Thông Thiên Đại Thánh

Chương 53: Huyết Vô Nhai



– Vâng!

Tiểu Báo Tử vội vàng nói, thu bảo kiếm vào tra vào trong vỏ, vỏ kiếm cũng không phải là phàm vật, dùng một loại da thú không biết tên chế thành, trên mặt có đường vân loan lổ, nhìn kỹ thấy giống như da cá sấu, nhưng lại tinh tế tỉ mỉ hơn da cá sấu nhiều.

– Sư phụ, ngài!

Giống như biết rõ hắn muốn hỏi điều gì, không chờ hắn nói xong, người nọ đã nói trước:

– Vi sư là Huyết Vô Nhai, chính là phó tông chủ Ma Môn Huyết Hải Tông, được xưng Ma Môn thất ma tướng, ngươi bái ta làm sư phụ, thì ngươi chính là đại đệ tử của Ma Môn, Ma Môn chúng ta không có nhiều quy củ, chỉ cần ngươi không phản bội sư môn, ở giữa thiên địa, mặc ngươi tung hoành, ngươi hiểu rồi chứ!

– Đệ tử hiểu rõ!

Tiểu Báo Tử nói ra, nhưng trong lòng thầm nói:

– Đúng là Huyết Vô Nhai a, xem ra những lời đồn đãi của giang hồ không sai, thằng này đúng là bị người ta đuổi giết, nhưng không biết bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du ở địa phương nào, nhưng hiện tại hắn chạy vào Mãng Thương Sơn, thì có thể nhìn thấy bổn sự của Lục Thiểu Du rất lớn, chỉ sợ cũng không thể nào tìm ra hắn trong rừng rậm to lớn như thế này, như vậy cũng tốt, ít nhất ta cũng được an toàn một chút!

Huyết Vô Nhai cũng không biết hiện giờ trong lòng Tiểu Báo Tử đang nghĩ cái gì, nói:

– Được rồi, hiện tại vi sư cần điều dưỡng một chút, ngươi đi ra ngoài sơn cốc, mang về cho ta mấy con vật còn sống!

– Vật còn sống?

Tiểu Báo Tử ngẩng đầu, trong mắt hiện ra một tia ý tứ khó hiểu.

– Sư phụ muốn dùng vật còn sống loại gì?

– Loại gì cũng được, chim bay cá nhảy, chỉ cần còn vật còn sống là được rồi!

Huyết Vô Nhai nói, sắc mặt trắng bệch thêm một chút, thân thể khôi ngô lung lay vài cái, ngồi thẳng lên, vận khí điều tức, không nói thêm gì nữa.

Lúc này Tiểu Báo Tử không dám nhiều lời, trực tiếp chạy ra ngoài sơn cốc, trong nội tâm cũng bỏ đi ý định chạy trốn, ở đây cũng được xem là chỗ sâu trong Mãng Thương Sơn, muốn chạy thì có thể chạy đi tới chỗ nào chứ, nên ngoan ngoãn ở lại chỗ này với sư phụ tiện nghi vẫn an toàn hơn một ít.

Phạm vi sơn cốc không lớn, rời cốc, chính là một phiến rừng rậm, trong rừng có rất nhiều gốc cây che trời, giống như hai mùa xuân hạ giao nhau, mưa phùn bay tán loạn, sương mù trong rừng rất đậm, rậm rạp um tùm, rất khó nhìn thấy ánh sáng, mật độ lá rất dày, chỉ sợ phải bới lá thêm năm ba trượng mới chạm tới mặt đất, âm u không thấy mặt trời.

Đương nhiên Tiểu Báo Tử không dám đi vào, chỉ dám đi lại xung quanh biên giới của rừng rậm, vận khí của hắn cũng được tính là tốt, đụng ngay mấy con thỏ, hắn vốn xuất thân từ thợ săn, tuy không bắt qua dã thú nào lớn, nhưng lúc nhỏ sống trong núi, hắn cũng là một tay bắt thỏ có hạng, hiện tại hắn lại luyện võ công, không mất bao nhiêu thời gian, liền bắt được mấy con thỏ còn sống, xách vào trong cốc.

Huyết Vô Nhai vẫn đang ngồi xếp bằng trong cốc, trải qua một phen điều tức, tinh thần tựa hồ tốt hơn rất nhiều, thấy Tiểu Báo Tử xách bốn còn thỏ còn sống tiến vào, lông mày hơi nhíu lại, cũng không nhiều lời, chỉ thấy hắn nhấc tay phải lên, bốn đạo huyết quang từ đầu ngón tay hắn bắn ra, trực tiếp cắt vỡ cổ bốn con thỏ trên tay Tiểu Báo Tử, hấp vào trong miệng, giống như cá voi uống nước, máu tươi của bốn con thỏ bị hắn hút toàn bộ, trên cổ không còn giọt máu màu chảy ra, tất cả đã vào miệng của hắn.

– Chưa đủ!

Huyết Vô Nhai nhíu mày, Huyết Vô Nhai lườm Tiểu Báo Tử, nói:

– Ta cần nhiều máu hơn nữa.

Tiểu Báo Tử không dám hỏi nhiều, hắn lại chạy vào trong phiến rừng rậm kia, hắn vào sâu bên trong một chút, lần này vận khí của hắn không tệ, không ngờ hắn bắt được con bạch lộc trưởng thành, con bạch lộc này cũng không may, tốc độ chạy trốn của nó vốn không tệ, nhưng rừng rậm này lại rất lớn, lại bị Tiểu Báo Tử che hai mắt lại, kéo vào trong sơn cốc.

Nhìn thấy Tiểu Báo Tử kéo đầu bạch lộc này vào, trong mắt Huyết Vô Nhai hiện ra một tia vui mừng lẫn sợ hãi, hắn lại tiếp tục hấp khô máu huyết của bạch lộc.

Tiểu Báo Tử ở một bên không dám quấy rầy, sau khi nhìn thấy Huyết Vô Nhai hút khô bạch lộc, bắt đầu điều tức chân khí, chỉ chốc lát sau, toàn thân Huyết Vô Nhai bị sương mù màu đỏ bao phủ vào bên trong, cái phiến sương mù này toát ra mùi máu tươi nồng nặc, bên tai của hắn còn nghe được cả tiếng huyết khí của Huyết Vô Nhai đang bốc lên, đó là âm thanh của máu và nội khí lưu chuyển, cũng không biết bao lâu, quanh thân Huyết Vô Nhai bốc lên hai tấm lụa màu máu, bị Huyết Vô Nhai hút vào trong lỗ mũi, sau khi hút hết máu huyết, sắc mặt vốn trắng bệch của Huyết Vô Nhai đã hồng nhuận phơn phớt, cũng không còn bộ dáng như sắp chết vừa rồi nữa.

– Lần này ngươi làm không tệ!

Huyết Vô Nhai mở mắt, nhìn Tiểu Báo Tử thành thành thật thật đứng ở một bên, lộ ra vẻ hài lòng.

– Đây là việc đệ tử phải làm!

Tiểu Báo Tử trả lời không chút câu nệ.

– Ngươi không cần phải sợ, lần này ta bị thương rất nặng, huyết diễm chân cương bị một kiếm của Lục Thiểu Du đánh bại, cần đại lượng huyết thực để khôi phục lại, cho nên, trong khoảng thời gian ta khôi phục, chuyện ngươi phải làm chính là cố hết sức tìm kiếm máu huyết tươi sốt về đây cho ta.

– Đệ tử đã hiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com

Tiểu Báo Tử nói ra, hắn không dám nhiều lời, hiện tại hắn đã nhìn ra, tên Huyết Vô Nhai này thu mình làm đệ tử cũng không phải hắn nhìn thấy tư chất của mình xuất chúng, mà là hắn cần một người đi tìm máu huyết về đây cho hắn trị thương, đây cũng là nguyên nhân hắn bắt mình, việc thu mình làm đồ đệ, chẳng qua là muốn làm cho mình an tâm mà thôi.

Không thể nói trước, trong quá trình hắn dưỡng thương, còn có thể dạy mình một ít võ công, hắn cho mình một ít điểm tốt, nhưng đợi đến khi thương thế của hắn đã lành, chỉ sợ đó chính là tử kỳ của mình.

Nhân phẩm của người trong Ma Môn, cũng không phải giống như trong tiểu thuyết hắn đọc lúc trước, một bộ dáng hào khí ngất trời, nghĩa bạc vân thiên, người trong Ma Môn chính là người trong Ma Môn, giống như Huyết Vô Nhai này, chỉ vì chút việc nhỏ sẽ giết cả nhà của ngươi, từ người già tám mươi tuổi, cho tới hài nhi sơ sinh chưa đầy tháng, hắn có thể là người tốt sao?

Cao thủ người ta muốn chọn đệ tử đều là ngàn tuyển vạn tuyển, ở đâu ra như mình, trong quá trình hắn chạy trối chết lại thu mình làm đồ đệ, bây giờ người ta cho ngươi chỗ tốt, nói rõ hắn đang muốn lung lạc ngươi, làm cho ngươi yên tam buông lỏng cảnh giác, tận tâm tận lực làm việc cho hắn mà thôi, nếu như Tiểu Báo Tử là một hài tử mười tuổi bình thường cũng thôi, nhưng bên trong thân hình hài nhi mười tuổi của hắn, lại chính là một người trưởng thành, hơn nữa là người trưởng thành lão luyện, loại thủ đoạn này của Huyết Vô Nhai, làm cách nào giấu diếm được hắn chứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.