– Tê! Rốt cục là ai tạo ra vậy?
Nhiễm Lực hít sâu một hơi rét lạnh, gắt gao nhìn trừng miệng vết thương kinh người kia, trong mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ. Kiếm thương cắt sâu vào da thịt tới nửa ngón tay, từ vai trái tới ngực trái vẽ ra một vết thương thật dài. Chỉ cần sâu hơn chừng nửa ngón nữa, như vậy giờ phút này chỉ sợ Nhạc Vũ đã sớm hóa thành một cỗ thi thể.
– Còn có thể là ai? Đương nhiên là vị phó thành chủ Đạm Vân thành! Rốt cục có phải đã khinh thường quá không?
Nhạc Vũ lắc đầu cười tự giễu, một kiếm kia tuy hắn thành công xuyên qua cổ họng Hồng Chính, nhưng chiêu phản kích trước khi chết của vị cường giả cấp tám cũng không phải là chuyện đùa. Thật ra lúc ấy hắn đã kịp triệt lui ra sau, nhưng kiếm khí do Hồng Chính phát ra lúc đó cũng đột nhiên tăng lên nửa tấc, cuối cùng vẽ ra miệng vết thương này.
Vết thương chỉ là chuyện nhỏ, hắn đã kịp thời cầm máu. Với dược vật của thế giới này, ba đến năm ngày sẽ khỏi hẳn. Vấn đề là chân khí thủy thuộc tính tiến vào cơ thể hắn. Trong thiên hạ không có gì mềm mại bằng nước, nhưng khi nước trở nên cuồng bạo, cũng đủ làm núi non biến sắc. Nội tức dị chủng xâm nhập vào trong cơ thể, ở bên trong thân thể không ngừng sôi trào như dời non lấp biển, hắn muốn hoàn toàn thanh trừ chỉ sợ cần tới nửa tháng sau.
Mà lúc này Hoàng Phàm vừa đi lấy nước nóng mang tới, lập tức thở nhẹ, nghĩ thầm ngài cứ thổi phồng đi thôi. Còn dám nói là khinh thường? Thật gặp phải nhân vật như Thương Lan kiếm vương, ngài thật sự có thể thoát chết sao? Nghĩ đến hơn phân nửa sau khi lẻn vào thành chủ phủ, bị một vị đại nhân nào đó trong tông tộc Nhạc thị đánh cho bị thương mà thôi. Lần này có thể chạy trốn xem như mạng lớn.
– Không trách được! Ta đoán bên trong phủ cũng chỉ có tộc trưởng đại nhân, còn có Thương Lan kiếm vương kia là có thể gây thương tổn được thiếu gia.
Nhiễm Lực thổn thức cảm thán một tiếng, ngay sau đó trong mắt lộ ra vẻ chờ mong mãnh liệt:
– Vậy kết quả chuyện lần này thế nào?
Hắn nhìn thấy vết thương của Nhạc Vũ tuy là đáng sợ, nhưng bản thân lại không có chuyện gì đáng ngại, ngược lại liền khẩn cấp dò hỏi chuyện hắn quan tâm nhất hôm nay. Lúc trước hắn hành động một mình, không biết rõ tình huống bên trong đại đường. Sau đó hắn lại dốc hết toàn lực trốn chạy, nếu không thì lo ẩn núp khi bị lục soát toàn thành. Mặc dù Nhạc Vũ có ra dấu cho hắn, nhưng tình hình cặn kẽ hắn vẫn chưa hiểu rõ ràng. Hai canh giờ chờ đợi đã làm hắn vô cùng nôn nóng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Nhạc Vũ chỉ cười không đáp, quay đầu hỏi Hoàng Phàm:
– Lão chưởng quỹ, nghe nói trước khi ngài đến nhà tôi, từng làm buôn bán mấy năm? Đã từng làm nhị chưởng quỹ ở thành đông?
– Thiếu gia, Hoàng Phàm xác thực từng buôn bán, đã làm mấy năm nghề khách sạn! Nhưng đó là chuyện mấy năm trước…
Hoàng Phàm có chút không giải thích được, nhưng vẫn tạm thời buông thau nước định rửa vết thương cho Nhạc Vũ, cúi người nói. Khi hắn buôn bán có học qua công dụng của dược vật cùng dược thảo, mà mấy năm làm chưởng quỹ giúp cho hắn có mười phần kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế, cũng chính vì vậy được Nhạc Trương thị chọn lựa, nhưng tiểu thiếu gia vô duyên vô cớ hỏi chuyện này làm gì?
– Nếu nói như vậy, những năm đó chưởng quỹ hẳn có được nhiều mối quan hệ phải không? Vừa lúc ta có chuyện muốn nhờ cậy ngài.
Không đợi Hoàng Phàm trả lời, Nhạc Vũ lại nhếch môi:
– Đạm Vân thành Hồng Chính cùng Hồng Phi đều bị ta giết chết! Nhưng nghĩ tới thân phận của ta, chỉ sợ không thể giấu diếm được những tộc thúc tộc bá kia của ta. Sáng sớm mai ngươi đi giúp ta tung ra chút tin tức, ngươi có thể nói Nhạc gia thành chuẩn bị trở mặt với Đạm Vân thành, cũng có thể nói Thương Lan kiếm vương bị người phương nam ám sát. Tóm lại tùy tiện ngươi thêu dệt, có tin hay không cũng được, ý của ta ngươi đã hiểu?
Hoàng Phàm hoảng sợ cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là không tin. Nhưng ngay sau đó, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng trên trán hắn. Hoàng Phàm vừa nhớ lại tình hình lục soát toàn thành vừa rồi, nghiêm khắc tới mức chưa từng gặp qua trước đây, tiệm thuốc của bọn họ cũng bị lục soát lật ngược lên trời. Nghĩ tới nếu Nhạc Vũ chỉ gây rối loạn nho nhỏ, thật không thể tạo ra động tĩnh lớn đến như thế.
Mà Thương Lan kiếm vương cùng thiếu chủ Đạm Vân thành đã chết, Nhạc Vũ càng không khả năng bịa lời nói dối. Chuyện như vậy là chuyện dễ dàng chứng thật nhất…
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hoàng Phàm nhìn Nhạc Vũ đã hoàn toàn khác hẳn. Nếu như tin tức này là thật, thiếu gia này của hắn sợ rằng trong tương lai thật sự là một nhân vật.
Tâm tư không ngừng biến động, không chỉ là Hoàng Phàm còn có Nhiễm Lực đứng bên cạnh, hắn vung mạnh tay, xem như phát tiết nỗi lòng kích động của mình. Thật ra hắn đã suy đoán được kết quả, nhưng khi chân chính nghe được từ miệng Nhạc Vũ xác thực chứng nhận, tâm tình của hắn vẫn vô cùng phấn khởi.
Những võ sư bên trong đại đường, thấp nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi. Nhạc Vũ dám một mình cầm kiếm xông vào đánh cho họ tơi bời, cuối cùng chém giết phó thành chủ Đạm Vân thành mà vẫn đàng hoàng rời đi, hào hùng đảm khí như vậy cả Bắc Mã Nguyên chưa hẳn có người nào có thể sánh vai! Mà người này, chính là thiếu gia nhà hắn.
Nhìn bộ dáng hứng khởi của Nhiễm Lực, Nhạc Vũ bật cười lắc đầu, sau đó bắt đầu xử lý vết thương.
Trận khổ chiến trong đại đường, cộng thêm bị mất máu, hắn đã tâm thần mỏi mệt, đôi môi trắng bệch. Nhưng vết thương trên ngực hắn cũng không muốn nhờ tay người khác xử lý.
Lúc này liền thể hiện chỗ tốt của việc chuẩn bị sẵn. Vô luận là kim khâu vết thương hay đao giải phẫu, nửa năm qua hắn đều tự chế biến một ít. Một bộ trong đó hắn để ở tiệm thuốc. Sau khi bảo Hoàng Phàm mang tới, Nhạc Vũ vừa nói chuyện cùng Nhiễm Lực xem như để phân thần, vừa khâu lại vết thương cho mình.
Thật ra với trạng thái trước mắt của hắn, nếu đổi thành là người khác đã sớm run rẩy tay chân, có thể cầm được kim hay không còn là một vấn đề. Nhưng bên trong cơ thể có hệ thống phụ trợ trí năng khống chế, bàn tay của Nhạc Vũ vẫn vô cùng ổn định, hơn nữa tinh chuẩn tới mức không hề khác biệt lúc khỏe mạnh chút nào.
Ở kiếp trước hắn học vận động bảo vệ sức khỏe, giải phẫu cùng ngoại khoa cũng là một trong những hạng mục cần học tập. Mà tài nghệ chữa bệnh kiếp trước, việc liên tiếp dây thần kinh cùng mạch máu nơi miệng vết thương chỉ sợ xê xích một chút cũng không tốt. Mà Nhạc Vũ lại có năng lực phân tích, công việc này đối với hắn bất quá chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nhưng nhìn vào trong mắt ba người đứng trong phòng, bọn họ đang có vẻ vô cùng kinh dị. Nhiễm Lực bội phục thần thái không hề tỏ vẻ có chút đau đớn của Nhạc Vũ, mà Lâm Trác lại cẩn thận nhìn mỗi một đao một kim của hắn, phảng phất như lâm vào mê muội.
Trong ba người, cho dù chu đáo như Hoàng Phàm, cũng chưa từng phát hiện vẻ lo lắng ẩn chức giữa chân mày của Nhạc Vũ.
Lúc này tâm tình của Nhạc Vũ thật sự không tốt, trận chiến này tuy thật uy phong, nhưng xem như hắn thâm hụt cả vốn liếng. Trong mười năm không thể sử dụng Ngũ Hành linh hoàn, cộng thêm thiếu nợ tới mấy trăm lượng. Chuyện chân chính giải quyết được, cũng chỉ có chuyện hôn sự của muội muội, còn có nguy cơ tồn vong sắp đến mà thôi.
Thật ra hắn rất muốn lấy tính mạng của Nhạc Phong, nhưng tiểu tử kia đã sớm bỏ chạy. Ngoài ra còn có Nhạc Lâm, hắn đối với vị đường huynh này cũng không hề có sát ý. Chẳng qua nếu như có điều kiện hay thời gian, hắn cũng không ngần ngại làm nhục tiểu tử này một phen, trút ra ác khí trong lồng ngực. Nhưng cuối cùng hắn đã bỏ qua ý định này.
Đánh một trận với Thương Lan kiếm vương, cha của Nhạc Lâm là Nhạc Duẫn Văn vẫn luôn có ý che chở hắn, mà thực lực võ sư cấp tám nếu thật sự phát cuồng, cũng đủ làm cho hắn gặp phiền toái. Ngoài ra cử động của Nhạc Duẫn Kiệt phái đi hai gã giáp sĩ cầm lệnh bài thành chủ rời đi, hắn cũng nhìn thấy, trong lòng kiêng kỵ.
Có đánh chết Nhạc Vũ cũng không tin, cả tòa Nhạc gia thành lại chỉ có hai vị võ sư cấp tám trong đại sảnh.
Còn chân chính làm hắn cảm thấy không thoải mái nhất, cũng là tính mạng của hắn hiện tại, vẫn còn đang nắm trong tay người khác.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ đưa ánh mắt mang theo một tia lạnh lẽo quét ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Ngay nửa giờ trước, hắn đã cảm giác được có người đi theo sau, mãi cho tới tiệm thuốc mới dừng lại phía xa.
Chẳng qua thật sự không biết, người đi lại vô thanh vô tức như quỷ mị kia, bây giờ rốt cục đã đi chưa?