Lúc chia tay, Lục Vân đưa “Thiên Uy lệnh” cho Trương Ngạo Tuyết bảo quản, sau đó kêu Hải Nữ đến bên cạnh, đưa “Như Ý hoàn” của Thiên Địa môn chủ ra đeo vào cổ nó, dặn dò:
– Vật này không được rời ra, con phải bảo quản cho thật tốt.
Hải Nữ vuốt ve vòng ngọc, hỏi lại:
– Sư phụ, vòng ngọc này kỳ diệu, mang trên người rất thoải mái, nó tên là gì vậy?
Lục Vân trả lời:
– Vật này tên là Như Ý hoàn, chính là bảo vật quý giá trong trời đất, chính là lễ vật sư phụ cho con, nhất định không thể làm hư hao được, biết không?
Hải Nữ cười duyên:
– Sư phụ yên tâm, lễ vật người cho Hải Nữ, con nhất định sẽ giữ kỹ.
Mỉm cười gật đầu, Lục vân liếc cha mẹ và ba cô, cười nói:
– Đừng lo lắng, con sẽ quay về rất nhanh thôi.
Nói rồi lóe lên biến mất, rõ ràng không muốn đối mặt với đau thương.
******
Thương Phong lĩnh, một nơi Lục Vân quen thuộc, chàng học nghề ở đây mười hai năm, có quá nhiều hồi ức và dĩ vãng.
Hiện nay, lại quay lại nơi này, một chút hoài niệm và cảm xúc, không khỏi toát ra trên khuôn mặt.
Bật cười nhè nhẹ, Lục Vân thôi cảm xúc, cung kính hành lễ với động núi đen ngòm, sau đó mở miệng lên tiếng:
– Sư phụ, Vân nhi quay về, người cũng không muốn ra gặp mặt chăng?
Cửa động lóe lên bóng người, một nam tử áo đen anh tuấn âm thầm hiện ra, ánh mắt kỳ dị nhìn Lục Vân, khóe miệng nhếch lên nụ cười vài phần thần bí.
Lục Vân nhìn ông, ánh mắt lấp lánh, cười ha hả nói:
– Sư phụ ngày đó thu con làm đồ nhi, không phải đã nhìn thấy con sau này lớn lên nhất định rất tuấn tú chăng?
Người đàn ông áo đen lên tiếng:
– Nói lung tung, vi sư nếu quan trọng vẻ ngoài như vậy sao vẫn giữ khuôn mặt già lão xấu xí với người khác.
Lục Vân cười ha hả nói:
– Sư phụ trước đây ở một mình, lại quen biếng nhác, tự nhiên sẽ không để ý đến bề ngoài. Tình hình hiện nay không giống vậy, sư phụ làm sao không chú trọng đến hình thức được?
Trừng Lục Vân, người đàn ông áo đen Duyên Diệt cười mắng:
– Miệng lưỡi trơn tuột, không lớn không nhỏ, con sao biết sư phụ trước đây chỉ một mình đây?
Lục Vân sửng sờ, sau đó cười nói:
– Té ra sư phụ trước đây vẫn giấu mình trong vỏ.
Duyên Diệt cười nhẹ đáp:
– Thế nào, không được sao?
Lục Vân đáp:
– Được, đương nhiên được, nhưng đồ nhi rất hiếu kỳ, chuyện này nhiều năm rồi không được gặp sư nương, sư phụ không muốn thỉnh ra cho đồ nhi gặp mặt một lượt à?
Duyên Diệt mắng:
– Tiểu tử thúi, ra ngoài hai năm không học chuyện tốt, ngược lại học chuyện xấu không ít.
Lục Vân cười ha hả nói:
– Chuyện tốt đều học ở sư phụ, người ta ở ngoài đều là người xấu, tự nhiên không học được chuyện tốt nào.
Duyên Diệt nói:
– Bớt vuốt mông ngựa đi, vi sư không thích chuyện này. Con lần này quay về, không phải chỉ đơn giản muốn đến gặp ta sao?
Lục Vân cười đáp:
– Sư phụ quả thật thông minh, đồ nhi lần này quay về chỉ thuận đường thăm viếng lão nhân gia, chủ yếu còn muốn được gặp sư nương!
Duyên Diệt vẻ mặt biến hẳn, mắng:
– Tiểu tử thúi lòng vòng … thích bày trò với ta, ngươi không phải là da đang ngứa đấy chứ?
Lục Vân lớn giọng nói:
– Oan uổng quá, đồ nhi toàn là nói những câu thật, sao dám đùa cợt với sư phụ đây.
– Bớt đến đi, ngươi còn chưa nói chuyện chính.
Trừng Lục Vân, Duyên Diệt hoàn toàn không lầm mưu.
Thôi cười, Lục Vân nói:
– Lần này quay về là gặp sư phụ và cha mẹ, hai là nói với sư nương một câu, thứ ba chính là có chút chuyện riêng muốn làm.
Duyên Diệt nghe vậy vẻ mặt bình thản, dường như sớm đã biết hết mọi thứ, giọng nói không dao động nói:
– Chuyện dĩ vãng của con vi sư đều biết rồi, tình hình gần đây thế nào?
Lục Vân nói:
– Tình hình thiên hạ sư phụ nhất định biết rõ, Vân nhi cũng không nói nhiều. Trước khi đến đây, con đã gặp Kiếm Vô Trần, hắn và Hỏa Vân hợp nhất với nhau, nhiều lần đối đầu với Vân nhi, bây giờ con đã tiêu diệt hắn rồi, Hậu Nghệ thần cung cũng đã bị chém gãy. Hiện nay, Vân nhi còn phải đối mặt với Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng và Hư Vô Giới Thiên, tình thế rất nghiêm trọng, tiền đồ rất gian nan hiểm ác.
Duyên Diệt vẻ mặt hơi biến, trầm ngâm nói:
– Định mệnh sắp sẵn, hắn cuối cùng đã trốn không được. Cứ làm, con đường thuộc về con ai cũng không thể thay đổi được.
Lục Vân nói:
– Vân nhi hiểu rõ, sư phụ yên tâm. Được rồi, cho sư phụ biết một chuyện, Vân nhi thu được một đồ đệ.
Duyên Diệt ánh mắt hơi kinh ngạc mắng:
– Bản thân còn chưa lớn lại bắt đầu thu đồ đệ.
Lục Vân cười ha hả nói:
– Sư phụ đừng mắng, đồ nhi con thu này không hề đơn giản, nó đến từ Hải vực, đã từng nuốt Thất Hải long châu, tuy chỉ mới ba tuổi nhưng tu vi đã mạnh đến cảnh giới Quy Tiên.
Duyên Diệt đáp:
– Chỉ được cái chọn thứ đã có sẵn thì hay ho gì.
Lục Vân cười ngượng ngùng phản bác lại:
– Sư phụ ngày đó thu con làm đồ đệ không phải cũng tình hình như vậy sao?
Duyên Diệt cười mắng:
– Nói hươu nói vượn, con dám cho sư phụ giống con?
Lục Vân cười đáp:
– Sư phụ người không giống con, chính là Vân nhi giống người.
Duyên Diệt trừng chàng, sau đó nhịn không được bật cười.
– Được, không nói đùa nữa, để ta bảo Bích Vân ra đây, con có chuyện gì muốn nói với cô ấy thì nói.
Nói rồi hình bóng lóe lên liền biến mất không còn thấy.
Giây lát, trước cửa động hào quang hiện ra, Duyên Diệt và một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đột nhiên xuất hiện.
Nhìn người phụ nữ đó một lúc, Lục Vân trong lòng phải thầm khen sư phụ quả có mắt, chủ nhân Dao Trì này còn hơn Dao Trì thánh nữ một bậc.
Cung kính hành lễ, Lục Vân lên tiếng:
– Vân nhi ra mắt sư nương.
Bích Vân vẻ mặt hơi đỏ, nhỏ nhẹ đáp:
– Không cần đa lễ, mau đứng lên.
Lục Vân nói:
– Tạ ơn sư nương.
Bích Vân hơi xấu hổ, khẽ thở dài lên tiếng:
– Nói ra, ngày đó ta đã khiến con thêm không ít phiền toái.
Lục Vân đáp:
– Sư nương đừng để ý, đó là những chuyện hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến con, ngược lại còn cho con nhiều cơ hội rèn luyện.
Bích Vân cười nhẹ, than thở:
– Con không để ý ta cũng an lòng. Nghe sư phụ con nói con có chuyện muốn nói với ta, có phải liên quan đến Tâm Nghi không?
Lục Vân đáp:
– Đúng vậy, cô ấy có mấy lời muốn nhờ con chuyển đến sư nương.
Bích Vân thở dài u oán, hỏi lại:
– Có câu gì, nó có khỏe không?
Lục Vân đáp:
– Cô ấy rất xấu hổ về chuyện của Dao Trì, không còn mặt mũi nào gặp người, vì thế nhờ con chuyển lời giúp. Hiện nay, cô ấy một mình bỏ đi, có thể tìm một nơi an tĩnh để điều chỉnh tâm tình trước, người đừng lo lắng.
Bích Vân nói:
– Chuyện này thật ra phải trách ta, nếu ngày đó ta không đáp ứng yêu cầu của Thiên Kiếm khách, phái nó tiến vào trong nhân gian thì sẽ không có những chuyện này.
Lục Vân điềm nhiên trả lời:
– Không có quá khứ thì làm sao hiện tại đến được đây?
Bích Vân sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ, gật đầu nói:
– Đúng thế, có lẽ đây chính là vận mệnh chăng.
Nói rồi không khỏi dời mắt sang nhìn Duyên Diệt.
Duyên Diệt mỉm cười, lên tiếng:
– Quá khứ hãy đã cho nó qua đi, nắm chắc hiện tại mới là trọng yếu. Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, Lục Vân còn có chuyện cần làm, nếu nàng không còn gì hãy về trước, ta còn mấy câu phải nói với Lục Vân. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Bích Vân dạ một tiếng, nghiêng đầu nói với Lục Vân:
– Tâm Nghi là một đứa trẻ đáng thương, không thân không thích, từ nhỏ đến lớn sống ở Dao Trì. Hiện nay, nó một mình lưu lạc bên ngoài, trong lòng nhất định vô cùng đau khổ, ta rất lo lắng. Con nếu như gặp lại nó, nhớ thay mặt ta khuyên bảo nó, nói sư nương hoàn toàn không trách nó, hy vọng nó có thể trở về.
Lục Vân đáp lời:
– Sư nương người yên tâm, lần gặp tới con nhất định sẽ dẫn cô ấy về cho sư nương.
Cười cười, Bích Vân nói:
– Như vậy thì ta an tâm rồi.
Nói rồi xoay người lơ lửng trôi đi, để lại một làn gió thơm quanh quẩn.
Đợi Bích Vân rời đi, Lục Vân cười nói:
– Sư phụ quả thật diễm phúc không ít, Vân nhi xin chúc mừng trước ở đây.
Trừng Lục Vân, Duyên Diệt nhịn không được cười mắng:
– Không lớn không nhỏ gì cả, mặt mũi của sư phụ cũng dám giễu cợt.
Bật cười ha hả, Lục Vân đáp:
– Đồ nhi thật lòng chúc mừng, sư phụ sao lại la con oan uổng vậy.
Duyên Diệt nói:
– Oan uổng cho con mới lạ, những trò quỷ của con ta biết rõ hết. Được rồi, không nói những chuyện này. Còn dự tính lúc nào đi Hư Vô giới?
Lục Vân thôi cười, nghiêm túc nói:
– Chuyện này Vân nhi còn đang cân nhắc, tạm thời còn chưa định được, phải xem phát hiện sau này thế nào.
Duyên Diệt trầm giọng nói:
– Chuyến đi này vi sư có một câu con phải nhớ kỹ, đó là vô cùng cẩn trọng với Hư Vô tôn chủ, chỉ có người này cả đời của vi sư không nhìn rõ được, trên người đó có ẩn chứa một số huyền cơ, con phải cẩn thận đề phòng.
Lục Vân đáp:
– Sư phụ an tâm, Vân nhi sẽ nhớ kỹ lời của người.
Duyên Diệt phất tay nói:
– Đi đi, mệnh vậnh của con, mệnh vận của thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay của con.
Lục Vân gật đầu đáp:
– Sư phụ bảo trọng, Vân nhi đi đây.
Nói rồi hành lễ lần nữa, sau đó đứng lên bay thẳng về phía xa xa.
Nhìn theo hình bóng của chàng, Duyên Diệt tự nói: “Nỗ lực lên, còn có rất nhiều chuyện con không cách gì dự đoán đang chờ đợi con …” Nói rồi xoay người bước đi, lóe lên đã mất chỉ còn lại gió nhẹ thổi ở cửa động.
******
Nhìn vách đá trước mặt, Liệt Thiên vẻ mặt trầm lặng, một chút ưu tư nhàn nhạt mờ hiện trong lòng hắn.
Bạch Như Sương nép chặt trong lòng, ngửng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhỏ nhẹ nói:
– Thiên, huynh đang lo lắng cho muội chăng?
Liệt Thiên thôi nhìn, cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt như suối nước, điềm nhiên nói:
– Không hề, huynh chỉ đang nghĩ Nạp Tuyết Thiên Hoa còn ở trong động hay không thôi.
Bạch Như Sương nói:
– Nếu như đến rồi, hà tất phải đoán, trực tiếp tiến vào liền biết.
– Đúng thế, tiến vào liền biết.
Còn đang nói, Liệt Thiên ôm lấy thân hình Bạch Như Sương, lóe lên đã đến dưới vách đá, dừng chân ngay cửa động.
Buông tay, Liệt Thiên nhìn vào trong động, cau mày nói:
– Kỳ quái, dường như không giống như lần trước.
Bạch Như Sương nói:
– Chúng ta cẩn thận một chút, nói không chừng Nạp Tuyết Thiên Hoa bố trí thêm cơ quan, tăng cường phòng bị.
Hơi hơi gật đầu, Liệt Thiên đi trước, nhưng đúng lúc này trong động truyền ra tiếng của Nạp Tuyết Thiên Hoa:
– Người đến dừng chân.
Liệt Thiên ngừng lại, đáp lời:
– Chính ta đây, sao lại không hoan nghênh vậy?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
– Luân hồi nhân duyên, chỉ một lần gặp, Yêu Hoàng mời quay về đi.
Liệt Thiên nói:
– Ta đến có chuyện muốn hỏi, nếu ngươi không ra đây gặp mặt, bổn hoàng sẽ không bỏ đi.
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
– Yêu Hoàng có chuyện cứ hỏi ở đây, có thể trả lời ta sẽ trả lời.
Nghe vậy giận dữ, Liệt Thiên muốn nổi nóng, lại bị Bạch Như Sương ngăn lại.
– Được, hỏi ở đây cũng như vậy thôi.