Tử Phong khởi động kĩ năng Ngụy trang cùng Liễm tức, ôm lấy Diệp Thủy Lan tìm đường lao ra khỏi Diệp gia, Diệp phủ lúc này vẫn đang khá là hỗn loạn, không một ai phát hiện ra hắn. Vừa ra khỏi Diệp phủ, hắn bỗng nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa từ xa vang tới, mặt đất dưới chân hắn rung rinh giống như là động đất. Đưa mắt nhìn về phía tiếng nổ phát ra, đó chính là hướng mà đám người Âm Ma tông vừa rút đi, lúc này đang có một đám mây hình nấm bốc lên cao kèm theo từng tia lửa đỏ rực soi sáng cả màn đêm. Ngay sau đó là một vật thể màu vàng phá không bay ra khỏi đám mây với một tốc độ kinh khủng, chỉ trong tích tắc đã biến mất dạng.
Ra là vậy, bảo sao Diệp Cuồng tự động giao nộp bản thân như vậy, hóa ra là có con bài chưa lật, Tử Phong có thể khẳng định vật thể màu vàng đó chính là Diệp Cuồng, Phân tích nhãn hẳn là sẽ không sai đi. Chậc, cách xa cả chục cây số mà vẫn có thể nhìn thấy tên mục tiêu, hắn cũng không nghĩ Phân tích nhãn của mình có cả chức năng phụ là Thiên lý nhãn nữa.
Tử Phong hắn không biết Diệp Cuồng làm sao có thể thoát được khỏi đám người Âm Ma tông, nhưng có biết hắn cũng mặc kệ, hắn căn bản không quen biết Diệp Cuồng, đương nhiên sẽ không quan tâm, Diệp Cuồng chạy trốn đồng nghĩa với việc Diệp gia sẽ thành nơi trút giận cho tên chấp sự kia, Ngụy Thánh nổi điên không phải chuyện đùa, tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách, chạy đã tính sau.
Kinh thành Càn Nguyên đế quốc là một nơi vô cùng sầm uất náo nhiệt, căn bản không có cái gì gọi là lệnh giới nghiêm ban đêm, bình thường kể cả lúc nửa đêm cũng có người qua lại, các cửa hàng vẫn mở cửa buôn bán. Nhưng hôm nay ngoài đường vô cùng yên tĩnh, của hàng quán xá tất cả đều đóng cửa, trên đường đi không có một ai, nếu không phải Tử Phong hắn có thể tàng hình, thì chắc cũng sẽ trở nên vô cùng bắt mắt. Dù gì nửa đêm thanh vắng, giữa những con phố không một bóng người, hắn lại ôm lấy một tiểu nha đầu mặc một bộ đồ trắng muốt trong ngực mà di chuyển, không bắt mắt mới lạ.
Khó khăn lắm Tử Phong mới tìm được một nhà trọ, thực ra thì hiện tại căn bản chẳng có hàng quán nào mở cửa cả, nên nói là hắn trực tiếp đột nhập vào một căn phòng còn trống của một nhà trọ thì đúng hơn. Kể cả không có kĩ năng Ngụy trang, hắn cũng thừa sức lẻn vào bên trong, bao nhiêu năm làm sát thủ của kiếp trước không phải để chơi. Đưa Diệp Thủy Lan vào phòng, hắn nhẹ nhàng lấy tay chặt vào gáy của nàng, tạm thời khiến nàng ngất đi. Tử Phong cũng không có biện pháp a, hắn căn bản không biết mấy trò điểm huyệt như của phim kiếm hiệp, thậm chí còn nghi ngờ tính khả thi của việc đó, cuối cùng chỉ có thể dùng cách bạo lực này để khiến Diệp Thủy Lan ngủ thôi. Hắn cũng đã khống chế tốt lực đạo, chỉ vừa đủ để ngất thôi, sẽ không gây thương tổn gì cả, hắn vẫn chưa thấy hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ, nếu lỡ tay khiến Diệp Thủy Lan làm sao thì chắc hắn hối hận chết mất. Hơn nữa, để đảm bảo Diệp Thủy Lan ở yên một chỗ trong lúc hắn thực hiện kế hoạch mới mà hắn vừa nghĩ ra, thì chỉ còn cách này mà thôi.
Sau khi lấy ít vải mềm trói Diệp Thủy Lan, đồng thời lấy khăn bịt miệng nàng lại, đảm bảo nàng dù có tỉnh lại cũng không thể chạy lung tung, Tử Phong mới yên tâm rời khỏi căn phòng.
“Chậc, kĩ năng Ngụy trang này thật tiện lợi, hơn nữa còn có thể sử dụng liên tục nhiều lần, quá bá đạo, giờ thì, quay lại Diệp gia thôi!” vô thanh vô tức rời khỏi quán trọ, Tử Phong thầm cảm thán, sau đó rảo bước quay trở lại Diệp gia. Đương nhiên là hắn không có rỗi hơi mà quay lại đó xem cảnh tên chấp sự của Âm Ma tông nổi điên, lúc nãy trong lúc đưa Diệp Thủy Lan đi, hắn nhìn thoáng qua Tàng Kinh Các của Diệp gia và nảy ra một chủ ý.
Trước khi rời khỏi quán trọ, Tử Phong đã vô cùng “thuận tiện” lấy đi không gian giới chỉ của Diệp Thủy Lan, đồng thời dọn dẹp sạch sẽ không gian trong đó, không gian chỉ rộng có 5 mét lập phương, tuy nhỏ nhưng cũng coi như tạm đủ, hắn muốn dùng để chứa càng nhiều thư tịch từ Tàng Kinh Các càng tốt, hắn có không dùng được thì cũng có thể bán lấy kim tệ, không ai ngại tiền nhiều cả, vả lại, công pháp của Diệp gia hẳn cũng tốt hơn cái thứ “Hỗn độn quyết” gì gì đó mà hắn đang sử dụng chứ.
Một đường trở lại Diệp phủ, Tử Phong ngạc nhiên khi không hề thấy cảnh đánh nhau, hay là cảnh tên chấp sự kia đang giày xéo Diệp gia, mọi thứ đều giống như lúc hắn rời đi, dù xung quanh có chút hoang tàn nhưng về cơ bản tất cả mọi người đã chấn tĩnh lại, các hộ vệ đang dọn dẹp xác chết cùng với binh khí gạch ngói các thứ trên mặt đất.
Khẽ nhíu mày, Tử Phong thầm thắc mắc, chẳng lẽ Diệp Cuồng không tẩu thoát được ư, lúc đó chính mắt mình đã nhìn thấy Diệp Cuồng bay đi với tốc độ cực nhanh, mặc dù có hơi chút xa nhưng Thiên lý nhãn à nhầm Phân tích nhãn đã chỉ rõ vật thể phát sáng đó là Diệp Cuồng, không lẽ tên chấp sự Ngụy Thánh có thủ đoạn truy tung hay gì à?
Thực tế mà nói thì Tử Phong mong Diệp Cuồng chạy thoát được hơn là bị bắt lại, nhưng mà đừng hiểu nhầm hắn, hắn không có tốt bụng đến mức lo nghĩ cho an nguy của Diệp Cuồng đâu. Bởi vì nếu Diệp Cuồng chạy không thoát, tuy Diệp gia sẽ sớm bị diệt nhưng rất có thể sẽ không phải hôm nay, hắn chung quy cũng không thể mai phục ở đây để chờ Diệp gia……..diệt vong chứ, còn nếu Diệp Cuồng chạy thoát, thì khẳng định Diệp gia sẽ là chỗ trút giận tuyệt hảo cho tên chấp sự Âm Ma tông, chắc chắn sẽ bị diệt trong đêm nay. Đương nhiên Tử Phong không có thù oán gì với Diệp gia cả, nhưng mà nếu không hỗn loạn thì hắn sao có thể lẻn vào Tàng Kinh Các của Diệp gia được, lấy kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của hắn, mấy chỗ như Tàng Kinh Các luôn có một-hai lão nhân thần bí, nhìn thì râu tóc bạc phơ, cơ thể gầy còm ốm yếu, trông như sắp chết nhưng thực ra là siêu cấp lão quái vật, là con bài cuối cùng gia tộc dùng để đối phó khi gặp hiểm cảnh diệt môn.
Nếu mấy lão quái vật đó chưa đi ra thì hắn sao dám lẻn vào Tàng Kinh Các, bị phát hiện thì chỉ một cái phẩy tay của họ sẽ biến hắn thành một đám tro bụi, dù có mười kĩ năng Tái sinh siêu tốc cũng phải chào thua.
Nghe thì có vẻ như Tử Phong là một tên tiểu nhân chỉ lo thừa nước đục thả câu, nhưng trên thực tế………đúng là như vậy. Hắn chưa từng nghĩ và cũng chưa từng muốn làm một quân tử, làm một người quân tử nghe thì vẻ vang, nhưng đổi lại luôn là phiền phức chồng chất. Thử nghĩ xem, nếu là một người quân tử, đi trên đường thấy người khác gặp nạn, khẳng định sẽ lao vào cứu giúp, cứu xong thì rồi sao, hiển nhiên là sẽ đắc tội với người khác, đôi khi sẽ dẫn tới họa sát thân, mà tất cả chỉ vì một người xa lạ, thật sự là không đáng mà.
Hoặc là nếu hắn muốn một vật gì đó từ người khác, nhưng vì cái mác quân tử nên không thể làm ra chuyện hỏng hình tượng, cuối cùng phải mất vô số tài vật cùng công sức để đạt được nó, đấy còn là thuận lợi, còn không thuận lợi thì đương nhiên chịu thua.
Tử Phong hắn không ngại phiền phức, nhưng tin rằng chẳng ai muốn gặp phiền phức cả, hắn cũng vậy, vì thế nên quy tắc của hắn đó là: “Thà làm tiểu nhân chứ không làm quân tử!”, ít nhất khi hắn là tiểu nhân, hắn có thể dùng đủ mọi loại biện pháp tồi tệ nhất có thể để đạt được mục đích, chứ không cần phải nhìn trước ngó sau. Mấy cuốn tiểu thuyết hắn đã từng đọc, luôn ca ngợi nhân vật chính anh hủng hảo hán, làm gì cũng quang minh chính đại, sau đó thì được tên tác giả ném cho một tấn may mắn lên đầu, biết là nguy hiểm nhưng vẫn lao đầu vào, sau đó nhờ vào hào quang của nhân vật chính để thoát chết trong gang tấc, sau đó tìm được kì ngộ.
Mỗi lần đọc thấy mấy thứ như vậy, hắn chỉ muốn chửi mấy tên tác giả đó một trận, biết là nhân vật chính luôn sẽ hóa nguy thành an, nhưng đứng có lố bịch như vậy chứ. Chưa kể đến mấy anh bạn nhân vật chính kiếp trước chỉ là người bình thường, nhưng xuyên việt dị giới thì bỗng trở nên lãnh huyết vô tình, giết người như cơm bữa. Tử Phong hắn nhổ vào, đâu phải chỉ là mấy thứ như nhận ra quy tắc cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé là ngay lập tức giết người ngay được, hắn còn nhớ lần đầu tiên giết người của mình, hắn đã gặp ác mộng suốt 2 tuần liền, đấy là hắn đã được tẩy não, quán thông tư tưởng suốt nhiều năm rồi đó.
Hơn nữa, thay vì để Diệp gia diệt vong, sau đó đám thư tịch đó hoặc bị người khác lấy đi, hoặc bị hủy mất, không bằng tiện nghi cho hắn. Dù gì thì hiện tại hắn ngoài bộ quần áo trên người thì cũng chỉ còn 8000 điểm tích lũy cùng với hệ thống, tuy nếu hắn đổi 8000 điểm tích lũy thì cũng được một khoản kim tệ kếch xù, nhưng kim tệ dễ kiếm, điểm tích lũy thì không, vả lại, hắn có linh cảm rằng, điểm tích lũy mai sau sẽ là một thứ vô cùng quan trọng, tốt nhất là nên tiết kiệm từ ngay bây giờ.
Đang lúc Tử Phong không biết làm sao, thì lão thiên giống như là nghe được ước nguyện của hắn, một luồng uy áp phô thiên cái địa phủ xuống Diệp gia, kèm theo đó là một âm thanh băng lãnh tới cực điểm:
“Giỏi cho một Diệp gia, bí pháp Tử Lôi Cửu Kích, rồi lại còn Chấn Ma phù cùng với Phá Giới phù, bọn mi ẩn giấu sâu lắm, không ngờ Ngô Anh ta ngày hôm nay lại bị bọn mi đùa giỡn, nếu đã như vậy thì hãy gánh chịu lửa giận của ta đi!”
Giọng nói đó trăm phần trăm chính là tên chấp sự Âm Ma tông, Tử Phong nghe được không khỏi vui vẻ, trong lòng cầu mong lão ta động thủ nhanh nhanh để hắn còn “xử lý” đám thư tịch trong Tàng Kinh Các, hồn nhiên không thèm để ý tới mong ước vô cùng………..vô sỉ này của mình.
Ngay lúc Ngô Anh dứt lời, ba đạo thân ảnh từ trong Diệp gia bay vút lên, chính là ba vị lão tổ Diệp Kinh Thiên. Hai người Diệp Kinh Thiên cùng Diệp Chấn Thiên còn đỡ, Diệp Vấn Thiên căn bản bị thương không hề nhẹ, tuy đã phục dụng đan dược nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch không một tia huyết sắc.
“Chấp sự đại nhân, Diệp Cuồng gia tộc ta đã giao ra cho quý tông xử lí, chẳng lẽ đường đường một cường giả Ngụy Thánh lại tới đây hiếp đáp một tiểu gia tộc tại thế tục như Diệp gia chúng ta hay sao, không sợ thiên hạ chê cười sao?!” Diệp Kinh Thiên lúc nói ra những lời này, giọng điệu hòa hoãn vô cùng, thậm chí còn có chút khúm núm, nếu những gia tộc khác của đế quốc nhìn thấy sẽ phải há hốc mồm khi thấy Diệp gia lão tổ nổi tiếng ngang ngạnh càn rỡ lại có thái độ như vậy.
Diệp Kinh Thiên cũng chỉ có thể thầm rơi lệ trong lòng, đời của hắn chưa từng trải qua khuất nhục như thế này, bị người ta năm lần bảy lượt kéo đến tận nhà, phá hủy nhà cửa, giết chết tộc nhân, cay đắng hơn nữa khi mà bản thân hắn không thể làm gì người ta, chỉ có thể khúm núm nhìn sắc mặt người ta mà nịnh nọt, mặt mũi của ba vị lão tổ bọn hắn đã mất hết. Cũng không trách hắn được, hắn năm nay mới có hơn 200 tuổi, đã tu luyện tới Tôn cấp lục phẩm, Tôn cấp cường giả thường có tuổi thọ khoảng 400 năm, nghĩa là hắn chỉ dùng nửa đời người của hắn để đạt tới Tôn cấp lục phẩm, có thể nói là thiên tài; nhưng tên chấp sự Ngô Anh kia, khuôn mặt trung niên nhưng khí huyết tràn đầy, khẳng định là hắn còn chưa đến trăm tuổi, vậy mà đã đạt tới cấp bậc Ngụy Thánh, chỉ thiếu chút nữa đã đạt tới Thánh cấp trong truyền thuyết.
So sánh với Ngô Anh, Diệp Kinh Thiên hắn giống như rác rưởi vậy, một mình người ta cũng có thể chụp chết cả gia tộc của mình, hắn không muốn cúi mình trước Ngô Anh cũng không được.