Tru Tiên

Chương 202: Vết thương lòng



   

Hơi thở quỷ dị tạo thành luồng khí nóng từng đợt lan truyền trong không khí, ngọn lửa như nhe nanh múa vuốt, đầy vẻ đe dọa, nhưng không tiếp tục bàng trướn nữa, tựa hồ như đã đạt đến mức cực hạn của nó. Mặc dù vậy, phía dưới ngọn lửa đang cháy này, mặt đất vẫn còn dấu vết nứt nẻ, trong khi đó, cái hỏa bồn cũ kỹ lại vẫn an nhiên không suy suyễn chút nào.

 

Ánh lửa bập bùng hắc vào làm mắt của Thú Thần phảng phất như đang bùng cháy.

 

Nữ tử đó đứng trước ngọn lửa, cất giọng cười lạnh lùng, nói: “Pháp lựa của ngươi chưa hồi phục hẳn, ngươi cố ý muốn gạt ta sao? Tuy nhiên nếu nói rằng pháp trận này không có Huyền Hỏa Giám thôi động, ngày trước lúc ngươi phục sinh đã bị phá hủy, thì uy lực của nó vốn không chỉ dừng lại ở mức này đâu.

 

Gương mặt anh tuấn của Thú Thần không có bất cứ động tĩnh gì, bình tĩnh đáp lời: “Ngươi dĩ nhiên là phải đề phòng ta rồi, ra chỉ không hiểu một điều, tại sao ngươi lại đến để cứu ta?”

 

Nữ tử hắng giọng một tiếng, nói: “Ta không tốt như ngươi nói đâu, một là vì ta muốn chính mắt nhìn thấy kỹ trận truyền thuyết của Vu tộc, một lý do khác là ta nhìn bọn Vân lão đầu ở Phần Hương Cốc không thuận mắt chút nào”.

Thú Thần cười nhẹ, tựa hồ như không lý gì tới lời của nữ tử kia, nói: “Vân Dịch Lam tuy đã bội ước, nhưng cũng phải nói là ta vốn không tin tưởng lắm vào y, ngày đó nếu ta chiến thắng tại Thanh Vân Sơn, y nhất định không dám không nghe lời. Đánh người ngã xuống, chẳng phải là hàn động của đa số con người hay sao?”.

 

Nữ tử đáp lời: “Thật đáng tiếc là y không biết rằng, ta với ngươi không cùng một dạng, có giết cũng không chết đâu”.

 

Ánh mắt Thú Thần thâm thuý, nhìn chăm chăm vào khoảng tối phía sau ánh lửa, lửa cháy bập bùng, nhưng tựa hồ như không thể chiếu tới đó được.

 

“Ngươi làm sao biết là ta bị giết cũng không chết, nếu bây giờ ta nói với ngươi, ta vẫn có thể bị giết, ngươi nghĩ thế nào?” Y nhìn vào bóng tối, khóe miệng vẫn phảng phất nét cười mờ nhạt, vừa có vẻ gây hấn lại vừa có vẻ dụ hoặc, chậm rãi cất tiếng.

 

Nữ tử ấy đột nhiên không nói tiếng nào, bên trong sơn động, chỉ còn nghe tiếng lửa cháy lép bép, không biết tại sao nếu so sánh với lúc đầu, bầu không khí càng im lặng một cách chết chóc.

 

Không biết bao lâu sau, Thú Thần đột nhiên nói: “Chúng ta đã biết nhau cho đến hôm nay là đã được bao nhiêu nam rồi?”

 

Một hồi lâu sau, nữ tử ấy lạnh lùng trả lời: “Không nhớ nữa, ngày ấy ta vừa đắc đạo, vô tình lạc vào chốn này, ngươi nói thử xem, tại sao lúc ấy người lại đối xử tốt với ta?”

 

Thú Thần mỉm cười, chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt càng lúc càng lộ rõ nét mệt mỏi, trả lời: “Ta tuy lúc đó chưa phải là người, nhưng cũng không thể chịu nổi sự cô đơn”.

 

Nữ tử im lặng hồi lâu, phảng phất như giật mình, hồi lâu sau nói: “Tại sao ngươi hôm nay có vẻ khác hẳn mọi ngày? Trước đây ngươi chưa từng nói chuyện như vậy bao giờ”.

 

Bờ vai Thú Thần khẽ run lên, phát ra hai tiếng ho dữ đội, nhưng trên mặt y vẫn điểm một nụ cuời, tụa hồ như không có gì đáng để vào mắt y: “Ngươi thấy ta giống như một người bình thường sắp chết có đúng không?”

 

Nữ tử dường như lập tức trả lời y: “Nhưng ngươi không phải là người!”

 

“Làm sao ngươi biết ta không phải là người?”

 

 

Ngọn lửa trong hỏa bồn đột nhiên bốc cao lên, tựa hồ như tiếng gầm rú của hỏa long, sau đó từ từ hạ xuống, xung quanh tám góc của hung thần đồ án cũng từ từ hạ xuống, tỏa ánh sáng ảm đạm, rồi từ từ tiêu thất trong bóng tối. Hỏa Long cũng dung nhập vào bên trong ngọn lửa, hóa thành ánh lửa bình thường, xung quanh bóng đêm bao trùm, chỉ có chỗ gần hỏa bồn là vẫn còn ánh sáng.

 

“Ngươi đã làm gì với chính mình rồi?”. Một lúc sau, nữ tử nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

 

Thú Thần không trả lời, cũng không nói gì thêm, nét mặt y mỗi lúc một mệt mỏi, chầm chậm giơ tay lên. Trong ánh lửa, nhìn thấy cổ tay phải của y, nước ta phảng phất mất đi vẻ trơn láng, chỉ còn một màu xám xịt, mờ mờ bên trong, có thể nhìn thấy những mạch máu đỏ sẫm.

 

Thú Thần nhìn đám mạch máu một hồi lâu, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng dùng tay rạch một đường ở cổ tay, ngay lập tức, trên cổ tay xuất hiện một vết đứt, từ đó từng giọt máu từ từ nhỏ xuống.

 

Máu!

 

Máu đỏ tươi!

 

“Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy…”. Nữ tử trong bóng tối tựa hồ như quá sức kinh ngạc không thốt ra thêm được lời nào, nửa ngày sau, nàng dường như đã hoàn hồn lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi… ngươi sao lại biến thành người rồi!”

 

Thú Thần không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn nét cười trầm mặc của y, không ai biết được đó là nụ cười chua chát hay hạnh phúc.

 

“Thì ra là vậy, ta vốn trong lòng cũng thấy kỳ quái ngươi vốn bẩm lệ khí đất trời mà sinh ra, đương nhiên là bất tử bất diệt, vậy mà dưới Tru Tiên trong trận chiến Thanh Vân Sơn lại thụ thương. Nguyên lai không biết từ lúc nào, người đã bíên thành một con người hôi thối vậy? Ha ha ha…”

 

Nữ tử ấy không biết là do thấy chuyện quá hoang đường, hay là do không thể tự khống chế, bỗng nhiên phá lên cười.

 

Ánh mắt của Thú Thần ngưng đọng nhìn lên mấy giọt máu trên cổ ta, trong ánh mắt ẩn ước như có tình cảm không thể diễn đạt bằng lời, vừa như hoan hỉ, vừa như bi thương.

 

“Ta chưa bao giờ là… một con người hôi thối…” Y cuời mệt mỏi “Ta đến thế gian này, kể từ ngày có thần thức, cũng vốn không phải là con người rồi”.

 

Nữ tử ấy giật mình, hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”.

 

Thú Thần từ từ quay đầu, vọng nhìn về phía ngọn lửa, cháy rực trong hỏa bồn, âm thanh của y, tại nơi bóng tối và ánh sáng xen kẽ này, phảng phất như đang xuất phát từ nhiều nhiều năm về trước.

 

“Lúc ta có ý thức lần đầu tiên, đã nhìn thấy này, lúc đó ta thậm chí chưa có thân thể, chỉ vào phút giây hoảng hốt, thấy nữ tử đó phảng phất như đang chăm chú nhìn ta. Chỉ là thoe thời gian, ta từ từ thành hình, chung quy đã biết nàng vốn là người, là Vu nữ đời đầu tiên của Vu tộc, tên nàng là Linh Lung”.

 

Ác thú Thao Thiết ở bên cạnh Thú Thần, rống lên một tiếng.

 

Thú Thần vươn tay, khẽ vuốt ve lên đầu của nó, ác thú lại an tĩnh nằm xuống. Nữ tử ấy không nói tiếng nào, tựa hồ như biết rằng bí mật ẩn giấu sau bao nhiêu năm ròng, cuối cùng cũng phải khai mở.

 

Ánh mắt Thú Thần từ từ ôn nhu nhìn bốn phía, ánh mắt y vọng nhìn nơi bóng tối xa xăm, ở nơi xa xăm trong huyệt động, dường như có một linh hồn đang yên lặng lắng nghe.

 

“Bí thuật vu pháp của Linh Lung thu lấy thiên địa lệ khí của Nam Cương, chắt lọc lấy tinh hoa, rồi tạo ra ta”.

 

Thú Thần nhẹ nhàng kể lại bí mật hàng ngàn hàng vạn năm mà chưa có ai biết được lai lịch: “Những anh hùng của Vu tộc ngày ấy, đi theo Linh Lung để bao vây ta vào tử địa, nếu chúng biết được ta vốn là do nương nương tôn kính của bọn chúng tự tay sáng tạo ra, không biết trong lòng chúng sẽ nghĩ như thế nào!”

 

Y cười nhẹ, lệ khí giết người trước đây, tựa hồ như chưa từng có trên người y, lúc này đối với y, bất quá chỉ là một hồi ức mà thôi.

 

“Ta đã từng hỏi Linh Lung rất nhiều lần, tại sao lại tạo ra ta, nhưng nàng luôn luôn không muốn trả lời. Nhưng sau đó cuối cùng ta cũng minh bạch, kỳ thật nàng làm vậy cũng chỉ vì hai chữ mà thôi”.

 

Nữ tử không nhịn được hỏi: “Là chữ gì?”

 

Thú Thần lạnh nhạt trả lời: “Trường sinh!”

 

Nữ tử thanh âm đầy vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Trường sinh?”

 

Thù Thần gật đầu nói: “Không sai, ngươi thấy có tức cười không? Nhưng vào ngày ấy, thực sự nàng là vì mục đích này. Đương thời vu pháp của Linh Lung tạo nghệ đã vượt xa cổ nhân, nhìn khắp thiên hạ, tựa hồ như không hề có địch thủ, trong Vu tộc, mọi người đều kính trọng nàng như thần linh. Nàng trở nên buồn chán, ngồi không sinh việc, nên tự tìm ra mục tiêu cho mình. Nàng nghe nói về sai lầm của bọn người tu đạp ở trung thổ, mê đắm trường sinh mà không có cách nào đạt được, nhưng dù sao đó vẫn là thiên đạo, nàng tuy là một nử tữ thông tuệ tuyệt thếm thuỷ chung cũng không có cách nào. Cuối cùng, nàng đã nghĩ đến một biện pháp phi nhân”.

 

“Phi nhân…”

 

“Dương thọ của con người đều có giới hạn, cho dù tu đạo thành công, cũng chỉ sống được vài trăm năm. Nhưng đối với những phi nhân (không phải là người), thường tính mạng của chúng rất dài, cũng như thiên địa tạo hóa, âm dương lê khí vân vân, kể từ khi khai sinh trời đất, vẫn trường tồn bất diệt. Nàng kể từ khi nghĩ đến điều này, liền tậ tâm nghiên cứu, cuối cùng không ngờ nàng từ trong chốn vô sanh, đã sáng tạo ra ta.”

 

“Nàng ấy quả thật là tài giỏi…” Nữ tử cất giọng âm u nói.

 

“Ha ha”, Thú Thần cười nhạt, nói: “Đúng vậy, nàng thực sự vốn là một nữ tử vĩ đại. Từ khi ta đế thế gian này, lần đầu tiên mở mắt, cái nhìn đầu tiên thấy được chính là nàng. Sau đó không biết đã trải qua biết bao năm tháng, trong thế giới ta chỉ có nàng mà thôi. Dần dần, ta bắt đầu thành hình, nhưng bởi vì bổn thể của ta là do hấp thụ lệ khí trời đất mà thành hình, kể từ khi có thần thức, tự nhiên sẽ bắt đầu hấp thụ lệ khí xung quanh, càng ngày càng khủng khiếp”.

 

“Chỉ có điều, nàng dường như thực sự bất an, ánh mắt nàng nhìn ta, không còn vẻ thân thiết nữa, đến khi lực lượng của ta cuối cùng đã miễn cưỡng sánh bằng của nàng, kể từ ngày đó trở đi, nàng không hề cười với ta lần nào”.

 

“Ta lúc đó rất nghi hoặc, không hiểu điều gì cả, kỳ thật ta không thể biết vì sao, lực lượng của ta lại tăng cường nhanh như vậy, nhưng đối với ta mà nói, lực lượng đó chẳng có ý nghĩa gì, ta chỉ muốn cùng với nàng… cùng với nàng sống chung một chỗ”.

 

“Ngươi có thể nói với nàng ấy mà, nàng không biết điều đó sao?” Nữ tử không nhịn được nói.

 

“Ta đã nói rồi, đã nói rất nhiều lần, bây giờ nghĩ lại, chẳng khác gì hài tử làm nũng với mẫu thân vậy”.

 

Nữ tử im lặng, một hồi sau vẫn không nghe tiếng nào, Thú Thần cũng trầm mặc, phảng phất như đang hồi tưởng lại.

 

Ngọn lửa đang bùng cháy bên trong phảng phất trong hỏa bồn, khẽ run run trong không trung, tựa hồ như đang hô hấp.

 

Thời gian tại nơi hắc ám này phảng phất như đang dừng lại, vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe!

 

Những ký ức đóng băng theo năm tháng dần dần từng chút từng chút một tan chảy, rồi từ từ biến mất.

 

Còn ai có thể nhớ lại?

 

Là ngươi hay là ta? Chúng ta kỳ thực ra, chỉ cần là con gnười vẫn còn hơi thờ, lúc nào cũng chỉ đuổi theo thời gian, dần dần già đi, rồi biến mất trong hắc ám…

 

“Cuối cùng có một ngày, ta không còn muốn chỉ ở trong căn tiểu ốc của nàng nữa, ta muốn ra ngoài nhìn mọi việc. Hôm đó, nàng đi mà không trở lại lâu lắm rồi, ta đã phá giải cấm chế của nàng, mở cửa căn tiểu ốc, bước ra bên ngoài”.

 

“Có nhiểu người, thật nhiều người lắm… nhưng mỗi một người nhìn thấy ta đều kêu lên kinh khủng, chạy trốn như để giữ mạng, không biết tại sao, vào lúc đó ta từ mười phần kinh hoảng rồi lại bắt đầu trở nên tức giận, cuối cùng, một cỗ lệ khí từ trong người ta xông lên không trung. Cũng vào lúc đó, một số người chiến sĩ xông tới để hạ sát ta, ta vừa chống đỡ vừa rút lui, ta không muốn động thủ với bọn họ, ta hối hận rất nhiều, ta chỉ muốn ở chung một chỗ với Linh Lung, ta chỉ muốn ra ngoài để nhìn thấy…”.

 

“Ta ra sức nói điều đó, ra sức giải thích, nhưng không ai lắng nghe ta cả, ta đã lỡ tay giết chết một người đầu tiên…”

 

Yên lặng một hồi lâu.

 

“Tên chiến sĩ trẻ tuổi đó nằm yên trong tay ta, đầu chúc xuống đất, từ thân thể y máu chảy đỏ tươi”.

 

“Ta si ngốc đứng đó, mọi người cũng si ngốc đứng sựng lại, rồi sau đó bọn họ lại xống tới hung hãn hơn, trong tiếng la hét mắng chửi của bọn họ, ta vẫn nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương, đó là thân nhân của chiến sĩ đó đang than khóc! Ta không biết tại sao, nhưng từ lần đầu tiên mắt ta nhìn thấy máu tươi, thân thể ta đột nhiên phát sinh biến hóa, một dục vọng muốn giết người lập tức điên cuồng dâng lên trong lòng ta, ta không muốn giết người, nhưng ta không thể khống chế lấy mình, do ta bắt đầu động thủ, ta đã giết người”.

 

“Ta đã giết nhiều người, rất nhiều, rất nhiều người…”. Thú Thần cúi đầu, nhưng y vẫn tiếp tục kể.

 

“Ta đứng trong vũng máu, không biết đã đứng bao nhiêu lâu, dần dần tỉnh lại, sau đó, ta nhìn về phía trước, giữa vô số người đang tụ tập xung quanh, Linh Lung đã về đến. Nàng nhìn ta, ta rất là sợ hãi, ta biết ta đã làm sai rồi, nhưng ta không biết được, ta thực sự không biết được ta đã làm sai điều gì…”.

 

“Sau đó Linh Lung ra tay chủ động, nàng ra tay động thủ với ta, ta không muốn hoàn thủ, ta hy vọng có thể giải thích với nàng, ta muốn nói với nàng, từ nay về sau ta không dám ra ngoài nữa, ta sẽ ngoan ngoãn ở trong tiểu ốc, từ nay về sau chỉ bầu bạn với một mình àng mà thôi, ta đã cảm thấy đầy đủ lắm rồi. Những lời nói như vậy, ta đã nói rất nhiều rất nhiều, nhưng mà nàng không nghe một tiếng nào”.

 

“Vu pháp của nàng vốn hơn hẳn những chiến sĩ bình thường, chẳng mấy chốc thân thể ta đã bị chịu cả trăm ngàn vết thương, nhưng mà, mỗi lần trên người ta thụ thương, nó tự động hấp thụ lệ khí xung quanh rồi khang phục, thậm chí ta còn cảm giác, mỗi lần Linh Lung đáng ta, lực lượng ta ngược lại còn tăng thêm. Cuối cùng, Linh Lung cũng đã phát hiện ra điểm này, sắc mặt nàng trắng bệch như chết, phảng phất vẻ tuyệt vọng”.

 

Thú Thần mỉm cười, hồi ức lại, chỉ thấy nét mặt y càng lúc càng thêm thống khổ: “Ta từ từ bắt đầu có cảm giác, Linh Lung trong lòng thựa sự hận ta, nàng như phát cuồng lên dùng mọi loại vu pháp để đối phó với ta, thân thể ta tuy bất tử bất diệt, nhưng lòng ta thự sự rất khó chịu, do vậy từ đó về sau, ta tự mình trốn thoát đi. Nhưng trên đường chạy trốn, những người gặp ta đều bị dọa sợ chết khiếp, sau đó ta mới biết được, hình dáng ban đầu của ta, đối với người bình thường mà nói, thựa sự rất là đáng sợ”.

 

Y nhẹ nhàng vỗ đầu ác thú ở bên mình, nói: “Hình dạng của ta lúc đó, không thể nào xấu xí hơn được”.

 

“Rời xa Linh Lung, ta tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, không lâu sau, ta phát hiện ra huyệt động này, nhân tiện tạm thời ở lại đây. Nhưng ta muốn quay trở lại, ta toàn tâm toàn ý, kỳ thật chỉ muốn ở chung một chỗ với Linh Lung. Do đó cuối cùng ta cũng quay trở lại, nhưng đón tiếp ta chính là trận pháp này”.

 

Ngọn lửa trong hỏa bồn phát ra tiếng lép bép, tựa hồ như đáp lại lời nói của Thú Thần.

 

“Ta không nghĩ rằng trên thế gian này lại có một lực lượng khủng bố đến mức như vậy, Linh Lung dùng pháp lực của Huyền Hỏa Giám, bố trí Bát Hung Huyền Hỏa Pháp trận, triệu xuất Bát Hoang Hỏa Long, dưới ngọn lửa tập trung sức mạnh của cả thiên địa vạn vật đó, cho dù thân thể ta là bất tử bất diệt, không ngờ nguyên khí đại thương, hình thể bị huỷ diệt”.

 

“Ta liều mạnh nói với Linh Lung, ta không muốn làm bất cứ chuyện gì khác, ta chỉ muốn sống chung với nàng một chỗ mà thôi, nhưng nàng tưởng như không nghe thấy điều gì, chỉ muốn thiêu chết ta. Cuối cùng ta chạy trốn vào nơi hoang dã, rồi cuối cùng cũng quay trở lại sơn động này. Ta không biết tại sao Linh Lung lại đối xửa với ta như vậy, ta thật không can tâm, ta chỉ muốn sống chung với nàng mà thôi”.

 

“Sau khi trở lại nơi đây, nhờ có hung lệ đặc biệt chỉ có tại Thập Vạn Đại Sơn, ta nhanh chóng hồi phục, lần này ta quyết định lặng lẽ đi tìm nàng, nàng không ngờ cũng truy đuổi theo ta. Nàng dẫn theo bảy dũng sĩ, truy đuổi đến cổ động này, nàng đi vào trong để gặp riêng ta”.

 

“Ta không có ý gì khác, nhân vì ta vốn do nàng sáng tạo ra, nếu nói trong thiên hạ có người có khả năng đối phó với ta, hiểu ta, ngoài nàng ra còn ai khac nữa? Nhưng ta thật sự không hiểu dược, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy, ta đã nói với nàng rất nhiều lời, tại sao nàng không thèm để ý đến. Nhưng lần này, không ngờ Linh Lung đã trả lời ta, nàng nói: Kỳ thật tất cả đều là lỗi của nàng, nàng đã tạo ra một quái vật như ta, là lỗi lầm lớn nhất của nàng. Bởi vì ta được sinh ra từ thiên địa lệ khí, trời sinh có ham muốn giết người, nếu để cho ta sống sót, chỉ sợ sẽ tạo kiếp nạn thảm hiết cho thế gian”.

 

“Ta liều mạng giải thích với nàng, nói là ta không muốn điều đó, ta chỉ muốn sống chung với nàng mà thôi, ta không muốn bất cứ điều gì khác”.

 

“Nhưng nàng chỉ thê lương cười khổ, nói là nàng tin ta, kỳ thật nàng chưa bao giờ không muốn sống chung với ta, chỉ có điều, chỉ có điều… nếu sau khi nàng chết đi?”.

 

Bên trong cổ động, từ nơi xa xôi thăm thẳm, phản gphất như có người thở dài trong bóng tối, hàng ngàn hàng vạn năm về trước, không biết giọt nước mắt rơi xuống ngày đó có còn ai nhớ đến không?

 

“Ta si ngốc đứng đó, trong lòng hoàn toàn trống rỗng, ta tự biết mình vốn là bất tử bất diệt, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng Linh Lung nàng có thể phải chết. Ta cho đến nay vẫn còn nhớ rõ ràng, trên khuôn mặt nhợt nhợt nhưng vẫn phảng phất nụ cười của Linh Lung, từng giọt nước mắt rơi xuống. Lúc đó, nàng lại tiếp tục phát động Bát Hung Huyền Hỏa Pháp trận, vây khốn ta, một lần nữa lại thiêu cháy thân thể ta, nhưng khi đó ta lại hóa thành tinh hoa của lệ kh1, nàng cuối cùng cũng không thể tiêu diệt được”.

 

“Sau khi thi hành trận pháp, nguyên khí của nàng đã bị thương tổn nặng nề, nhưng ta vốn là do nàng tạo ra, bên trong ngọn lửa, ta hỏi nàng, tại sao nàng lại đối xử như vậy với ta…”

 

“Câu hỏi này, nàng không hề trả lời ta”

 

“Nàng bố trí trận pháp bên trong cổ động, cấm chế lấy ta, ngày đem thiêu cháy ta, ngay khi ta hấp thụ lệ khí hồi phục, ngọn lửa nóng bỏng sẽ lập tức phân huỷ ngay điểm lệ khí đó. Cuối cùng, nàng chăm chăm nhìn ta, đột nhiên hỏi ta có tâm nguyện gì không?”.

 

Thú thần từ từ mỉm cười, nói tiếp: “Tâm nguyện, ta còn có thể có tâm nguyện gì đây? Toàn bộ tâm nguyện của ta bất quá chỉ là muốn sống chung với nàng mà thôi. Do đó ta hỏi nàng, tại sao ta không thể sống chung một chỗ với nàng? Linh Lung cúi đầu, chậm rãi nói, bởi vì ta không phải là người, thậm chí còn không phải là một sinh linh chủ định là bọn ta không thể sống chung với nhau được”.

 

“Ta sau đó ở bên trong ngọn lửa, nhìn thẳng vào nàng, lớn giọng nói: Vậy thì nàng hãy để cho ta trở thành người đi!”.

 

Giọng nói của y hốt nhiên cao vút, dữ dội quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn vòm huyệt động, hô lên một tiếng lớn.

 

“Hãy để ta trở thành người đi!…”

 

“Ầm…”. Bốn vách tường chấn động, loạn thạch lả tả rơi xuống, âm thanh tựa như sấm động, làm điếc cả tai.

 

Giữa đám bụi mù mịt, Thú Thần từ từ cúi đầu xuống.

 

“Sau đó, chuyện gì đã xảy ra?” Nữ tử trong bóng tối cất tiếng hỏi.

 

“…Nàng dường như si ngốc đứng đó, hồi lâu sau, không hề nhúc nhích chút nào. Ta chịu đựng nỗi thống khổ bị lửa thiêu đốt, đã hoàn toàn thất vọng. Nhưng sau đó, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, dừn lại pháp trận, đi đến bên người ta. Ta chỉ biết nhìn nàng, không biết nàng định làm gì?”.

 

“Nàng chậm rãi nói với ta: Đúng, nàng đã không công bằng với ta. Sau đó nàng…” Nói tới đây, thanh âm của Thú Thần không hiểu vì su, đột nhiên bắt đầu khẽ run rẩy, “Nàng bắt đầu tụng niệm một tràn chú thần bí, chầm chậm rút ra một thanh đao, sau đó bắt đầu… từng đao từng đao một cắt vào người mình”.

 

“Cái gì?” Nữ tử trong bóng tối knh hoảng hô lên một tiếng.

 

“Ta si ngốc đứng đó, không, ta rất sợ hãi, thực sự rất sợ hãi, thựa sự không hiểu nàng làm vậy để làm gì. Từ từ Linh Lung dùng chính huyết nhục của nàng thậm chí dùng chính xương cốt của nàng, tạo nên bức tượng người trên mặt đất, sau đó, nàng đặt ta nằm ở phía trên bức tượng, theo từng lời chú của nàng, ta từ từ dung nhập vào bức tượng này, ý thức ta dần dần mơ hồ đi”.

 

“Ta nghe thấy thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ đi, nhưng vẫn có thể nghe được lời nàng nói: nàng cuối cùng cũng có thể làm cho ta được một việc, ngày sau chỉ cần có người tìm được năm thánh khí, đặt lên bức tượng này, ta có thể phục sinh từ cái chết, sau khi ta phục sinh rồi, ta mặc dù vẫn còn có yêu lực, nhưng bộ xương này vốn là của người, vì đã là người, nên không còn thân thể bất diệt nữa”.

 

“Nàng nói nàng một lòng cầu trường sinh, mạo phạm thiên đạo, tạo ra một quái vật như ta, sau đó lại phát sinh tình cảm bất luân, sai lại càng thêm sai, cũng vì ta, nàng đã hại vô số tính mạng, tạo ra hạo kiếp to lớn cho người trong thiên hạ”.

 

“Nhưng nàng cũng đã hại ta, thực ra thì… nói đến đây, nàng không nói thâm gì nữa, ý thức của ta cũng đã từ từ mất đi, trong lòng trống rỗng, chỉ nghe câu nói cuối cùng của nàng:

 

‘Ta sẽ ở lại đây bồi tiếp ngươi…”

 

“Câu nói đó, ta nhất thời không minh bạch được”.

 

“Cho đến khi ta vạn năm sau phục sinh từ cái chết, một lần nữa đứng tại cửa cổ động”.

 

“Một pho tượng, bị mưa gió tuyết sương vùi dập, chịu đựng ngày nóng đêm lạnh, một bức tượng người vẫn đang chăm chú nhìn vào bên trong cổ động”.

 

“Ta ôm lấy nàng”

 

“Ta đã hiểu rõ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.