Dư Đức Quân bắt đầu tính toán, lão an bày tương lai của Dư Tắc Thành vô cùng thỏa đáng, nhưng an bày như vậy hoàn toàn không suy xét gì tới ý nguyện của Dư Tắc Thành. Theo suy nghĩ của lão. Dư Tắc Thành chỉ là một con rối, bất cứ sự tình gì cũng phái do lão quyết định. Dư Tắc Thành đột nhiên hiểu ra vì sao ngày trước phụ thân mình lựa chọn con đường như vậy…
Du Tắc Thành đột nhiên lớn tiếng nói:
– Gia gia. cảm tạ hảo ý của người, nhưng này danh ngạch cháu sẽ không nhận, địa vị gia chủ Dư gia gì đó, cháu cũng sẽ không làm. Cháu sẽ tự mình tu luyện, không cần tham gia Đại Hội Thăng Tiên gì đó!
Dư Đức Quân dừng tính toán, nói:
– Tự mình tu luyện? Ha ha ha, vậy cháu chính là tán tu. đáng thương cho tôn tử của ta, linh thạch cháu còn không nhận ra, không biết dùng để làm gì. lại coi như ngọc bội tặng cho ta, cháu còn tu luyện cái gì?
– Nhìn cái ngọc phù hộ mạng mà cháu đeo trên ngực mà xem. đáng tiếc cho nửa viên linh thạch này. điêu khắc pháp trận thô sơ vô cùng, linh thạch bị phá hư uổng phí quả thực chính là vô cùng thiển cận, chỉ có thể phát huy một phần mười tác đụng, thật sự là uổng cho bảo vật trời ban.
– Chỉ cần cháu gia nhập sáu đại phái, là có thể học tập… Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
DưTăc Thành căt ngang lời lão. nói:
– Gia gia. người chỉ cần một con rối biết nghe lời, không phải là một người sống linh hoạt như cháu. Cháu tự do tự tại. sẽ không tiến vào nhà giam, chịu nghe theo người bày bố. Không có người, cháu sống rất tốt. hiện tại có người, cháu sẽ sống tốt hơn, vận mệnh của cháu phải do cháu tự mình làm chủ!
Dư Đức Quân lập tức không nói gì, sau một lúc lâu mới nói:
– Năm đó phụ thân cháu cũng nói qua những lời này, chẳng lẽ ta lại sai lầm rồi? Cha nào con nấy… Được rồi, ta không bắt buộc cháu, nhớ kỹ trong thân thể của cháu chảy dòng máu của Dư gia chúng ta. đại môn Dư gia chúng ta vĩnh viễn rộng mở đối với cháu.
Hai người kết thúc cuộc nói chuyện, chia tay trong không khí không vui. Dư Tắc Thành cố nén nỗi buồn dự lễ cúng tế. sau đó cùng thân nhân trở về nhà. Đệ đệ hắn vô cùng hâm mộ phú quý và khí thế cùa Dư gia, sau khi về đến nhà thảo luận không ngừng, tỏ ý thèm thuồng vô kể.
Tuv rằng Dư Đức Quân không hài lòng về Dư Tắc Thành, nhưng thật ra lại vô cùng hợp ý Dư Tắc Công. Tháng Giêng vừa chấm dứt, Dư Tắc Công lập tức tới Dư gia, vào học đường tiến hành học tập đào tạo. Dư Tắc Công có thể học được thần công gia truyền của Dư gia, Tiên Thiên Minh Hà Tây Tâm Công còn cao minh hơn mấy lần so với Hóa Điệp đại pháp.
Dư Tắc Thành nhìn đệ đệ mình vui mừng nhảy nhót, trải qua Dư Đức Quân khảo nghiệm, đệ đệ cũng không có Linh Căn, không thể tu tiên, có lẽ con đường như vậy vừa khéo thích hợp cho nó.
Ngày hôm sau Dư Tắc Thành dẫn dắt đệ tử trở về huyện thành Sơn Trúc, bước chậm trên phố Ngọc Kiều địa bàn của mình, đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra, nơi này mới là Niết bàn của mình.
Sau khi trở về Dư Tắc Thành bắt đầu bố trí nhân mã. lôi kéo quan hệ. thu mua nhân thủ. Bởi vì Đàm Nhị Lang đã chết, địa bàn của y hiện tại vô chủ, đây là mục tiêu kế tiếp của Dư Tắc Thành.
Đàm Nhị Lang mất tích. Hoa Hồ Điệp che giấu hơn mười ngày. cuối cùng tin tức cũng lọt ra ngoài, lập tức khiến cho sóng gió nổi lên. Đàm Nhị Lang cừu gia nhều như mây, y cũng e ngại người khác biết tin tức, cho nên trước khi đến thành Lâm Hải mua ngọc. y cải trang dung mạo. thay đổi y phục, lại đưa ra tin tức giả. nói rằng mình vào núi săn thú. Kết quả lợn lành chữa thành lợn què, người đời đều nghĩ rằng y vào núi săn thú xảy ra chuyện không may.
Hắc Hổ đường phái xuống hơn trăm cao thủ truy tìm tung tích, vào trong Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm y. Cuối cùng tìm mười mấy ngàv. rốt cục tay trắng trờ về, thủ hạ đại tướng thất tung một cách ly kỳ không hiểu, Đà chủ Thạch Thiên Vân vì chuyện này bị Mã Lão Hắc mắng cho một trận.
Người đời đều biết rằng Đàm Nhị Lang không về được, dãy phố địa bàn do y khống chế trước kia lập tức trở thành một miếng thịt béo, vô số ánh mắt tập trung về nơi đó.
Lần này Mã Lão Hắc trực tiếp phái tới một tên chấp sự. Người này cũng không giống nhu Dư Tắc Thành, mang theo hai mươi đệ tử tiến đến tiếp nhận địa bàn của Đàm Nhị Lang.
Chuyện này Mã Lão Hắc làm hơi nóng vội. làm như vậy đã khiến cho Thạch gia thống trị huyện thành Sơn Trúc hoàn toàn nổi giận. Lại thêm Dư Tắc Thành âm thầm xúi giục, tên chấp Sự mới tới đầu tháng đi thu phí, một đồng tiền cũng không ai nộp, hơn nữa ở phân đà bị mọi người kỳ thị. Bất kể là Đàm phái hiện tại do Hoa Hồ Điệp cầm đầu. hay là phái người cũ do Lưu Đạo Hàn cầm đầu. hay là lực lượng mới nổi của Dư Tắc Thành, tất cả đều nhìn bọn chúng bằng cặp mắt lạnh lùng, căn bản không ai xem bọn chúng ra gì cả.
Tên chấp sự mới tới dùng đủ các thủ đoạn, một đồng tiền cũng không thu được, cuối cùng thẹn quá hóa giận, muốn sử dụng vũ lực. Nhưng cửa hàng chỉ cần kêu lên một tiếng, vô số cư dân huyện thành Sơn Trúc chen chúc đô xô tới. bao vây chút người ít ỏi của bọn chúng, cuối cùng Thạch Thiên Vân phải cứu bọn chúng ra. Tên chấp sự này không thể không ủ rũ dẫn người trở về thành Lâm Hải.
Vì thế tự nhiên địa bàn này bị bọn Dư Tắc Thành, Hoa Hồ Điệp chia cắt, nhưng Hoa Hồ Điệp cũng không vui sướng được bao lâu. Bời vì y phát hiện đệ tử của Dư Tắc Thành đang dần dần gia tăng, đang chậm rãi phát động lấn chiếm về phía địa bàn của y.
Thật ra việc này đều là bọn Cao Phong chỉ huy đệ tử làm. Dư Tắc Thành cũng không đích thân tham gia. chẳng qua cuối cùng gật đầu hạ mệnh lệnh mà thôi. Bởi vì có một sự kiện khác hấp dẫn lực chú ý của hắn hơn so với chuyện cướp đoạt địa bàn.
Sau khi trở lại huyện thành Sơn Trúc. Dư Tắc Thành lấy ra mười hai miếng ngọc thạch Đàm Nhị Lang mua, bắt đầu nghiên cứu xem linh thạch này rốt cuộc có ích lợi gì.
Chậm rãi nghiên cứu. Dư Tăc Thảnh phát hiện ra bí mật của linh thạch, năm bọn chúng trong tay, Dư Tắc Thành có thể hấp thu được linh lực từ chúng. Thuộc tính của linh lực chỉ có một, liên miên không dứt. có tác dụng phụ trợ rất lớn đối với việc tu luyện tiên thuật: bổ sung linh lực cho mình, còn tinh thuần hữu dụng hơn so với nhân sâm ngàn năm. Khuyết điểm duy nhất chính là loại linh lực này không thuộc về mình, trước tiên cần phải phân giải trong cơ thể, sau đó mới có thể vận dụng.
Nếu không sử dụng linh thạch này. tuy rằng Dư Tắc Thành tu luyện mỗi ngày đều có tiến bộ. nhưng bản thân chân nguvên mỏng manh, sau khi tiêu hao hết cần hấp thu linh khí, chuyển hóa huyết năng, chậm chạp vô cùng, cường hóa trái tim chỉ có thể tiến hành từng chút một. Dựa theo tiến độ như vậy mà tính toán, khoảng chừng mười lăm năm mới có thể đại khái hoàn thành việc tu luyện tầng Hóa Huyết Thành Cương.
Nhưng có linh thạch, chân nguyên linh khí cuồn cuộn không dứt, lập tức tốc độ tăng lên nhiều, nhanh hơn mười lần tốc độ tu luyện bình thường của hắn.
Dựa vào linh thạch này. Dư Tắc Thành bắt đầu quá trình tu luvện, bắt đầu tu luvện Hóa Huyết Thành Cương, chuyển hóa trái tim của mình từng chút một. Linh thạch này có tác dụng rất lớn, sử dụng chúng tu luyện. lần nào cũng có thể đạt tới thời gian tu luvện cực hạn là một ngày một đêm. Vượt qua cực hạn này, thân thể sẽ xuất hiện phản ứng bài xích, sinh ra hiện tượng cương khí giảm bớt. có thể nói là không có hiệu quả cường hóa. Cho nên Dư Tắc Thành chỉ tu luyện một ngày một đêm. rồi lại nghỉ ngơi một ngày một đêm. cứ như vậy luân phiên tuân hoàn.
Chỉ cần tiến vào trạng thái tu luyện lập tức Dư Tắc Thành có cảm giác rằng trong cảnh giới huyết năng vận chuyển, cương khí lưu động, cơ quan chuyển hóa này, hắn không hề biết ngày tháng gì cả. tâm vô tạp niệm. Thời gian đối với hắn không hề có ý nghĩa, tựa như một khắc ngắn ngủi mà thôi, nhưng trong nháy mắt đã là một ngày một đêm trôi qua.
Mười hai viên linh thạch, thông qua quá trình tu luyện, Dư Tắc Thành phát hiện, bề ngoài chúng tuy rằng không khác nhau nhiều lắm, nhưng bên trong lại có khác biệt rất lớn. Linh thạch thông thường, tu luvện hấp thu sau hai, ba lượt, sẽ hết sạch toàn bộ linh lực, hóa thành tro bụi.
Mà trong đó có hai viên linh thạch, hấp thu như thế nào cũng không khô kiệt, đây là vì sao? Ngoại trừ vấn đề này. trong quá trình tu luyện Dư Tắc Thành còn gặp phải vô số nghi vấn. chỉ có thể dựa vào chính mình chậm rãi mò mẫm sờ soạng, tựa như người mù cỡi ngựa, thăm dò trong bóng đêm.
Có khi Du Tắc Thành cũng dao động, nếu có một vị sư phụ dẫn đường, một vấn đề mà mình mò mẫm trong hơn mười ngày. sư phụ chi cần một câu nói là có thể giải quyết. Nhưng mỗi khi nghĩ đến tương lai sẽ bị người khác thao túng, làm bù nhìn cho gia gia, Dư Tắc Thành nghiến răng nghiến lợi, kiên trì vượt qua.
Về vấn đề linh thạch, Dư Tắc Thành cuối cùng không còn nhẫn nại được nữa, gửi thư cho gia gia Dư Đức Quân hỏi việc này.
Không lâu sau đã có hồi âm, Dư Đức Quân giải thích nguyên nhân trong thư hết sức rõ ràng, hóa ra linh thạch này không ngờ là tiền giao dịch ở Tu Tiên Giới.
Linh thạch tên như ý nghĩa, là một loại đá vô cùng sung mãn thiên địa linh khí, linh khí mà nó ẩn chứa đối với người tu tiên mà nói, là một thứ cực kỳ đại bổ.
Người tu tiên có thể mượn linh thạch hấp thu linh lực trong đó để mà tu luyện, cũng có thể sử dụng linh thạch bố trí trận pháp, tu kiến động phủ, chế tác phù văn, nuôi dưỡng linh dược, tạo ra pháp khí kích hoạt truyền tống môn, có thể nói tu tiên không chỗ nào là không cần. là thứ cơ sở nhất trong quá trình tu tiên.
Người tu tiên khi ngồi xuống luyện công, nếu hấp thu linh khí trong linh thạch, sẽ làm cho tốc độ tu luyện của người tu tiên trở nên nhanh tới mức kinh người. Dù sao người tu tiên tự mình hấp thu luyện hóa linh khí tán loạn, và linh khí tinh thuần ở ngay bên cạnh mình, mình có thể tùy ý hấp thu lấy ra, đây chính là hai chuyện khác nhau.
Nếu như khi thi triển pháp thuật có linh thạch trong tay, vậy càng thuận tiện. Bởi vì cấp bậc và hiệu lực của pháp thuật mà một người tu tiên có thể thi triển, bình thường đều là căn cứ vào tự thân tu vi pháp lực của người ấy mà quyết định. Không có khả năng chỉ dựa vào bản thân mà có thể xuất ra pháp thuật siêu đẳng cấp. vì thế linh thạch trở thành vật tăng phúc tốt nhất cho pháp lực.
Nếu trong lúc người tu tiên thi triển pháp thuật lợi hại. trong tay có thể có được một viên linh thạch, thì linh khí trong linh thạch sẽ cuồn cuộn không ngừng bổ sung pháp lực hao tổn cho người tu tiên khi thi pháp, có thể chịu đựng được pháp thuật vốn người thi pháp không thể xuất ra, cưỡng ép thi triển ra.
Cho nên linh thạch đã trở thành đơn vị tiền tệ cơ bán lưu thông ở Tu Tiên Giới, linh thạch có công hiệu thực dụng nhiều như vậy, tự nhiên khiến cho giá trị bản thân của nó tăng vọt. Các đại môn phái tranh đoạt quặng mỏ linh thạch, dẫn phát chiến tranh, đó là chú đề vĩnh viễn không bao giờ dứt ở Tu Tiên Giới.
Tùy theo linh thạch ẩn chứa linh, lực nhiều hay ít mà được chia làm bốn loại, bao gồm linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm, linh thạch thượng phảm, linh thạch siêu phẩm. Và dựa theo thuộc tính của linh lực ẩn chứa trong linh thạch khác nhau, linh thạch cũng chia làm Ngũ Hành linh thạch: Kim linh thạch, Mộc linh thạch, Thủy linh thạch, Thổ linh thạch, Hỏa linh thạch. Mặt khác còn có một ít linh thạch có thuộc tính hiếm có rất ít gặp như Phong linh thạch, Lôi linh thạch… đương nhiên linh thạch nàv lại càng thưa thớt.
Linh thạch chỉ có thể duy trì hai ba lượt tu luvện đều là linh thạch hạ phẩm, hai viên cuối cùng là linh thạch trung phẩm, một trăm viên linh thạch hạ phẩm mới đổi được một viên linh thạch trung phẩm, cho nên viên linh thạch kia mới có hiệu quả như vậy.
Sau khi xem xong thư này, Du Tắc Thành cảm thấy tự mình tu luyện và có người dẫn đường là khác xa nhau. Lúc này Dư Tắc Thành mới bừng tỉnh ngộ, đột nhiên có cảm giác rằng, cao nhân tu tiên sau lưng Đàm Nhị Lang chắc có lẽ cũng giống như mình là một tán tu. cái gì cũng không biết, nếu không đã lợi dụng sự chênh lệch về cấp bậc của linh thạch này, để lừa gạt bọn Đàm Nhị Lang thu thập linh thạch cho mình.
Trong thư, gia gia lại nhắc tới đề nghị hắn trở về Dư gia. đồng thời còn nói thêm lần này chỉ điểm chính là miễn phí niệm tình ông cháu, sẽ không thu phí dụng gì. Lần sau nếu cầu hỏi hạng mục tu tiên, nhất định phải nộp một số linh thạch tương ứng mới có thể tiến hành chỉ dạy. đây cũng là quy củ ở Tu Tiên Giới, cho dù là thân nhân cũng là như thế.
Đọc tới mấy câu cuối cùng, Dư Tắc Thành giận dữ, xé nát phong thư, hạ quvết tâm không bao giờ qua lại với vị gia gia tham lam này nữa. Thật ra lão không thiếu chút tiền ấy, chính là muốn bức bách mình, khiến cho mình thay đổi lập trường, khuất phục lão. Dư Tắc Thành hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không khuất phục, làm bù nhìn cho gia gia.
Từ đây về sau Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện nhanh hơn. Chỉ gần một tháng sau, mười viên linh thạch hạ phẩm tiêu hao sạch sẽ không còn, Dư Tắc Thành bắt đầu sử dụng tới hai viên linh thạch trung phẩm kia. Linh thạch trung phẩm này có hiệu quả khác xa. chúng duy trì cho Dư Tắc Thành tu luyện được tới năm, sáu mươi lần như vậy. cuối cùng mới vỡ nát.
Số lần tu luyện của linh thạch trung phẩm còn kém xa Dư Tắc Thành tính toán, đó là vì sau này Dư Tắc Thành tu luyện cần có chân nguyên càng ngày càng nhiều, tốc độ hút linh lực càng lúc càng nhanh, cuối cùng hút sạch linh lực trong linh thạch, linh thạch mới vỡ nát.
Chỉ còn lại một viên cuối cùng, nhưng quá trinh cường hóa trái tim mới hoàn thành được ba phần mười. Dư Tắc Thành thật sự luyến tiếc không nỡ hấp thu linh lực của viên linh thạch cuối cùng, cho nên chỉ dựa vào bản thân tu luyện, kết quả tốc độ chậm chạp như vậy làm cho người ta khó có thể chịu được. Chuyện này giống như bỏ xe đi bộ, tốc độ tu luyện như vậy thật sự khó lòng thích ứng.
Dư Tắc Thành chìm trong cảm giác lo được lo mất. viên linh thạch này hết rồi, vậy mình phải làm sao đây? Dần dần càng ngày hắn càng bực bội. tính tình càng ngày càng nóng nảy. các đệ tử phát hiện điểm ấy, lúc không có việc gì đều tránh hắn đi rất xa.
Hôm ấy đã đến lúc tu luyện, nhưng nhìn viên linh thạch cuối cùng. Dư Tắc Thành vô cùng luyến tiếc, tâm trạng lại trở nên bực bội, tiện tay gạt đồ sứ trên bàn, đồ đạc trong phòng ngã lăn trên mặt đất. giải phóng bực bội trong lòng.
Đột nhiên có người dùng sức giội một chậu nước lạnh lên người hắn. Bị nước làm ướt đẫm, Dư Tắc Thành lập tức nổi giận. Là ai dám trêu chọc mình như vậy… hắn trợn trừng mắt nhìn lại. là Lưu Thi Vận cầm trong tay một cái chậu đồng giội cho hắn chậu nước vừa rồi.
Lưu Thi Vận lớn tiếng hô:
– Tỉnh lại, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi thế nào rồi, nhanh tỉnh lại đi, ca ca.
Lưu Thi Vận vừa kêu vừa chảy nước mắt. nhìn thấy nước mắt của nàng. Dư Tắc Thành đột nhiên như thức tỉnh lại, rốt cục thời gian vừa qua mình làm sao vậy? Rốt cục mình đang làm gì? Chẳng lẽ là bị tâm ma phụ thể hay sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra. nháy mắt tâm thần hắn trở nên thanh tĩnh, Dư Tắc Thành trước kia đã trở lại. Lúc này hắn mới phát hiện mình bị lạc mất bản tâm trong quá trình tu luyện. Hiện tại rốt cục tâm thần trở về,quay đầu lại phát hiện ra bóng câu bên ngoài cửa sổ đã là tháng Năm. Lúc này bề ngoài Dư Tắc Thành tóc dài rối tung, y phục rách nát. toàn thân bốc mùi khó ngửi, nhập ma đã lâu.
Vô tình mải mê tu luyện, thời gian đã tới tháng Năm năm nay. Hiện tại hoa hồng nở đó rực như lửa. lộ ra cảnh sắc Xuân qua Hạ tới. Sau một lúc lâu. Dư Tắc Thành mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, thấy Lưu Thi Vận đang khóc, hắn không khỏi mỉm cười, tiến lại lau khô nước mắt cho nàng, sau đó mới nói:
– Cảm tạ nàng, từ hôm nay trở đi nàng chính là muội muội của ta, sẽ không ai dám bắt nạt muội, không ai dám làm cho muội khóc.
Sau đó Dư Tắc Thành lấy trong túi càn khôn ra khế ước bán mình của Lưu Thi Vận, roạt roạt vài cái lập tức xé nát. quay ra phía ngoài hô lớn:
– Chuẩn bị nước tắm cho ta, mời sư phụ cắt tóc tới đây, đem y phục mới cho ta chuẩn bị ra ngoài, thông tri cho bọn Sư gia đến đây họp.
Trong mấy tháng qua, lục tục có người vuốt mông ngựa lại đưa tới ba nữ tử. có khi là nha hoàn dùng nhiều tiền mua về, có khi là muội muội của kẻ tặng lễ, để cho các nàng hầu hạ Dư Tắc Thành ăn, mặc. ở, đi lại. Dư Tắc Thành cứ việc thu nhận, cũng không có thời gian để ý chuyện này, thậm chí ngay cả tên của các nàng cũng khôngbiết.
Sau khi Dư Tắc Thành hô dứt. bên ngoài ba nữ tử bắt đầu chuẩn bị. Dư Tắc Thành tắm giặt một trận thật sạch, sau khi được sư phụ cắt tóc xử lý đầu tóc, mặc vào chiến bào hắc hổ. Dư Tắc Thành đã khôi phục lại hình ảnh vị thiếu niên anh hùng như trước.
Dư Tắc Thành cố ý bắt thủ hạ triệu tập lại họp. để tuyên cáo mình đã khôi phục lại bình thường. Đa số đệ tử nhìn thấy Dư Tắc Thành đã khôi phục nguvên dạng, anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng: trong mắt thỉnh thoảng phát tán tia máu. có kẻ cao hứng, có kẻ thất vọng, cứ như vậy Dư Tắc Thành vô tình lại khống chế đại quyền vào trong tay mình.
– Trong năm tháng vừa qua cũng không có chuyện gì, hết thảy đều bình thường. Dư Tắc Thành chẳng qua lợi dụng hội nghị này thu phục lòng người một chút, chuyện duy nhất đáng để nhắc tới chính là. Cao Phong báo cáo: Long đầu Đại ca, dưới sự trợ giúp của Thôi Đường chủ, đại đệ tử của Thiên Xích Tiên Sinh đã đáp ứng với chúng ta, ngày mai sẽ đến trụ sở chúng ta thiết kế pháp trận, xin hỏi Long đầu Đại ca an bày bọn họ thế nào?
Dư Tắc Thành cười nói:
– Việc này do ông phụ trách, không cần tiếc rẻ tiền bạc, nhất định phải làm tốt việc này.
Cao Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý. như vậy hội nghị coi như chấm dứt. Dư Tắc Thành lại nói:
– Tất cả mọi người đến đây, tập trung lại luyện võ một chút, để ta xem thử các ngươi có thụt lùi hay không!
Nói xong liền dẫn theo đám đệ tử đi tới diễn võ trường, hiện tại đệ tử hơn bảy mươi người, tất cả tập trung ở diễn võ trường có vẻ hơi chật chội, Cao Phong thuận miệng nói một cau:
– Nơi này hơi chật chội, phải chăng chúng ta nên đến diễn võ trường của phân đà để luyện?
Lời này dường như buột miệng nói ra, nhưng trong mắt Cao Phong lại toát ra tinh quang sáng chói. Đây là ông muốn thử, ý nghĩa chân chính là hỏi Dư Tắc Thành có muốn cướp đoạt chức vị Đà chủ vào tay hay không. Người hữu tâm nghe nói như thế ai nấy run lên, chờ đợi Dư Tắc Thành trả lời.
Dư Tắc Thành lập tức nói tiếp:
– Hôm nay tạm như vậy đã, về sau hãy nói, sẽ có một ngày như vậy.
Tuy Dư Tắc Thành nói không nhiều lắm, nhưng đám thủ hạ ngay lập tức thay đổi bộ dạng. Lời này đại biểu cho thái độ của Dư Tắc Thành, tương lai hắn làm Đà chủ, đám thủ hạ này cũng nước lên thì thuyền lên theo. Mỗi người tối thiểu cũng vơ được một vị trí Chấp Sự. lập tức mọi người trở nên tràn trề ý chí chiến đấu.