Gia đình Vương Bác cũng chỉ là một hộ dân bình thường ở trong thôn. Cuộc sống dựa vào vài mẫu đất cằn và vài đầu thú mà lão Chu săn được. Mà tay nghề săn thú của lão Chu cũng không phải là xuất sắc. Những lần lên núi cũng không có thu hoạch được gì nhiều. Có lần cũng coi như là có chút thu hoạch thì đều bán ra ngoài đổi thành vật dụng hàng ngày. Bản thân cuộc sống gia đình Vương Bác cũng chỉ đủ sống qua ngày nên một năm cùng không thể ăn cái gì gọi là thịt. Điều này đối với Vương Bác cũng là một loại dằn vặt. Chỉ là hiện giờ Vương Bác mới được ba tuổi, nên chế độ ăn uống của hắn cũng coi như là có chút dinh dưỡng. Ngày ngày ăn cháo bột ngô, chí ít cũng có thể đảm bảo hắn không bị đói bụng. Thỉnh thoảng vận khí tốt một chút thì có thể ăn một vài món ăn thôn dã. Mà những lúc đó cũng chỉ có lễ tết hắn mới được thưởng thức.
Năng lực sinh tồn của người miền núi rất mạnh cho nên Vương Bác cũng có được một gen di truyền tốt. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com
Ba năm, Vương Bác cũng đã quen với cuộc sống mới. Cho dù là thường xuyên phải ăn cháo bột ngô nhưng Vương Bác cũng không có ác cảm. Điều khiến Vương Bác cảm thấy phiền muộn, hay tịch mịch là ở đây hắn không có thegioitruyen.com để sử dụng. Đoạn thời gian qua đối với hắn mà nói vô cùng tịch mịch. Ngẫm lại thì một người lớn hơn ba mươi tuổi mà bây giờ lại phải sống trong bộ dáng của một đứa trẻ suốt ba năm qua. Đây là chuyện tình buồn tẻ đến mức nào? Bản thân Vương Bác cũng không thể nói được gì, làm được gì. Người khác đến béo má, búng chym (^.^) hắn thì Vương Bác cũng không thể nào chống lại. May mà Vương Bác còn có áo yếm để mặc, không thì cũng chỉ có nước cởi truồng cả ngày.
Hiện tại Vương Bác cũng đã lớn một chút, trên cơ bản cũng đã có quần áo để mặc tuy nhiên đũng quần của hắn vẫn bị khoét một lỗ làm cho tiểu kê kê lòi ra ngoài.
Tháng năm, khí trời vô cùng ấm áp, Vương Bác ngồi trên ghế ở trước cửa nhà mình. Mắt láo liên nhìn mọi người trong thôn, trong đầu thì nghĩ đến đủ mọi loại sự tình.
– Cẩu Đản Tử, Cẩu Đản Tử, mau tới đây ăn nào!
Cũng không biết Vương Bác ngồi đó bao lâu, lúc này bên tai hắn truyền đến từng đợt la hét lớn, thanh âm rất thô, nhưng nghe cũng rất thoải mái. Vương bác biết đây là mẫu thân Cẩu Đản Tử, cũng chính là lão nương hiện giờ của hắn gọi hắn về ăn.
Vương Bác nhanh chóng nhảy xuống ghế, lon ton chạy vào trong nhà. Kiếp này của hắn không có giống như kiếp trước, một ngày ăn ba bữa. Ở đây một ngày chỉ có thể ăn hai bữa mà thôi. Mười giờ sáng một bữa, sáu giờ tối một bữa. Bây giờ vừa vặn là sáu giờ tối. Bữa tối vẫn chỉ là cháo bột ngô, nhưng hôm nay lại có thêm ít bánh ngô cùng một đĩa dưa muối.
Mọi người sum vầy quanh bàn ăn, cùng nhau ăn uống vui vẻ. Tuy rằng nữ nhân không có địa vị thế nhưng do cuộc sống trên núi khó khăn nên người dân ở đây cũng không có chú ý tới điều đó nhiều lắm. Một nhà tám người ăn, đều xum vầy quanh cái bàn ăn. Chỉ có mình Vương Bác và tam ca của hắn, do còn nhỏ tuổi nên có chỗ ăn riêng. Mà lão Chu cũng rất thích Vương Bác vì hắn rất biết nghe lời.
Từ khi Vương Bác sinh ra tới giờ rất ngoan, không có để cho lão Chu phải lo lắng điều gì. Tuy rằng trong thôn không phải không có những hài tử ngoan ngoãn nhưng chưa từng có ai được như Vương Bác. Từ khi sinh ra đến bây giờ chưa hề tè dầm một lần nào, hay để phân dính vào quần. Ngay cả Tam Cẩu Tử đã chín tuổi rồi nhưng đến giờ vẫn phải một ngày thay một cái quần.
Tựa hồ lão Chu hôm nay có tâm sự, trong bữa ăn không hề nói một lời nào. Tự nhiên mọi người trong gia đình cũng chỉ biết yên lặng mà ăn. Bữa cơm tối có vẻ nặng nề.
Khò khè Khò khè khò khè khò khè
Vương Bác đang vùi đầu trong chén cháo thì bên tai nghe thấy tiếng khò khè. Hắn biết lão Chu đã ăn cơm xong. Đây là động tác đặc biệt của lão Chu gia mỗi khi ăn cơm xong. Chính vì thế mà Vương Bác cũng không cần nhìn mà cũng có thể biết được.
Lão Chu ăn xong, những người khác cũng dừng lại đợi cho đến khi lão rời đi mới tiếp tục ăn. Chỉ là hôm nay, dường như có chuyện gì đó mà lão Chu chưa có rời đi.
– Tiểu Hoa, Vương Thiên Lôi đã trở về. Ngươi cũng chuẩn bị đi. Chọn ngày lành tháng tốt để gả sang bên đó.
Tiểu Hoa chính là tỷ tỷ của Cẩu Đản Tử, tên Chu Hoa. Vương Thiên Lôi năm nay mười chín, nguyên bản với quy củ trong thôn thì tại thời điểm hắn mười sáu tuổi đã có thể tìm một cô nương trong thôn mười bốn tuổi lấy về làm vợ. Nhưng vào năm Vương Thiên Lôi mười sáu tuổi thì hắn lại phải đi lính. Ba năm, hắn đi lính ba năm rồi, ngày hôm nay vừa mới trở về.
Chu Hoa không tính là đẹp, nhưng một tiểu cô nương mười bảy tuổi cũng có nét đẹp của tuổi thanh xuân. Theo như đời trước của Cẩu Đản Tử thì điều này được gọi là thanh xuân vô địch. Đúng, chính là thanh xuân vô địch.
Nếu như không phải năm Chu Hoa mười tuổi đã được hứa hôn cho Vương Thiên Lôi thì sợ rằng ba năm qua cửa nhà lão Chu đã bị người ta đạp đổ rồi.
Nghe thấy lão Chu gia nói như vậy, Chu Hoa nhất thời xấu hổ đỏ mặt, nàng cúi gằm mặt xuống bàn, căn bản không có nhìn thấy sắc mặt nàng lúc này như thế nào. Nhưng Cẩu Đản Tử biết mặt tỷ tỷ của mình hiện giống như như ánh nắng ban mai vậy.
Loại chuyện này Cẩu Đản Tử tự nhiên không thể nói rõ, hắn cũng chỉ có thể đứng ở một bên mà xem náo nhiệt. Đợi chờ đến ngày lão tỷ xuất giá thì đi theo sau nghịch ngợm, ăn uống một trận.
Cẩu Đản Tử không biết rằng đám cưới sắp tới của tỷ tỷ hắn lại mang đến cho bắn biến hóa kinh người không thể nào tưởng tượng được.
Sáng sớm, sương mù bao phủ toàn bộ sơn thôn, cây cối và phòng xá như ẩn như hiện, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa cùng với tiếng gà gáy vang lên đan xen cùng một chỗ. Mà lúc bình thường, đây cũng chính là thời điểm duy nhất có thể nghe được những thanh âm này.
Thế nhưng ngày hôm nay lại không giống với như mọi hôm. Từ sáng sớm, đã có thể nghe được tiếng trống tiếng nhạc rộn ràng. Sau đó, một đội kèn sáo mặc trang phục màu đỏ đi từ đầu thôn đến phía tây thôn. Dẫn đầu đoàn người là một tráng hán cao to, ước chừng hai mươi tuổi. Đi trên đường hễ gặp các hương thân phụ lão, tráng hán liền vui vẻ chào hỏi. Toàn thân tráng hán mặc một bộ cát phục (hiểu nôm na là quần áo chú rể ^.^) màu đỏ thẫm, trên đầu cài một đóa hoa đỏ thẫm, vẻ mặt vui mừng.
Con ngựa tráng hán đang cưỡi tuy không tính là cao to, thế nhưng ở trong thôn sơn hoang dã này, tuyệt đối được coi là mặt hàng độc nhất vô nhị. Dĩ nhiên trên đường đi, mọi người trong thôn đều đến góp vui. Quãng đường không đến hai dặm mà đoàn người phải đi tới nửu canh giờ mới đến nơi.