Tần Dịch không biết làm sao an ủi nó, bởi vì đối với chuyện của thời đại nó, vì sao mà chiến, hắn hoàn toàn không biết.
Cũng đã từng hỏi qua Lưu Tô, Lưu Tô chỉ trả lời: Nhận thức của ngươi về tu hành quá ít, nghe những thứ này cũng chỉ như nghe câu chuyện Tây Du của người khác, không có ý nghĩa.
Thật ra Tần Dịch biết rõ trong này còn liên quan đến không ít bí mật, Lưu Tô dường như không muốn hắn đi tìm tòi tra cứu, chung quy vẫn có chỗ giữ lại.
Giữ lại thì giữ lại, mọi người đều phải có chút bí mật của mình. Tựa như Tần Dịch vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho nó biết, “AV” nó từng rất tò mò vật gì.
– Đứng lại!
Cửa thành có mấy tên thủ vệ người sói đang đứng, tất cả giơ trường thương chỉ hướng Tần Dịch cùng Dạ Linh.
– Làm gì đấy?
Tần Dịch có chút ngạc nhiên, tác phong làm việc này, có chút hương vị của thành thị nhân loại, không quá giống tưởng tượng của mình.
Dạ Linh lấy ra lông vũ lúc trước diều hâu lưu lại.
– Một vị Ưng đại thúc bảo ta đến tìm hắn.
Tất cả đám người sói đều trợn tròn tròng mắt, tiếp đó thần sắc trở nên nịnh nọt.
– Thì ra là khách nhân của Ưng soái, tiểu nhân dẫn đường cho ngài. . .
– Ta dẫn đường ta dẫn đường!
– Là ta trông thấy vị khách quý này trước!
– Ngươi còn cầm thương chỉ về phía nàng đấy!
Thủ vệ cửa thành đánh thành một đoàn.
Tần Dịch chịu thua, tiện tay chỉ người gần nhất.
– Đừng đánh nữa, ngươi dẫn chúng ta đi đi.
Người sói quay đầu nhìn hắn.
– Nhân loại ngươi cũng dám ra lệnh cho đại gia?
Tần Dịch có chút sững sờ, cũng không tức giận.
Nên là như thế. . . Quả nhiên vẫn là Yêu Thành.
Cuối cùng, đám người sói ai cũng không được dẫn đường, bị đội trưởng của bọn hắn đánh một trận, đội trưởng tự mình dẫn đường.
– Vị đại nhân này, lát nữa gặp mặt Ưng soái, nói tốt cho tiểu nhân vài câu, tiểu nhân gọi Nhị Cẩu.
Dạ Linh ngạc nhiên nói.
– Ngươi không phải sói à, tại sao gọi Nhị Cẩu?
– Nghe nói tiện danh dễ sống. . .
– Các ngươi cũng có loại phong tục như nhân loại?
– Một ít đồ vật nhân loại rất có đạo lý. . . Nhị thúc ta gọi Lang Ngạo Thiên, kết quả không có sống quá 30 tuổi.
Dạ Linh đang tán gẫu cùng người sói đội trưởng, Tần Dịch không nói một lời mà theo phía sau quan sát tòa thành kỳ dị này.
Đường đi vô cùng rộng, phòng ốc đều là nhà đá, cũng có thể xây mấy tầng, phong cách trang trí hoa văn đều có chút phong vị dị tộc, đại khái coi như Yêu Thành tự mình hình thành phong cách văn hóa. Cũng có thể lý giải quần áo của Trình Trình tại sao là loại phong vị kia.
Có không ít cửa hàng mặt tiền, bên trong còn có bán pháp khí, bán tài liệu. . ., nhưng không có quán ven đường.
Một cây chổi đong đưa quét rác trước cửa, quét quét đem rác rưởi quét đến cửa nhà hàng xóm.
Một cây chổi khác nhảy ra ngoài chửi ầm lên.
– Tiện chổi giống hệt chủ nhân của ngươi!
Hai cây chổi đánh nhau đùng đùng, Dạ Linh vỗ tay cười.
– Thú vị thú vị, ca ca, Yêu Thành này rất thú vị.
Xác thực rất thú vị, ngay cả chổi đều là yêu quái, phòng ở có phải yêu quái hay không?
Tần Dịch liền hỏi.
– Vật gì nơi này cũng có thể thành yêu?
– Sinh linh đều yêu. Về phần những tử vật như cây chổi, bị làm phép qua mới có thể thành yêu, rất ngẫu nhiên mới sẽ xuất hiện tự mình thành yêu.
Người sói đội trưởng nói.
– Ông nội của ta từng nói, hắn thật vất vả xây cái ổ, kết quả ngày hôm sau tỉnh lại mở mắt thì nhìn thấy bầu trời, vừa nhìn căn nhà kia tự mọc chân chạy, quả thật xúi quẩy.
Tần Dịch, Dạ Linh cũng nhịn không được cười, ngay cả Lưu Tô đều nở nụ cười.
Đang nói thì nhìn thấy một viên cầu bay tới, lượn quanh Tần Dịch mấy vòng.
– Anh anh anh, nhân loại!
Dạ Linh thấy nó đáng yêu, liền nói một tiếng.
– Tiểu cầu ngươi, khỏe chứ.
“Anh anh anh!”
– Đừng quấy rối khách quý!
Người sói đội trưởng tung quyền đánh nó bay lên trời.
Dạ Linh: “. . .”
– Yêu, quái, tinh, linh, bản chất như nhau, thông linh giống loài bất đồng mà thôi.
Người sói đội trưởng nói.
– Ông nội của ta nói, tập tính sở thích đặc thù của một ít gia hỏa tụ thành linh khí có thể thành tinh, cùng một đạo lý với oán linh. Bất quá loại Anh Anh Quái này vẫn tương đối hiếm thấy đấy. . .
Tần Dịch thầm nghĩ chỗ ta rất nhiều.
Loại phong vị dị vực có chút thú vị này sau khi chuyển qua một góc đường liền bỗng nhiên biến hóa.
Phía trước xa xa cắm một loạt cọc gỗ, thị lực của Tần Dịch có thể rõ ràng trông thấy trên cọc gỗ cắm một loạt đầu người. Máu tươi theo cọc nhỏ xuống, nửa con phố đều là máu.
Không, không phải đầu người, là đầu báo.
– Đó là. . .
Dạ Linh lắp bắp.
– Giống… có chút quen mặt?
Tần Dịch lắc đầu, hắn thấy tất cả báo đều cùng một dạng, chỗ đó một đống đầu báo, quỷ mới biết cái đầu nào mình gặp lúc trước.
Người sói đội trưởng nói.
– Nghe nói cả nhà báo này dám cả gan tư thông Hiêu Quốc, bị tịch thu tài sản chém đầu. Nhà bọn hắn còn nuôi không ít chó, toàn bộ cũng bị băm đưa đi hàng thịt.
Dạ Linh quay đầu nhìn Tần Dịch, Tần Dịch nheo mắt lại.
Người sói đội trưởng cũng không biết bọn hắn đang suy nghĩ gì, vẫn đang tiếp tục khoe khoang
– Đại vương minh xét vạn dặm, có thể biết quá khứ tương lai, bọn hắn mưu toan cắm đinh ở chỗ chúng ta, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem!
Tần Dịch đột nhiên hỏi.
– Nơi đây có gia đình họ Trình không? Ta hỏi nhân loại ấy.
– Trình? Không rõ lắm.
Người sói đội trưởng cười làm lành nói.
– Dân số Bạch Quốc ta cũng trăm vạn, nhân loại không nhiều lắm cũng có mười vạn, tiểu nhân lại có thể nhận thức mấy người?
Tần Dịch không nhiều lời.
Yêu Thành thật sự quá lớn, chỉ đi phủ Ưng soái đã đi mấy canh giờ, lúc đến trời đã tối rồi. Dạ Linh lấy ra lông vũ, đang định gọi người thông báo, trong phủ đã truyền đến âm thanh của con diều hâu kia.
– Mời khách nhân vào chính đường.
Với tu hành của nó, trong lòng đã sớm rõ ràng chuyện ngoài cửa.
Người gác cổng rất nhanh dẫn hai người tiến vào phủ.
Người gác cổng rất ngạc nhiên mà vụng trộm quan sát Dạ Linh, số lần Ưng soái đãi khách tại chính đường tương đối ít, cả tòa Yêu Thành cũng không có mấy con yêu đáng giá để Ưng soái làm như vậy. Con Đằng Xà này. . . Mặc dù tu hành rất không tồi cũng không tới trình độ để cho Ưng soái coi trọng như vậy. . .
Người gác cổng chỉ có thể đoán rằng huyết mạch Đằng Xà vô cùng hiếm thấy, đây có lẽ là trường hợp đầu tiên nhìn thấy trong mấy trăm năm qua, cho nên Ưng soái coi trọng.
Tiến vào chính đường, chỉ thấy một lão giả tóc bạc ngồi ở chủ vị nhấp trà, hoàn toàn là bộ dạng nhân loại, cái mũi hơi cong, ánh mắt sắc bén, từng sợi tóc bạc hướng ra sau, nhìn qua rất có tinh thần.
Đây hoàn toàn là bộ dạng nhân loại, còn uống trà.
Dạ Linh hành lễ.
– Diều hâu thúc thúc.
Tần Dịch cũng ôm quyền thi lễ.
– Ưng soái mạnh khỏe.
Lão giả hơi lộ ra một nụ cười.
– Ta gọi Ưng Lệ.
Hai huynh muội đều không nói gì, chẳng lẽ gọi thẳng tên Ưng Lệ ngươi?
Ưng Lệ nhìn Dạ Linh, trong mắt thậm chí có vài phần hiền lành.
– Quyết định?
Dạ Linh nói.
– Ưng đại thúc có thể đừng để cho ta đi đánh nhau được không, ta sợ đánh nhau. . .
Ưng Lệ giống như có chút sững sờ, bật cười.
– Yêu sợ đánh nhau, ngược lại cũng không phải không có, một ít cỏ cây có Phật tính. Nhưng thân là hung tướng Đằng Xà, chủ quản sự kinh khủng đáng sợ. . .
Hắn lại lắc đầu nở nụ cười, giống như cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi. Tiếp theo chuyển hướng nói với Tần Dịch.
– Là nhân loại này biến ngươi dạy thành như hiện tại? Nhưng ta nhìn thấy hắn xách Lang Nha bổng, rất hung hãn.
– Ca ca không hung, ca ca tốt nhất.
Ưng Lệ không bày tỏ ý kiến, chỉ nói.
– Chúng ta mời chào ngươi, tự nhiên hy vọng ngươi có thể tăng cường chiến lực của chúng ta, muốn không đánh nhau là không thể. Đương nhiên, Đằng Xà hi hữu, chúng ta cũng rất xem trọng, không cần lo lắng bọn ta sẽ phái ngươi làm một ít nhiệm vụ chịu chết.
Tần Dịch có chút yên tâm, nếu thật sự như thế, Dạ Linh lưu lại là chuyện tốt.
Dạ Linh do dự một chút, hỏi.
– Vậy Ưng đại thúc có thể giúp chúng ta một chuyện được không.
– Sao?
Tần Dịch nói.
– Huynh muội chúng ta đến phía dưới liệt cốc vì tìm kiếm giải pháp cho một loại vu chú gọi là Cộng Tử Chú.
– Đây chỉ là việc nhỏ, ta phân phó người đi treo bảng là được.
Ưng Lệ nhấp trà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tần Dịch.
– Nhưng phải nói rõ trước, nếu như Yêu Thành cũng không có vật này, các ngươi định thế nào?
– Ưng soái nguyện ý giúp đỡ, ta đã rất cảm động về thịnh tình này.
Tần Dịch thở dài.
– Nếu như thật sự không có. . . Dạ Linh cũng sẽ lưu lại, nhờ cậy Ưng soái chỉ điểm.
– Sai rồi, không phải ta chỉ điểm.
Thấy Dạ Linh chịu lưu lại, ánh mắt sắc bén Ưng Lệ cũng tản đi, cười nói.
– Huyết mạch Đằng Xà bậc này, đương nhiên sẽ do vương của chúng ta tự mình chỉ điểm.
Tần Dịch thăm dò.
– Quý quốc vương. . . Nhận thức Dạ Linh?
– Đương nhiên không nhận thức.
Ưng Lệ nói.
– Các ngươi trước hết đi tắm thay quần áo, lát nữa theo ta vào cung, yết kiến vương của chúng ta.