Ma Thần Hoàng vừa sợ vừa giận. Y tưởng vào mộ Tổ Thần, lĩnh ngộ đạo lý lấy thân chứng đạo từ thân thể Tổ Thần rồi thì đương thời không ai có thể là địch thủ của y. Nhưng ở trước mặt Diệp Húc, lấy thân chứng đạo của y không chống được dù chỉ một chiêu, lập tức phân ra cao thấp.
Nhưng đây cũng là hợp tình hợp lý. Tuy y tu luyện lấy thân chứng đạo, nhưng y đã là Thiên Quân lấy ma chứng đạo nên lấy thân chứng đạo không thể đại thành, không thể cùng chứng hai đạo được. Y nghĩ hết mọi cách cũng không thể làm cho thân thể chứng đạo, tuy thân thể mạnh lên rất nhiều nhưng so với lấy thân chính đạo đường đường chính chính của Diệp Húc kia thì kém cỏi rất nhiều.
Một ấn này của Diệp Húc chưa hạ xuống thì Ngọc Hoàn Thiên ấn của Ma Thần Hoàng đã đánh đến, lại có Thất Diệu Phiên cuốn theo bảy đạo cầu vồng cắt tới thân thể hắn. Cùng lúc đó, Thiên Hậu một tay vung Đại Quyền, tay kia cầm Nguyên Minh Bích Tỳ, đỉnh đầu là Hoàng Già Trúc Địch vang lên tiếng nghẹn ngào thảm thiết, Thái Cực Hoán Ngọc Bảo Giám chiếu rọi, côngđ phạt tới.
Trên đỉnh đầu Diệp Húc hiện ra Tam hoa tụ đỉnh, đều có mỗi một tôn hóa thân. Một tôn hóa thân trong số đó thúc giục Thái Cực đồ, Thái Cực gia thân ngăn cản Thất Diệu Phiên, lại thúc giục Thái Dương Huyền Quan. Một tòa hùng quang cao tỉ dặm hiện lên, mặt trời chói chang dâng lên từ trong quan, vô số mặt trời tuôn ra lấy quan phá ấn.
Đồng thời một tòa chí bảo khác xuất hiện, chính là Nguyên Động Thâm Uyên, rắc một tiếng hư không vỡ ra, vô số bàn tay chộp Ma Thần Hoàng vào trong vực sâu.
Một tôn hóa thân khác của hắn hai tay ôm lấy Huyền Minh Cung Hoa bảo tràng, ra sức vung lên, lập tức mọc ra cung điện lầu các trùng điệp, ngăn cản Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám.
Lập tức trên đỉnh đầu hóa thân này trào ra thanh khí, tế lên Long Hán Tiêu Môn vọt lên. Tiêu Môn mở ra hóa thành Long Hán sơ kiếp, hàng tỉ thiên long bay lượn khắp trời cùng gầm lên, chấn động chư thiên khiến vòm trời vỡ ra, đại đạo dập nát hóa thành Hồng Mông. Hoàng Già Trúc Địch lập tức bị áp chế toàn diện.
Nguyên Minh Bích Tỳ đánh tới, nhuộm trời đất thành màu xanh bích, nghịch chuyển đại đạo tạo ra Nguyên Minh Văn Cử Thiên, lấy đại đạo nghiền ép Diệp Húc.
Tôn hóa thân kia thúc giục Nguyên Tái Thần Châu. Thần Châu tỏa ánh sáng, càng lúc càng lớn, bao phủ phong ấn tất cả, thậm chí lồng cả Nguyên Minh Bích Tỳ vào trong.
“Ngọc Hư chớ trách, lão tăng nay cũng không thể không thảo phạt ngươi!”
Đại Thế Tôn với thân hình to lớn vô cùng ngồi trên Thái Cực Dương Thai, vĩnh hằng bất động, cầm trong tay Thái Hoàng Khai Thiên Phủ bổ tới một búa, giống như vị Kim phật khai thiên lập địa.
Đỉnh đầu ông ta hiện lên Huyền Thai Thần Châu sáng rọi, giống như trái tim đập lên thình thịch, làm cho khí huyết của Đại Thế Tôn tăng lên mấy lần, uy lực của Thái Hoàng Khai Thiên Phủ càng thêm kinh người.
Tôn hóa thân cuối cùng của Diệp Húc quát to một tiếng, Tử Vi tam cung, Vân cung, trường lâu, thượng cung bay đến ngăn cản Thái Hoàng Khai Thiên Phủ!
Rầm! Rầm! Rầm!
Đại Thế Tôn bổ ba búa đánh bay Tử Viam cung, thế không thể đỡ.
Diệp Húc không khỏi nhíu mày. Thực lực Đại Thế Tôn vốn không cao thâm như thế, mà do Huyền Thai Thần Châu gia trì khiến tu vi thực lực ông ta tăng lên mấy lần, không dễ ngăn cản.
Lúc này Đế Tuệ vọt tới, mười tám đạo Công Đức Kim Luân sau lưng y hiện lên các vị Đại Đế hóa thân, có mười tám vị đều là Công Đức Đại Đế, cùng quát to, gia trì Lượng Thiên Công Đức Xích, đánh tới một thước.
Trong tay Diệp Húc xuất hiện Hoàng Nhai Thần Trụ, khẽ nhoáng lên biến thành Hoàng Nhai Thiên nghênh đón Lượng Thiên Công Đức Xích. Một tiếng ầm vang lên, Tự Nhiên Đại Đạo Chung trên đỉnh đầu Đế Tuệ vang lên, đón đỡ dư ba của một kích này.
Lượng Thiên Công Đức Xích liên tục đánh xuống, muốn dùng công đức vô thượng khiến Diệp Húc phải đền tội.
“Đại Thế Tôn, đừng chém đỉnh thượng tam hoa của hắn, chém Cây Thế Giới trong Thiên Môn kia kìa!”
Thiên Hậu vung Đại Quyền đánh xuống, thế không thể cản, cười lạnh nói: “Cây Thế Giới là bản thể của hắn, nếu bị chém, hắn chắc chắn phải chết!”
Diệp Húc khẽ nhíu mày rồi rút nguyên thần ra khỏi Luân Hồi Thiên Môn, giơ lên cao quét một cái, đánh bay cả Thiên Hậu nương nương và Đại Quyền.
Đại Thế Tôn nghe vậy lập tức động thân hình, Thái Cực Dương Thai bay lên ầm ầm đánh tới Luân Hồi Thiên Môn, một búa chặt xuống Cây Thế Giới trong Thiên Môn.
Diệp Húc thúc giục Thiên Môn đối chiến Khai Thiên Phủ, chỉ cảm thấy khó có thể đối phó được hết.
Thiên Hậu, Đại Thế Tôn, Đế Tuệ có thực lực quá mạnh, nếu một chọi một thì Diệp Húc thắng là không khó, nhưng cả bốn cùng xông lên lại khiến hắn hơi khó khăn.
Tòa chứng đạo chi thiên Đại La Thiên này chỉ trong vài hiệp đã bị năm người bọn họ đánh cho rạn nứt, bầu trời vỡ ra. Vô số chứng đạo chi đạo hiện ra giữa bầu trời rồi lập tức vỡ nát thành Hồng Mông tử khí, có Hồng Mông đại đạo lưu động.
Đám người Thiên Hậu kinh hãi không thôi. Một mình Diệp Húc chống lại bốn người bọn họ mà vẫn chưa hề xuất hiện dấu hiệ thua nào, hơn nữa tu vi hắn thật sự thâm hậu tới cực điểm, có thể đồng thời thúc giục nhiều Tam Thập Tam Thiên chí bảo đối kháng với bọn họ thậm chí còn trấn áp Ma Thần Hoàng vào Nguyên Động Thâm Uyên, quả thực gần với những nhân vật chứng đạo mạnh nhất xưa nay.
Quần áo Ma Thần Hoàng rách nát, cả người đầy máu, ra sức vật lộn, cuối cùng cũng léo ra khỏi Nguyên Động Thâm Uyên. Sau lưng vô số bàn tay với đến, suýt nữa lại kéo y vào trong Nguyên Động.
Sắc mặt y đầy giận dữ, trên mặt đầy nước miếng, toàn thân ma khí bốc lên. Trong Nguyên Động Thâm Uyên chính là thi thể của các vị thần minh viễn cổ, đều là thi thân cổ thần đã chứng đạo vô tri vô giác, gặp người là ăn. Bọn chúng bị Nguyên Thủy Thiên Vương trấn áp trong Nguyên Động Thâm Uyên mà ông ta luyện ra.
Ma Thần Hoàng không kịp chuẩn bị đã bị thu vào trong Nguyên Động Thâm Uyên, bị đám thi thần bên trong gặm không biết bao nhiêu cái. Nếu không phải y tu luyện lấy thân chứng đạo khiến cho thân thể thật sự hùng mạnh, lại tu thành Thiên Quân, e là đã bị Diệp Húc quăng cho đám thi thần trong Nguyên Động Thâm Uyên này ăn sạch sẽ rồi!
“Ngọc Hư, ngươi khinh người quá đáng!”
Ma Thần Hoàng giận dữ giơ tay chộp tới Thất Diệu Phiên, lập tức khiến cho uy lực món chí bảo này tăng vọt. Bảy cầu vồng kia như cánh chim tung bay cùng cắt vào Thái Cực đồ, áp chế Thái Cực đồ. Thân hình y nhằm đến Diệp Húc, đánh một trận chiến cận thân.
Ba cầu vồng khác của Thất Diệu Phiên quét tới thân thể Diệp Húc. Diệp Húc giơ tay chỉ một cái, từ trong Luân Hồi Thiên Môn lại có một tòa bảo vật bay ra, càng lúc càng lớn, ầm một tiếng thu cả Ma Thần Hoàng và Thất Diệu Phiên vào, đúng là Huyền Đô Thiên Ma lâu.
“Tức chết ta!”
Trong Huyền Đô Thiên Ma Lâu truyền đến tiếng rống giận của Ma Thần Hoàng. Trong lâu hàng tỉ thiên ma chen chúc đánh tới, vây y chật như nem cối, giết mãi không hết, khó có thể thoát thân trong chốc lát.
“Thần Hoàng, hãy thành thật một chút, đợi ta đối phó ba người kia xong sẽ đến hầu hạ ngươi thật tốt!”
Diệp Húc cười ha ha rồi chỉ ngón tay ra, Nguyên Động Thâm Uyên lại vỡ ra rồi nuốt Huyền Đô Thiên Ma Lâu vào trong, thầm nghĩ: “Huyền Đô Thiên Ma Lâu không trấn áp Ma Thần Hoàng được lâ. Nhưng y chạy ra khỏi Huyền Đô Thiên Ma Lâu rồi sẽ phát hiện mình rơi vào trong Nguyên Động Thâm Uyên, cũng đủ cho y uống một bình.”
Hắn phân thần đối phó Ma Thần Hoàng ngay lập tức bị một thước của Đế Tuệ đánh ngã, đang định đứng dậy thì bị Thiên Hậu vung Đại Quyền nện mạnh lên ngực, lập tức mặt đất rạn nứt. Chỗ Đại Quyền đánh xuống, xuất hiện một cái hố sâu vạn dặm trên Đại La Thiên.
Ngay sau đó Tự Nhiên Đại Đạo Chung hạ xuống bao hố sâu kia lại. Đế Tuệ thả người nhảy lên, mười tám đạo Kim Luân ầm ầm bọc trên Tự Nhiên Đại Đạo Chung. Đại Đạo chung vang lên, không ngừng chấn động luyện hóa tất cả.
Tu vi Đế Tuệ tinh thâm sớm hơn xa cha y nhiều. Diệp Húc chẳng qua chỉ hơi phân tâm đối phó Ma Thần Hoàng là y đã lập tức bắt được sơ hở.
Thiên Hậu nương nương hiện lên chút tàn khốc trong mắt, bà ta tế lên Đại Quyền gõ mạnh vào Tự Nhiên Đại Đạo chung, tiếng chuông vang to, uy lực càng mạnh.
Phía trên Tự Nhiên Đại Đạo chung đột nhiên hiện ra một chưởng ấn thật lớn. Một ấn trào ra Tam Thập Tam Thiên Mười Tám Tầng Địa Ngục ba nghìn thế giới lơ lửng trên Đại Đạo chung, lập tức thiên địa nhân tam giới vỡ tan, vết rạn nứt trải khắp thân chuông.
“Không xong!”
Đế Tuệ tâm thần chấn động, cảm giác được Đại Đạo chung bị thương nặng. Y biết không ổn, đang định thu hồi tòa chứng đạo chi bảo này thì chiếc thần chung vỡ tan thành năm sáu mảnh, bị Diệp Húc ở trong đánh nát.
Toàn thân Diệp Húc là máu, hiển nhiên ở trong Tự Nhiên Đại Đạo chung cũng không tốt là mấy. Nhưng toàn thân hắn chợt lóe lên ánh sáng, thân thể lập tức khôi phục. Ngọc thụ nguyên thần bay lên quét tới, đồng thời quét bay đi Đế Tuệ và Thiên Hậu.
Lại vào lúc này, Thế Phật Kim Chung vang to rồi hạ xuống. Hiển nhiên Đại Thế Tôn thấy Diệp Húc thoát khốn nên tính trấn áp hắn lại để ung dung đối phó Diệp Húc, ông ta có thể nhân cơ hội này chặt đứt Cây Thế Giới trong Luân Hồi Thiên Môn.
“Đại Thế Tôn, Cây Thế Giới cũng không phải bản thể của Diệp mỗ, ông có chặt cũng vô dụng.”
Nguyên thần của Diệp Húc múa may đánh văng đi Thế Phật Kim Chung. Hắn sải bước vung lên Hoàng Nhai Thần Trụ nghênh đón Khai Thiên Phủ của Đại Thế Tôn.
“Ngọc Hư, ta có Huyền Thai gia trì nên thân thể mạnh, tu vi cực lớn không hề thua lấy thân chứng đạo, lấy thần chứng đạo của ngươi!”
Đại Thế Tôn cười ha ha, toàn lực thúc giục Khai Thiên Phủ đối chiến với Hoàng Nhai Thần Trụ. Một tiếng xùy vang lên, Đại La Thiên không thể thừa nhận thêm nữa, bị một búa một trụ đánh cho vỡ thành hai nửa. Hai người này va chạm lần thứ hai khiến hai nửa Đại La Thiên kia vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.
Từ xưa đến nay chỉ có hai trận đại chiến là có thể so với trận chiến ác liệt này, đó chính là trận chiến tranh chính thống giữa Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương, phân chính tà giữa Thanh Đế và Nguyên Thủy Thiên Ma. Nhưng hai trận đại chiến này không xảy ra trong Thiên Phần Thiên giới hoặc Phật giới, hư hại tạo ra không lớn. Mà trận đại chiến này lại xảy ra trong Đại La Thiên, đánh cho Đại La Thiên vỡ nát, những mảnh vỡ lơ lửng ngoài Cửu Thiên.
Thiên Hậu và Đế Tuệ đánh tới, Thiên Đế Đại Quyền, Nguyên Minh Bích Tỳ, Lượng Thiên Công Đức Xích luân phiên hạ xuống, cùng Đại Thế Tôn vây công một mình Diệp Húc, hư hại tạo ra càng nhiều. Nhất là đỉnh thượng tam hoa của Diệp Húc thúc giục nhiều chí bảo đối kháng Thiên Hậu, Ma Thần Hoàng, làm cho Đại La Thiên vỡ đến không thể vỡ thêm.
Ma Thần Hoàng rốt cuộc phá vỡ phòng ngự của Huyền Đô Thiên Ma Lâu thì lại lập tức rơi vào trong Nguyên Động Thâm Uyên, tức giận đến thất khiếu phun khói, gầm thét liên tục. Y trải qua thiên tân vạn khổ mới leo ra khỏi Nguyên Động Thâm Uyên.
Y vừa ra khỏi Nguyên Động thì thấy từ trong Luân Hồi Thiên Môn bay ra một tấm bảo phiên, nhoáng lên cái. Chính là Lục Hồn Phiên, nó thu đi tinh khí thần hồn của hắn, rõ ràng tính cắn nát thần hồn y. Text được lấy tại Truyện FULL
“Lục Hồn Phiên không giết được trẫm!”
Ma Thần Hoàng chỉ cảm thấy thần hồn chấn động, y cười ha ha gào thét phóng tới Diệp Húc, lạnh lùng nói: “Trẫm tu luyện lấy thân chứng đạo, thần hồn đã dung nhập thân thể, dù là Lục Hồn Phiên bậc chí bảo kia cũng không thể thương tổn trẫm chút nào!”
Ầm!
Đột nhiên một tòa Tử Vi thượng cung bay tới, trào ra ánh sáng cuốn lấy. Ma Thần Hoàng gầm lên, bị ánh sáng này cuốn vào trong Tử Vi thượng cung. Hai tòa chí bảo khác bay tới, cũng là Tử Vi vân cung, Tử Vi trường lâu. Trường lâu nuốt lấy thượng cung, vân cung lại nuốt lấy trường lâu, lại có Huyền Đô Thiên Ma Tháp bay tới nuốt vân cung, ngay sau đó Nguyên Động Thâm Uyên vỡ ra, Huyền Đô Thiên Ma liền rơi vào trong vực sâu kia.
Cảnh tượng này khiến Thiên Hậu, Đế Tuệ và Đại Thế Tôn nhìn mà rùng mình mấy cái, thầm bi ai cho Ma Thần Hoàng, nghĩ: “Thần Hoàng tuy thần thông quảng đại, nhưng lại không tinh thông vu pháp cho lắm. Gặp phải tên Ngọc Hư chuyên gài bẫy này chỉ biết bị hố liên tục, phỏng chừng trận chiến này chẳng thể trông cậy vào y…”