Đan Vũ Càn Khôn

Chương 20: Biểu lộ cõi lòng



Trong tay Tần Li cầm bình bạch ngọc chính là Trúc Cơ Tán mà Tần Phàm đã trao đổi Vũ Ngọc với Tàng Trân Các, không thể tưởng được trải qua một phen giày vò lại quay về trong tay hắn.

– Đây là một bình Trúc Cơ Tán, hì hì, mấy ngày nay tiểu Pham học tập luyện dược, nên biết cách sử dụng Trúc Cơ Tán này rồi chứ?

Tần Li khẽ cười nói.

– Đệ biết.

Tần Phàm dùng sức gật gật đầu, cảm thấy được mũi mình chua xót.

– Tiểu Phàm, qua nhiều năm tu vi võ đạo của đệ tiến triển chậm chạp như vậy, là bởi vì kinh mạch trong cơ thể đệ bị bế tắc hơn nữa lại quá hẹp hòi, mà tác dụng của Trúc Cơ luyện dược chính là trực tiếp cải thiện thể chất của những người như đệ, tuy rằng không sánh kịp Trúc Cơ Hoàn hay Trúc Cơ Đan, nhưng vẫn có được chút hiệu quả.

Tần Li ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười chậm rãi nói, nói tới nàng cũng cảm giác vận khí của mình thật tốt, Tàng Trân Các vừa có Trúc Cơ luyện dược liền báo cho nàng đầu tiên.

– Nhưng mà tỷ tỷ lấy tiền từ đâu ra?

Tần Phàm nhìn thẳng vào đôi mắt mỹ lệ của Tần Li, không khỏi hỏi, hắn biết hơn một tháng qua Tần Li vì mua linh dược cho hắn đã dùng hết tích tụ, đã tới mức độ phải bán trang sức lấy tiền, hiện giờ Trúc Cơ Tán giá trị ít nhất hơn mười vạn nàng lấy đâu ra tiền mua về?

Tần Li lảng tránh ánh mắt, làm như không dám đối diện với Tần Phàm, cuối cùng bị hắn bức bách nhìn chằm chằm mới khẽ cười một tiếng nói:

– Không có gì, ta đem đôi Song Tinh Hoàn mà phụ thân tặng cho ta lúc trưởng thành lễ bán đi, dù sao đối với ta cũng không có gì dùng.

Tần gia đệ tử, dựa theo lệ thường trong tộc mỗi khi tới mười sáu tuổi đều sẽ cử hành lễ thành nhân, vô luận nam nữ đều nhận được lễ vật trân quý nhất mà cha mẹ đưa tặng.

Mà trong lễ thành nhân của Tần Li, Tần Hồng đưa cho Tần Li một đôi Song Tinh Hoàn, tuy nói không có hiệu quả gì đặc biệt, nhưng lại xuất từ tay rèn của đại sư được hoan nghênh nhất của Đại Kiền quốc, là do Tần Hồng phải nhờ thật nhiều quan hệ với mua về tới, lúc ấy đã làm không biết bao nhiêu nữ tử trong tộc vô cùng hâm mộ.

– Tỷ tỷ, tỷ tốt với đệ như vậy, tỷ bảo đệ làm sao mà báo đáp đâu…

Tần Phàm thở dài một hơi, thì thào nói.

– Đệ ngốc, tỷ đối đệ tốt là chuyện đương nhiên, giữa chúng ta còn nói gì mà báo đáp…

Tần Li khẽ cười nói, nhưng nếu nhìn kỹ đã có thể thấy được gương mặt thoáng đỏ ửng khi nàng cúi đầu.

Tần Phàm nghe vậy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt tuyệt sắc của Tần Li.

Tần Li thấy Tần Phàm không nói gì thêm, lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt nóng rực của Tần Phàm, không khỏi càng thêm đỏ bừng mặt, trong lòng cũng hiện lên cảm xúc phức tạp chưa từng có.

– Kỳ thật ta nghĩ muốn nói, ta nguyện ý dùng một đời để báo đáp tỷ tỷ.

Sau một lúc lâu trầm mặc, chợt nghe được Tần Phàm nghiêm túc lên tiếng.

Nghe được lời nói của Tần Phàm, Tần Li làm sao không hiểu rõ được ẩn ý bên trong, nhất thời trong lòng rối loạn, toàn thân cũng không được tự nhiên, khẽ cắn môi, hoàn toàn là dáng vẻ của một tiểu nữ hài, làm sao còn tư thế oai hùng khi xử lý sự vụ trong gia tộc.

– Ta…ta không trở ngại đệ luyện tập.

Tần Li vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể nói ra miệng, đành kích động xoay người rời khỏi sân viện của Tần Phàm. Tuy nàng từng trong lúc Tần Phàm hôn mê có nói qua muốn khôi phục hôn ước, nhưng dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuoir, lúc này làm sao nói ra được khỏi miệng lời nói kia.

– Tỷ tỷ, ta tuyệt đối sẽ không để cho tỷ gả cho người khác!

Nhìn thân ảnh kiều diễm của Tần Li đi xa, khóe môi Tần Phàm lộ ra ý cười ôn nhu. Vô luận phía trước có bao nhiêu khó khăn, nhất định phải đạt được phụ thân thừa nhận, trong ba năm, nhất định phải làm cho chính mình đạt được thực lực đủ để bảo vệ nàng!

Tuyệt không làm cho Tần Li phải chịu một chút thương tổn, đây vốn là chấp niệm của “Tần Phàm” ngày trước, hiện tại cũng thành chấp niệm của hắn.

Thiếu nữ như vậy, chẳng lẽ không đáng giá đi bảo hộ sao?

– Nữ hài Tần Li này, vốn đã thiên phú hơn người, hiện giờ đã có được Vũ Ngọc tinh hoa, hắc hắc, sau này ngươi muốn đuổi theo kịp nàng cũng không dễ dàng.

Lúc này thanh âm có chút hài hước của Cổ Mặc truyền đến.

Nghe thấy lời nói này của Cổ Mặc, Tần Phàm cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, vị tỷ tỷ này của hắn đích thật là có điểm yêu nghiệt, còn tuổi nhỏ đã đột phá tới cảnh giới vũ sư, hiện giờ có Vũ Ngọc tinh hoa, tin tưởng không bao lâu nữa liền có thể đột phá tới cảnh giới tiên thiên vũ sư đi! Bất quá Tần Phàm cũng sẽ cao hứng cho nàng.

Kỳ thật hắn có được thật nhiều luyện dược phong phú tương trợ, nếu không phải lúc bắt đầu đã bị rớt lại phía sau một mảng lớn, muốn đuổi kịp Tần Li cũng không quá khó khăn!

Mà hiện tại, chỉ đành phải cố gắng hơn nữa mà thôi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

– Hắc hắc, bất quá lấy luyện dược thuật của ngươi, chỉ cần sớm tìm được ma chủng, như vậy muốn đuổi kịp nàng cũng không quá khó khăn! Ngươi cũng không cần quá mức nhụt chí. Hơn nữa luyện hóa ma chủng, khí lực nhục thể của ngươi ít nhất vượt lên một giai, như vậy gặp người cùng cảnh giới, người kia cũng không phải đối thủ của ngươi!

Cổ Mặc thấy Tần Phàm ngoài ý muốn không lên tiếng phản bác, chợt an ủi hắn.

Nghe được Cổ Mặc nhắc tới ma chủng, hai mắt Tần Phàm không khỏi tỏa sáng. Đích xác, lấy luyện dược thuật của hắn, chỉ cần có được khí lực cường đại, lo gì không thể nhanh chóng đề cao cảnh giới?

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt thêm hai tháng trôi qua.

Vẫn trong khu rừng nhỏ phía hậu sơn Tần gia, hai thanh sắc thân ảnh đang liên tục nhảy động, ngươi tới ta đi.

– Oành!

Đột nhiên một thanh âm vang lên, một thân ảnh bị đẩy ra, ngã xuống đất.

– Oa…

Té trên mặt đất Tần Phàm phát ra một tiếng rên thống khổ, lồng ngực truyền tới cảm giác đau đớn khiến cho hắn không nhịn được mắng:

– Tử lão đầu, không phải đã nói ngươi không dùng lực lượng của võ giả cảnh giới sao?

– Hắc hắc, vừa rồi đánh quá đầu nhập, không khống chế tốt mà thôi.

Một thân ảnh trôi nổi giữa không trung cười hắc hắc, lơ đễnh nói:

– Nhắc tới ngươi cũng đã là Võ Đồ cửu cấp rồi, bổn vũ thánh dùng lực lượng chỉ cao hơn một bậc đó thôi.

– Ngươi nói thật dễ dàng, kinh nghiệm thực chiến của ngươi vốn nhiều hơn ta, lại nắm giữ Huyền Trọng Quyền thật thuần thục, một quyền ngươi phát ra cho dù là ngũ Võ Giả lục cấp cũng không thể ngăn cản được!

Tần Phàm trợn mắt khinh thường nói, nhu nhu lồng ngực, nhưng vẫn đứng thẳng lên.

– Khụ khụ…ta nghiêm khắc với ngươi một chút là vì muốn tốt cho ngươi, khảo thí của Tần gia đã sắp bắt đầu rồi, lúc đó lão phu chẳng phải muốn giúp cho ngươi lấy được thành tích tốt, để lão tử của ngươi nhìn ngươi với đôi mắt khác xưa hay sao?

Cổ Mặc cười mỉa đáp, ra vẻ nói.

– Không cần nói loạn, chẳng phải ngươi cảm thấy nếu bại bởi ta sẽ thật mất mặt đi?

Tần Phàm bĩu môi, có chút không cho là đúng nối. Trải qua mấy tháng khổ luyện, Cổ Mặc dốc hết sức đả kích, kinh nghiệm thực chiến của hắn đã phong phú hơn rất nhiều, hắn tự tin cho dù là ngũ Võ Giả lục cấp bình thường hắn cũng có sức liều mạng.

– Xú tiểu tử, ngươi là có ý tứ gì, nếu không phải lão phu chỉ là linh hồn thể, muốn vận dụng võ khí khó khăn hơn nhiều, ta dùng thực lực tam cấp võ đồ đã đủ đánh người nằm lăn ra!

Cổ Mặc vừa nghe Tần Phàm nói như vậy, không khỏi đỏ mặt, lập tức phủ nhận, nhưng ngay lúc này Tần Phàm lại đánh tới.

– Hảo tiểu tử, thế nhưng dám đánh lén!

Cổ Mặc hô to, hai người lại chiến cùng một chỗ.

– Đương…đương…đương…

Lại tiếp tục luyện tập thêm một lát, đột nhiên có tiếng chuông lớn vang dội khắp cả địa vực Tần gia.

Bóng người tách ra, Tần Phàm khom người thở dốc một trận, lên tiếng:

– Tiếng chuông chuẩn bị tham gia khảo thí hàng năm của gia tộc đã vang lên, một lúc nữa sẽ chính thức bắt đầu, ta phải đi về chuẩn bị một chút.

Cổ Mặc cũng đứng thẳng lại, gật đầu nói:

– Được, hôm nay ngươi luyện tập đã có chút quá trọng lượng, nên về nghỉ ngơi điều dưỡng một chút…Hắc hắc, nhưng chỉ một lần khảo thí nho nhỏ như vậy tính toán là gì, lấy tốc độ của ngươi chỉ trong ba tháng từ tam cấp võ đồ lên tới Võ Đồ cửu cấp, cũng đủ làm những người của Tần gia kinh ngạc!

Viên Trúc Cơ Hoàn đầu tiên để cho hắn trực tiếp đạt tới Võ Đồ lục cấp, một tháng sau tới thất cấp, dùng viên thứ hai đã đạt tới bát cấp, tiếp theo dùng viên thứ ba cho tới bây giờ rốt cục đã đạt tới Võ Đồ cửu cấp đỉnh phong.

Chỉ còn cách võ giả cảnh giới một bước mà thôi!

Tần Phàm nhàn nhạt cười, ba tháng trước hắn cũng thật không ngờ tiến độ tu hành của mình chẳng những nhanh tới kinh người, lại không hề xuất hiện hiện tượng trúc cơ bất ổn. Đương nhiên, suốt ba tháng nay hắn chịu cực khổ cũng không sao tưởng tượng. Đặc biệt hai tháng sau cùng, dược hiệu của Trúc Cơ Hoàn đã giảm bớt thật nhiều, hơn nữa viên thứ hai cùng thứ ba càng phải có kích thích thêm mạnh mẽ mới có thể luyện hóa được dược hiệu. Nếu không phải có Cổ Mặc không ngừng giúp hắn kích thích khí lực, thân thể hắn chỉ sợ đã không sao chịu nổi.

Tốc độ tu luyện kinh người này ẩn chứa chua xót thống khổ bao nhiêu, Cổ Mặc hiểu rõ ràng nhất, hắn không thể không thừa nhận, Tần Phàm là một người có tính tình cứng rắn cùng ý chí kiên định nhất mà hắn từng gặp qua.

Mỗi ngày đều bị Cổ Mặc đánh cho đầy mình thương tích, ngày hôm sau sáng sớm vẫn rời giường tu luyện. Có thể nói Tần Phàm đang liều mạng tu luyện không dám có chút lơi lỏng.

Thiên đạo xa xăm, không ngừng vươn lên mới đạt tới thiên hạ vô song!

Cảnh giới vũ sư, thật sự cần ba năm thời gian mới có thể đạt tới sao?

Thanh y phần phật, nắng sớm chiếu rọi, thân ảnh tự tin của thiếu niên lại trên đường quay trở về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.