Cửu Chuyển Nguyên Công cắn nuốt rất nhiều nguyên khí, quả thực chính là cái động không đáy. Hiện giờ tốc độ cắn nuốt nguyên khí của công pháp này đã biến chậm lại, tuyệt đối là một dấu hiệu khiến cho Diệp Húc mừng rỡ.
Cái này thuyết mình, nguyên công tứ chuyển cần nguyên khí đã tới xu thế bão hòa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cửu Chuyển Nguyên Công hẳn cũng là tâm pháp do Thiên đạo truyền lại, nếu là thiên đạo truyền lại, như vậy nhất trọng tâm pháp này liền có thể cho người ta tu luyện tới Tam Nguyên cảnh, Dung Nguyên kỳ cửu phẩm.
Nói cách khác, Cửu Chuyển Nguyên Công cũng không phải lúc nào cũng đều lấy đi nguyên khí. Sau khi tứ chuyển tu thành, sẽ có một quá trình nâng cao tu vi.
Sau khi mỗi một chuyển tu thành, tu vi đều có nâng cao trên diện rộng.
Tu luyện tới cửu chuyển, tu vi có thể đạt tới dung nguyên cửu phẩm.
Hắn nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Cửu Chuyển Nguyên Công cắn nuốt nguyên khí cũng có cực hạn. Như vậy hắn liền có thể tu luyện tiếp tục, không cần lo lắng mười năm sau mới có thể đột phá tới Bồi Nguyên nhị phẩm.
Diệp Húc tiếp tục dẫn Chu Thiên tinh lực, tốc độ tăng trưởng nguyên khí trong đan điền chậm rãi tăng nhanh, càng thêm chứng minh ý tưởng của hắn, không khỏi mừng rỡ.
Chu thiên tinh lực cuồn cuộn không ngừng từ đỉnh đầu tiến vào, tới Tử Phủ, ấm áp, mềm mại nguyên thần, qua hoa trì, mười hai trọng lâu, giáng cung, mười tám trường địa phủ, tiến tới tổ cung đan điền, hóa thành nguyên khí.
Hắn đồng thời vận chuyển Cửu Chuyển Nguyên Công, môn công pháp này đúng là càng ngày càng yêu cầu ít nguyên khí, khiến tu vi hắn dần dần biến nhanh, càng lúc càng nhanh.
Rốt cục, nguyên công tứ chuyển tâm pháp đạt tới bão hòa, Diệp Húc thân hình chấn động, chỉ cảm thấy tốc độ tăng trưởng nguyên khí trong đan điền tăng vọt!
Chu thiên tinh đấu luyện khí thuật chỗ dũng mãnh lập tức được phát huy hoàn toàn!
Hắn cắn nuốt hơn mười lần chu thiên tinh lực, trong đan điền truyền tới những tiếng ầm ầm bạo vang. Nguyên khí khổng lồ làm cho đan điền trống không của hắn lại trướng lên, rõ ràng mở rộng đan điền ra cả chục lần. Trong nháy mắt đã bước vào cảnh giới Bồi Nguyên nhị phẩm!
“Nhanh như vậy sao?”
Diệp Húc ngẩn ngơ, chưa kịp cao hứng, môn tâm pháp này lấy tốc độ vận chuyển khó có thể tưởng tượng được. Trên đỉnh đầu hắn hình thành một lốc xoay phạm vi bốn năm mét. Tuy rằng còn xa mới khủng bố như của Diệp Tư Đạo, nhưng miễn cưỡng tác động tới dị tượng, đem chu thiên tinh lực quanh mình hết mười mét hết thảy hấp thu!
Chu thiên tinh lực hóa thành nguyên khí, rất nhanh lại đổ đầy đan điền vừa mới khuếch trương lên. Không quá lâu, trong cơ thể hắn truyền tới tiếng nổ ầm ầm kịch liệt, tu vi không ngờ lại tiến mạnh, đột phá bước vào cảnh giới Bồi Nguyên tam phẩm!
Diệp Húc kinh hồn táng đảm, loại tốc độ cực nhanh này, khiến cho hắn cũng không khỏi kinh tâm động phách. Hắn hoài nghi có phải tâm pháp của mình có vấn đề hay không, nếu không sao nhanh như vậy!
“Chu thiên tinh đấu luyện khí thuật tốc độ tu luyện nhanh như vậy, quyết không thể để người ngoài biết được. Nếu không ta chắc chắn chết không nghi ngờ! Cho nên ta chỉ có thể âm thầm tu luyện, không tới sống chết trước mắt tuyệt đối không thể hiển lộ ra ngoài!”
Đại đa số vu sĩ trong Diệp phủ đề tu luyện tới Bồi Nguyên tam phẩm thì phải mất mấy năm thậm chí mười năm khổ công. Có thể trong vòng một năm nâng cao cảnh giới, đều là người có tư chất kinh người. Mà hắn chỉ dùng vài canh giờ có thể thấy được Chu Thiên Tinh Đấu luyện khí thuật khủng bố thế nào.
Nếu người khác biết được hắn có loại tâm pháp như vậy, chỉ sợ ngay cả đám người Diệp Tư Đạo cũng khó tránh khỏi lòng tham, tuyệt không phải phúc của Diệp Húc.
Hắn tu vi ngang nhiên thẳng tiến, thế khó có thể ngăn cản, không ngờ liên tục đột phá, nhảy vào Bồi Nguyên tứ phẩm cảnh giới!
Tu vi đạt tới Bồi Nguyên tứ phẩm, tiến cảnh tu vi của hắn mới bắt đầu chậm dần.
Từ Bồi Nguyên tứ phẩm vọt tới ngũ phẩm, cần lượng nguyên khí cực kỳ khủng bố, gần như gấp mấy chục lần Bồi Nguyên tứ phẩm, trong thời gian ngắn rất khó có thể đột phá.
Trong đan điền của hắn, nguyên khí hừng hực như hỏa, giống như trong bụng cất giấu một cái lò lửa thật lớn, tản ra nhiệt lực mênh mông.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, đình chỉ tu luyện, lẩm bẩm nói: “Trong vòng một ngày, từ Bồi Nguyên nhất phẩm, tới Bồi Nguyên tứ phẩm, nếu ta nói việc này ra, khẳng định sẽ hù chết một số người…”
Tâm niệm hắn vừa động, một giao long màu trắng do nguyên khí hóa thành từ trong đan điền hắn bay ra, mi tu nghiêm chỉnh, dữ tợn hung ác.
Giao long này so với hắn trước kia gọi ra lớn hơn không biết bao nhiêu lần, dài chừng ba mét, thân thể quay quanh hông Diệp Húc một vòng. Hai long trảo khống chế đầu vai hắn, cái cổ vươn dài ra, đặt đầu trên đầu của Diệp Húc.
Vây lưng của nó mở ra, một mũi nhọn hợp với màng gân, giống như cây quạt sắc bén vô cùng, từ ót kéo dài tới tận đuôi!
Đây là một tuyệt đại hung vật, toàn thân đều là vũ khí, từ xa nhìn lại khiến cho người ta không lạnh mà run.
Đan điền hắn đột nhiên lại truyền tới một tiếng long ngâm, lại là một giao long từ trong bụng hắn chậm rãi bay ra ngoài.
Hắn đã tu luyện tới Bồi Nguyên tứ phẩm, nguyên khí cực kỳ thâm hậu. Nhưng mà giao long hắn biến ra hình thể lại nhỏ hơn nhiều so với giao long của Bồi Nguyên tứ phẩm Mã Tam Bảo, bởi vậy mới có thể biến ra được hai đầu giao long này.
Chỉ thấy hai giao long này cũng quấn quanh người hắn, hai chân trước phân biệt khống chế hai vai trái phải của hắn. Hai cái long đầu hai bên, hai mắt đối diện, giống như song long hí châu, vây lưng hướng vào phía trong, giống như một cái kéo lớn vô cùng, dựng thẳng phía sau hắn!
Giao Long làm tiễn, lấy vây lưng làm lưỡi, là một thức mạnh nhất của Thanh Giao Cửu Kích, Song Giao Tiễn.
Tràng cảnh này, xa hoa lại mang theo sát khí lạnh vô cùng, hỗn hợp của bạo lực cùng mỹ học cùng một chỗ!
“Thật muốn tìm vu sĩ nào đó cắt thử coi, xem uy lực của Giao Long Tiễn như thế nào…”
Diệp Húc trong lòng sung mãn ác khí, hận không thể bắt người tới cắt thành hai mảnh. Hắn đã luyện được tinh túy của Thanh Giao Cửu Kích, nắm được thần vận của giao long, khiến cho tâm tình của hắn cũng trở nên thô bạo như giao long.
Đột nhiên, trên đỉnh truyền tới mấy tiếng vỗ tay, Diệp Húc vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Tần ngồi trên nóc nhà, trong tay cầm một bình rượu.
“Vu pháp tốt! hay nhất là chiêu Song Giao Tiễn, sát khí tất lộ, đáng tiếc không có ai cho ngươi thử đao!”
“Đại ca, sao người lại tới đây?” Diệp Húc tán đi nguyên khí, hai thanh giao long chui vào trong đan điền của hắn, cười nói.
Diệp Tần từ trên đỉnh nhảy xuống, ôm lấy đầu vai hắn, cười ha hả nói: “Mấy ngày nay cả ngày xã giao, thật sự làm ta phiền chết đi được. Hôm nay tranh thủ lúc rảnh rỗi, tìm ngươi uống rượu. Không ngờ lại thấy ngươi tu luyện Thanh Giao Cửu Kích. Thật sự là vu pháp rất tốt! Lão thất, chiêu thức ấy của ngươi, đủ để hơn đại đa số thúc bá ở Diệp phủ ta.”
“Đại ca quá khen, Kiều Kiều, bảo phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn!” Diệp Húc gọi Kiều Kiều nói.
Diệp Tần cuống quít cười nói: “Không vội, ta và Thiếu Bảo đi tới Thanh Hòe Lâu bên ngoài một chút, không phiền toái người nhà.”
Dứt lời đánh giá Tô Kiều Kiều trên dưới một lần, chỉ thấy nàng giống như một gốc cây u cốc lan hoa duyên dáng đáng yêu, động lòng người, thanh nhã lịch sự, nghi hoặc nói: “Muội tử, ngươi có phải tiểu nha đầu lúc trước vẫn chạy loạn phía sau Thiếu Bảo không? thật sự là nữ nhân mười tám biến thật lớn, ngay cả ta cũng không nhận ra. Lúc trước ngươi còn thấp như vậy, còn kéo theo hai hàng nước mũi…”
Tô Kiều Kiều khuôn mặt ửng đỏ, chào một cái, lập tức lui ra.
Diệp Tần chậc chậc lấy làm kỳ cười nói: “Lão thất, không ngờ diễm phúc của ngươi lại sâu như vậy. Lại có mỹ nhân như vậy làm bạn, đổi lại là ta, cũng muốn trốn ở trong nhà hưởng thụ trái ôm phải ấp. Có mỹ nhân cùng bồi tiếp, còn gì vui hơn?”
“Đại ca nói đùa.”
Diệp Húc hơi ngượng ngừng, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định nói bí mật trong lòng của hắn, chỉnh sắc nói: “Đại ca, ta muốn cưới nàng làm vợ.”
Tô Kiều Kiều vừa mới đi tới chỗ ngoặt hành lang, nghe nói như thế, cô chợt mềm nhũn cả người, khiến không có lấy một chút khí lực. Nàng dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống, trong lòng không biết là chua ngọt đắng cay, trăm ngàn tư vị cùng nhau nảy lên trong lòng, nước mắt không kìm nổi mà rơi xuống, ướt hết váy nàng.
“Thiếu gia muốn kết hôn với ta…” Nàng rưng rưng cười, trong lòng thầm nói.
Diệp Tần không chút để ý nói: “Lấy về nhà làm thiếp phòng cũng tốt, nữ nhân như vậy, đích xác xứng đôi với ngươi…” Nói tới đây hắn nhìn ánh mắt Diệp Húc, đột nhiên tỉnh ngộ thất thanh nói: “Lão thất, ngươi sẽ không muốn lấy nàng làm chính thê chứ? Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn!”
Diệp Húc mím chặt miệng không nói tiếng nào.
Diệp Tần nhíu mày nói: “Chúng ta những đệ tử quý tộc, hôn nhân căn bản mình không thể làm chủ được. Mặc dù là vu sĩ cũng không thể muốn cưới ai là cưới. Những hôn nhân này đều là do những thế hệ trước trong tộc an bài đó. Huống chi, nha đầu kia tuy rằng rằng xinh đẹp khiến người ta tim đập nhanh, nhưng địa vị thật sự thấp kém, môn không đăng, hộ không đối…”
Diệp Húc trầm mặc không nói gì.
Diệp Tần nhìn bộ dạng của hắn, đột nhiên bật cười, thật mạnh vỗ vỗ đầu vai hắn cười ha hả nói: ” Lão thất, tiểu tử ngươi từ nhỏ đã vô cùng bướng bỉnh rồi, chỉ cần làm ra quyết định, chín trâu cũng không thể kéo trở về được. Không nghĩ tới bốn năm không gặp tính tình ngươi vẫn như vậy. Kỳ thực ta cũng không để ý tới những bề trên trong nhà khoa chân múa tay đối với chuyện kết hôn của ta. Lão tử muốn kết hôn người nào, liền cưới người đó, cho dù là cha ta, cũng phải đánh cho hắn hiểu ra! Chuyện này, ca ca ủng hộ ngươi! Đi, tới Thanh Hòe Lâu uống rượu đi, huynh đệ chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, thực sự nên tâm sự một hồi!”
Diệp Húc hàm ý cười nói: “Đại ca, bữa cơm này là ngươi mời.”