“Ách…” Tần Dịch nhìn lửa cháy bừng bừng trong phòng, hoàn toàn nhìn không ra có huyền cơ gì.
– Lửa này… Ta dùng như thế nào?
– Mỗi người đều có thể tu luyện thuật pháp các hệ, triệu hoán hỏa diễm, lôi điện… tựa như ngươi đã sử dụng qua thuật dẫn lôi.
Lưu Tô giải thích.
– Nhưng lửa như vậy thủy chung đều là hỏa diễm bình thường, cho dù tu hành cao đến mấy, pháp quyết tốt đến mấy, cũng chỉ để cho hỏa diễm càng mạnh, không có hiệu quả đặc thù, cũng dễ bị phá giải.
Tần Dịch lập tức hiểu.
– Chính là mình phải đi làm hỏa chủng đặc thù, đến lúc đó vận dụng pháp quyết tương đồng phóng ra pháp thuật thì hiệu quả cũng sẽ bất đồng cùng người khác?
– Đúng là như thế, ví dụ như kiếp hỏa khi thiên kiếp xuất hiện kia, đốt thẳng hồn phách, không cách nào ngăn cản. Nếu như ngươi có cơ duyên luyện hóa hỏa chủng này, ngươi cũng có thể phóng kiếp hỏa, chỉ có điều hy vọng xa vời, hơn nữa chút tu vi này của ngươi hiện tại gặp được cũng luyện không được.
Phản ứng đầu tiên của Tần Dịch là hơi sầu lo.
– Vậy lửa của Dạ Linh có lẽ rất đặc thù, sẽ không bị người nhìn chằm chằm chứ?
Lưu Tô điềm nhiên như không có việc gì.
– Đó là do Đằng Xà huyết mạch tự có thiên phú, luyện không thành hỏa chủng, vô dụng đối với người khác. Trừ phi loài rắn khác thèm muốn huyết mạch của nó, cái này không có quan hệ với kwar, mà là tranh giành huyết mạch của Yêu giới, với tư cách người thừa kế huyết mạch cao đẳng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
“A…”
Tần Dịch vẫn còn có chút sầu lo, tranh đoạt huyết mạch, Dạ Linh được hay không được…
Lưu Tô nói.
– Ngươi đang lo tương lai con của ngươi có huyết mạch Đằng Xà có thể kế thừa hay không?
Tần Dịch: “! ! !”
Lang Nha bổng không có âm thanh, Tần Dịch cảm thấy nếu như nó có mắt thì có thể hiện tại đang dùng một loại thần sắc khinh bỉ nhìn mình.
– Ta đối với Dạ Linh, không có ý kia!
– Ai biết được?
Lưu Tô khinh bỉ.
– Cây gậy hèn mọn bỉ ổi… Nói không thông với ngươi.
Tần Dịch chật vật chuyển chủ đề.
– Loại Vu Chúc Tế Hỏa này là lửa gì?
– Cắt.
Lưu Tô thấy thế cũng chuyển đề, hào hứng nói.
– Nếu bàn về uy lực đối địch, hỏa này và phàm hỏa không sai biệt lắm, nhưng có chút tác dụng đặc thù trong phương diện tế luyện vật phẩm, đặc biệt có ý nghĩa đối với luyện đan các loại. Hơn nữa đây chính là hỏa chủng rất thích hợp với tu vi hiện tại của ngươi bây giờ, có thể thử tiêu hóa.
– Hỏa dùng cho phụ trợ…
Tần Dịch tuyệt không sẽ kỳ thị đồ dùng phụ trợ, hắn biết rõ trong rất nhiều thời điểm, thứ này càng có giá trị hơn uy lực lớn đơn thuần.
– Vu sư này rất nghèo, tại sao lại có loại đồ vật quý giá thế?
– Cấp bậc hỏa chủng này khá thấp, có thể bồi dưỡng, muốn nói quý giá thì cũng không đến mức, nhưng cũng tương đối hiếm thấy.
Lưu Tô ung dung nói.
– Đợi lúc nào ngươi có thể nhìn thấy Tiên Thiên Chi Hỏa không cách nào bồi dưỡng, ví dụ như Hỗn Độn Hỏa, Luyện Ngục Hỏa, Tam Muội Hỏa, khi đó mới gọi là quý giá, lên trời xuống đất cũng khó tìm.
Tần Dịch lắc đầu, hắn chưa bao giờ đi tưởng tượng chuyện xa vời, ngược lại hắn rất có hứng thú thập hỏa chủng đặc thù trước mặt, điều này để hắn nhớ tới niềm vui thú khi thu thập một ít vật phẩm đặc thù trong khi chơi game.
– Cái này phải luyện như thế nào?
– Ta truyền cho ngươi một bộ Nghịch Hỏa Quyết… Sau này gặp được hỏa chủng khác, theo đó mà làm.
Tần Dịch thật sự không biết trong bụng Lưu Tô chứa bao nhiêu đồ vật, ngoại trừ yêu pháp, vu pháp không cùng hệ thống không biết ra, chuyện liên quan đến đạo pháp thì chỉ thấy Lưu Tô không biết bói toán, những cái khác gần như không gì làm không được.
Đây quả thực còn ngưu bức hơn so với một ít tiền bối mang theo máy tính hay Baidu xuyên việt.
Lửa cháy bừng bừng cả phòng bị pháp quyết vận động từ từ thu nhỏ, từ từ biến thành một ngọn lửa nhỏ như lửa que diêm, Tần Dịch vẫy tay, ngọn lửa nhảy đến trong lòng bàn tay, đong đưa giống như khiêu vũ.
– Lúc trước dạy ngươi Lôi Quyết, khi đó đối phó với kền kền thích hợp nhất. Hôm nay đã có hỏa chủng, sau này ngươi tu luyện pháp thuật thì chủ tu hỏa hệ đi.
Lưu Tô nói.
– Những ngày qua, mọi chuyện ùn ùn kéo đến, ngươi bôn ba vội vàng, sở học hỗn tạp đều chỉ để ứng phó tình huống. Lần này xong chuyện, nên an an ổn ổn tu luyện.
Tần Dịch khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn ngọn lửa chậm rãi tiến vào thân thể, thấp giọng nói.
– Chỉ hy vọng hành trình đi Yêu Thành thuận lợi…
Lưu Tô không nói chuyện, căn bản không xem trọng.
Tần Dịch thở dài, thu lại tinh thần, dẫn ngọn lửa một đường đi vào mi tâm minh đường.
Bên ngoài im ắng, mà Tần Dịch lại như có thể nghe thấy “Oanh” một tiếng, một ngọn lửa bay vào minh đường, trôi dạt từ từ.
– Được rồi?
Ngữ khí Tần Dịch quái dị.
– Được rồi.
Ngữ khí Lưu Tô càng quái dị.
– Pháp quyết của ngươi thật lợi hại.
“…”
Lang Nha bổng quơ quơ, dường như muốn đánh người.
Pháp quyết này xác thực cao minh hơn so với pháp quyết đồng loại… Nhưng Lưu Tô nhớ mình năm đó hấp thu luyện hóa các loại hỏa chủng và lôi dẫn, thấp nhất cũng không ít hơn nửa canh giờ, đó đã là thiên tài.
Tùy tùy tiện tiện hấp thu thì hỏa sẽ thiêu chết chính mình, nào có chuyện nghe lời như vậy? Đó là lửa, ngươi cho rằng nó là tỳ nữ nhà mình nuôi dưỡng?
Nếu như người này không phải Tần Dịch, Lưu Tô thật sự muốn gõ chết hắn.
– Đi luyện đan.
Lưu Tô uể oải nói, có một loại tư vị không ham muốn nhân sinh nữa.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
… …
Luyện đan có chút phiền phức, bởi vì vu sư này cất giữ dược liệu không phù hợp, đồ vật vu thuật cần có khác biệt không nhỏ cùng đạo thuật. Tần Dịch đi đến phòng dược liệu, nhìn cóc, bùn ao, da người, khung xương rực rỡ muôn màu, quả thật hạn hán lời.
Cuối cùng chọn chọn lựa lựa, tốt xấu gì cũng bù đủ một ít đồ vật dùng để luyện chế một loại đan dược thất phẩm gọi “Bồi Nguyên Đan”, có thể nhanh chóng tăng cường tu vi Luyện Khí của Tần Dịch; còn có một loại “Tịnh Huyết Đan”, có thể giúp đỡ Dạ Linh bài trừ một ít tạp chất trong huyết mạch, giúp nàng hỗn dung huyết mạch.
Phẩm cấp cả hai không cao, có chút lãng phí cấp bậc của Huyết Liên, nhưng đối với trước mắt mà nói thì là thích hợp nhất đấy.
Về phần luyện thứ Dưỡng Hồn cho Lưu Tô thì không có biện pháp.
– Không việc gì.
Lưu Tô nói.
– Huyết Liên năm cánh, hai loại đan này của ngươi chỉ cần nửa cánh cũng đủ để luyện hai lò, vừa vặn để ngươi ứng đối hành trình đi Yêu Thành. Còn dư lại chúng ta đi Yêu Thành tìm, nơi đó nhất định có không ít thứ tốt.
Tần Dịch lấy lò đan của vu sư, bắt đầu phối dược, một bên hỏi.
– Bổng Bổng, ngoại trừ tiếp tục tẩm bổ linh hồn ra, làm sao ngươi khôi phục thân thể?
– Nói những thứ này quá sớm, ít nhất phải đến thời điểm hồn phách ta có thể ly thể ngắn hạn… Rời bổng mà còn sống mới có thể cân nhắc làm lại thân thể.
Hồn phách ly thể, nếu như đối ứng với tu hành thông thường, đó là Dương Thần xuất khiếu. Trên lý luận có thể đạt tới trình độ Dương Thần xuất khiếu lâu dài, nói đã là trường sinh cũng không có vấn đề, bởi vì thân thể sớm đã không quan trọng, Dương Thần tùy tiện phụ thể vào bất kỳ thân xác khác, có thể vĩnh viễn tuần hoàn, đó chính là vĩnh sinh.
Đây đã là cảnh giới mà gần như tất cả tu sĩ trên đời tha thiết ước mơ, đối với Lưu Tô thì chẳng qua là khôi phục như cũ.
Tần Dịch biết mình muốn luyện đến trình độ này cũng không biết cần trải qua bao nhiêu thời gian dài đằng đẵng, phiền toái nhất chính là, tất cả dược vật luyện hồn, luyện thần này đều có thể xưng là thiên tài địa bảo, hiếm gấp một vạn lần, trân quý gấp một vạn lần so với dược vật hắn cần cho Luyện Khí,.
Chỗ Đông Hoa Tử tìm được Oanh Hồn Thảo, là cấp rất thấp, hơn nữa Đông Hoa Tử còn không biết hàng, bảo quản không tốt.
Vu sư này thì không có.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, muốn kiếm được một cái cũng khó khăn.
Bản thân Tần Dịch học đạo pháp, vốn không phải hướng tới trường sinh. Vốn bởi vì cảm thấy hứng thú, không có ai không tò mò không muốn luyện một đối với tu tiên, mà không phải muốn ngưu bức, không phải muốn trấn áp một đời độc đoán muôn đời gì đó…
Mà hôm nay hắn cảm thấy, cho dù chỉ vì Lưu Tô, mình cũng phải sải bước đi tiếp trên con đường tu hành, giúp đỡ Lưu Tô lấy được hết thảy đồ vật cần thiết.
Lưu Tô không nói, Tần Dịch vô cùng hiểu rõ, không có ai sẽ nguyện ý sống ở trong Lang Nha bổng tối tăm ngột ngạt, lặng yên nhìn thế giới bên ngoài.
Loại cuộc sống này, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút đều sẽ nổi điên, mà Lưu Tô đã trải qua không biết bao nhiêu vạn năm.
Ý nghĩ thoáng qua, trên tay không ngừng phối tốt dược liệu, Tần Dịch thu liễm tinh thần, chỉ một ngón tay, đan hỏa bốc lên.
“Ồ…”
Nhìn lò lửa, Tần Dịch rốt cuộc biết vì sao Lưu Tô nói Vu Chúc Tế Hỏa này rất đặc thù.
Nó rất ổn định.
Phàm hỏa ở vào vị trí bất đồng thì nhiệt độ sẽ không giống nhau, cho dù mình sử dụng thuật pháp phun ra lửa cũng là lửa không ổn định, rất khó khống chế. Đối với người luyện đan mà nói, điều tiết hỏa diễm là một môn kỹ xảo cần phải học hỏi cả đời, hơi không cẩn thận sẽ luyện ra phế đan.
Nhưng mà loại hỏa này để ở bất kỳ vị trí nào đều có nhiệt độ giống nhau. Khi ngươi cần điều tiết biến hóa nhiệt độ, hoặc cần tập trung lửa vào vị trí nào đó, chỉ cần mình khống chế pháp lực là được, nhẹ nhõm hơn vô số lần.
Ngoại trừ uy lực chưa đủ, đây chính là hỏa mà người luyện đan tha thiết ước mơ.
Tần Dịch vốn rằng xác xuất thành công khi mình luyện chế đan dược bình thường đã có chín thành trở lên, dù Giải Độc Đan cửu phẩm cũng có bảy tám thành xác xuất thành công, nhưng đan dược thất phẩm lúc trước không có luyện qua, chỉ sợ xác xuất thành công không quá cao, có năm thành đã coi như không tệ.
Nhưng nếu như dùng tới loại lửa này, Tần Dịch có lòng tin nâng xác xuất thành công luyện đan dược thất phẩm lên tám thành!