cũng có thương, một thương quét ngang đánh bay hai người thật xa, sải bước xông vào, Tần Dịch thừa cơ nhanh như chớp theo ở phía sau tiến vào.
Nói đùa gì vậy, Lang Nha bổng mới là bản thể được không, bỏ binh khí còn đi vào cái chim…
Tới gần yến thính đã nghe bên trong truyền đến tiếng Lý Thanh Lân nghiêm nghị quát lớn.
– Nam Ly lập quốc ngàn năm, vương thất đệ tử thượng võ tự lập, các đời công chúa đều tự chủ chọn thân, vô câu vô thúc, Thiên gia phong thái, tự có khí độ. Dù có gả ra ngoài, cũng là đại quốc Trung Thổ, hưởng hết tôn vinh. Chưa bao giờ nghe hòa thân với kẻ thù, bị kẻ thù nhục nhã! Ngươi thân là quốc sư, lại giả thần giả quỷ, tư thông kẻ thù bên ngoài, tự nhục quốc thể?
– Thái tử nói quá lời.
Bên trong truyền đến âm thanh già nua.
– Nam Ly Tây Hoang, giao chiến trăm năm, người không thấy bao nhiêu sinh linh đồ thán, chỉ lo thể diện đất nước sao? Huống chi, bần đạo đã bói một quẻ, bổn quốc là Ly, Tây Hoang là Đoái, Ly Đoái là Khuê, tiểu sự tốt lành. Đây chính là vợ chồng hài hòa, cái gọi là nhục nhã từ đâu mà nói?
Quốc vương liên tiếp gật đầu, rất tin phục cái gọi “Quẻ tượng”.
Sắc mặt Lý Thanh Lân lạnh lùng nghiêm nghị, thật ra giận đến tức ngực. Chính là như vậy, bất kể có lý hay không, kéo cái quẻ bói nói nhăng nói cuội mà phụ vương đã có thể coi là chuẩn. Nhưng mà tìm người thật sự hiểu quẻ đến bác bỏ, ý nghĩa cũng không lớn, bởi vì những người kia không biết “Tiên pháp”, phụ vương tin ai tự không cần phải nói.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh không hài hòa.
– Công chúa, bên trong xem bói là ai? Cái này không phải nói bậy sao? Đoái thượng Ly hạ, cái này gọi là Trạch Hỏa Cách, thủy đổ xuống mà hỏa vọt lên, đây là muốn mỗi ngày cãi lộn đánh nhau được không? Cách tức biến. Vợ chồng không hòa thuận tức gia đình biến cố, quân thần không hòa thuận tức giang sơn thay đổi triều đại, là một hung quẻ mà có thể cứng rắn nói thành cát lợi, thu tiền an tâm sao?
Trong điện xôn xao, toàn bộ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Lý Thanh Lân lộ ra một nụ cười, vốn đứng thẳng phẫn nộ chỉ trỏ, giờ phút này chậm rãi ngồi trở về.
Ngoài cửa, một nam một nữ đứng đấy, trong điện tự nhiên liếc mắt đã biết rõ đó là Lý Thanh Quân, nhưng mà nam là ai? Một thiếu niên nhìn có chút thanh tú trắng nõn, một thân áo vải bình thường, lại gọn gàng sạch sẽ. Dáng người thẳng tắp, hơi có chút gầy yếu, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng, nhìn xem lại càng tăng thêm vẻ tuấn dật.
Chỉ kỳ quái là, rõ ràng một thiếu niên tuấn tú, trên tay lại cằm Lang Nha bổng. Cũng may giờ phút này Lý Thanh Quân cũng cầm ngân thương, tốt xấu gì cũng hòa tan cảm giác không hài hòa một chút.
Hắn cao hơn Lý Thanh Quân nửa cái đầu, hai người đứng sóng vai, liếc mắt nhìn qua vậy mà cực kỳ xứng đôi.
Đương nhiên rát xứng đôi, dáng người Lý Thanh Quân yểu điệu, da trắng hơn tuyết, nhìn qua đã thấy đối lập với Mang Chiến cao lớn thô kệch như dã nhân, bộ dạng tuấn dật sạch sẽ của Tần Dịch thấy thế nào cũng còn xứng với Lý Thanh Quân hơn…
Trong điện vậy mà có mấy người vô ý thức mà hiện lên ý nghĩ “Thật là một đôi bích nhân (*)”, lại quay sang Mang Chiến đang hai mắt sáng trưng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Quân, đều âm thầm lắc đầu: “Dã nhân.”
[* Bích nhân đối lập với dã nhân: ý tác giả ở đây là bảo hai người như ngọc, rất xứng đôi, còn thằng kia chỉ là dã nhân]
Lý Thanh Quân mở miệng liền nói.
– Phụ vương! Ta không gả!
– Chiêu Dương.
Trên long ỷ, quốc vương tạm thời lảng tránh vấn đề con gái gả hay không, ngược lại ngạc nhiên hỏi.
– Thiếu niên này là ai?
Lý Thanh Quân đáp.
– Đây là Tần Dịch, bằng hữu của ta.
Quần thần xì xào bàn tán.
Nam Ly lập quốc ngàn năm thì hơi khoác lác, mấy trăm năm là có đấy. Mấy trăm năm, qua bầu không khí vương thất như thế, công chúa đều từng mai danh ẩn tích lăn lộn giang hồ, các đời cũng nhiều vô số kể khi bỏ chạy theo hán tử giang hồ, lăn lộn thành thiếu phụ luống tuổi về nhà khóc chít chít cũng không phải không có, ngược lại cũng không có phong thái Vương gia gì đó mà Lý Thanh Lân khoác lác, nhưng xác thực có thể nói tự chủ chọn thân là lệ cũ. Dưới bầu không khí này, công chúa bỗng nhiên dẫn theo một thiếu niên tuổi tác tương tự, đứng trước mặt phụ vương cùng quần thần bảo hắn là bằng hữu… Cái này không sai biệt lắm với việc công khai tuyên bố ta muốn tuyển hắn làm phò mã.
Nếu như bỏ chạy cùng hán tử giang hồ cũng không có việc gì, Tần Dịch này mặc dù áo vải, ngược lại cũng không phải vấn đề lớn. Vấn đề ở chỗ, thời gian xuất hiện có chút đúng dịp… Mọi người đều lặng lẽ nhìn Mang Chiến, trông thấy một khuôn mặt nghẹn đến đen kịt, bàn tay to bóp chén rượu, gân xanh đều nhanh lồi ra ngoài.
Tần Dịch thở dài, hắn biết rõ Lý Thanh Lân để cho hắn đến làm gì, chính là cây gậy đến phá chuyện tốt của Mang Chiến. Có thể làm cho Lý Thanh Quân nói bằng hữu chỉ có hắn, có thể có lực lượng bác bỏ Đông Hoa Tử nói bậy cũng chỉ có hắn. Sau đó còn có thể khống chế loại áo vải như hắn có thể lấy công chúa hay không, tốt hơn nhiều so với tìm con cháu quan lại.
Chỉ sợ hiện tại, toàn bộ đại điện cũng chỉ có Lý Thanh Quân – cô ngốc này mơ hồ không biết mọi người đang suy nghĩ gì… Chẳng phải giới thiệu bằng hữu sao?
Biết rõ ý nghĩ của Lý Thanh Lân, Tần Dịch không hề phản cảm, bởi vì chính hắn rất cam tâm tình nguyện làm thương lần này.
Vấn đề duy nhất là… Tần Dịch hơi quay đầu, ánh mắt rơi vào trên ghế phía dưới quốc vương một bậc.
Một lão giả mặc đạo bào đang ngồi chỗ đó, tóc bạc, mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm hắn, mặt mang theo sự vui vẻ nhưng ánh mắt có chút âm lãnh.
Đông Hoa Tử.
Tần Dịch hít một hơi thật sâu, hắn có thể cảm thấy tâm linh mình đang xao động.
Không liên quan đến những thứ khác, không phải chấp niệm không phải tâm ma, chỉ vì đây là BOSS đầu tiên từ khi mình xuyên việt đến nay, một mực coi thành mục tiêu trong lòng. Nói thật, Tần Dịch cũng không nghĩ tới lần đầu tiên đối mặt Đông Hoa Tử là ở nơi như vậy, hắn tự nhận vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Hắn biết dự tính ban đầu của Lý Thanh Lân cũng không phải như vậy, chẳng qua là tình thế biến hóa, tạm thời chịu.
Nói một đống lớn, tâm tư của mỗi người cũng chỉ xẹt qua một ý niệm, quốc vương trên long ỷ đang nói.
– Đã là bằng hữu của Chiêu Dương… Trước tiên ban ghế ngồi.
Lý Thanh Quân liền kéo Tần Dịch đi về phía Lý Thanh Lân, tự có người thêm ghế ở đó. Đang đi vào trong điện, Đông Hoa Tử ung dung mở miệng.
– Vị Tần tiểu hữu này cũng tu đạo sao?
Mọi người lúc này mới phản ứng ra, nghĩ quan hệ nam nữ thiếu chút nữa đã quên vấn đề chính, thiếu niên này lúc trước mở miệng bác bỏ quẻ bói của quốc sư!
Đây là rõ ràng đắc tội quốc sư!
Trong lòng Tần Dịch nhảy một cái, lại không có lùi bước, liền đứng nghiêm trong điện, cất giọng nói.
– Đúng vậy, quẻ bói vừa rồi không biết người phương nào nói, quả thật buồn cười. Nghe nói Đông Hoa Tử quốc sư đạo pháp tinh thâm, như thế nào cũng nên để cho hắn đến bói một quẻ mà không phải nghe một sơ học giả chưa có thành tích gì ăn nói bừa bãi mới đúng.
Sắc mặt quần thần đều trở nên vô cùng đặc sắc, đây là nói quốc sư là sơ học giả, còn khiển trách ăn nói bừa bãi ở ngay trước mặt hắn!