– Thiếu gia, nếu ngươi còn làm loạn như vậy, ta nhất định sẽ nói cho chủ mẫu!
Nhiễm Lực hung hăng cắn một miếng thịt khô, nói vẻ hàm hồ. Ở một gò núi ngoài hai trăm bước ngoài trước mặt hắn có mười mấy yêu thú đang gặm thức ăn là bốn thi thể, bất quá khẩu vị gã lúc này vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Bất quá khi Nhiễm Lực nhìn qua hiện trường tử vong đã được Nhạc Vũ ngụy trang lại, bất giác nhíu mày lo lắng:
– Như vậy có thể quá đơn giản hay không?
Cũng khó trách gã thấp thỏm, cách làm của Nhạc Vũ quả thực quá mức đơn giản. Bất quá chỉ là đem thi thể và binh khí cung tên tùy tùy tiện tiện ném ra chung quanh, sau đó đem máu tươi vẩy ra chung quanh, vỗ mông coi như xong chuyện. Điều này khiến Nhiễm Lực vốn còn tưởng rằng Nhạc Vũ sẽ tỉ mỉ làm ra chút dấu vết chiến đấu rất thất vọng.
– Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa? Nếu muốn làm thật thì không hề đơn giản, thật sự không cần uổng phí thời gian! Ngươi chẳng lẽ cho là những lão gia hỏa kia sẽ thật sự hoài nghi chúng ta?
Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng cười, với kinh nghiệm lính đánh thuê nói cho hắn biết. Ngụy trang một hiện trường mới, thanh trừ hết các dấu vết khó khăn còn gấp mười lần. Sở dĩ đem thi thể cùng binh khí vứt xuống nơi này, nói cho cùng chỉ là vì chuyển dời tầm mắt của mọi người ra khỏi khu vực thật sự giết người mà thôi.
Mặc dù bên kia có thể tiêu trừ dấu vết gần hết nhưng Nhạc Vũ cũng không dám bảo đảm, những người khác nhất định sẽ không nhìn ra cái gì.
Dĩ nhiên lý do tối trọng yếu là hiện giờ thật sự hắn không có thời gian.
Làm xong tất cả những việc giết người, hủy diệt chứng cứ, đem thi thể đến đây thì trời đã gần trưa. Nếu như còn tiêu tốn thời gian thêm ở đây thì coi như xong cả ngày hôm nay.
Trên thực tế, tính thêm cả thời gian cần thiết trở về thành thì hiện giờ hắn chỉ còn chừng hai canh giờ.
– Có thể có, bất quá tỷ lệ rất nhỏ.
Nhiễm Lực cau mày suy ngẫm một lúc lâu, mới lắc đầu:
– Nhưng thiếu gia này, đừng quên hai người chúng ta cũng ở gần nơi xảy ra chuyện đấy!
Nhạc Vũ không để ý đến gã nữa, yên lặng gặm lương khô trong tay. Lúc này hắn đang thông qua hệ thống phụ trợ, quan sát cặn kẽ ghi chép và hình ảnh trận chiến vừa rồi với Nhạc Hữu Thành.
Chức năng tính toán và dự đoán của của hệ thống phụ trợ trí năng cơ hồ là hoàn toàn không đúng. Bất quá xem lại những số liệu của nó sau khi chiến đấu lại rất có ích. Đặc biệt là những hình ảnh chiến đấu mà nó ghi lại chẳng những có thể giúp Nhạc Vũ hiểu sâu thêm quá trình chiến đấu mà còn có thể hấp thu được tinh hoa võ đạo của đối thủ.
Đang ngồi yên lặng, Nhạc Vũ đột nhiên nhíu mày nhìn về gò núi bên trái, vừa rồi hình như hắn nghe thấy ở bên kia truyền đến tiếng mấy yêu thú rống lên.
Sau khi nhanh chóng tiến hành phân tích mấy thanh âm này, Nhạc Vũ vội vã bỏ thức ăn xuống rồi chạy như gió về phía gò núi. Còn Nhiễm Lực chưa ăn xong một nửa thì đầu tiên là ngẩn mặt, sau đó mắng to cầm thanh cự phủ theo sát.
Lúc này hai người đã sớm ra khỏi phạm vi Hắc Vân Sơn, tiến vào mảnh rừng thưa khoảng hơn hai mươi dặm trong khe sâu. Đây là khu vực mà đám yêu thú cấp ba cấp bốn hoạt động tương đối mạnh. Vì vậy Nhạc Vũ mặc dù vội vã phi tới nhưng cũng không dám khinh suất, tận lực tìm chỗ cao và dưới gió để đi.
Chỗ cao là để bọn họ có thể sớm phát hiện tung tích yêu thú, còn chỗ dưới gió để phòng ngừa bị đám yêu thú phát hiện mùi.
Nói đến mùi, thật ra thì trên người bọn họ cũng đã thoa một chút dược thủy do Nhạc Vũ tự chế từ nước tiểu và phân của dã thú trộn với một số dược vật để ngụy trang. Bất quá đây là kinh nghiệm đi săn của Nhạc Vũ ở tiền thế, cũng chưa biết có thể phát huy kinh nghiệm ở thế giới này hay không. Bất quá từ sau khi tiến vào rừng đến giờ, trừ khi là bắt gặp chính diện còn thì chưa thấy yêu thú nào đi tìm bọn họ gây phiền phức.
Chỉ sau mấy phút, Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực đã tới sau một khối đá núi, lúc này vẻ mặt cả hai đều lộ vẻ ngưng trọng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trước lúc bọn họ đến ẩn thân thì đã có bốn yêu thú đang hỗn chiến. Trong đó có ba con tương tự với hùng ly, hình thể tương đương với tiểu tượng, trên trán có một cái sừng. Bọn chúng đang vây lấy một con yêu thú dạng cáo màu hồng có cánh. Con yêu thú này đang điên cuồng vẫy đôi cánh muốn xông ra song đám yêu thú có thân hình hùng ly này cũng cực kỳ nhanh nhẹn, luôn giành trước một bước để chặn con cáo màu hồng kia.
– Đây là yêu thú gì vậy?
Nhiễm Lực tò mò con cáo màu hồng đang bị vây ở giữa. Bốn con yêu thú này chỉ là yêu thú cấp hai. Đám Độc Giác Hùng Li kia thì rất thường gặp ở vùng lân cận khe sâu, có khi gặp bầy cả trăm con, duy chỉ có con cáo màu hồng kia là chưa từng thấy.
Bất quá có thể lấy sức một mình chống lại ba yêu thú đồng cấp, tự nhiên là có chút ít bất phàm.
– Hẳn là Phong Dực Huyền Hồ!
Nhạc Vũ do dự trả lời, cũng không quá chắc chắn lắm với suy đoán của mình, chẳng qua nhìn thấy hình dáng của nó rất giống với miêu tả của Phong Dực Huyền Hồ mà thôi, còn Nhiễm Lực cũng hơi chấn động.
Trên đời này, trừ mười lăm cấp bậc phân chia yêu thú thì cón có bốn loại thần thú, linh thú, dị thú, nguyên thú để phân chia nên tảng tiên thiên và tư chất. Ở cùng một cấp bậc thì thực lực dị thú mạnh hơn nguyên thú mấy lần.
Giống như này ba con Độc Giác Hùng Li này chính là nguyên thú, tuy cấp bậc gần với dị thú nhưng dù sao vẫn là tồn tại bình thường nhất trong yêu thú.
Còn Phong Dực Huyền Hồ lại là dị thú thượng đẳng, thậm chí sau khi lên cấp bốn sẽ có cơ hội trở thành linh thú. Nhiễm Lực sở dĩ biết nó bởi vì đại danh đỉnh của Phong Dực Huyền Hồ này trong cảnh nội bắc hoang.
Ước chừng mấy trăm năm trước, một con Phong Dực Huyền Hồ cấp sáu vẫn tiềm phục ở phương bắc không biết bị người nào chọc phải rồi đột nhiên rời khỏi núi rừng xông ra công kích thành trấn nhân loại. Trong lần đại kiếp đó có hơn bốn mươi vạn người bỏ mạng, cho đến khi chư thành bắc phương liên thủ, hội tụ mấy vị tiên thiên cường giả mới có thể đánh bị thương con Phong Dực Huyền Hồ kia, tuy nhiên vẫn bị nó chạy thoát.
Phong Dực Huyền Hồ có một đôi cánh bằng cơ nhục, một khi hoàn toàn trưởng thành có thể bay lượn cao đến hơn hai vạn thước, giỏi về điều khiển sức gió, tốc độ cự kỳ nhanh nhẹn, thật sự rất khó giáp chiến, cũng là một loại yêu thú rất khó giết chết.
Theo truyền thuyết, Nhạc thị cũng có phần tham dự lần vây bắt đó. Sau đột nhiên xuôi nam, chọn chỗ này xây dựng thành trì chính là để tránh sự báo thù của con Phong Dực Huyền Hồ trốn thoát kia.
Yêu thú ở cấp bậc này, chỉ cần là dị thú trở lên, phần lớn đã mở ra linh trí. Có thâm cừu đại hận như vậy, sao có thể không trở lại trả thù?
Con Phong Dực Huyền Hồ đang bị đám Độc Giác Hùng Li vây quanh mới là một con ấu thú. Linh thú thượng đẳng cố nhiên cường đại vô cùng, song trước lúc tiến tới cấp năm thì không mạnh hơn nguyên thú bình thường bao nhiêu. Cặp cánh kia còn chưa trưởng thành, tự nhiên là chưa thể bay vút lên, ưu thế về phương diện tốc độ cũng chưa rõ ràng.
Theo như hai người nhìn thấy thì ba con Độc Giác Hùng Li đang chiếm được thượng phong nhất định, trên bụng và lưng Phong Dực Huyền Hồ đã có hai vết thương sâu đến tận xương. Bất quá ba con kia cũng vô cùng chật vật, chỉ dám vây vòng ngoài chờ đến khi phát hiện cơ hội mới dám nhảy vào công kích. Phong Dực Huyền Hồ nanh vuốt bén nhọn, phản ứng cực nhanh, trên người ba con Độc Giác Hùng Li cũng có không ít vết thương. Sau khi hai người đến thì phản kích lại càng lợi hại. Cũng là đám Độc Giác Hùng Li da dày thịt béo nên mới có thể chi trì, đổi lại là yêu thú có đẳng cấp thấp, lực phòng ngự kém hơn chỉ sợ đã sớm bỏ mạng.
Nhìn bốn con yêu thú này tranh đấu, Nhạc Vũ hơi có chút tò mò, cũng không biết nguyên nhân từ đâu mà bọn chúng tử chiến. Lẽ ra một bên là yêu thú ăn thịt, một bên là yêu thú ăn cỏ sẽ không cắn xé nhau mới đúng. Gặp phải ba con hùng ly mạnh như vậy, phong hồ dù đói bụng thế nào cũng chỉ sẽ đi bắt những yêu thú có đẳng cấp thấp hơn mà không dễ dàng tìm chúng gây phiền toái.