Thiên Hậu nương nương sắc mặt kịch biến, không kịp ra tay với Đế Tuệ mà vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy gốc ngọc thụtrên Địa tiên giới trong Hồng Mông mô thai đúng là nguyên thần của Diệp Húc, Cây Thế Giới!
Gốc ngọc thụ này từ trong Hồng Mông mở ra thời không, quần thiên lồng lộng đều được nâng trên cành lá của Cây Thế Giới. Trên đỉnh lại có bốn mươi chín dải đại đạo hạ xuống, từ từ chuyển động như một chiếc ô, rực rỡ vô cùng.
Ngoài Tam Thập Tam Thiên giới ra còn có những thế giới khác diễn sinh trên cành lá của Cây Thế Giới, một chiếc lá chính là một thế giới.
Không chỉ như vậy, gốc rễ của Cây Thế Giới xuyên qua từng tầng Địa Ngục, qua tầng thứ mười tám rồi đâm sâu vào trong Minh Hải.
Hư ảnh một tòa Lục Đạo Luân Hồi cực lớn từ từ hình thành cạnh Cây Thế Giới, mở ra chư thiên, bóng nó bao phủ trời đất, chuyển động không ngừng.
Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương đều quát to, những mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi mà bọn họ cướp được đều ầm ầm bay lên, lần lượt rơi vào trong Hồng Mông mô thai.
Những mảnh vỡ này lập tức tan ra trong Hồng Mông. Vô số phù văn, đại đạo dung nhập vào hư ảnh Lục Đạo Luân Hồi này, làm cho hư ảnh này càng thêm rõ nét.
Mà vị Đại ma thần dưới Cây Thế Giới kia thì lại giống Diệp Húc như đúc, hấp thu được năng lượng trong Hồng Mông mô thai nên càng hùng mạnh hơn. Trông hắn giống như một vị thần minh sống trong hỗn độn, uy lực mạnh mẽ vô cùng, tự chứng bản thân hùng mạnh như Tổ Thần, làm cho người ta thấy vô cùng khủng bố. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Bên trong Hồng Mông mô thai, Hồng Mông tử khí bắt đầu sôi sục, hóa thành một cánh cửa đội trời đạp đất. Thiên địa nhân tam giới, lục đạo thiên đạo, Cây Thế Giới đều xuất hiện trong đó, nghiễm nhiên thành một tòa Lục Đạo Luân Hồi.
Một luồng dao động mênh mông vô tận ẩn ẩn lan tràn ra, trấn áp hết tất cả vu bảo, chứng đạo chi bảo đương thời, thậm chí cả Tam Thập Tam Thiên chí bảo cũng bị áp chế.
Tòa Thiên Môn này thế nhưng lại bắt đầu tự chứng đạo.
Loại biến hóa này không chỉ ngoài dự liệu của Thiên Hậu nương nương, đồng thời cũng ngoài dự liệu của mọi người. Dù là người khởi xướng, Đế Tuệ cũng phải trợn mắt há hốc mồm, không hiểu vì sao. Y vội nhìn Thiên Dao Cơ: “Quân sư, nàng…”
Thiên Dao Cơ áy náy nói: “Bệ hạ, thiếp thân vừa nói chuyện với Ngọc Hư, nên đã tự tiện quyết định, mong bệ hạ giúp hắn ta một tay…”
“Ngọc Hư đã chết rồi mà!”
Đế Tuệ thất thanh, đột nhiên cảm thấy công đức vô lượng vọt tới, to lớn hơn hẳn khi hắn luyện thành Địa tiên giới, mênh mông gia trì thân mình. Từng đạo Công Đức Kim Luân ong ong chuyển động, công đức hóa thành thực chất, thậm chí bắt đầu ngưng tụ những tòa chứng đạo chi bảo trong Công Đức Kim Luân.
Bên trong Công Đức Kim Luân, Nghiệp Hỏa hồng liên, Tà phật, Ma thần, Kim luân, Bát bảo công đức trì,Tịnh bình, Lượng Thiên Công Đức Xích… thành hình!”
Đế Tuệ chợt cả kinh, Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết mà phụ thân y sáng tạo ra không viên mãn, nhưng được hắn thôi diễn đã hoàn mỹ vô khuyết, có thể vấn đỉnh cảnh giới cao hơn.
Khi hắn tu luyện tới Thiên Quân đỉnh phong là có thể luyện ra mười tám loại Công Đức chứng đạo chi bảo từ Công Đức Kim Luân. Muốn tu luyện đến bước này, Đế Tuệ thấy rằng phải thống nhất những thế giới khổng lồ như Phật giới hoặc Thiên Phần thì mới có đủ để luyện ra chúng.
Mà hắn không ngờ, hành động vô tâm của mình lại lập tức luyện ra đám chứng đạo chi bảo kia, làm cho dù là tu vi hay thực lực của hắn đều tăng lên rất nhiều.
“Đế Tuệ sư huynh đừng trách Dao Cơ! Nàng ấy làm vậy cũng là lo lắng cho ngươi thôi. Nếu ta trùng luyện thiên địa, thiên quân luyện chế Địa tiên giới là sẽ có công đức vô lượng, là Địa tiên chi tổ có địa vị cao thượng, không ai có thể dao động địa vị của ngươi!”
Một âm thanh khác truyền đến, Đế Tuệ nhìn lại thì thấy một “Diệp Húc khác” đang lướt đến Hồng Mông mô thai, tới vị Đại ma thần đang ngồi dưới Cây Thế Giới trong Luân Hồi Thiên Môn kia.
“Đa tạ sư huynh đã giúp đỡ.”
Diệp Húc mỉm cười rồi thi lễ với Đế Tuệ. Hắn tập kết bốn vị Thiên Quân đến đánh nát Đại La Thiên, cũng đánh nát cả thân thể, nguyên thần, Luân Hồi Thiên Môn của mình thành Hồng Mông đại dạo, chính là vì lúc này.
Thanh Đế chưa từng chứng đạo Hồng Mông, ngoài hiểm nguy lạc mất thần hồn ngủ mãi không tỉnh ra thì còn có nguyên nhân quan trọng khác. Đó là Thanh Đế lĩnh ngộ Hồng Mông địa đạo vẫn chưa đạt tới cảnh giới Đại viên mãn, bởi vậy đành phải lấy bảo chứng đạo.
Lấy bảo chứng đạo của Thanh Đế lại khác với Nguyên Thủy Thiên Vương. Ông ta cũng từng vào mộ Tổ Thần, thể ngộ lấy thân chứng đạo của Tổ Thần nên lấy bảo chứng đạo của ông có xen lẫn một ít pháp môn lấy thân chứng đạo. Ông lấy Hồng Mông đại đạo tế luyện thân thể, biến thân thể thành chứng đạo chi bảo.
Mà Hồng Mông đại đạo của Diệp Húc ngoài Thanh Đế ra thì còn có một phần đại đạo có được từ Tổ Thần, lại thêm Đại La Thiên hùng vĩ bao la nữa nên đã bổ sung đầy đủ Hồng Mông đại đạo, có vốn để Hồng Mông chứng đạo.
Ngoài ra thì hắn vẫn còn hai vấn đề khá khó giải quyết, một là chứng đạo Hồng Mông sẽ bị lạc mất thần hồn, ngủ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Để giải quyết điểm này, hắn đã áp dụng phương pháp rất đơn giản, đó chính là tam hoa tụ đỉnh mà Thanh Đế khai sáng ra. Đỉnh thượng tam hoa có ba tính mạng, có thể bảo vệ cho thần hồn ba lần bất diệt.
Thiên Hậu, Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng cho rằng bản thể của hắn là Cây Thế Giới, chỉ cần chém đổ Cây Thế Giới là tam hoa tụ đỉnh sẽ không còn bất cứ tác dụng gì nữa. Cấm kỵ chết cũng vì lẽ đó.
Chẳng qua Diệp Húc không phải là cấm kỵ, hắn chỉ có nguyên thần là Cây Thế Giới chứ thân thể vẫn là nhân loại, không hề liên quan đến Cây Thế Giới. Bởi vậy hậu kỳ trận chiến ngoài Cửu Thiên kia, hắn đem thần hồn ký thác Ngọc Hư Cung, rời khỏi chiến trường rồi ngồi xem thân thể mình bị hủy, Luân Hồi Thiên Môn bị hủy, nguyên thần bị hủy.
Cho nên ở trong Ngọc Hư Cung, Thiên Dao Cơ mới thấy trận đại chiến ngoài Cửu Thiên kia, Diệp Húc đột nhiên thực lực giảm mạnh, thất bại thảm hại, bị đám người Đại Thế Tôn chém thân thể, chặt nguyên thần, cả Luân Hồi Thiên Môn cũng bị đánh nát.
Nếu không phải Diệp Húc chủ động nhường, đám người Đế Tuệ, Đại Thế Tôn ít nhất cũng bị Diệp Húc kéo theo chôn cùng.
Cũng chính là nguyên nhân này mà Thiên Dao Cơ nhìn thấy một Diệp Húc “khác” trong Ngọc Hư Cung mà không phân biệt được đâu là bản thể đâu là hóa thân của Diệp Húc. Bởi vì Diệp Húc nàng thấy là thần hồn hắn ký thác vào Ngọc Hư Cung, không phải hóa thân cũng không phải bản thể.
Nan đề thứ hai chính là Diệp Húc bốn đạo chứng nhận, cho dù chứng đạo Hồng Mông trong Hồng Mông, đồng thời lấy thân chứng đạo, nguyên thần mở ra thời không vô lượng luyện thàn Luân Hồi Thiên Môn.
Chỉ là, nguyên thần của hắn không có nơi để sống.
Cây Thế Giới phải cắm rŠở nhân gian giới thì mới có thể khiến cành lá nâng Thiên giới, rễ cắm xuống U Minh, trở thành nguồn cội khai thiên lập địa. Mà Diệp Húc chỉ có đại đạo của ba nghìn thế giới nhưng không có nhân gian giới, tức là đại đạo của Địa tiên giới, bởi vậy hắn cần dùng pháp lực của Đế Tuệ giúp hắn hoàn thành bước cuối cùng.
Ở trong Ngọc Hư Cung, hắn với Thiên Dao Cơ giao dịch chính là để Đế Tuệ luyện ba nghìn thế giới thành Địa tiên giới.
Thiên Dao Cơ thuyết phục Đế Tuệ giúp hắn một tay, Diệp Húc thì lấy công đức vô lượng của Địa tiên giới cho Đế Tuệ, làm cho y đủ thực lực bảo toàn bản thân.
Giờ chỉ còn một chuyện cuối cùng là thần hồn nhập chủ, bốn đạo cùng chứng nhận, tứ chứng Thiên Quân, trở thành thiên địa chí tôn.
Thần hồn của Diệp Húc có tốc độ cực nhanh, cảm ứng với Hồng Mông mô thai. Ngọc thụ nguyên thần, thiên địa nhân tam giới cùng vang lên, chấn động mô thai. Ánh sáng vô tận, đại đạo khôn cùng tuôn trào ra, ngay cả vị Đại ma thần dưới ngọc thụ cũng khí huyết phóng lên, chấn động tâm thần.
Thiên Hậu nương nương lập tức tỉnh ngộ, không nói lời nào mà tế hết bảo vật của mình lên, một phát đánh tới thần hồn Diệp Húc.
Thần hồn vu sĩ là yếu ớt nhất, cho dù là Thiên Quân Đạo Quân thì thần hồn cũng không có mấy lực phòng ngự, có thể dễ dàng bị chém chết.
Thiên Hậu lấy được nhiều Tam Thập Tam Thiên chí. Mười sáu tòa chí bảo của Diệp Húc thì bà ta lấy được sáu, thêm ba tòa của bà ta nữa là chín. Có loại chí bảo âm công như Hoàng Già Trúc Địch, uy lực mênh mông vô cùng một khi tế lên sẽ khiến thiên địa sụp đổ, mạnh hơn cả khi bà ta địa chiến với Diệp Húc, đủ để hủy diệt thần hồn của Diệp Húc vô số lần.
Cùng lúc đó, Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng cũng tỉnh ngộ, vội thúc giục chí bảo của mình đánh tới Diệp Húc.
Hai người bọn họ cũng biết nếu thần hồn của Diệp Húc tương dung với Hồng Mông mô thai thì sẽ lập tức chứng đạo Thiên Quân, trở thành nhân vật sánh gần với Nguyên Thủy Thiên Ma.
Mà giờ là lúc Diệp Húc suy yếu nhất, bởi vậy bọn họ quả quyết ra tay.
Ba vị Thiên Quân them hai mươi lăm món Tam Thập Tam Thiên chí bảo, uy lực cực kỳ khổng lồ.
“Quân sư, nàng làm cho trẫm vô tình giúp Ngọc Hư một tay, nay Ngọc Hư gặp đại nạn, trẫm với hắn số mệnh tương liên, đành phải ra tay cứu giúp.”
Đế Tuệ thở dài rồi chấn hưng tinh thần. Mười tám đạo Công Đức Kim Luân chuyển động, từng tòa chứng đạo chi bảo trong kim luân bay ra, đón nhận công kích của ba vị Thiên Quân.
Lúc này, trong tất cả các Thiên Quân thì tu vi y thâm hậu nhất, thậm chí còn hơn cả Đại Thế Tôn rất nhiều. Chỉ là chứng đạo chi bảo của y thua kém Tam Thập Tam Thiên chí bảo khá nhiều nên chỉ có thể đỡ được chín món chí bảo của Thiên Hậu.
Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn đánh tới Diệp Húc, đúng lúc này Tam Thập Tam Thiên Mười Tám Tầng Địa Ngục trong Hồng Mông mô thai bay ra hóa thành những tòa chứng đạo chi bảo, có tất cả năm mươi mốt tòa, cùng đối chiến Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng, tiếp lấy thế công của hai người.
“Đạo Đức Thiên Quân, ngươi nuôi hổ gây họa rồi! Nếu Ngọc Hư chứng đạo, bản cung xem ngươi sẽ có kết cục gì.”
Thiên Hậu nương nương tức giận, quát to liên tục, thúc giục chín món chí bảo đối chọi với Đế Tuệ, định phá tan sự phong tỏa của Đế Tuệ để đánh chết Diệp Húc, nhưng vẫn bị Đế Tuệ cản được. Bà ta giận dữ cười nói: “Ngọc Hư dã tâm lang sói, trẫm từng thu hắn làm đệ tử lại bị hắn liên tục ám toán. Trẫm có thể đoán được, sau này ngươi chắc chắn chết không chỗ chôn.”
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng cũng lo lắng, lên tinh thần cố gắng phá tan năm mươi mốt tòa chứng đạo chi bảo phong tỏa, đánh chết thần hồn của Diệp Húc. Nhưng với thực lực của bọn họ thì còn không thể phá năm mươi mốt tòa chứng đạo chi bảo này trong thời gian ngắn.
Đột nhiên năm mươi mốt tòa chứng đạo chi bảo đó gào thét bay về. Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng chỉ cảm thấy áp lực biến mất, mừng rở ngẫng đầu lên thì trong lòng chợt lạnh.
Thần hồn Diệp Húc cuối cùng đã đi vào trong Hồng Mông mô thai. Năm mươi mốt tòa chứng đạo chi bảo bay về, cùng Địa tiên giới tạo nên thiên địa nhân tam giới.
Thần hồn của Diệp Húc quay đầu lại mỉm cười một cái rồi dung nhập vào mi tâm vị Đại ma thần dưới Cây Thế Giới kia, nhập chủ tử phủ.
Thiên địa đột nhiên lặng im không tiếng động, chỉ có Hồng Mông mô thai cực kỳ náo nhiệt. Vô số tử khí tuôn trào, gào thét dung nhập cơ thể vị đại ma thần kia, dung nhập Cây Thế Giới, dung nhập Luân Hồi Thiên Môn. Mô thai nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ chốc lát đã bị hấp thu sạch sẽ.
Từng vị Thiên Đế, Nhân Hoàng Đại Đế, Diêm La Ma Đế đều đi ra khỏi Thiên cung Địa phủ. Thần ma khắp trời bay lên, quay xung quanh các vị Thiên Đế, Đại Đế, Diêm La này.
Thiên địa nhân tam giới đều là thơ văn tiếng nhạc khắp nơi, đại đạo reo vang, chư thiên chư địa thần ma cùng tán thưởng.
“Chứng đạo ngoài Cửu Thiên, ta làm Chưởng giáo tôn!”