Phía dưới bức tranh có một chiếc ghế, trên ghế có một người đang ngồi đó, tuổi tác ước chừng trên dưới sáu mươi tuổi. Toàn thân y mặc một bộ trù y màu vàng. Ở trước mặt người này đặt hai hàng ghế song song, cũng đã chật kín người ngồi. Nam nữ già trẻ không có phân biệt, người trẻ tuổi nhất là một hồng y nữ tử ba mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt cùng thần sắc vô cùng hung ác.
Trong phòng vô cùng trầm mặc, ngoại trừ những người ở bên ngoài tiểu lâu hít thở khí trời ra thì không còn có một âm thanh nào khác. Lúc này coi như có một cây kim rơi xuống mặt đất, khẳng định có thể nghe được âm thanh đinh đương thanh thúy.
– Chư vị, sự tình là như thế. Tin tức vô cùng chính xác. Nửa năm trước, tây sơn Độc Nhãn Lang xuất hiện ở một sơn thôn trong phạm vi quản lý của Thanh Dương trấn. Con Độc Nhãn Lang này sau khi bị một gã gọi là Vương Thiên Lôi mới vừa giải ngũ về đánh cho trọng thương bỏ chạy thì không rõ tung tích. Các vị có ý kiến gì không?
Trầm ngâm một lát, một lão giả ngồi đầu cùng hàng ghế đánh vỡ sự trầm mặc trong căn phòng. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía lão, phảng phất giống như muốn từ biểu tình của lão mà đoán được phần nào nội dung sắp tới.
– Tên Vương Thiên Lôi này ta đã điều tra xong, chính là thôn dân của một thôn nhỏ trong núi gần Thanh Dương trấn. Ba năm trước hắn đi tòng quân, trấn thủ biên cương. Trong đoạn thời gian này hắn cũng phấn đấu lên được chức Ngũ Trưởng. Hiện giờ mới xuất ngũ chưa được bao lâu, bản thân người này có khả năng lĩnh ngộ võ học không tồi. Dựa vào một bộ Hùng Ma quyền và Đại Lực Kim Cương khí công mà có thể tu luyện tới cảnh giới võ giả nhất phẩm. Chỉ còn kém một bước nữa là có thể chạm tới sát biên giới đoán cốt. Chỉ tiếc là không có đại bối cảnh gì, cũng không có biết chữ. Ở trong quân đội hắn cũng bị người ta đoạt đi rất nhiều quân công. Đến khi giải ngũ liền trở về quê hương.
Người vừa nói chính là hồng y nữ tử đầy sát khí kia. Nội dung chủ yếu đều là những kinh lịch của Vương Thiên Lôi trong những năm đi lính.
– Nhất phẩm võ giả?
Một gã trung niên ngồi đối diện với nàng hơi chau mày:
– Lão Độc Nhãn là có thật. Như vậy nó đã hẳn thuộc về phạm trù yêu thú, một tên võ giả nhất phẩm cho dù có khí lực hơn nữa thì cũng không có khả năng bức cho nó lui.
– Đồng đàn chủ hoài nghi tin tình báo của ta!
Nét mặt hồng y nữ tử chợt lóe lên sát khí nồng đậm.
– Kìa! Ý ta đâu phải thế. Vi đường chủ luôn luôn có được những tin tình báo vô cùng chính xác. Ta chỉ nghĩ vấn đề cốt lõi là ở lão Độc Nhãn. Dù sao thì một người một yêu thú, cho dù là yêu thú nhất giai cũng đủ đánh đánh ngang tay với một võ giả tứ phẩm, ngũ phẩm. Một tên võ giả nhất phẩm sao lại có thể bức cho nó lui được. Điểm này có phần mơ hồ!
– Đúng vậy. Đích thật điểm này có chút mơ hồ. Ngay từ đầu ta cũng không có tin!
Lão giả ngồi ở trên chiếc ghế chủ tọa khẽ giơ tay ngăn cản hai người phát sinh xung dột.
– Chỉ là trải qua nhiều lần nghiệm chứng, đã chứng thực tin tình báo này hoàn toàn chính sao. Ta cũng không biết tại sao lão Độc Nhãn lại ly khai, thế nhưng ta có thể khẳng định hai điều. Thứ nhất tin tức về lão Độc Nhãn là có thật, nó đích xác có tồn tại. Thứ hai, tên Vương Thiên Lôi kia đã bức lui được lão Độc Nhãn trong ngày cưới của mình. Lúc đó lão Độc Nhãn chiếm được thế thượng phong tuyệt đối. Thậm chí tùy thời có thể giết chết Vương Thiên Lôi. Thế nhưng đến cuối cùng, đột nhiên lại rời đi. Ở trong mắt đám thôn phu dân dã kia thì tự nhiên Vương Thiên Lôi chính là người bức lui lão Độc Nhãn.
– Nói cách khác, lão Độc Nhãn không phải bị Vương Thiên Lôi bức bui mà chính nó tự mình rời đi. Điểm này còn có chút khó hiểu!
Đồng đàn chủ nói.
– Hừ!
Hồng y nữ tử hừ lạnh một tiếng.
– Lão Độc Nhãn vì sao lại chủ động rút đi. Cơ duyên trong đó không một ai biết được. Chỉ là chúng ta có thể biết được nó thật sự có tồn tại là được rồi!
– Không chỉ có tồn tại, hơn nữa còn khẳng định nó là một con yêu thú!
Nói đến hai chữ yêu thú, ánh mắt hồng y nữ tử cùng với trung niên nam tử không khỏi lóe lên chiến ý điên cuồng.
– Tiểu Kim nói đúng. Lão Độc Nhãn là một yêu thú. Đây mới là điều chúng ta quan tâm!
Lão giả gật đầu liên tục. Trong ánh mắt hắn cũng chớp động quang mang.
Yêu thú, đây mới là điều tối trọng yếu đối với bọn họ.
Chỉ cần là yêu thú thì sẽ có nội đan, mà nội đan yêu thú đối với người tu võ luyện khí bọn họ chính là chí bảo vô thượng.
Trên thế gian này, nội đan yêu thú không hoàn toàn giống như những gì Cẩu Đản Tử đọc được ở trong các tiểu thuyết võ hiệp nhưng cũng có rất nhiều chỗ đồng dạng. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Nội đan yêu thú chính là do yêu thú trước khi chết nhưng tụ tinh hồn nguyên khí của bản thân mà hình thành, kích cỡ không đồng nhất. Chỉ là giống nhau về ý nghĩa sử dụng. Vô luận là yêu thú có to lớn đến đâu đi chăng nữa thì nội đan mà nó tạo ra to nhất cũng chỉ bằng nắm tay mà thôi. Nhỏ nhất thì bằng hạt đậu tương.
Nội đan có tác dụng vô cùng to lớn, bên trong nó ẩn chứa sinh cơ cường đại, là vật đại bổ đối với những người tu luyện võ đạo. Nếu như trong quá trình tẩy gân phạt thủy mà có thêm nội đan yêu thú thì công hiệu sẽ tặng mạnh trên diện rộng. Chỉ là nội đan yêu thú cũng không phải có thể tìm được một cách dễ dàng. Tuy nói rằng đại lục rộng lớn không gì so sánh được, trong Mãng Thương Sơn yêu thú nhiều vô kể nhưng vấn đề là ngươi có sức để giết được yêu thú không mà thôi!
Yêu thú! Không phải trời sinh ra là đã có yêu thú. Yêu thú có được là do những dã thú bình thường tiến hóa mà thành. Khi những dã thú này tiến hóa lên yêu thú thì chúng có thực lực yêu thú nhất giai. Cũng là yêu thú cấp thấp nhất. Tuy chỉ là yêu thú nhất giai nhưng nó vẫn có thể đánh ngang tay với một võ giả tứ phẩm ngũ phẩm. Trong thiên hạ, số lượng võ giả tứ phẩm, ngũ phẩm cũng không ít, nhưng vấn đề là những yêu thú này hoàn toàn sống trong thâm sơn đại trạch, những nơi khỉ ho cò gáy. Muốn tìm được yêu thú thì chỉ có thể đến những địa phương như thế, tỷ như sâu trong Mãng Thương Sơn chẳng hạn. Nhưng những chỗ như thế, coi như là võ giả Tiên Thiên đi vào cũng chỉ có thể miễn tự bảo vệ bản thân mà thôi. Vận khí không tốt thì chỉ còn nước bỏ mạng lại, chứ nói gì đến chuyện săn bắt yêu thú!
Huống chi những địa phương như thế, yêu thú không có đi lẻ loi một mình mà toàn sống thành bầy đán. Ngươi công kích một con, nó gọi cả nhà ra đuổi đánh ngươi. Kết quả cũng là một cái chết thê thảm.