Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 79: Ngươi chán sống à



Phương Thần và Chu Thế Văn gật đầu đồng ý, phương pháp tu luyện của Ngũ độc kinh tự thành hệ thống, giá trị cực cao, đủ để trở thành tuyệt học cho một thế gia truyền lại cho đời sau, quả thật có thể đặt song song với ba kiện vu bảo kia.

“Dựa theo giao ước lúc trước của chúng ta, tiểu đệ có quyền lựa chọn đầu tiên.

Diệp Húc cười nói: “Vậy tiểu đệ có thể từ trong mấy thứ này, chọn ra một kiện trước!”

Phương Thần và Chu Thế Văn lập tức khẩn trương lên, ánh mắt đảo qua đảo lại trên Bách độc phiên và Thiên tàm bảo y.

Diệp Húc tiến thẳng lên, cầm lấy Ngũ độc kinh.

Hai người kia lập tức thở phào ra, Bách độc phiên và Thiên tàm bảo y một cái công, một cái phòng, đều là vu bảo cực kỳ hữu dụng.

Ngũ độc kinh tuy rằng nổi bật, nhưng cần phải tu luyện không ngừng mới có thể đưa công pháp này tới cảnh giới cao thâm, bọn họ đều đã có tâm pháp vu pháp riêng, nếu tiếp tục tu luyện Ngũ độc kinh thì mất nhiều hơn là được.

Mà kiện Thần mộc vương đỉnh kia, tuy cũng là vu bảo, nhưng không có chút lực công kích nào, ở trong lòng bọn họ, giá trị của nó còn xa mới bằng Bách độc phiên và Thiên tàm bảo y.

Diệp Húc thấy hai người kia không dị nghị gì, cũng thở phào một hơi trong lòng.

Trong mắt Phương Thần và Chu Thế Văn, giá trị của Ngũ độc kinh là không cao, nhưng hắn thấy, giá trị môn kinh văn này vượt xa Bách độc phiến cùng Thiên tàm bảo y!

“Diệp gia ta sở dĩ ít vu bảo như vậy, không chỉ vì tài liệu ít ỏi, mà cho dù có tài liệu cũng không có pháp môn luyện chế vu bảo. Chỉ cần có Ngũ độc kinh trong tay, Bách độc phiên cùng Thiên tàm bảo y đều có thể luyện chế ra!”

Diệp Húc thầm nghĩ: “Huống chi, chủ nhân Ngũ Độc động phủ đúng là dựa vào tu luyện Ngũ độc kinh đến Tam Thai cảnh, gần tu luyện ra nguyên thai, tu vi sâu như vậy, thế gian hiếm thấy! Môn công pháp thần kỳ này, không phải vài món vu bảo là có thể so sánh với!

Chu Thế Văn chớp mắt, giơ tay ra chộp lấy Thiên tàm bảo y, cũng không ngại bẩn, choàng luôn lên người.

Hắn đúng là chú ý đến bộ Thiên tàm bảo y này, loại vu bảo Bách độc phiên kia phải tu luyện đến Tam Chân cảnh mới có thể sử dụng, mà Thiên tàm bảo y chỉ cần mặc lên người rồi, liền có lực phòng ngự không gì sánh được.

Phương Thần tự lấy Bách độc phiên kia, cất vào trong ngọc lâu, mỉm cười nói: “Diệp huynh, dựa theo quy định, ngươi có thể lấy thêm một kiện.”

“Đúng vậy.”

Chu Thế Văn mặc Thiên tàm bảo y, cười ha ha nói: “Thiếu Bảo, ngươi lấy cái mộc đỉnh này đi, nếu tu luyện Ngũ độc kinh liền có thể luyện chế vài con sâu chơi.”

Diệp Húc khẽ cười, tế ra ngọc lâu, phất tay thu Thần mộc vương đỉnh và Ngũ độc kinh vào.

Ngọc lâu của hắn vừa xuất hiện liền đem sương trắng giống thủy ngân kia trở thành hư không!

Diệp Húc chỉ cảm thấy ngọc lâu lại chấn động, cây ngọc thụ thần bí kia điên cuồng hấp thu sương mù, lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ sinh trưởng của nó, e sợ bị hai người kia nhìn ra bạch ngọc lâu khác thường, hắn vội vàng thu ngọc lâu về đang điền.

Phương Thần và Chu Thế Văn kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Trong đan điền của Diệp Húc, tòa ngọc lâu kia sinh ra biến hóa cực lớn, tuy không mọc thêm tầng thứ ba nhưng màu sắc bạch ngọc lâu từ trắng chuyển dần sang đen, rồi lại từ đen chuyển dần sang xanh, biến thành hàn ngọc lâu hai tầng màu xanh, nâng cao ước chừng hai phẩm giai nhỏ!

“Loại sương mù này vẫn quá ít, không đủ để ngọc lâu của ta biến thành Long độ phạm biến lâu ba tầng.”

Diệp Húc thầm than, vu sĩ tu luyện đến Tam Chân cảnh mới có thể mở ra ngọc lâu tầng thứ hai, hắn cũng không biết trong tầng thứ hai đó rốt cuộc có những thứ gì.

Có Thiên tàm bảo y hộ thể, Chu Thế Văn tràn đầy tự tin, cười ha ha nói: “Thiếu Bảo, đến đánh ta một quyền xem nào, để lão tử kiểm nghiệm một chút uy lực Thiên tàm bảo y! Nói trước, không được đánh mặt!”

Diệp Húc cũng muốn thử uy lực của loại vu bảo phòng ngự này, lập tức giẫm chân một cái phi lên, một quyền oanh ra, Chu Thế Văn giống như bị đầu một con trâu đực húc vào, kêu thảm một tiếng, cả người bay lên đập mạnh vào trên vách đá, cơ thể dang ra giống hình chữ đại dán trên đó!

“Lão Tử không có chuyện gì…. Lão tử không ngờ là không có chuyện gì!”

Chu Thế Văn rơi từ trên vách đá xuống, sờ sờ toàn thân, mừng rỡ như điên: “Thiên tàm bảo y quả nhiên dũng mãnh….”

Diệp Húc khẽ a một tiếng, một quyền này hắn tuy không dùng toàn lực, nhưng sức lực cũng không phải là ít, nếu như trước đây Chu Thế Văn sớm đã bị đánh cho gãy xương đứt gân rồi!

“Chu huynh chú ý!”

Đột nhiên hai con giao long trắng lao ra từ trong đan điền Diệp Húc, cổ móc lại, hình thành một cái kéo lớn, cắt hướng Chu Thế Văn!

Chu Thế Văn sắc mặt khẽ biến, nhận ra đây là Song giao tiễn của Diệp Húc, chiêu thức mạnh nhất trong Thanh giao cửu kích, ngay cả vu binh đều có thể cắt đứt!

Song giao tiễn vừa mới chạm đến thân thể hắn, chỉ thấy Thiên tàm bảo y đột nhiên phồng lên, một luồng tinh khí bốc lên từ trong bảo y, hình thành một con quái vật trên đỉnh đầu Chu Thế Văn, giống như một con tuyết tàm trắng muốt!

Tuy nhiên con tuyết tàm này cực kỳ lớn, gần như một con ngựa, hơn nữa sau lưng mọc ra đôi cánh, hung mãnh dị thường!

Đây là Thiên Tàm!

Miệng con Thiên tàm kia phun ra một sợi tơ tằm màu bạc, nhanh chóng kết thành một cái kén trước người Chu thế Văn. Song giao tiễn cắt lên cái kén kia, giống như trâu đất xuống biển, ngay cả một sợi tơ cũng không thể cắt đứt!

Trong mắt Diệp Húc hiện lên chút dị sắc, Thiên tàm bảo y này khác với vu bảo công kích của hắn, thứ này gặp phải nguy hiểm sẽ tự động kích phát công năng hộ chủ, cực kỳ hữu dụng!

Phía sau Phương Thần hiện ra Huyết ma nguyên hồn, tám nhánh xúc tu đồng loạt đâm tới Chu Thế Văn, cũng không thể đâm phá phòng ngự của Thiên tàm bảo y.

Kiện bảo y này có lực phòng ngự thật sự quá kinh người!

Chu Thế Văn ngẩn ra, đột nhiên cười ha ha, đi ra Ngũ độc động phủ trước, cao giọng nói: “Lão tử đã vô địch rồi! Tiểu Phương Tử, Tiểu Diệp Tử, tên cao thủ Tông gia kia ở chỗ nào? Để lão tử đi gặp hắn!”

“Tiểu Phương Tử? Tiểu Diệp Tử?”

Diệp Húc và Phương Thần lắc lắc đầu, đuổi kịp hắn.

Ngoài động phủ, dòng bào tử mà Nhân đầu khuẩn cô sinh ra đã bị gió núi thổi tan đi, loại bào tử này có sinh mạng cực ngắn, nếu không ký sinh trong cơ thể người ngay lập tức thì sẽ chết rất nhanh.

Bởi vậy Diệp Húc bọn họ diệt trừ Nhân đầu khuẩn cô, có thể nói là diệt cỏ tận gốc.

Diệp Húc quay đầu nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: “Đám nấm trong Ưng Sầu Giản này hơn phân nửa chính là do chủ nhân Ngũ độc động phủ gieo xuống để bảo vệ động phủ của y. Người đó đúng là ma đạo chân chính, chết rồi còn giết nhiều vu sĩ như vậy……” Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ầm!

Từ chỗ sâu trong Ưng Sầu Giản chợt truyền đến một tiếng nổ mạnh, như tiếng sấm vang, chấn động làm cho loạn thạch hai bên vách đá rơi xuống ầm ầm, tiếp theo truyền đến tiếng quát của Tông Khai Nguyên, hiển nhiên là gặp phải kình địch.

“Cao thủ Tông gia quả nhiên còn sống, rất tốt!”

Chu Thế Văn tự tin vô cùng, nhanh chóng chạy về phía trước, cười ha ha nói: “Rốt cuộc cũng gặp đối thủ đáng để lão tử ra tay! Tiểu Phương Tử, Tiểu Diệp Tử, các người đứng sau mông lão tử mà nhìn là được rồi, xem lão tử đại triển hùng phong, chà đạp tên cao thủ Tông gia ra sao!”

Chính vào lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Tông Khai Nguyên truyền đến, tiếp theo không một tiếng động, hiển nhiên vị cao thủ gần bước vào Tam chân cảnh này trong một thời gian ngắn đã bị thứ gì đó giết chết!

Chu Thế Văn thầm mắng trong lòng, bước chân dần chậm lại.

Phương Thần cười lạnh, nói: “Chu huynh, lần này ngươi có thể thật sự đại triển hùng phong rồi, Tiểu Phương Tử cùng Tiểu Diệp Tử giờ đây rất mong ngươi ra tay chà đạp kẻ vừa xử lý cao thủ Tông gia kia!”

Chu Thế Văn cười gượng hai tiếng, đang định nói, độtnhiên một thanh âm hùng hậu từ phía sau truyền đến: “Ba tên khốn kiếp các ngươi không nói câu nào liền chạy đến Ưng Sầu Giản, vậy mà vẫn chưa chết, thật sự là kỳ tích!”

“Ai khốn kiếp? Dám mắng sau lưng lão tử, chán sống rồi hả?”

Chu Thế Văn tức giận mắng một câu, quay đầu nhìn lại, vội vàng rụt đầu, cười gượng nói: “Ông nội, sao người lại đến chỗ này?”

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Tư Đạo cùng hai lão già khác đi song song, dắt tay nhau chạy tới, trong lòng ngẩn ra, vội vàng khom người: “Phủ chủ!”

Phương Thần cũng vội vàng khom người xuống, hướng ông già khoác đại bào đỏ như lửa kia nói: “Thần nhi gặp qua thúc tổ!”

Về ông già mặc áo xám cuối cùng kia, thì đang nắm lấy lỗ tai Chu Thế Văn, vặn qua vặn lại, nhe răng cười gằn: “Dám mắng lão tử khốn kiếp à, lão tử vặn chết ngươi tên tiểu tử khốn kiếp này!”

Chu Thế Văn kêu thảm liên tục, uy phong ban nãy hóa thành hư không, cuống quít cầu xin tha thứ: “Ông nội, lão tử không biết là người đang mắng ta a, người không biết thì không có tội, nếu vặn nữa, lỗ lai lão tử sẽ đứt mất!”

Ông già áo bào xám kia đúng là gia chủ Chu gia, tên Chu Văn Thanh, tuy rằng tên rất văn nhã, nhưng tính tình cũng nổi danh nóng nảy, nghe vậy giận dữ, quát lên: “Dám xưng lão tử trước mặt lão tử, ngươi chán sống rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.