– Đều rút về đây!
Dương Phàm lạnh nhạt nói, trong mắt thoáng hiện sát khí cùng kiên quyết vô cùng.
Trở về?
Hồ Phi cùng Thạch Thiên Hàn ngẩn ra, cũng không chần chờ nhiều.
Bá bá!
Thân ảnh hai người chật vật không chịu nổi trở về Tinh bảo như tia chớp.
– Ha ha ha… Dương Phàm, ngươi cho là bằng vào hai mao đầu tiểu tử mới vào Hỗn độn thiên giai là có thể chổng lại bản đế sao?
Tiếng cười âm lãnh cuồng ngạo của Minh Đế vang khắp toàn bộ thất giới khiến chư thiên run rẩy thất sắc.
Là sinh linh Tiên Thiên hỗn độn tự nhiên sinh ra, Minh Đế sổng mấy giới năm, thực lực cường đại hơn Thạch Thiên Hàn cùng Hồ Phi mượn vào ngoại vật tiến vào Hỗn độn thiên giai không biết bao nhiêu lần.
Huống chi trong tay Minh Đế còn nắm giữ một kiện Hỗn Độn Thiên Khí cấp bậc Tiểu Hỗn Độn Linh Bảo.
– Minh Cổ. Ngươi nên mau chóng rút lui đi. Bằng vào thực lực của ngươi muốn thương tổn người trong Tinh bảo đã không có khả năng. Ngươi ta tuy đổi lập nhiều năm nhưng bản đế cũng không muốn ngươi ngã xuống tại đây.
Thanh âm sang sảng chính đại của Thiên Đế từ trong Luân Hồi Tinh Bảo truyền đến, than thở nói.
– Thiên Cổ. Ngươi không cần ở đây giả làm người tốt.
Hàn mang trong mắt Minh Đế thoáng ngưng, hừ lạnh một tiếng:
– Trừ khi là ba đại Man Hoang Thần Tổ tới, nếu không thế gian này còn có ai có thể làm gì ta?
Thiên Đế nghe vậy thở dài một hơi, lắc đầu nói:
– Bản đế nói vậy là hết nhẽ rồi!
– Dương Phàm. Hôm nay bản đế muốn biến nơi này thành địa ngục tử vong.
Thanh âm Minh Đế càng thêm âm lãnh đáng sợ, đồng tử màu tím thẫm bắn ra tử vong ý chí vô thượng kinh sợ hoàn vũ.
Bá!
Ngay lập tức thiên địa phạm vi ức vạn dặm hóa thành tử vong biển rộng địa ngục khôn cùng.
Tử vong diễm lực vô biên vô tận cắn nuốt thiên địa, tự thành không gian thế giới nuốt hết mọi thứ.
Ngay cả Luân Hồi Tinh Bảo cũng bị tử vong địa ngục nuốt trọn.
Ùng ục, ùng ục…
Phía dưới tử vong địa ngục là vô sổ máu dính nhầy, vươn một bàn tay tử vong bốc lên từng đoàn hỏa diễm màu trắng ngà hư vô.
Trên bầu trời các loại tia chớp âm u xẹt qua, tử vong diễm lực không chỗ nào không có dưới sự vận chuyển của Luân hồi vô hình, không chết không ngừng nhuộm hết mọi sinh cơ và lực lượng.
Chi chi… Két!
Tinh bảo lọt vào tử vong địa ngục đột nhiên phát ra từng tràng tiếng ngân, tài liệu ở một sổ vị trí dưới lực lượng của tử vong ăn mòn bắt đầu mềm hóa.
Vô sổ cường giả trên Luân Hồi Tinh Bảo kinh hãi run sợ.
Nếu là thân ở trong tử vong địa ngục kia thì cho dù là cường giả cấp Đại Đế cũng không chổng được mấy nhịp thở.
– Dương đại ca. Luân Hồi Tinh Bảo không chịu nổi.
Thanh âm kinh hăi cấp bách của Đặng Thi Dao truyền đến.
– Đây là tuyệt kỷ của Minh Đế – Tử vong địa ngục. Có thể đem thiên địa vạn vật hóa thành thế giới tử vong.
Thiên Đế nói với Dương Phàm, khóe miệng lại có ý cười, không chút kinh hoảng. Dường như còn đang chờ mong cái gì.
– Ta biết rồi.
Dương Phàm gật gật đầu, trên mặt gợn sóng không sợ hãi, nói với Hồ Phi cùng Thạch Thiên Hàn:
– Chúng ta cùng liên thủ củng cổ không gian nơi này.
Củng cổ không gian?
Thiên Thu Vô Ngân có chút khó hiểu.
– Tốt nhất là Thiên Thu tông sư cũng có thể hiệp trợ một phần.
Dương Phàm lại cười nói.
Trong lúc nói chuyện hắn tể ra Hỗn Độn Thiên Khí Ngũ Hành Nguyên Châu. Một tầng ngũ sắc ổn định dày đặc nổi lên từng vòng hôi mang lấy Luân Hồi Tinh Bảo làm trung tâm bắn ra và dung nhập cả vùng thiên địa.
Cùng lúc đó Hồ Phi cùng Thạch Thiên Hàn đều ra tay. Lực lượng nguyên thủy của Hôn độn thiên giai đồng loạt rót vào trong Ngũ Hành Nguyên Châu.
Chỉ một thoáng, giới diện phạm vi ức vạn dặm được ba cỗ lực lượng siêu việt hệ thống thất giới gia cổ, lại gia cổ.
Thấy tình hình này, chúng cường giả đều lấy làm kỳ.
Ngay cả Minh Đế giờ khắc này đang chưởng khổng tử vong địa ngục cũng sửng sốt.
Dương Phàm này… Hắn muốn làm cái gì?
Gia cổ không gian?
Ba người Dương Phàm cũng không phải liên thủ đổi phó hắn mà là dựa vào ba cô lực lượng hùng hậu vô hạn mượn dùng lực lượng của Ngũ Hành Nguyên Châu củng cổ không gian của vùng thiên địa thế giới này.
– Đến lượt ngươi ra tay rồi!
Dương Phàm đột nhiên nói, giống như đang nói với không khí.
Lời hắn vừa dứt…
Một tiếng rít gào chấn nhiếp thiên địa từ trong Tiên Hồng Không Gian phát ra.
Chỉ thấy thân thể con chó nhỏ đột nhiên căng thẳng, trong mắt phát ra ánh sáng hung lệ khiếp người, trong khoảnh khắc bành trướng tới hai trượng.
Ầm~
Toàn bộ hệ thống thất giới lung lay một cách không rõ, giống như có vật nặng nào đó rơi vào trong.
Ngay lập tức không gian Thiên giới trời rung đất lắc, thiên hôn địa ám, vô sổ sinh linh cường giả váng đầu hoa mắt.
Không gian vô biên cuồn cuộn như sóng gợn.
Trong vô hình, một bóng ma thật lớn nhìn không thấy toàn cảnh phủ xuống không gian Thiên giới.
Vô sổ sinh linh trong thất giới đều cảm thấy sự sợ hãi xông thẳng vào linh hồn.
Cái gì!
Minh Đế biến sắc, không khỏi ngẩng đầu lên nhưng lại phát hiện khắp thiên địa đều bị hư ảnh của một quái vật khổng lồ bao phủ.
Thậm chí cả thiên địa đều không thể chứa đựng được nó.
Phổc… Xuy-
Đột nhiên một móng vuốt sắc kình thiên địa từ trong thiên địa vô biên thò ra.
“Rắc” một tiếng, toàn bộ thất giới nhoáng một cái, sinh linh trong Luân Hồi Tinh Bảo lại thấy một hồi trời xoay đất chuyển. Minh Đế cũng bị vây trong khủng hoảng, tử vong địa ngục của hắn bị xé nát giống như giấy mỏng.
Băng… Ầm ầm~
Sau đó hệ thống thất giới không ngừng chất động giống như có nguy cơ sụp đổ.
– Không tốt!
Thiên Đế hô khẽ một tiếng, thân hình của hắn cùng Thiên Thu Vô Ngân nhoáng lên tới trước người Dương Phàm, đem lực lượng hỗn độn khổng lồ hùng hậu rót vào trong Ngũ Hành Nguyên Châu.
Trong khoảnh khắc dải sáng ngũ sắc xuyên suốt thiên địa càng thêm dày đặc kiên cổ, tiếng thiên địa sụp đổ biến mất nhưng vẫn đang chấn động như trước.
Dương Phàm không khỏi nhẹ thở một hơi.
Chúng cường giả các nơi trên Luân Hồi Tinh Bảo cảm thấy kinh hồn động phách, linh hồn run rẩy.
Mà lúc này, một tiếng thét thê lương thảm thiết truyền đến.
Chỉ thấy một móng vuốt của con quái vật lớn ngay cả thiên địa cũng không thể chứa đựng cắt qua tử vong địa ngục đồng thời cũng xuyên qua thân thể Minh Đế.
Máu tươi trên người Minh Đế văng khắp nơi, khí lực vượt qua Ma Thần bị móng vuốt sắc ấn chặt trong hư không, cổ chết giãy dụa.
Tê—
Vô sổ cường giả kinh hồn, hút sâu một ngụm khí lạnh.
Minh Đế chí cao vô thượng thất giới không ngờ bị một trảo chụp trên mặt đất căn bản không có sức phản kháng.
Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn phía chủ nhân của bóng ma bao phủ cả thiên địa.
Đó là một con Cửu Đầu Thần Khuyển, trên người quanh quẩn dòng xám hỗn độn cùng dải sáng đỏ thẫm. Chín cái đầu kia, chỉ riêng cặp mắt to tới mức có thể sánh với hằng tinh, phát ra ánh sáng hung lệ kinh thiên triệt địa.
Minh Đế ở trước mặt Cửu Đầu Thần Khuyển đáng sợ này giống như trẻ con và người khổng lồ.
Vuốt sắc có thể dập nát thiên địa bỗng xoay tròn, thân thể Minh. Đế bị xé tan nát.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp thiên địa, thân thể Minh. Đế bị diệt.
Nhưng chỉ ngay khoảnh khắc tiếp theo, mảnh vỡ thân thể, dải màu xám cùng tử vong diễm lực thiêu đốt hóa thành ngàn vạn điểm đen bắn về phương xa.
– Đây chỉ sợ là Tiên Hồng Nguyên Thú sổ một sổ hai trong Tiên Hồng Không Gian. Thật là quá đáng sợ. Bản tôn của Minh. Đế chỉ chưa được một chiêu đã bị mất thân thể, nguyên khí đại thương.
Thiên Đế thầm kinh hãi.
Từ lúc trước đến làm khách vùng đất sổng của Dương Phàm trong Tiên Hồng Không Gian, hắn đă cảm thấy được sự đáng sợ của con chó nhỏ, dĩ nhiên có thể sinh, ra nguy hiểm đổi với sinh, mệnh của mình.
– Chạy đi đâu?
Trong mắt Cửu Đầu Thần Khuyển xẹt qua một tia đùa cợt, lại chụp tới một trảo.
Minh Đế gần như muốn tránh cũng không thể.
Vút Vút Vút —
Vạn ngàn điểm đen do dải xám cùng tử vong diễm lực tách rời ra bắn khắp nơi thiên địa, tránh thoát một trảo này trong đường tơ kẽ tóc.
Băng—
Không gian thất giới lại rung động vài lần.
Nếu không có đám người Dương Phàm hợp lực gia cổ không gian, cho dù để con chó nhỏ hiện thân thất giới cũng có thể khiến cho thiên địa sụp đổ.
Phổc!
Vạn ngàn điểm đen chợt tụ tập ở một chỗ, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt chật vật kinh sợ của Minh. Đế. Đột nhiên hắn hóa thành hình dùi nhọn đâm mạnh xuyên thủng giới diện.
Vút-
Thuận theo thông đạo đó, vạn ngàn điểm đen như tia chớp biến mắt tăm.
– Để hắn chạy ra ngoài thất giới rồi.
Hồ Phi khẽ hô.
– Mặc hắn. Con chó nhỏ hẳn là có thể bắt hắn, cho dù không thể chém giết thì chỉ sợ hắn cũng không dám về thất giới.
Dương Phàm lại cười nói.
– Con chó… Nhỏ?
Tất cả mọi người trong Luân Hồi Tinh Bảo đều lộ vẻ cổ quái.
Cửu Đầu Thần Khuyển kia ngay cả thiên địa đều không thể dung nạp, dùng quái vật lớn cũng không đủ để hình dung.
Không ngờ Dương Phàm lại dùng từ “Nhỏ” để gọi nó?
Băng-
Không gian thất giới lại lắc lư một hồi, Cửu Đầu Thần Khuyển kinh thiên địa lại co rút thành bộ dạng con chó bình, thường, cũng theo thông đạo Phá giới đuổi theo.
Ngay sau đó chúng cường giả thất giới mất khí tức của con chó nhỏ cùng Minh. Đế.
Nhưng đạt tới cấp bậc đám người Dương Phàm lại có thể nhìn thấy tình huống truy đuổi tại giới ngoại.
Chỉ thấy Minh. Đế không tiếc mọi giá thiêu đốt lực căn nguyên, phát huy ra tốc độ vượt qua gấp mười toàn lực lượng.
Chạy! Chạy giữ mạng!
Trong đầu hắn chỉ còn lại ý niệm này.
Đối mặt với con chó nhỏ cho dù là năng lực miễn cường chống đờ cũng không
có.
Con chó nhỏ lại na di không nhanh không chậm, tùy ý qua lại trong gió lốc không gian.
Cho dù Minh. Đế thiêu đốt lực căn nguyên phát huy ra tốc độ gấp mười cũng vẫn bị con chó nhỏ không nhanh không chậm đuổi kịp.
– Đại nhân tha mang. Thực lực cường đại như ngài gần như có thể sánh, bằng tam đại Man Hoang Thần Tổ, làm sao lại nghe lời một nhân loại?
Trong quá trình Minh. Đế lẩn trốn còn không ngừng cầu xin tha thứ.
– Đại nhân. Ngài nói muốn điều kiện gì mới có thể tha cho ta?
Minh. Đế nào còn phong độ cao thủ, khóc lóc van xin.
– Trình tự của chủ nhân ta há là ngươi có thể thăm dò? Tam đại Man Hoang Thần Tổ ở trước mặt hắn cũng phải cung cung kính kính.
Con chó nhỏ hừ lạnh nói.
Thiên Đế ở trên Luân Hồi Tinh Bảo nghe lời này không khỏi hoảng sợ: Dương Phàm này rốt cục có lai lịch bổi cảnh gì, con chó nhỏ cường đại như vậy đều xưng hắn là chủ nhân. Tam đại Thần Tổ chí cao vô thượng của Man Hoang cũng phải cung kính với hắn.
Minh. Đế cảm thấy hoảng sợ, mắt thấy bị con chó nhỏ càng đuổi càng gần.
Nhưng đột nhiên động tác truy kích của con chó nhỏ đột nhiên ngừng lại, đồng tử co rút nhìn chằm chằm phía trước.
Bá!
Một bóng người hư vô xuất hiện trong gió lốc không gian, lộ ra một nam nhân cương nghị cao ngất.
Khoảnh khắc hắn xuất hiện, gió lốc không gian và không gian loạn lưu của giới ngoại đột nhiên ngừng lại.
Con chó nhỏ ngừng lại không đuổi theo nữa.
– Ngươi trở về đi.
Nam nhân cương nghị giống như nhận thức con chó nhỏ, chớp chớp mắt cười nói.
– Ngươi sớm không tới, muộn không tới còn cướp “quái” của ta. (từ trong game online: ks – killing steal A_A)
Con chó nhỏ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, thân hình nhoáng lên biến mất.
– Hắc hắc, cướp “quái” sao?
Nam nhân cương nghị đứng tại chỗ đánh giá Minh. Đế đầy vẻ hứng thú.
– Ngươi là ai?
Minh. Đế run giọng nói, không gian bổn phía bị một cỗ lực lượng phá diệt bá đạo giam cầm.
Linh hồn của hắn không hiểu run lên, ngay cả ý niệm chạy trốn cũng không thể trỗi dậy.
– Ta là ai?
Khóe miệng nam nhân cương nghị nhếch lên, trong lòng bàn tay hiện lên một đoàn quang diễm màu tử kim gần như hư vô.
– Là lão ba!
Trương Du Vũ trong Tinh bảo nhảy nhót nói.
– Thì ra là hắn.
Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới một trong ba nam tử trong Đại Thiên thần tháp.
– Hư Không Hỏa Diễm. Ngươi là Phệ Thiên Ma Thần… Trương Hằng!
Minh. Đế sợ hãi tới cực điểm, cả người lập tức phủ phục xuống.
Phổc!
Chỉ thấy trong đoàn Hư Không Hỏa Diễm kia phân ra một điểm sáng lớn như con nòng nọc rơi xuống trên người Minh. Đế.
– A~~
Thân thể Minh. Đế lập tức bị hỏa diễm vô hình nuốt trọn, cho dù hắn hóa thân vạn ngàn cũng bị Hư Không Hỏa Diễm thiêu đốt.
Chỉ nháy mắt thân thể và khí tức Minh. Đế hoàn toàn tiêu tan, giống như chưa từng xuất hiện.
Đoàn quang diễm màu tử kim gần như hư vô kia chỉ phân ra một tia nhỏ như nòng ngọc liền khiến cho Minh Đế chí cao vô thượng của thất giới hóa thành hư vô trong khoảnh khắc, triệt để hơn tan thành mây khói tới vạn lần.
Tiếng kêu thê thảm của Minh Đế thậm chí từ giới ngoại truyền đến Luân Hồi Tinh Bảo ở Thiên giới.
Đám người Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song, Thiên Đế, Hồ Phi đều hoảng sợ thất sắc.
– Dĩ nhiên là hắn… Nhân vật duy nhất vượt qua Tổ thần trong vô sổ giới năm.
Hô hấp của Thiên Đế bỗng nhiên dồn dập, trong mắt lộ ra kính sợ và ngưỡng mộ vô cùng.
– Dương thúc, tiểu Thần, lão ba ta tới!
Tiểu Vũ hưng phấn nhảy nhót nói.
Trên mặt Dương Phàm tuy có chút kinh ngạc nhưng bình thường hơn đám người Thiên Đế rất nhiều.
Có thể trở thành một trong ba người vĩnh hằng bất diệt cuối cùng của đại thế giới, thực lực há là người bình thường có thể thăm dò?
– Chủ nhân, Trương Hằng tới. Hắn là người tu luyện bộ công pháp nghịch thiên thứ nhất Luyện Thiên Hóa Địa, tu vi sớm vượt qua Tổ thần.
Con chó nhỏ dè dặt nói với Dương Phàm.
– Từ lúc hắn xuất hiện ta liền biết lai lịch của hắn. Trương Hằng sao?
Khóe miệng Dương Phàm gợi lên nụ cười.
Ngay khi hắn nhìn vào nam tử cương nghị kia, trong mắt đổi phương cũng hiện ý cười nhìn về phía hắn.
Khoảnh khắc hai tròng mắt đổi diện, Dương Phàm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.
– Ba người.
– Toàn bộ đại thế giới chỉ còn lại ba chúng ta.
Thanh âm như tới tức bóng đêm vĩnh hằng lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu Dương Phàm.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau giống như bạn cũ gặp lại.
Bá!
Chỉ một bước Trương Hằng từ giới ngoại bước vào giới nội.
Một bước hời hợt khiến cho hệ thống thất giới giống như hư vô.
… Không cần Phá giới.
Thiên Đế trên Luân Hồi Tinh Bảo kinh hãi trong lòng, không khỏi hút sâu một ngụm khí lạnh.
Sau đó lại một bước Trương Hằng tiến vào Luân Hồi Tinh Bảo, nhìn thoáng qua Lâm Chung.
Lâm Chung cao giọng nói:
– Bạn cũ Trương Hằng tới chúc mừng, chúc tân lang tân nương bạch đầu giai lão. Lễ vật… Bỏ gốc lấy ngọn.
Bỏ gốc lấy ngọn?
Đây là lễ vật gì?
Mọi người trong Luân Hồi Tinh Bảo đều ngẩn ra.
– Dương huynh đệ, tại hạ Trương Hằng có lễ. Chúng ta từng quen biết, thân như huynh đệ máu mủ.
Trong mắt Trương Hằng lộ ra ý cười, một bước nhẹ nhàng tới trước mặt Dương Phàm.
Thân như huynh đệ máu mủ?
Dương Phàm thoáng ngẩn ra, nghĩ đến dẫn đạo giả Quách Phong trong Đại Thiên thần tháp cung kính xưng mình là Dương thúc. Ngay cả Trương Du Vũ lần đầu tiên gặp mặt cũng từng gọi mình là Dương thúc.
– Trương huynh. Sớm nghe đại danh của ngươi, cũng đoán trước sẽ cùng ngươi
gặp mặt. Lại không nghĩ rằng sẽ gặp ở hôn lễ.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra thần sắc vui mừng.
Một ngày trong vô sổ giới năm tương lai sau này, hắn cùng Trương Hằng đều là một trong ba người còn sót lại của thế gian.
Tình hữu nghị trong cô tịch vô tận cuối cùng khó thể tả bằng lời.
Khoảnh khắc cùng Trương Hằng bổn mắt nhìn nhau, trong đầu Dương Phàm giống như có thêm rất nhiều thứ đang dần dần hiểu thấu.
Sau khi đạt tới một trình tự nào đó, ràng buộc của thời không sẽ càng ngày càng nhỏ.
Chính như Thiên Thu Vô Ngân dung hợp ba hóa thân đại biểu quá khứ, hiện tại, tương lai trực tiếp vượt qua hai trình tự đạt tới Hỗn độn thiên giai.
– Ha ha! Hôm nay là ngày đại hôn của Dương huynh đệ, ta liền tặng lễ vật “Bỏ gốc lấy ngọn”.
Trương Hằng cười dài một tiếng, vừa dứt lời vỗ một chưởng về phía Dương Phàm.
Khoảnh khắc hắn xuất trường, trong thiên địa ngưng đọng một cỗ khí tức phá hủy vạn vật.
Không gian, thời gian, Luân hồi, nhân quả, sổ mệnh… Mọi quy tắc lực lượng đều bị lực lượng cường đại tới mức nghịch thiên kia tan biến.
Mà đôi đồng tử của nam nhân kia đột nhiên hóa thành màu bạc, ngạo thị thiên địa nhìn xuống sinh linh.
Đôi đồng tử màu bạc bỗng nhiên khiến Dương Phàm nghĩ tới cặp mắt màu bạc giống như thần linh đột nhiên hiện ra khi Vũ Văn Hâm cử hành nghi thức Tinh Tôn tại Tinh Thần Tháp Cực Bắc.
Một chưởng Trương Hằng đánh ra thong thả như thế lại khiến mọi người trong Tinh bảo kinh hãi run rẩy.
Sau đó đôi đồng tử màu bạc đột nhiên biến thành màu vàng sau đó chuyển thành màu tử kim, cuối cùng là một vùng xám tía hư vô trổng vắng.
Ba!
Lực lượng một chưởng không một tia tiết ra ngoài, lại không bị ràng buộc bởi không gian thất giới.
Theo lý thuyết một chưởng như thế ít nhất có thể phá giới, nhưng là không gian giới diện lại giống như hư vô không hề có chút ảnh hưởng gì.
Linh hồn Dương Phàm như lọt hổ bang, bị khí tức hủy diệt thôn phệ bao phủ.
Lực lượng một chưởng này của đổi phương lại càng gây nên sự cộng minh đổi với lực lượng Tiên Hồng trong cơ thể.
Nếu ngạnh kháng một chưởng này chỉ sợ bị thôn phệ tiêu diệt trong nháy mắt thậm chí sẽ lan đến căn nguyên Mệnh Hạch.
Dưới khí cơ dẫn dắt, Dương Phàm hít sâu một hơi trong mắt lóe sáng tinh quang. Một cỗ lực lượng bác đại tự nhiên tò cả thế giới Mệnh Hạch trào ra tụ vào bàn tay.
Lực lượng một chưởng này gần như ngưng tụ toàn bộ lực lượng của đại thụ Diễn sinh, tương đương với vạn lần lực lượng lúc đỉnh nhất của Dương Phàm.
Vạn lần!
Nói cách khác, một chưởng này miểu sát Hỗn độn thiên giai đều không thành vấn đề.
Thình thịch!
Hai chưởng giao nhau nhưng không có hủy diệt kinh thiên như trong tưởng tượng mà ngược lại yên lặng dính liền cùng một chỗ.
Trong phút chốc Dương Phàm cảm thấy dường như lực lượng của mình rót vào một cái động không đáy, như nước lũ tràn vào trong đó, cùng lực lượng hủy diệt thôn phệ của Trương Hằng giao hòa cùng một chỗ.
– Không tốt!
Hắn thầm kinh hô, lại thấy ý cười trên mặt Trương Hằng mang theo vài phần thiện ý.
Ngay tại khoảnh khắc sau đó Dương Phàm đột nhiên phát hiện lực lượng hủy diệt thôn phệ của Trương Hằng cùng lực lượng căn nguyên sinh cơ của Tiên Hồng Quyết giao hòa cùng một chỗ, hư không biến mất.
gặp mặt. Lại không nghĩ rằng sẽ gặp ở hôn lễ.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra thần sắc vui mừng.
Một ngày trong vô sổ giới năm tương lai sau này, hắn cùng Trương Hằng đều là một trong ba người còn sót lại của thể gian.
Tình hữu nghị trong cô tịch vô tận cuối cùng khó thể tả bằng lời.
Khoảnh khắc cùng Trương Hằng bổn mắt nhìn nhau, trong đầu Dương Phàm giống như có thêm rất nhiều thứ đang dần dần hiểu thấu.
Sau khi đạt tới một trình tự nào đó, ràng buộc của thời không sẽ càng ngày càng
Chính như Thiên Thu Vô Ngân dung hợp ba hóa thân đại biểu quá khứ, hiện tại, tương lai trực tiếp vượt qua hai trình tự đạt tới Hỗn độn thiên giai.
– Ha ha! Hôm nay là ngày đại hôn của Dương huynh đệ, ta liền tặng lễ vật “Bỏ gốc lấy ngọn”.
Trương Hằng cười dài một tiếng, vừa dứt lời vỗ một chưởng về phía Dương Phàm.
Khoảnh khắc hắn xuất trường, trong thiên địa ngưng đọng một cỗ khí tức phá hủy vạn vật.
Không gian, thời gian, Luân hồi, nhân quả, sổ mệnh… Mọi quy tắc lực lượng đều bị lực lượng cường đại tới mức nghịch thiên kia tan biển.
Mà đôi đồng tử của nam nhân kia đột nhiên hóa thành màu bạc, ngạo thị thiên địa nhìn xuống sinh linh.
Đôi đồng tử màu bạc bỗng nhiên khiển Dương Phàm nghĩ tới cặp mắt màu bạc giống như thần linh đột nhiên hiện ra khi Vũ Văn Hâm cử hành nghi thức Tinh Tôn tại Tinh Thần Tháp Cực Bắc.
Một chưởng Trương Hằng đánh ra thong thả như thế lại khiển mọi người trong Tinh bảo kinh hãi run rẩy.
Sau đó đôi đồng tử màu bạc đột nhiên biển thành màu vàng sau đó chuyển thành màu tử kim, cuối cùng là một vùng xám tía hư vô trổng vắng.
Ba!
Lực lượng một chưởng không một tia tiết ra ngoài, lại không bị ràng buộc bởi không gian thất giới.
Theo lý thuyết một chưởng như thể ít nhất có thể phá giới, nhưng là không gian giới diện lại giống như hư vô không hề có chút ảnh hưởng gì.
Linh hồn Dương Phàm như lọt hổ bang, bị khí tức hủy diệt thôn phệ bao phủ.
Lực lượng một chưởng này của đổi phương lại càng gây nên sự cộng minh đổi với lực lượng Tiên Hồng trong cơ thể.
Nếu ngạnh kháng một chưởng này chỉ sợ bị thôn phệ tiêu diệt trong nháy mắt thậm chí sẽ lan đến căn nguyên Mệnh Hạch.
Dưới khí cơ dẫn dắt, Dương Phàm hít sâu một hơi trong mắt lóe sáng tinh quang. Một cỗ lực lượng bác đại tự nhiên từ cả thể giới Mệnh Hạch trào ra tụ vào bàn tay.
Lực lượng một chưởng này gần như ngưng tụ toàn bộ lực lượng của đại thụ Diễn sinh, tương đương với vạn lần lực lượng lúc đỉnh nhất của Dương Phàm.
Vạn lần!
Nói cách khác, một chưởng này miểu sát Hỗn độn thiên giai đều không thành vấn đề.
Thình thịch!
Hai chưởng giao nhau nhưng không có hủy diệt kinh thiên như trong tưởng tượng mà ngược lại yên lặng dính liền cùng một chỗ.
Trong phút chốc Dương Phàm cảm thấy dường như lực lượng của mình rót vào một cái động không đáy, như nước lũ tràn vào trong đó, cùng lực lượng hủy diệt thôn phệ của Trương Hằng giao hòa cùng một chỗ.
– Không tốt!
Hắn thầm kinh hô, lại thấy ý cười trên mặt Trương Hằng mang theo vài phần thiện ý.
Ngay tại khoảnh khắc sau đó Dương Phàm đột nhiên phát hiện lực lượng hủy diệt thôn phệ của Trương Hằng cùng lực lượng căn nguyên sinh cơ của Tiên Hồng Quyết giao hòa cùng một chỗ, hư không biển mất.
Trương Hằng thôn phệ lực lượng của hắn, tu vi tăng trưởng.
Dương Phàm không khỏi hoảng sợ. Trong thiên địa lại có loại công pháp bậc này, dựa vào thôn phệ để tăng trưởng tu vi.
Nhưng tương phản là sau khi Dương Phàm “Kính dâng” lực lượng của mình, tu vi lại đột nhiên tăng mạnh như tên lửa.
Chỉ trong khoảnh khắc, Dương Phàm liền thấy tu vi tăng lên vùn vụt không hề hạn chế.
Bình thường tu vi tiến triển cực nhanh, có thể dùng một ngày ngàn dặm để hình dung.
Nhưng giờ phút này tu vi Dương Phàm đột nhiên tăng lên như vậy, dùng một ngày ức vạn dặm cũng không đủ để hình dung.
Ba… Ầm~
Hai chưởng giao nhau dường như trải qua vĩnh hằng nhưng lại giống như chỉ chớp mắt.
Rốt cục Trương Hằng lỏng tay ra.
Dương Phàm rũ tay xuống, nhắm chặt hai mắt dường như đắm chìm trong một loại ý cảnh nào đó.
Trong thế giới Mệnh Hạch đẵ xảy ra biển hóa nghiêng trời lệch đất.
Đại thụ Diễn Sinh lớn lên tới mức độ đáng sợ mười vạn tám ngàn trượng mà chi nhánh vô số. nở đầy đóa hoa tiên diễm cùng với số lượng quả ngàn ngàn vạn vạn đếm không xuể.
Dương Phàm chỉ cảm thấy tu vi của mình tăng trưởng không chỉ ngàn lần, thể giới Mệnh Hạch vốn trở thành một thể giới riêng giờ phút này lại mở rộng vạn lần.
Sinh linh trong thế giới Diễn Sinh giống như được trải qua ngàn vạn năm phát triển, diễn sinh ra số lượng triệu ức vạn sinh linh chủng tộc, so với hệ thống thất giới cũng không thua kém chút nào.
Dương Phàm chú ý tới quả trên đại thụ Diễn Sinh đều đẵ chín, chín nẫu tới cực
Vô hình trung trong nháy mắt hắn từ Diễn Sinh hậu kỳ bước vào Diễn Sinh đại viên mãn.
Đạt tới Diễn Sinh đại viên mãn cũng liền ý nghĩa cách cảnh giới Hóa Vô Kỳ tiếp theo cũng chỉ nửa bước.
Thậm chí nếu Dương Phàm nguyện ý chỉ cần một lần bể quan có thể bước vào Hóa Vô Kỳ “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”.
Dương Phàm đạt tới Diễn Sinh đại viên mãn, tu vi thực lực có thể sánh với Hỗn độn thiên giai.
Nếu lại bước tiếp một bước vậy chẳng phải là vượt qua Hỗn độn thiên giai?
Thật lâu sau Dương Phàm mở mắt, trong mắt thoáng hiện ra một tia hoàn toàn hiểu ra, nói với Trương Hằng:
– Cảm ơn!
Lúc này hắn đột nhiên hiểu được vì sao lúc ban đầu Tiên Hồng Quyết đi theo con đường y đạo, chú trọng áo nghĩa bác ái thiên hạ, kính dâng vô tư.
Trương Hằng tu luyện Luyện Thiên Hóa Địa có thể thông qua thôn phệ vô tận để lớn mạnh chính mình.
Hắn chỉ cần thôn phệ hủy diệt là có thể gia tăng thực lực của mình.
Mà Tiên Hồng Thánh Quyết của Dương Phàm lại hoàn toàn trái ngược, tương sinh tương khắc với hắn.
Một người thôn phệ hủy diệt, một người kính dâng sáng tạo.
Trương Hằng mỉm cười nhìn hắn:
– Độ khó tu luyện của ngươi lớn hơn so với ta, huống chi còn là chính mình thôi diễn ra công pháp tiếp theo.
Từ độ khó tu luyện mà nói, hủy diệt đơn giản hơn so với sáng tạo.
Con đường tu luyện của Dương Phàm quả thật khó khăn hơn Trương Hằng rất nhiều.
– Mời Trương huynh vào tiệc, đa tạ lễ vật của ngươi.
Dương Phàm khách khí nói.
Dương Thần rất nhanh nhẹn đi tới:
– Trương bá bá, mời bên này.
Trương Du Vũ thè lưỡi, rụt rè đứng ở phía sau.
– Ngươi ở bên ngoài cũng chơi đủ rồi, có rảnh về địa cầu, mụ mụ ngươi nhớ ngươi đól
Trương Hằng phân phó.
– Dạ, lẵo ba. Con cũng nhớ mụ mụ.
Tiểu Vũ bộ dạng đứa con ngoan ngoãn.
Lúc Trương Hằng đi tới bàn khách quý, Thiên Để lập tức đứng lên, khom mình thi lễ:
– Tại hạ Thiên cổ ra mắt Trương đại nhân.
Thái độ của Thiên Để có thể nói là cực kỳ cung kính, lại còn chủ động nhường chỗ ngồi.
Đột nhiên chúng cường giả tại quảng trường hôn lễ đều trợn tròn mắt.
Trong cảm nhận của bọn họ, Thiên Minh nhị để chính là chí cao vô thượng của thất giới.
Nhưng hiện nay Thiên Để cao cao tại thượng lại kính sợ người này như thể, xưng là đại nhân.
Trương Hằng gật gật đầu, cười nói:
– Tu vi ngươi không tầm thường. Hàng năm ở Man Hoang Tổ Giới hẳn là nhận thức một bằng hữu của ta. Hắn tên Vũ Vô Cực.
-Vũ Vô Cực!
Thiên Để rùng mình một cái, thần sắc ngày càng sợ hãi:
– Hắn là một trong ba Thần Tổ Man Hoang, đánh khắp Tổ giới không địch thủ. Tiểu nhân cũng chỉ vẻn vẹn may mắn gặp mặt một lần, nào dám nói là nhận thức.
Sau đó hôn lễ còn phải tiếp tục tiến hành.
Tiểu Vũ mặt mũi đỏ bừng đi lên lễ đài thủy tinh chủ trì hôn lễ.
– Tiếp theo, tân lang cùng tân ngương trao tín vật đính ước.
– Nhất bái thiên địa!
– Nhị bái cao đường!
– Phu thê giao bái!
Hôn lễ long trọng chưa từng có trong thất giới được đẩy tới cao trào, dường như cũng sắp kết thúc.
Nhưng chính vào thời điểm cuối cùng, Vô Song đột nhiên đứng dậy, trên người phát ra một cỗ kiểm khí vô thượng của Kiểm đạo chi tổ.
Kiểm khí chí cao vô thượng xuyên qua toàn bọ thất giới.
Choeng… Choeng…
Tất cả kiểm khí trong thất giới phàm là đạt tới cấp bậc Tiên khí trở lên đều bỏ qua ràng buộc cả không gian, ngay lập tức có mặt.
Chỉ thấy ức ức vạn vạn kiểm khí rậm rạp như châu chấu, che phủ trời đất, lóe ra màu sắc huyễn lệ vạn phần.
Dáng người áo trắng như tuyết đứng lặng giữa không trung, một tay chậm rãi nâng lên.
Theo động tác của hắn, ức ức vạn vạn kiểm khí huyễn lệ đủ mọi màu sắc rất nhanh tạo thành một chữ “Hỉ” trong thiên địa.
Sau đó lại là một bộ phận kiểm khí xếp thành chữ “Hỉ” thứ hai.
Cuối cùng hai chữ “Hỉ” dính vào cùng một chỗ.
Trong không gian thất giới, ức vạn kiểm khí trong tiếng ngân vang phát ra khí tức vui mừng, hợp thành một chữ “Song Hỉ” to lớn che trời.
– Vô Song trừ kiểm ra không có gì khác, cuối cùng coi đây như lễ, đưa tặng chúc phúc. Khiển cho ức vạn kiểm khí con dân của thất giới chúc mừng cầu phúc cho các ngươi.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí vui mừng lan khắp thất giới.