– Chân nhi sao?
Ánh mắt Nhạc Duẫn Kiệt chuyển qua trên người Nhạc Nghi Chân, lại như cười như không nói:
– Chân nhi, riêng con thì nghĩ sao?
– Phụ thân, lời này của cha hỏi thật có chút dư thừa!
Nhạc Nghi Chân không chút do dự ôm quyền, trên mặt vẫn thật thản nhiên:
– Nếu ngày sau Vũ đệ có thể giúp cho Nhạc gia xưng hùng Bắc Cương, như vậy đừng nói là đứng đầu một tộc như hôm nay, dù muốn con chết, Nhạc Nghi Chân này cũng cam tâm tình nguyện!
Nhạc Duẫn Kiệt nghe vậy nhất thời bật cười vang, trong thanh âm mang đầy ý sảng khoái:
– Hay cho câu cam tâm tình nguyện! Như vậy mới không hổ là nam nhi Nhạc gia, cuối cùng cha không uổng phí dạy dỗ con nhiều năm như vậy!
Nhạc Duẫn Văn nghe được liền cau mày, một lúc lâu sau mới tức giận phất tay:
– Bỏ đi! Dù sao chức vị tộc trưởng này cũng là chuyện của cha con ngươi thôi. Ta cũng lười xen vào nữa!
– Ha hả! Theo ta thấy, ngươi không cần vì chuyện này mà lo lắng như thế. Ta xem Vũ nhi chưa chắc chịu ngó tới vị trí này của ta. Nghi Chân cùng hắn trợ lực lẫn nhau, hẳn hợp lại càng tăng thêm sức mạnh mới đúng…
Nói tới đây, Nhạc Duẫn Kiệt lại cười tự giễu:
– Thật ra nếu hài tử này có thể đi tới một bước kia, nói không chừng đối với chức tộc trưởng Nhạc gia, hắn thật sự chẳng thèm ngó tới!
Nhạc Duẫn Văn ngây ra, lúc này Nhạc Duẫn Kiệt cũng không nói thêm, dẫn theo Huyền Giáp vệ sĩ phía sau chạy thẳng tới phương hướng thành chủ phủ, thần thái hưng phấn chưa từng thấy bao giờ.
Vội vã về tới nhà, việc làm đầu tiên của Nhạc Vũ chính là phân tích vật chất kết cấu cùng thành phần của ba viên Cường Tủy hoàn.
Khi ba phần hình ảnh của ba viên thuốc được ghi chép cặn kẽ trong hệ thống phụ trợ trí năng, vẻ mặt Nhạc Vũ vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui chính là vì phần lớn thành phần trong vật chất nửa năm qua hắn đã từng nhìn thấy ở ngoài cốc. Lo lắng là vì những thứ kia chỉ là dược liệu bình thường, chỉ sợ sẽ không giúp được quá nhiều.
Thành phần của Cường Tủy hoàn lại có một chút vật chất hắn chỉ nhìn thấy trong loại thuốc quý. Trong đó khó lấy nhất là cốt tủy của yêu thú cấp ba cùng cấp bốn.
Điều này ý nghĩa nếu hắn muốn đại quy mô chế tạo Cường Tủy hoàn, như vậy tất nhiên phải xuất cốc, nhất định phải đi tới khu vực yêu thú cấp cao hoành hành.
Mà những dược thảo trân quý khác cũng không hề đơn giản. Trong một năm qua hắn đã biết được ở gần bên Nhạc gia thành cũng có chút chợ đen quy mô nhỏ tồn tại, nhưng số lượng hắn cần thật sự quá lớn, cũng thật khó giấu diếm mục đích cùng thân phận của chính mình.
May là còn có tiệm thuốc Thuận Phúc, thông qua chút con đường do Nhạc Trương thị thành lập, thu mua ở ngoài khu vực Nhạc gia thành khống chế, có lẽ là phương pháp duy nhất có thể đạt được. Chỉ cần không mua bán bên trong Nhạc gia thành, tông tộc cũng sẽ không vì thế mà bất mãn. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com
Thoáng lắc đầu, Nhạc Vũ cầm một viên bỏ vào trong miệng nuốt xuống. Khi dược lực trong dạ dày hắn từ từ tan ra, lúc đầu Nhạc Vũ còn có cảm giác toàn thân ấm áp thật thoải mái, đợi hơn nửa giờ, cũng chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn gãy lìa thành từng khúc, lại đau đớn giống như bị hàng vạn hàng ngàn con kiến đang cắn xé. Cảm giác đau đớn này so sánh với lúc hắn mạo hiểm dùng Ngũ Hành linh hoàn lần trước còn muốn tăng thêm mấy phần. May là nhờ hiện tại Nhạc Vũ không cần phân tâm điều khiển chân khí trong cơ thể, chỉ đành cắn chặt răng chịu đựng, sau đó đem tác dụng của vật chất trong viên thuốc đối với thân thể mình cùng biến hóa ghi chép lại.
Đợi sau một canh giờ, khi cảm giác đau đớn đã ngừng lại, toàn thân Nhạc Vũ đều là mồ hôi cùng bụi đất đen thui. Bất quá lúc này hắn không còn tâm tư để ý tới thân thể bên ngoài, cơ hồ lập tức ngồi xếp bằng vận công, lặng yên tra xét tình huống bên trong cơ thể mình. Chỉ sau mười phút, Nhạc Vũ có chút rầu rĩ thất vọng đứng lên.
Đúng như hắn suy đoán, tác dụng của Cường Tủy hoàn chẳng qua là cường hóa huyết tủy trong thân thể hắn, khiến thân thể mỗi ngày gia tăng lượng nguyên khí sản sinh mà thôi. Mặc dù hiệu dụng không tệ, nhưng không cách nào đạt được như Ngũ Hành linh hoàn, rõ ràng nhận ra hiệu quả thực tế. Đoán chừng cho dù hắn thành công bắt chước chế tạo, sau đó mỗi ngày uống vào, ba năm sau nhiều nhất chỉ đạt tới cảnh giới võ sư cấp hai hoặc cấp ba đỉnh phong đã là cao nhất.
Theo đoạn ghi chép về tình hình thân thể vừa rồi mà xem, cường hóa cũng chỉ có hạn độ, nhiều nhất chỉ từ một trăm tám tới hai trăm viên thì Cường Tủy hoàn sẽ mất đi hiệu dụng đối với hắn. Tuy đạt được hiệu quả lâu dài, ngày sau trợ giúp hắn không nhỏ, có thể giúp cho hắn tu luyện nội tức, miễn cưỡng vượt qua được những người có tư chất tập võ trung và thượng đẳng.
Miễn cưỡng đè nén nỗi thất vọng trong lòng, Nhạc Vũ đi tắm rửa thay đổi quần áo, sau đó ngồi lên giường bắt đầu suy ngẫm. Loại dược vật này tuy tác dụng không lớn, nhưng khẳng định cần bắt chước chế tạo, dù sao ít nhiều cũng có thể gia tăng thêm thực lực của chính mình. Nhưng nếu như hắn muốn ở trong ba năm đạt tới yêu cầu của Nhạc Duẫn Kiệt, vậy phải thay đổi phương pháp khác mới xong.
Đột nhiên trong lòng Nhạc Vũ vừa động, vội vàng chạy nhanh ra ngoài, dùng Long Giác mã vội vội vàng vàng chạy thẳng tới chỗ Tàng Thư quán ở hướng tây bắc trong thành.
Giờ phút này còn đang trong giờ thi đấu giữa những con cháu đệ tử trong tông tộc, bên trong Tàng Thư quán luôn đông đúc lại trở nên vô cùng vắng lặng. Sau khi Nhạc Vũ vào cửa, mặc dù cũng hơi kinh ngạc, liền khẩn trương xông lên thang lầu chạy thẳng tới tầng thứ ba.
Ở tầng thứ ba có bốn năm vị lão nhân đang nhàn nhã thong dong đọc sách. Trông thấy Nhạc Vũ hấp tấp chạy nhanh lên lầu, đầu tiên trong mắt chợt lóe sát ý, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười, tùy ý cho Nhạc Vũ đi lên.
Nhạc Vũ cũng không cảm thấy có gì lạ lùng, thật ra từ một năm trước khi hắn vừa tỉnh lại, đã biết những lão nhân này rất bất phàm. Thoạt nhìn họ không khác gì những lão nhân bình thường, nhưng chỉ cần nhìn thấy những khớp xương thô to, da thịt cường kiện của họ, liền biết được là do hàng năm luyện võ mới có.
Thực lực cụ thể lúc ấy Nhạc Vũ còn nhìn chưa ra, nhưng trong những năm nay những võ sư trung cùng cao cấp ít nhất vài ngàn còn chưa có người nào có đủ can đảm xông vào lầu ba, như vậy liền có thể đoán biết được một ít nguyên nhân bên trong.
Nhưng thực lực của mấy vị lão nhân này càng cao, như vậy thân phận địa vị trong tông tộc xác định càng thêm tôn quý. Cũng có ý nghĩa, mấy vị tộc lão này hơn phân nửa đã biết được thân phận của hắn.
Thật ra chỉ cần nghĩ cũng đã biết, Nhạc Duẫn Kiệt hứa hẹn trong ba năm sẽ liên tục cung cấp cho hắn một trăm lẻ tám viên Cường Tủy hoàn, giá trị tương đương ngàn lượng hoàng kim. Số tiền lớn như vậy, cho dù vị bá phụ kia có là tộc trưởng của Nhạc thị gia tộc, chỉ sợ còn chưa làm chủ được chuyện này, tất nhiên phải được mấy vị tộc lão trong tông tộc ủng hộ mới xong.
Bước lên bậc thang cuối cùng, đầu tiên Nhạc Vũ đưa mắt nhìn chung quanh. Hắn phát hiện số sách đặt trong tầng lầu này chỉ chừng sáu bảy ngàn quyển mà thôi. Nhưng cách sắp xếp lại không tùy ý như bên dưới lầu. Mỗi giá sách chỉ phân loại ra năm mươi quyển, dùng loại da thú phòng cháy bao bọc lại, ngoài ra chính giá sách cũng tản ra đàn hương mãnh liệt, xác nhận được làm từ loại gỗ trân quý nổi tiếng, có tác dụng như khu trừ mối mọt sâu bọ…
Ở giữa các giá sách cũng có vài vị lão nhân đang tĩnh tâm đọc sách, nhìn thấy Nhạc Vũ cũng thoáng ngạc nhiên, liền buông xuống quyển sách trong tay mình, tò mò nhìn ra cửa thang lầu, dự định tìm hiểu xem tên tiểu tử kia vội vàng chạy tới đây rốt cục đang dự định làm gì.
Bản thân Nhạc Vũ giống như không hề có cảm giác, hắn đi qua một vòng trên tầng lầu, cho đến khi nhìn thấy giá sách cất chứa nội công tâm pháp thì dừng chân lại…