– Hừ, lão đầu, ngươi có liên hệ thế nào với hắn? Ngươi quyết định muốn làm địch với nhiều người như vậy sao?
Lúc này Phương Trọng hừ lạnh một tiếng hỏi.
Cổ Mặc nghe câu này, trong lòng cũng xẹt qua một tia tư vị phức tạp, không khỏi thì thào thầm nghĩ:
– Ta với hắn có quan hệ thế nào? Sư phụ? Bằng hữu? Hay là một chút quan hệ cũng không có?
Nhìn thoáng qua Tần Phàm đang cố gắng đối kháng với ý chí Thủy Kỳ Lân ở dưới đất, rất nhanh hắn liền quay đầu đi chỗ khác, lại nhìn về phía Phương Trọng sau đó nhàn nhạt nói:
– Quan hệ của chúng ta là gì cũng không quan trọng, tóm lại tên tiểu tử thúi này dù thế nào cũng không thể chế được, lão phu vẫn một câu kia ―― người tới gần, chết!
– Hừ, lão đầu, nếu ngươi đã muốn tìm chết thì cũng không thể trách ta được, chuẩn bị công kích!
Phương Trọng lãnh đạm nói, sau đó phất phất tay, mười thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn từng người kéo ra, trong đó có ba người đếu sở trường cung tiễn như Phương Trọng, võ khí mũi tên đều kéo căng nhắm ngay chỗ Cổ Mặc và Tần Phàm, mà mấy người khác lại hình thành võ giáp hộ thể xuất ra vũ khí, cùng nhau bước tới trước.
Bất quá thiếu gia mặt trắng và hai Tiên Thiên Võ sư đi vào cuối cùng kia cũng không có ý gì muốn giúp đỡ, ánh mắt Phương Trọng xẹt qua ba người kia, trong nội tâm mặc dù có chút bất mãn, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
– Thiếu gia, người này tựa hồ là linh hồn thể.
Nhưng vào lúc này, trung niên nhân gọi là Mạc thúc kia trầm giọng nói với thiếu gia mặt trắng.
– Ah? Ngược lại không tưởng được ở đây còn có cơ hội trông thấy linh hồn thể, chỉ là không biết thực lực thế nào!
Thiếu gia mặt trắng kia lúc này lộ ra chút hứng thú.
– Hiện giờ đại khái chỉ có thực lực chừng Võ sư!
Mạc thúc ngẩng đầu liếc nhìn Cổ Mặc, sau đó nhàn nhạt nói.
– Ha ha, cái này ngược lại có thể bắt về cho lão thái gia nghiên cứu một phen, Mạc thúc, một hồi nếu người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn không đối phó được, vậy ngươi ra tay đi
Thiếu gia mặt trắng kia mỉm cười, tùy ý nói.
– Vâng, thiếu gia.
– Sát!
Lúc này Phương Trọng ra lệnh một tiếng, hơn mười đạo hàn mang cùng lúc bắn về phía Cổ Mặc và Tần Phàm, sau đó vài tên Võ sư đang tới gần cũng công kích về phía hai người.
Cao thấp, chung quanh sáu hương hướng đều có mạo hiểm giả cực tốc công kích về phía Cổ Mặc, trong tay mỗi người bọn hắn đều xuất hiện một thanh trường kiếm, võ khí tung hoành, kiếm quang văng khắp nơi, hơn nữa xa xa còn có hàn tiễn phụ trợ công kích nữa!
Không chỗ nào để trốn!
– Ha ha… Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Quay mắt về phía công kích lăng lệ ác liệt đến từ bốn phương tám hướng, Cổ Mặc chỉ cười to một tiếng, sau đó liền trông thấy một lồng võ khí màu cam xuất hiện, thoáng cái bao phủ cả hắn và Tần Phàm vào trong đó. Tuy rằng lồng võ khí này chỉ nhận lấy một kích đã bị nghiền nát, nhưng đồng thời khi nghiền nát còn đột nhiên sinh ra bạo phá, vài tên Võ sư đã tới gần liền bị một cỗ cường lực bắn ngược ra, mà mấy đạo hàn tiễn còn lại thì bị hắn hóa thành một cái võ khí thuẫn chặn đứng.
Lúc này, Cổ Mặc đã lộ ra thân pháp vô cùng cao minh và kinh nghiệm phong phú của hắn, mỗi một bước và động tác đều nắm giữ cực kỳ chuẩn xác, hơn nữa vừa đúng lúc, thành công hóa giải vòng công kích đầu tiên của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.
Mà thừa dịp đợt công kích thứ hai còn chưa đến, thân ảnh Cổ Mặc nhanh chóng di động, dùng Khiên Dẫn Thuật với một gã thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở gần hắn, sau đó đánh ra một quyền, võ hoá khí hình! Man ngưu cuồng nộ gào thét vọt tới người nọ, trực tiếp đánh nát võ giáp hắn, sau đó đánh bay lên cao mấy trượng, tiếp theo mới nặng nề ngã trên mặt đất, sinh tử không biết.
– Hàn Đông!
Phương Trọng bên kia phát ra một tiếng gầm lên giận dữ:
– Mau giết hắn! Công kích không ngừng!
Trông thấy Cổ Mặc một quyền đánh bay một Võ sư, những mạo hiểm giả khác cũng không dám có một tia lãnh đạm, mỗi người đều bộc phát ra toàn bộ thực lực đánh về phía Cổ Mặc.
– Hắc hắc.
Cổ Mặc cười hắc hắc, sau đó tiện tay bố trí ra một Huyền Trọng vực gấp 12 lần, lập tức bao phủ mấy người đang công kích vào trong đó, mà xa xa hàn tiễn công kích đến cũng vì sự ảnh hưởng của trọng lực dị thường mà hơi đổi hướng một chút.
– Chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên cảm thấy áp lực trầm trọng này, mấy tên Võ sư liền ngạc nhiên, nhưng trong thời gian ngắn cũng không dám công kích nữa.
– Mọi người không cần lo lắng, lão nhân này chẳng qua là sử dụng võ kỹ quỷ dị, khiến thân thể của chúng ta trở nên trầm trọng thôi, không có bất kỳ lực công kích nào cả, mọi người cùng nhau xông lên, nhanh chóng giết hắn đi!
Phương Trọng ở một bên cũng cảm nhận được dị thường, nhớ tới tình huống một đoàn viên giao thủ với Tần Phàm nhưng không chết lúc trước, đã minh bạch đại khái, vội vàng la lớn.
PHỐC! Nhưng vào lúc này, trong miệng Tần Phàm bỗng phun ra một ngụm trọc huyết, sau đó sắc mặt khẽ động, chậm rãi mở mắt, tiếp theo hư ảnh Thủy Kỳ Lân lần nữa chậm rãi hiện lên trước trán hắn.
– Ồ? Đó là cái gì?
Lúc này thiếu gia mặt trắng đang xa xa quan chiến đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc, hắn tuy rằng không nhận biết Ma Chủng, nhưng lại cảm thấy được chỗ bất phàm.
– Tiểu tử, ngươi không việc gì chứ?
Cổ Mặc cũng phát hiện Tần Phàm tỉnh lại, một bên ngăn cản các loại công kích, một bên quan tâm truyền âm hỏi.
– Không có việc gì rồi, tinh thần ý chí của Thủy Kỳ Lân đã bị ta hoàn toàn trấn áp, hiện giờ trong Thủy Nguyên Ma Chủng chỉ còn lại năng lượng luyện thế thuần túy đến từ Ma Thân Thủy Kỳ Lân. Bất quá xem tình hình hiện giờ, ta không có cơ hội nào để luyện hóa nó cả.
Tần Phàm suy yếu truyền âm nói, sau đó hắn cũng rất nhanh nhìn rõ tình thế trên trận, tuy rằng hắn hận không thể lập tức luyện hóa Ma Chủng, nhưng lại không có thời gian.
– Ân, trước tiên rời khỏi đây đã nói sau, phải nhanh tìm được đường ra, nếu không lão già khọm ta cũng không chống được bao lâu nữa!
Nhìn những mạo hiểm giả sau khi nghe xong lời Phương Trọng nói đang muốn xung phong liều chết, thần sắc Cổ Mặc ngưng trọng truyền âm nói. Bất quá nghe được Tần Phàm trấn áp tinh thần ý chí trước kia của Thủy Kỳ Lân, trong nội tâm cũng buông lỏng một chút.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, không dám có nửa phần chần chờ, một phát bắt lấy hư ảnh Thủy Kỳ Lân đang phiêu phù trên trán, sau đó nhanh chóng đặt nó vào trong nhẫn trữ vật. Hai mắt liền bắt đầu tìm đường ra. Thông đạo đi xuống đã bị những người kia ngăn trở, rõ ràng không thể đi được, hơn nữa muốn leo lên từ đó cũng thập phần khó khăn.
Ở bên kia, thiếu gia mặt trắng kia trông thấy Tần Phàm thu Ma Chủng lại, trên mặt liền âm trầm lạnh lùng nói:
– Mạc thúc, Dư thúc, phiền hai người các ngươi đồng loạt ra tay, trực tiếp bắt lấy hai người kia, đặc biệt phải mang trữ vật giới chỉ của hắn về cho ta!
– Vâng, thiếu gia.
Hai Tiên Thiên Võ sư kia trầm giọng xác nhận, sau đó liền đi thẳng tới trước, trong đó Dư thúc kia nhàn nhạt nói với Phương Trọng:
– Bảo người của ngươi lui đi, có chúng ta là đủ rồi.