Lúc đi ngang qua giữa hai lôi đài, Nhạc Vũ chợt dừng chân, sau đó cau mày suy nghĩ. Khoảng chừng mấy phút trước, hắn phát hiện ít nhất có mười mấy người đang đi phía sau mình.
Về phương diện thực lực cũng chưa nhìn ra rõ ràng. Bất quá chỉ nhìn mấy người trong đó có thể dễ dàng tách đám người vây xem cũng có thể thấy thực lực của bọn họ ít nhất từ võ sĩ cấp bảy trở lên. Hai bên phía trước cũng có mấy cặp mắt nhìn trộm sang bên này.
Những người này tự cho là giữ được bí mật, bất quá trong mắt của Nhạc Vũ chỉ có thể coi như vụng về.
Điều khiến Nhạc Vũ kỳ quái nhất chính là rốt cuộc người nào đang chuẩn bị hạ thủ? Tấn Húc cùng Nhạc Phong sao? Hai cha con này chắc không đến nỗi mất trí như thế. Nếu thật là bọn họ, chắc sẽ chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Hơn nữa trong Nhạc gia thành, chân chính có thể động được hắn cũng chỉ có dăm ba võ sư cao cấp, đám người kia cũng không có năng lực này.
Vậy rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là nữ nhân bị hắn đánh vào hai ngày trước? Đôi phu phụ kia chắc là không có ngu xuẩn đến vậy. Nếu quả thật đến báo thù sẽ không rầm rầm rộ rộ để khoác thêm cái tội danh bất kính với tộc trưởng. Khi đó, cho dù hắn thật sự là một phế vật thì Nhạc Duẫn Kiệt cũng không thể để tôn nghiêm bị khiêu khích như thế.
Bất quá bây giờ quan trọng là hắn nên xử lý chuyện này thế nào.
Bộc lộ thực lực chân thật ở đây là tuyệt đối không thể. Bất quá lấy bản lãnh của hắn, muốn dứt bỏ đám người này thì cũng dễ dàng có thể làm được.
Vấn đề là Nhạc Vũ có chút không cam lòng, có thể là do bệnh nghề nghiệp của kiếp trước mà trước khi làm rõ được đám người tới đối phó mình là ai thì mấy ngày tới hắn sẽ không an lòng.
Nhạc Vũ đảo mắt rồi khẽ cười nhạt, xoay người đi vào trong dòng người, tạm thời cắt đuôi rồi mới đi tới chỗ mộc đài của Lâm Trác. Sau đó quả nhiên hắn tìm thấy thân ảnh Nhạc Lâm trong đám người vây xem đông nghịt.
Vị thập cửu ca này của hắn tựa hồ là rất sợ bị nhận ra, chẳng những không đem theo một tên hồ bằng cẩu hữu nào mà trang phục trên người cũng cố ý đổi thành một bộ ma y màu xanh. Cặp mắt dán chặt vào nhất cử nhất động của Lâm Trác trên lôi đài, đặc biệt là thời điểm xuất kiếm.
Nhạc Vũ cười nhạt rồi làm bộ như là nhìn thấy người quen, yên lặng chen vào. Trong khoảnh khắc áp sắt Nhạc Lâm thì tay trái của hắn nhanh như chớp đặt vào vị trí giữa xương sườn thứ bảy và thứ tám dưới vú trái. Trong tiền thế của Nhạc Vũ, vị trí này được gọi là huyệt tả kỳ môn, chỉ cần trúng một đòn hơi nghiêm trọng cũng đủ để mất mạng, ở thế giới này cũng vậy.
Thân thể Nhạc Lâm lập tức nhũn ra, được Nhạc Vũ đưa tay đỡ lấy rồi làm vài động tác thay đổi kiểu tóc lẫn y phục, về phương diện này Nhạc Vũ lại càng chuyên nghiệp. Chỉ ngắn ngủi mấy phút, bề ngoài của Nhạc Lâm đã thay đổi, cho dù là người quen nếu nhìn không kỹ cũng khó mà nhận ra.
Sau khi làm xong hết thảy, Nhạc Vũ mới hơi buông lỏng ra khống chế đối với Nhạc Lâm. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com
“Tên gia hỏa này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Cúi đầu nhìn Nhạc Vũ đang ra vẻ nhàn nhã đứng bên trái mình, Nhạc Lâm nhìn như muốn bốc hỏa. Vốn hắn định sẽ vung quyền đầu lên tuy nhiên Nhạc Vũ tuy là buông lỏng chút ít khống chế để cho hắn có thể nói chuyện nhưng chỉ giới hạn ở nửa thân trên, không bao gồm cả tứ chi, thậm chí còn khống chế mức độ chân khí nơi yết hầu khiến hắn chỉ có thể nói bình thản mà không thể gào thét.
“Ha ha! Không có gì, chẳng qua là có người muốn tìm ta gây phiền toái nên phiền thập cửu ca giúp đỡ một chút mà thôi”
Nhạc Vũ ra vẻ áy náy rồi nhìn sang bốn phía, hoàn toàn không để lời đe dọa của đối phương vào tai.
Đường huynh của hắn lúc này mặc dù đang chửi ầm lên, bất quá vì là được giáo dục từ nhỏ nên cũng không phun ra lời gì thô tục. Ngoài ra cũng không phát ra thanh âm gì cao giọng nên trong mắt người ngoài giống như hai người đang thân mật. Vì thế mà Nhạc Vũ không hề lo lắng.
Một lúc sau, đám người kia lại phát hiện thấy hắn. Đầu tiên là hai mươi mấy người tứ tán, mơ hồ tạo thành một vòng vây rồi mới đột nhiên ép lại chỗ hai người. Mấy người đầu tiên khi đến gần thì lập tức phi cước vào Nhạc Vũ. Nhạc Vũ đã sớm có phòng bị nên lắc mình trơn tuột như cá lách ra ngoài. Về phần Nhạc Lâm cũng sớm phát hiện ra dị thường nhưng vấn đề bây giờ là hắn không thể động đậy nên bị một cước chúi về phía trước. May nhờ có đám đông phía trước đỡ nên chỉ lảo đảo mà không ngã nhào xuống.
Nhạc Lâm lúc này giận đến phát điên, hận không xé nát được Nhạc Vũ và kẻ vừa đạp hắn. Bất quá khi hắn vừa mới bắt đầu khôi phục khống chế thân thể thì tiếp tục bị một quyền đánh mạnh vào đầu bên trái đến nổ đom đóm. Đến lúc hắn tỉnh táo lại nhìn lên thì thấy một đám người đang hùng hổ đánh tới, tựa hồ trút hận lên “hảo hữu” của Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ đứng trong đám người gần đó cũng thấy nhàm chán. Hắn đã nhận ra hai người trong đó chính là hai thiếu niên đã đi bên cạnh nữ nhân hôm trước.
Có hai người này thì coi như đã tra ra chân tướng chuyện hôm nay. Nhạc Vũ đoán chừng là hai tiểu tử này lén nhà đi tìm hắn đánh một bữa.
Bất quá bọn hắn cũng không phải là hoàn toàn ngu xuẩn mà chọn lúc Nhiễm Lực không ở bên cạnh hắn. Trong đám người đi theo còn có hai đến ba vị là trực hệ và bàng chi.
Trong lòng cười thầm một tiếng mình quá mức nhạy cảm, Nhạc Vũ thở dài rồi đi về phía hai vị võ sư chịu trách nhiệm trông chừng lôi đài kia. Thật ra thì hắn vốn không muốn chú ý đến đám người kia nhưng vấn đề là những người trẻ tuổi này cũng không biết nặng nhẹ. Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ Nhạc Lâm mặc dù không chết cũng một trận khốn đốn.
Không nói tới chút hảo cảm những ngày vừa rồi của hắn với vị “Đường huynh” này, hiện giờ nếu Nhạc Lâm có gì bất trắc thì cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
Chẳng qua là không biết, đám người kia sau đó sẽ làm thế nào để tiếp nhận lửa giận của Nhạc Phong?