Thánh Vương

Chương 21: Đột phá tầng bảy



Dương Kỳ đại chiến Bạch viên, đối mặt với thủy sơn, hắn vận khởi khí công, tấn công điên cuồng, chưởng pháp vỗ vào tòa thủy sơn tạo ra thanh âm không khác do với thác nước.

Thủy sơn vỡ tung.

Hóa thành thiên la địa võng phủ xuống.

Từng sợi nước riêng biệt, hướng tứ chi Dương Kỳ trói chặt lại, đầu bạch Viên này có thể thao túng dòng nước đã đến mức lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa.

Hơn nữa, trên từ sợi nước kia còn có một đường răng cưa, vật gì đó bị nó quấn quanh sẽ bị cưa cắt đến thảm hại.

Bất kỳ hộ thân khí công nào mà bị dòng nước này quấn quanh, chắc chắn sẽ bị cắt nát.

Thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn.

” Thần Tượng Trấn Ngục, thiên sơn vạn thủy, hết thảy mọi yêu ma, hết thảy khuất phục…”

Dương Kỳ bị vây bên trong dòng nước cuồn cuộn, lại đối mặt với những lưỡi cưa từ bốn phương tám hướng tiến dần vào, giằng co, hộ thân chân khí có nguy cơ bị đánh tan, hắn căn bản không thấy con bạch Viên kia đang đứng ở chỗ nào, mà chỉ nhìn thấy từng dòng nước đang cuồng bạo ép thẳng về phía mình mà cưa cắt.

May mắn là hắn, nếu đổi lại là người khác gặp trường hợp này, chắc chắn phải tan xương nát thịt.

Đương nhiên, đầu bạch Viên kia vẫn chưa thi triển hết toàn bộ bộ lực lượng, nó muốn bắt hắn lại, ép hỏi công pháp tu luyện, cho nên không muốn dùng một kích giết chết hắn

Trong lúc vạn phần nguy hiểm, cả người Dương Kỳ đã tiến vào một trạng thái thâm ảo, tinh hoa lôi đình cự Tượng trong cơ thể vận chuyển càng lúc càng nhanh, bổ sung chân khí đang tiêu hao, tại trong cơ thể lực lượng của từng viên bi nhỏ li ti dưới sự ảnh hưởng của Thần Tượng Trấn Ngục Kính lại có dấu hiệu thức tỉnh.

Ở bên ngoài, đầu bạch Viên đang không ngừng thúc dụng khí công để gây áp lực, nhìn Dương Kỳ bị vây bên trong không có vẻ bị tiêu hao lực lượng, mà trái lại tinh thần ngày càng tốt lên, khiến nó không khỏi có chút kỳ quái, đây là chuyện trước kia nó chưa gặp bao giờ, một tên nhân loại chỉ có trình độ tầng sáu “Binh Khí” cảnh, mà dám chống lại một yêu thú tầng bát “Hóa Khí” đỉnh phong như nó.

Lúc nó đang muốn gia tăng thêm một tầng lực lượng để bào mòn hoàn toàn chân khí của Dương Kỳ, thì đột nhiên tại bên trong dòng nước bộc phát ra hơi thở kinh thiên từ trên người Dương Kỳ

Dưới áp lực cường độ cao, lôi đình cự Tượng ở trong thân thể Dương Kỳ lại một lần nữa tan ra, khiến cho viên bi thứ 5 thức tỉnh, giúp hắn có được lực lượng của năm đầu viễn cổ cự Tượng.

Giờ này khắc này, cổ cùng tứ chi của hắn đều giống như một đầu cự Tượng viễn cổ vừa tỉnh giấc, từng đoàn chân khí hùng hồn bùng nổ trong cơ thể, mỗi một luồng chân khí đó nổ tung ra giống như những bình nước nổ liên hồi – kinh thiên động địa, khiến cho từng sợi nước quấn quanh người hắn nổ tung đứt khúc thành mảnh nhỏ.

Vì chân khí trong cơ thể hắn quá hùng hồn, cho nên chúng bắt đầu kết tinh trong kinh mạch, từng dòng chân khí từ tự “vụ hóa” biến thành một dạng tồn tại như chất lỏng, mỗi một tấc chân khí đều sềnh sệch, nồng đậm, như dòng nước chảy xuôi trong khí hải, so nguyên lai chân khí bình thường thì nó cô đọng hơn cả mười lần.

Thậm chí, nếu như lúc này Dương Kỳ nhắm mắt minh tưởng, liền có thể nhìn thấy được dòng chân khí chất lỏng kia biến thành một vài hình dạng như, rồng, hổ, voi, hạc… những hình thể này lúc sinh lúc diệt.

Tại tứ chi của hắn có một luồng lực lượng dâng trào, không ngờ trong lúc dầu sôi lửa bỏng này lại đột phá tới cảnh giới tầng bảy “Tượng Khí”.

Từ khí công tầng sáu “Binh khí” đến tầng bảy “Tượng khí”, chân khí sẽ phát sinh biến hóa về chất, điều rõ ràng nhất ở đặc điểm hóa lỏng, vốn chân khí trong người là thể khí, bây giờ lại hóa lỏng, phẩm chất so với khi trước đã tăng lên rất nhiều, uy lực cũng theo đó gia tăng.

Tại một cửa ải này cũng khiến cho rất nhiều cao thủ phải tốn 20, 30 năm, có người thậm chí mất cả cuộc đời nhưng lại vô vọng.

Một khi đột phá cửa ải này, thì khí công dường như được tiến vào một cảnh giới mới, đối với cao thủ tu vi khí công đạt tới tầng bảy đều được tôn trong bởi các hào môn thế gia, bất kể là lớn hay nhỏ.

Lăng không nhiếp vật, tụ khí thành hình, bay nhảy trên không… Đủ loại năng lực, chỉ khi đạt đến khí công “Tượng khí” cảnh mới có thể làm được điều này.

Mà hiện tại, dưới áp lực do đầu bạch Viên gây ra, Dương Kỳ đã đạt tới cảnh dưới mà hắn từng mơ ước.

Một khi đột phá, chân khí trong cơ thể hắn tăng lên gấp 10 lần. Nhẹ nhàng một kích, không khí như bị oanh tạc, nổ mạnh liên hồi, thân thể vọt một cái, đã đột phá vòng vây thoát ra ngoài, chân khí vận chuyển chống lại lực hút, lơ lửng trên bầu trời.

Bá!

Sau lưng của hắn, xuất hiện một đôi cánh to.

Đôi cánh được chân khí ngưng tụ này mang màu đen thâm thúy, giống như màu hắc ám trong lỗ đen vũ trụ, trên cánh chim màu đen lộ ra phù vân loáng thoáng, còn có hình thể ma thần, khi được thi triển ra, hơi thở ác ma đập vào mặt, lấy đôi cánh làm trung tâm, phương viên 100 bước xung quanh bị bao phủ bởi một tầng sương mù đen kịt, tựa hồ như địa ngục nhân gian.

Đôi cánh này, tà ác nhưng mênh mông, màu đen lại vô cùng huyền ảo thần bí.

So với Bạch Hạc chi dực, Đại Bằng chi dực, thì nó cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, thậm chí đôi cánh Đại Bằng chi dực xuất hiện sau lưng bạch Viên kia, nhưng dưới áp lực của Ác Ma chi dực cũng bắt đầu tan rã dần dần.

Một đôi “Ác Ma chi dực” lóe ra, thân hình Dương Kỳ không cần điểm tựa, cứ như vậy trôi nổi trên không trung, thân hình cao lớn giống như Ma thần, lạnh lùng nhìn đầu Bạch viên, giống như muốn nhìn xuyên thấu đầu bạch Viên này.

Hống!

Đầu Bạch viên này mặc dù kinh ngạc, nhưng nó đã kích phát hung tính trong người. Thấy Dương Kỳ gia tăng tu vi không những sợ mà còn mừng rỡ, nó rống giận rít gào, bàn tay vung lên, ngưng tụ hồng thủy thành một thanh cự bổng to như một cây đại thụ, phang, bay thẳng tới.

“Minh Thần Chi Mâu! “

Dương Kỳ cũng không tránh né, mà xuất thủ, một thanh trường mâu xuất hiên trong tay hắn một cách kỳ diệu, nó to hơn vài lần cây mâu khi nãy, phía trên trường mâu hắc khí cuồn cuộn trào dâng, lập tức khiến quỷ khóc thần sầu, khiến toàn bộ hồng thủy tại thác nước ảm đạm vô sắc, từng luồng hắc khí từ trường mâu bắn ra, biến thành một pho tượng Minh thần, thân mặc trường bào màu đen, như ẩn như hiện, tựa như chúa tể sinh tử đến từ Địa ngục.

Minh Thần Chi Mâu đâm thẳng về phía hồng thủy cự bổng, còn chưa tiếp xúc thì hồng thủy cự bổng giống như không chịu nổi áp lực, liền xuất hiện từng vết nứt, trực tiếp vỡ tan.

“Minh thần nhất kích! “

Dương Kỳ không dám buông lỏng chút nào, Ác Ma chi dực tại sau lưng lóe lên, trong tay cầm Minh Thần Chi Mâu, lăng không nhất kích, đâm thẳng vào ngực của con bạch Viên.

Con bạch Viên tiếp tục rống giận, hồng thủy trước mặt ngưng tụ thành một bức thủy tường, mang mấy chục tầng kình lực, muốn hóa giải một kích của trường mâu kia, nhưng hiệu quả lần này không như nó mong đợi, Minh Thần Chi Mâu thế như chẻ tre, đâm xuyên qua thủy tường, chạm vào cơ thể nó.

Xì… xèo!

Thân thể con bạch Viên bị trường mâu đâm trúng, lông trắng bay tán loạn, máu me văng tung tóe. Ý chí của Minh thần từ Địa ngục bắt đầu thấm sâu vào linh hồn của nó

Hống hống hống hống…

Con bạch Viên tuyệt đối không thể ngờ rằng, bản thân nó dỡn chó lại bị chó liếm mặt, xúc phạm tới lòng tự tôn, nó liền rống giận liên hồi, thi triển một bộ thân pháp, dưới sự tấn công của trường mâu, lại lóe lên, không ngờ xuyên qua thác nước, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Hả? “

Dương Kỳ cũng cả kinh, bởi vì khi con bạch Viên xuyên qua thác nước, hắn liền nhìn thấy ở phía sau thác nước xuất hiện một động khẩu đen thui, quả thực là một kỳ quan do trời đất tạo nên, một tòa “Thủy Liêm động” a.

Thực lực của con bạch Viên này quả là không thể dỡn chơi được, ngoài khí công thâm hậu ra, không ngờ còn có sào huyệt riêng, lại đạt tới cảnh giới “Thiên lý tỏa hồn”, nếu như không đuổi tận giết tuyệt, tương lai nó đi trả thù thì Dương gia chắc chắn sẽ bị san thành bình địa.

Con bạch Viên vẫn chưa phải là yêu thú đã đột phá cảnh giới “Khí Tông” tầng chín, nhưng một khi nó đột phá được thì kinh khủng vô cùng.

Mà lần này là do đầu Bạch Viên này muốn động thủ bắt Dương Kỳ, hai bên đánh nhau sống chết, không ngờ lại bị Dương Kỳ đâm cho bị thương, từ trong ánh mắt của nó đã hiện lên vẻ thù hằn sâu đậm, cho nên nếu sau này bị trả thù thì hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng.

Về tình về lý, Dương Kỳ đều phải bất chấp nguy hiểm đi vào trong đó, kiếm con bạch Viên kia “làm thịt”, miễn trừ hậu hoạn.

Trí khôn của bạch Viên này so với nhân loại còn muốn cao hơn, đối với một thất bại sỉ nhục như vậy, khẳng định không thể tiêu hóa nổi.

“Minh thần thủ hộ! “

Vận chuyển Thần Tượng Trấn Ngục Kính, nhất thời từng luồng khí công hình vỏ trứng đã bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, kín không kẽ hở, giọt nước cũng không lọt, lồng khí hộ thân này di chuyển như lốc xoáy, giống như một quả banh sắt di chuyển với tốc độ cao theo hình xoắn ốc, chỉ cần chạm nhẹ là sinh ra lực phản chấn liên tiếp.

Với kiểu bảo vệ này, nếu lực công kích không đủ mạnh, chẳng những bị hóa giải, thậm chí còn có thể bị bắn ngược trở về.

Một môn pháp thủ hộ cực mạnh.

Nếu đem ra so sánh, “Kim chung tráo thể đại khí công’ đứng trước “Minh thần thủ hộ” thì nó nhỏ yếu tựa giấy, chạm nhẹ một cái là có thể biến thành từng mảnh.

Giống như con cá chép vượt sóng, Dương Kỳ xông vào bên trong thác nước, tiến vào tòa “Thủy Liêm động” tự nhiên kia.

Xoạch!

Vào đến nơi, dưới đất là một lớp nham thạch cứng rắn, cái động nham thạch này cực lớn, cao khoảng 5, 6 người cộng lại, khó trách con Bạch viên có thể chui vào một cách dễ dàng. Càng đi vào trong thì động phủ càng lớn, tựa hồ là xâm nhập vào trong lòng núi, giống như một tòa lâu đài ở trong núi vậy.

Hai bên vách động được điêu khắc một dàn tượng khỉ, có con thi triển kiếm thuật, có thi triển côn thuật, lại có con khoanh chân ngồi xuống vận chuyển khí công, đồ án vận hành kinh mạch lấp lánh, đây chính là những công phu võ học của Viên tộc.

Trên mặt đất, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết máu thể hiện lộ tuyến chạy trốn của con bạch Viên đó.

Dương Kỳ hiện tại tài cao nên gan cũng lớn, tu luyện thành khí công tầng bảy, liền có được Ác Ma chi dực, Minh Thần thủ hộ, cộng thêm lực lượng của năm đầu viễn cổ cự Tượng trong cơ thể, cho dù con khỉ trắng đã rơi xuống hạ phong, nhưng hắn trực tiếp đuổi theo vết máu, tiếp tục tiến sâu vào.

Chỉ chốc lát sau, hai mắt hắn sáng rực, nhất thời liền thấy được một tòa thạch thất khổng lồ, con khỉ trắng đang đứng ở đó, trong tay cầm một thanh kim cương cự bổng cực lớn, không biết nặng bao nhiêu cân, phía trên cự bổng điêu khắc nhiều hoa văn.

Gian thạch thất này có thể chứa cả ngàn người, khắp nơi đều là những kệ sách bằng đá, phía trên trưng bày rất nhiều loại sách khác nhau, có cuốn được làm từ giấy, có cuộn bằng da dê, có điêu khắc trên sắt đá, tre trúc, phong cách cổ xưa. Ngoại trừ sách ra còn có quầy binh khí các loại như: đao, thương, phủ, câu, … cái gì cũng có.

Kỳ quái hơn hết chính là, phía Nam của gian thạch thất, tại vị trí xa xa là một lò luyện đan cực lớn.

Tựa hồ là con bạch Viên này dùng chúng để luyện đan.

Mà cách lò luyện đan không xa, không ngờ lại có một cây cổ cầm, càng tôn thêm vẻ nhã nhặn cho động phủ, trông không hề giống nơi ở của một con yêu thú chút nào, mà nó giống như chỗ ở của một văn nhân lánh đời nào đó.

Lúc này, thương thế của con bạch Viên trước khi vào động phủ đã khỏi hắn, vết máu cũng biến mất, tựa như chưa bao giờ bị đả thương qua, tinh thần dâng cao, chân khí sung túc, hai mắt lộ hung quang, trong miệng lại phát ra giọng nói của con người: “Tiểu tử, ngươi giỏi lắm! Không ngờ dám chạy vào đây, lần này ngươi có chạy đằng trời”

Con khỉ trắng kia, cư nhiên phát ra giọng nói con người.

“Ta đương nhiên có thể ra vào tùy ý”

Dương Kỳ cũng không chút kinh sợ, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt: “Bất quá, ngươi có chắc là sẽ phục thù được ta sao?”

“Tiểu tử, ta chưa bao giờ bị tên nhân loại nào áp bức đến nông nổi này, ta muốn diệt cả nhà ngươi, ăn hết cả nhà ngươi mới có thể rửa sạch mối nhục nhã này ”

Con khỉ trắng tức giận gầm thét lên một tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.