Diệp Húc nhịn cười, trong lòng hết sức tò mò, tam đại thế gia vốn không hòa thuận, nhưng lần này không ngờ tam đại thế gia chủ lại liên thủ xâm nhập Ưng Sầu Giản, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
“Phủ chủ, sao các người cũng đến nơi này?”
Diệp Tư Đạo cẩn thận đánh giá hắn một lát, lộ ra vẻ khen ngợi, nói: “Ngươi cũng không tệ.” Dừng một chút lại nói: “Lần này chẳng những ba người chúng ta, mà tất cả những thế hệ trước đã tu luyện đến Tam Chân cảnh trong tam đại thế gia đều chạy đến, chỉ là chúng ta đi nhanh hơn nên tới trước mà thôi.”
Diệp Húc lại càng kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lối vào Ưng Sầu Giản có một cỗ chân nguyên phóng lên cao, quấy động thiên địa nguyên khí, hình thành một cái lốc xoáy mà mắt thường có thể thấy được!
Diệp Húc ngẩn ra, chỉ thấy một đám lão già đầu bạc lần lượt đến, ánh mắt lập tức thẳng: “Tam thúc TổDiệp Đàn, Lục thúc Tổ Diệp Thiên, ngay cả Nhị thúc Tổ Diệp Chính đang bế quan luyện vu bảo trong Luyện Vu Bảo đường cũng đến!”
Phương Thần và Chu Thế Văn cũng phát hiện những lão quái vật đã bế quan rất lâu trong gia tộc họ, bình thường rất ít xuất hiện, giờ phút này đây đều xuất quan, chạy tới nơi này!
Ba thanh niên nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lão già áo đỏ kia đúng là gia chủ Phương gia Phương Vạn Hào, từng bị Diệp Tư Đạo đánh cho phải nằm giường hơn ba tháng, giờ phút này lại giống như quên đi thù hận giữa hai nhà, thở dài nói: “Tất cả các cao thủ của Tam đại thế gia chúng ta đồng loạt xuất động thăm dò Ưng Sầu Giản, cũng là bất đắc dĩ.. Khu mỏ của tam đại thế gia chúng ta, trong một đêm đều cạn kiệt, chẳng những không đào được một chút tinh thiết, ngay cả sắt thường cũng biến mất sạch, chỉ phải tìm kiếm mạch khoáng mới.”
Gia chủ Chu gia Chu Văn Thanh buông lỗ tai Chu Thế Văn ra, yên lặng gật đầu, nói: “Không chỉ Liễu châu, các châu quận xung quanh như Chương Châu, Việt Châu, Tuyền Châu, khu mỏ của họ cũng đều cạn kiệt cả, một ngọn núi lớn, trong một đem sụp xuống khiến không ít thợ mỏ chết đi! Nếu thật sự không tìm kiếm mỏ mới, chỉ sợ trăm năm sau, tam đại thế gia sẽ hoàn toàn suy vong, bởi vậy chúng ta mởi phải kiên kết lại, thăm dò Ưng Sầu Giản!”
Phương Thần thất thanh nói: “Sao lại như vậy được? Mỏ quặng của tam đại thế gia ta cách nhau mấy trăm dặm, mà khu mỏ các châu quận khác lại cách hàng ngàn dặm, cộng lại hơn mười ngọn núi lớn, sao có thể trong một đêm đều cùng cạn kiệt được?”
Diệp Tư Đạo, Phương Vạn Hào cùng Chu Văn Thanh liếc nhau, gượng cười, nói: “Sau khi chúng ta bàn bạc, đều nhất trí cho rằng, chuyện này rất có khả năng là do người làm. Có kẻ âm thầm rút đi kim khí trong các mỏ quặng đó, làm cho mỏ sụp đổ.”
Diệp Húc hít một hơi lạnh, những mỏ quặng đó ở cạnh Bách Man Sơn, các nhau ngàn dặm, kẻ nào có thể trong một đêm liền rút hết kim khí trong hơn mười ngọn núi đi, mà kẻ đó rút đi kim khí là để làm gì?
“Theo chúng ta suy đoán, kẻ đó rút hết kim khí trong hơn mười khu mỏ đi, hơn phân nửa là để luyện chế một kiện vu bảo!”
Diệp Húc suy tư rồi cười khổ nói: “Loại danh tác này, không phải người bình thường có thể làm ra, chỉ sợ dù tất cả vu hoang thế gia ở Liễu Châu, Chương Châu, Việt Châu, Tuyền Châu liên kết lại cũng không thể đòi lại công bằng. Chỉ có tìm kiếm mạch khoáng mới, đó mới là đường ra.”
Chu Văn Thanh cùng Phương Vạn Hào cũng cười khổ, đừng nói lấy lại công bằng, chỉ sợ người đó nhấc tay một cái liền có thể tiêu diệt gia chủ bọn họ.
Trước đây tam đại thế gia không muốn xuất toàn lực đến thăm dò Bách Man Sơn, mà hiện tại không thể không liên thủ, tìm kiếm nguồn tài nguyên mới.
Chu Văn Thanh thổi râu trừng mắt, răn dạy ba người Diệp Húc: “Ba tên các ngươi không ngờ có thể đi đến nơi này, rất không tồi. Tuy nhiên phía sau không còn chuyện của các ngươi nữa, nhanh chóng về Liễu Châu đi, đừng có đến giúp vui!”
Diệp Tư Đạo cười nói: “Để bọn họ đi theo đi, từng trải cũng tốt. Có chúng ta ở đây còn sợ chúng gặp nguy hiểm sao?”
Chu Văn Thanh nghe xong, sờ sờ bộ râu rậm, cười nói: “Lũ nhóc không biết trời cao đất rộng này, không nói tiếng nào liền chạy đến Ưng Sầu Giản, nếu không phải chúng ta đến đây, chỉ sợ chết như nào cũng không biết, chi bằng giáo huấn một phen, làm cho chúng biết sai mới được. Tuy nhiên nếu Diệp phủ chủ đã nói như vậy, cho chúng nó đi theo cũng không sao.”
Các cao thủ tam đại thế gia đều đã đến, Diệp Tư Đạo cũng không tiếp tục dừng lại, đi về phía trước.
Chu Thế Văn và Phương Thần tiến đến bên Diệp Húc, nói nhỏ: “Thiếu Bảo, ngươi cảm thấy rút đi kim khí của hơn mười khu mỏ, có thể chăng?”
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nói không chừng thật sự có kẻ có thể làm được chuyện này. Tuy nhiên dùng kim khí của hơn mười khu mỏ luyện chế vu bảo, không biết vu bảo đó to bao nhiêu, lợi hại bao nhiêu đây?”
Nói thật, so với bọn họ, Diệp Húc còn khiếp sợ hơn nhiều.
Ba trăm năm qua, trong các vu sĩ Liễu châu, người có tu vi cao nhất là khai phủ tổ tiên của Diệp gia, tuy nhiên dù là vị tổ tiên này, cũng còn chưa luyện thành nguyên đan, so với đại tướng quân Tần còn kém hơn vài phần.
Mà chủ nhân Ngũ độc động phủ, tu vi cao hơn tổ tiên Diệp gia không biết bao nhiêu lần, tu luyện đến Tam thai cảnh, gần như tu luyện ra nguyên thai!
Chỉ có điều dù chủ nhân của Ngũ độc động phủ, so với người đã rút đi kim khí của hơn mười khu mỏ quặng kia, cũng kém hơn không biết bao nhiêu lần!
Người Liễu Châu hình dung Diệp Tư Đạo, nói ông ta vu pháp thông thần, nhưng đó chỉ là hình dung, là khen tặng mà thôi.
Mà vị cao thủ rút đi kim khí hơn mười mỏ quặng kia, mới thật sự là vu pháp thông thần, có khả năng thay trời đổi đất, có thể xưng là truyền thuyết, truyền kỳ!
Ở trong mắt người như thế, nào là vu hoang thế gia, phàm phu tục tử, đều chỉ là những con kiến, rút đi kim khí hơn mười khu mỏ, làm chết hàng ngàn vạn thợ mở, y căn bản không quan tâm.
Diệp Húc nhìn những vị cao thủ Diệp gia, Chu gia, Phương gia phía trước, những người này chính là tinh anh của Liễu Châu, ngày thường kiêu ngạo đến tận xượng, dậm chân một cái Liễu Châu đều phải rung chuyển, mà hiện giờ kiêu ngạo của bọn họ đều không cánh mà bay.
Hắn cũng thấy chua xót trong tâm: “Ếch ngồi đáy giếng, hóa ra chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng…..”
Phương Thần, Chu Thế Văn thấy Diệp Húc không nói lời nào, dường như bọn họ đều có cùng sở ngộ, lần lượt lâm vào trầm mặc.
Dù là Chu Thế Văn luôn cợt nhả, sắc mặt cũng dần trở nên ngưng trọng.
Bọn họ đang tự suy nghĩ tương lai của bản thân, tiếp tục ở lại Liễu Châu làm một đám ếch bá chủ đáy giếng, hay là nhảy ra, đi khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài.
Các cao thủ tam đại thế gia đi dọc theo Ưng Sầu Giản tiến về phía trước, vài vị lão tổ Phương gia trong đó đột nhiên thả ra năm sáu con Sơn hỏa tiêu, nhảy như bay trên vách núi.
Những con Sơn hỏa tiêu đó là yêu thú Phương gia nuôi dưỡng, mỗi một con đều tu luyện đến cấp tinh quái, mặt khỉ đều biến thành người, tuy nhiên vẫn còn giữ lại đặc thù của sơn hỏa tiêu, một thâm da lông màu đỏ, tay chân dài nhỏ, bắt lấy một cành cây liền có thể bay ra mấy chục thước.
Mấy con Sơn hỏa tiêu này đi đến chỗ nào, liền thò bàn tay to gầy ra, răng rắc một tiếng liền cắm vào trong vách đá, đào ra thành cái động lớn, đá văng khắp nơi!
Chúng nó bắt lấy đá đó,, hơi hơi phát lực, liền bóp nát đá núi thành phấn, đặt trước mũi ngửi một cái, lập tức lại nhảy đến chỗ tiếp theo.
Mũi của Sơn hỏa tiêu rất nhạy bén, có thể ngửi được mùi kim loại, giỏi tìm kiếm mạch khoáng trong thâm sơn, bởi vậy bất kể là Chu gia, Phương gia hay là Diệp gia đều nuôi mấy con, dùng để tìm kiếm khoáng sản.
Một đường này, Sơn hỏa tiêu tìm được tầm sáu bảy chỗ có mạch khoáng, cười quái dị, ở những nơi có mạch khoáng lưu lại một bãi nước tiểu làm dấu hiệu, một mùi khai truyền đến, mọi người đều nhíu mày lại.
Chẳng qua đây là tập tính của Sơn hỏa tiêu, căn bản không thể khiến chúng thay đổi được.
Đám người Diệp Tư Đạo thở dài nhẹ nhõm, Chu Văn Thanh cười ha hả nói: “Mạch khoáng trong Ưng Sầu Giản thật không ít, xem ra chuyến này chúng ta đến đúng nơi rồi.”
Diệp Tư Đạo mỉm cười nói phải, đột nhiên khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đến chỗ sâu trong Ưng Sầu Giản.
Diệp Húc cũng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ở trong chỗ sâu Ưng Sầu Giản có một luồng hắc vụ bắt đầu lan ra, tràn đầy khe núi hẹp dài này, giống như một cửa động đen kịt, chờ mọi người chui đầu vào liền cắn nuốt tất cả!
Đây không phải một màn hắc vụ bình thường, mà là yêu khí tản ra từ một con đại yêu có vu vi cực kỳ thâm hậu!
Chỉ thấy màn hắc vụ này quay cuồng, thi thoảng lộ ra một thân thể năm sáu người mới có thể ôm hết, thô to trắng mịn, phủ kín thanh lân, như ẩn như hiện, không biết là loại yêu quái nào!
Lại có tiếng gào thét kỳ quái truyền từ trong hắc vụ ra, khiếp đảm tâm hồn, ngẫu nhiên có một cánh chim như ánh lửa chợt lóe, tốc độc quá nhanh mà mắt khó có thể bắt lấy!
“Chẳng lẽ thứ giết chết cao thủ tông gia chính là con quái vật trong yêu khí kia?” Diệp Húc thầm nghĩ.
Đám người Diệp Tư Đạo nhãn lực cao hơn hắn rất nhiều, tầm mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp yêu khí, nhìn thấy càng rõ hơn, vội vàng dừng lại, triệu hồi Sơn hỏa tiêu, có vẻ cực kỳ thận trọng.
“Vài vị lão ca, tiền bối, lần này chỉ sợ chúng ta gặp phải địch thủ rồi! Mãng cổ chu cáp trấn thiên ấn! Khởi!”
Đỉnh đầu Diệp Tư Đạo đột nhiên hiện lên một con dấu lớn, một con Mãng cổ chu cáp màu đỏ nhảy từ trong ra, biến thân lớn như một con trâu, ở đôi mắt mê muội ra, miệng rộng giương ra, phát ra một tiếng nổ, vang khắp mọi nơi.
Mãng cổ chu cáp há miệng ra sức hút, yêu khí phía trước giống như cầu vồng vậy, bị kiện vu bảo này hút vào trong miệng cóc, Ưng Sầu Giản lập tức sáng trở lại!
Chỉ thấy con quái vật phía trước kia tựa như rắn mà không phải rắn, như chim mà lại không phải chim, vòng ở giữa khe, thân dài gần trăm mét, trên thân nó cứ cách mười thước lại mọc một đôi cánh, cộng lại hơn chín đôi.
Đại xà ngửa đầu lên trời, mở cái miệng to đùng ra nuốt lấy thiên địa nguyên khí, dòng khí từ trong miệng nó tiến vào phun ra, phát ra những tiếng ầm ầm.
Khi nó hút khí, ngay cả những cây tử đằng treo trên vách đá cũng bị kéo thẳng ra, lúc thở ra liền dâng lên một cỗ cuồng phong thổi hướng khoảng không.