Phương Trượng

Chương 129: Đêm Trước Quay Thưởng



Sáng sớm, hoa tuyết lại từ trên trời rơi xuống.

Tiếng chuông khóa sớm Thiểu Lâm vang lên, vang vọng núi rừng, hoa tuyết xung quanh bị chấn động, run rẩy không theo quy luật.

Hoắc Nguyên Chân đi ra khỏi phòng, chậm rãi đi trên mặt tuyết.

– Thần chung mộ cổ tuyết rơi rơi, nửa nhập không minh nửa nhập trần, âmnày chỉ cõi Cực Lạc có, vì sao vang vọng giữa thể nhân?

Hoắc NguyênChân trở lại mấy ngày, Đồng Tử Công lại có tiến bộ nho nhỏ, suy đoántrong vòng nửa năm bên có hy vọng chạm tới ngưỡng cửa Hậu Thiên hậu kỳ,tâm trạng không tệ, thuận miệng cải sửa một bài thơ cổ nhân.

– Thiểu Lâm các ngươi gõ chuông là có thể phổ độ thế nhân sao, khẩu khí của phương trượng ngươi thật lớn!

Một giọng nữ ở phía xa vang lên, Hoắc Nguyên Chân nghe quen tai. Quay đầunhìn lại, chỉ thấy La Thái Y đội một chiếc đấu bồng trắng như tuyết đang chậm rãi đi tới.

– A Di Đà Phật, nữ thí chủ. Bấy lâu cách biệt phong thái vẫn như xưa, thật là đáng mừng.

Thấy La Thái Y, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút nhức đâu, vì sao nữ z ma đầu này chạy tới Thiểu Lâm tự?

– Hừ, không cân khâu Phật tâm xà như vậy, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, nhất định đang nghĩ vì sao nữ ma đầu này chạy tới Thiểu Lâm, có phảikhông? Không cho suy nghĩ, trả lời ngay!

Hoắc Nguyên Chân cất tiếng cười ha hả:

– Nữ thí chủ quá lo lắng. Trong lòng bần tăng không hề có chuyện ma đầuhay không ma đầu. Nam nhân cũng tốt nữ nhân cũng được, đẹp cũng tốt, xấu xí cũng được, đều là như nhau.

– Nói hươu nói vượn!

Đối với những lời ngụy biện của Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y không thèm để ý. Lúc ởsơn cốc nàng cũng bị tiểu hòa thượng này lừa dối không ít.

– Từtrước tới nay bần tăng không hề nói dối, xấu đẹp chẳng qua là biểu hiệnbên ngoài mà thôi. Trước mặt dòng sông thời gian vĩnh hàng, dung nhanxinh đẹp tới mức nào rốt cục cũng chỉ là một bộ xương khô, có gì đáng để ta lưu luyến?

– Thật là khó nghe.

La Thái Y trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:

– Ngươi chớ đắc ý, ta còn chưa tính sổ với ngươi…

La Thái Y thả ra đòn sát thủ này, Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi không đở nổi.

Câu chuyên hồ đồ lần trước coi như đã để lại nhược điểm, quả thật khó lòng ứng phó.

– Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, hôm nay ta tới đây cũng khôngphải tới tính sổ cùng ngươi, chẳng qua là đi ngang qua núi Thiểu Thấtnày thuận tiện tới xem một chút mà thôi, lập tức đi ngay, hơn nữa cònmuốn báo cho ngươi một chút chuyên.

– Xin La cô nương cứ nói đừng ngại.

Nghe thấy La Thái Y không phải là tới tính sổ cùng mình, trong lòng HoắcNguyên Chân cảm thấên ổn hơn một ít, cách xưng hô cũng thân cận hơn.

– Chúng ta phát hiện có mấy tên khốn tự cho là mình người chính nghĩa đitới Hà Nam, hơn nữa tựa hồ định có động tác gì đó. Từ trước tới naỵThánh giáo chúng ta luôn luôn không có hảo cảm đối với những người này,mấy tên này tới Trung Nhạc phái làm loạn, nhưng bị một ít người áo đenthần bí công kích, bị thương nhẹ lẩn trốn đi, chúng ta không tìm đượcbọn chúng.

– Bất quá mây ngày qua tựa hô thương thê bọn chúng đà khỏi, có người phát hiện chúng xuất hiện ở địa giới Khai Phong, hơnnữa đang chạy về phía này, cho nên Thánh giáo chúng ta quyết định sẽ đigặp mấy người này.

– Chỉ một mình nàng đi sao?

Nghe thấy La Thái Y nói như thể, Hoắc Nguyên Chân đă xác định, nàng nói chính là ba ngườiTuyệt Diệt bởi vỉ bị thương mà ẩn núp, bây giờ xem ra là đà khỏi, lạinhảy ra làm mưa làm gió.

– Vốn ta định đi một mình, không phải làchỉ là ba tên Tiên Thiên sơ kỳ thôi sao, một mình ta cũng đã đủ. Nhưngđám khốn phân đà lại không chịu, phái thêm hai tên kỳ đà cản mũi đitheo, hiện tại còn đang chờ bên ngoài.

Nghe thấy La Thái Y nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân hơi yên tâm một chút.

Mặc dù thực lực La Thái Y Tiên Thiên trung kỳ vô cùng mạnh mẽ, nhưng bangười Tuyệt Diệt cũng tuyệt đối không phải là đèn cạn khô dầu. Huống chi một thân Cáp Mô Công của Trịnh Cửu Công dốc hết toàn lực thi triển,tuyệt đối không kém gì cao thủ Tiên Thiên trung kỳ phổ thông. truyệnđược lấy từ website tung hoanh

Bây giờ có hai người trợ giúp, an toàn của La Thái Y sẽ tuyệt đối không có vấn đề.

La CÔ nương chính là tới thông báo bần tăng chuyện này sao? La Thái Y hừ một tiếng:

– Sao hả, thông báo cho ngươi ngươi không hài lòng sao? Ta cho ngươi biết,

hướng đi của những người này chính là Đăng Phong huyện, hiện tại nơi này đãkhông còn môn phái nào ra hình ra dáng, chỉ còn lại Thiểu Lâm tự củangươi. Đừng để bị bọn chúng tỉm tới tận cửa rồi mà bản thân mình vânchưa hay biết gì.

Nghe La Thái Y nói như thể, Hoắc Nguyên Chân cảm giác quả thật chuyện này có khả năng rất lớn.

Khoảng thời gian này không thấy bọn Tuyệt Diệt, Hoắc Nguyên Chân có hơi thưgiãn. Hiện tại xem ra rất có thể mục tiêu kế tiếp của bọn họ chính làThiếu Lâm tự mình.

Đoạn Thiên bảo kiểm còn ở chỗ mình, Tuyệt Diệtcũng chưa tìm được Lâm Di, vân chưa báo được thù bị mình đả thương. Hơnnữa hiện tại bọn họ không có điểm dừng chân, Đăng Phong huyện hiện không còn môn phái võ lâm nào cả, bất kể tò phương diện nào, Thiểu Lâm tựmình cũng là mục tiêu hạ thủ tốt nhất.

– Vậy thì đa tạ La cô nương nhắc nhở, bần tăng thật không biết nên báo đáp như thế nào.

– Không cần báo đáp. Có lẽ chúng ta đi lần này sẽ đối đầu với bọn chúng,bắt lấy chúng. Ngươi không cần lo lắng, chúng sẽ không tới được ThiếuLâm tự ngươi.

Hoắc Nguyên Chân không có lên tiêng. Hắn cảm giác cólẽ La Thái Y căn bản không tìm được bọn Tuyệt Diệt, nhất định là mấyngười này sẽ đến Thiểu Lâm tự.

Nhưng cảm giác này không hề có căn cứ, cho nên hắn cũng không tiện nói ra.

La Thái Y nói xong những chuyên này, suy nghĩ một chút chợt dò hỏi:

– Rốt cục là quan hệ giữa ngươi và Uyển Quân là thế nào?

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút mới đáp:

– Bằng hữu.

– Vậy ngươi có biết Uyển Quân hiện tại…

Hoắc Nguyên Chân lập tức dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem rốt cục Ninh UyểnQuân thể nào. Sau khi nha đầu này đi rồi cũng không có xuất hiện nữa,hắn căn bản không biết tung tích.

– Bỏ đi, ngươi biết ít một chút vẫn hơn.

Cũng không biết La Thái Y nghĩ như thế nào, lời nói nửa chừng đột nhiêndừng lại không nói, hất đấu bồng sau lưng nói với Hoắc Nguyên Chân:

– Ta phải đi rồi, hai tên kỳ đà kia còn chờ bên ngoài.

Hoắc Nguyên Chân không nói lời tò biệt với nàng, cũng không đưa tiên. Khôngcần thiết làm như vậy, La Thái Y ở trạng thái bình thường tuyệt đối lànữ trung hào kiệt không câu nê tiểu tiết, có thể miễn được một ít tụclễ thì miễn.

Chỉ bất quá mới vừa rồi La Thái Ỵ nói chuyện liên quantới Ninh Uyên Quân, quả thật làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút bận tâm.Nhưng người ta không chịu nói, hắn cũng không có cách náo? chỉ có thể hy vọng Ninh Uyển Quân có thể bình an hạnh phúc, gặp dữ hóa lành.

La Thái Y vừa đi,,Nhất Trần cũng chợt đi ra, thấy được bóng lưng nàng bèn hỏi Hoắc Nguyên Chân

– Phương, trượng, nữ tử này là ai?

– Hộ giáo Pháp Vương Ma giáo.

– Là LA Thái Y


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.