Tiên Hồng Lộ

Chương 809: Đại Thiên ngày tận thế



– Ta có một nhân gieo một hạt giống, mượn tay của ngươi kết ra một quả.

Thanh âm già nua mờ mịt quanh quẩn trong thể giới màu xanh vô hạn này.

Lão đạo sĩ nhếch nhác đổi diện đi tới chính là lăo đạo sĩ từng thoáng hiện trong đầu khi Dương Phàm tấn chức uẩn Chủng Kỳ trước kia.

Chuẩn xác mà nói, lăo chính là lão đạo thần bí để lại một bộ Tiên Hồng Quyết không trọn vẹn.

– Ta tên là Diệp Phàm.

Thanh niên nhấn mạnh.

– Diệp Phàm cũng được, Dương Phàm cũng thể, đều chỉ là một danh hiệu. Chính như ta, từng hóa thân Hồng Quân, Hồng Mông, Thái Nhất, Thái Sơ, Đại Thiên… không dưới ba ngàn cái tên. Đương nhiên còn không thể đánh đồng với hóa thân ngàn vạn chân chính của ngươi.

Trong vẻ mặt của lăo đạo sĩ nhếch nhác như có một vẻ tiêu sái.

– Mấy vạn năm rốt cục ta mới thức tỉnh., cách bước cuối cùng Quy Nguyên Kỳ cũng chỉ có một bước. Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Diệp Phàm đạm mạc nói.

– Một bước cuối cùng, không vội không vội. Trước mắt là chuyện trọng yểu nhất, ngươi cũng đừng quên.

Lão đạo sĩ nhếch nhác vuốt râu cười.

– Làm sao có thể quên! Vì nó, ta tò bỏ việc chinh chiến Man hoang đại lục cùng bằng hữu, thậm chí mấy vạn năm qua còn xa rời người thân.

Nam nhân tên Diệp Phàm trước mắt so với đám người nam nhân hoa văn xanh ngọc, Ngao Thanh Long, Dương Phi hình như có chút bất đồng, nhưng không khác biệt về bản chất.

– Hắc hắc, vậy là tốt rồi.

Vẻ tiên phong đạo cốt của lão đạo sĩ nhếch nhác biển mất không còn, thần tình, có thể thấy được vài phần đáng khinh.

Đổi với điều này, Diệp Phàm đã nhìn mãi thành quen.

– Tuy nhiên, trước đó ta muốn chân chính hiểu biết chuyện kia.

Dương Phàm đột nhiên nói.

– Ba người.

– Toàn bộ đại thể giới chỉ còn lại ba chúng ta.

Thanh âm như tới tò cuối của hắc ám vĩnh hằng hiện lên trong đầu Diệp Phàm.

– Không thành vấn đề.

Ý niệm lăo đạo sĩ khẽ động, Diệp Phàm liền phát hiện hai người tiến vào một

thể giới u ám hỗn loạn.

Toàn bộ thể giới u ám không ánh sáng, khắp nơi đều là triều tịch nguyên lực hỗn loạn vô cùng.

Thiên địa đang rung chuyển, không gian như muốn vờ tan như bọt biển mộng

Lực lượng hủy thiên diệt địa có mặt khắp mọi nơi, bùng nổ ở bất kỳ chỗ nào đều có được lực lượng vượt qua lực Phá giới gấp trăm vạn lần.

Hơn nữa cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa này còn đang không ngừng mở rộng tăng lên không biết đến khi nào.

Trong hình ảnh hiện ra một giới diện hỗn độn vờ nát, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy khá quen mắt.

– Nơi này là thất giới?

Hắn kinh hô một tiếng, mơ hồ thấy được hai bóng người đang chật vật giãy

Một bóng người trong đó là một Ma nhân đội trời đạp đất, quanh thân quanh quẩn nguyên lực hỗn độn đáng sợ, dường như con thuyền nhỏ bất kỳ lúc nào cũng có thể hủy diệt trong gió lốc thổi quét toàn bộ thể giới kia.

Thạch Thiên Hàn!

Trong mắt Diệp Phàm chợt lóe tinh quang, tắc lười kỳ quái:

– Không gian thất giới có thể kéo dài đến ngày tận thể của thất giới!

– Có sự chiểu cổ hết mực của ngươi, nơi cổ hương sao có thể dễ dàng tiêu vong trong vài giới niên?

Lão đạo sĩ nhếch nhác cười nhạo nói.

Diệp Phàm gật gật đầu. Hắn chưởng khổng căn nguyên sinh mệnh sẽ không để thất giới hoàn vũ dễ dàng bị diệt vong.

Một bóng người giãy dụa khác lại là chúa tể tối cao của thượng tam giới – Thiên Để Thiên cổ.

Hai nhân vật cấp bậc Hỗn độn thiên giai chỉ giãy dụa một lát đã dần dần bị Hỗn Độn Phong Bạo xé thành bụi phấn, ngay cả linh hồn tâm ấn đều bị nghiền thành hạt nhỏ, khiển cho Diệp Phàm kinh hãi run sợ.

– Nếu là linh hồn tâm ấn tan biển, vậy sinh linh sẽ hoàn toàn tử vong, không có khả năng hồi sinh.

Diệp Phàm đầy vẻ hồi hộp nói.

Không gian lại nhanh chóng xuyên qua, trong hình ảnh chỉ còn lại một sổ ít nhân vật cấp bậc Hỗn độn đang giãy dụa trong Hỗn Độn Phong Bạo có mặt khắp mọi nơi.

– Hỗn độn là lực lượng căn nguyên nhất. Loại gió lốc này sẽ phá hủy mọi trật tự đã có, bao gồm không gian, thời gian, vật chất, sinh mệnh vạn vật…

Lão đạo sĩ nhếch nhác thở dài, trong thanh âm có vài phần bất đắc dĩ.

Diệp Phàm thì lại im lặng không nói gì.

Rất nhanh hắn thấy được ở trong vũ trụ nơi có địa cầu, một bóng người quen thuộc hóa thành hạt nguyên thủy trong Hỗn Độn Phong Bạo.

– Luân Huyết Đại Để.

Diệp Phàm khẽ hô một tiếng.

Cho dù là văn minh khoa học kỹ thuật phát triển như thể giới địa cầu, đạt tới trình, độ có thể thoải mái “Không gian khiêu dược”, thậm chí hoàn toàn nắm giữ “Gien”, nhìn thấu bản chất vạn vật thậm chí là xuyên qua thời không thì cũng không có sức phản kháng dưới Hỗn Độn Phong Bạo.

ức ức vạn vạn sinh linh chủng tộc trong cảnh tượng không gian tan biển như bọt biển, rất nhanh chìm vào một màn tối đen.

Ngay sau đó hình ảnh lại xuyên qua đến Man Hoang đại lục, trung tâm khởi nguyên của Đại Thiên thể giới.

Trên Man Hoang đại lục, lúc đầu có mấy trăm sinh linh giãy dụa trong Hỗn Độn Phong Bạo, chỉ qua một lát chỉ còn lại sáu người.

Sáu người đó đều là cấp bậc Thần tổ.

Dương Phàm tập trung nhìn vào, nhận ra mấy người trong đó: Hồ Phi, Vô Song, Thiên Thu Vô Ngân, Vũ Vô Cực…

Mấy người còn lại sau cùng đều là Thần tổ trên Man Hoang đại lục, thực lực cao hơn Hỗn độn thiên giai không chỉ một bậc.

Nhưng mà cường đại như hạng Thần tổ cũng không kiên trì được bao lâu dưới Hỗn Độn Phong Bạo uy lực tăng lên vô cùng.

Chỉ trong giây lát đã chết ba bổn người.

– Hồ Phi, Vô Song!

Diệp Phàm xiết chặt nắm tay, nín thở, trơ mắt nhìn Hồ Phi cùng Vô Song tan thành mây khói, sau đó hóa thành dạng hạt nguyên thủy.

Mà trước đó chúng thân hữu trên Luân Hồi Tinh Bảo cũng tan biển như bọt biển, với thần thông của Diệp Phàm trong đầu lại càng hiện ra quá trình, chúng thân hữu chết đi không hề có sức phản kháng.

Hai Thần tổ còn giãy dụa đấu tranh cuối cùng là Thiên Thu Vô Ngân cùng Vũ Vô Cực.

Sự cường đại của hai người này vượt qua sự tưởng tượng của Diệp Phàm, kiên trì nhiều hơn những Thần tổ khác hẳn nửa canh giờ. Nhưng cuối cùng ba hóa thân của Thiên Thu Vô Ngân tan rã giải thể, ma khí hỗn độn kinh sợ bát hoang của Vũ Vô Cực cũng trở về nguyên bản, phát ra tiếng thét dài không cam lòng.

Diệp Phàm nhìn mà kinh hồn động phách.

Trơ mắt nhìn vô sổ không gian, vật chất, sinh linh bao gồm bằng hữu, người thân, chí ái lần lượt chết đi không còn một ai. Đó là loại thê lương đáng sợ cờ nào?

– Chúng ta đi nơi nào, chẳng lẽ không thể ngăn cản?

Diệp Phàm hít sâu một hơi.

Lão đạo sĩ khẽ cười, ý niệm vừa động hai người tiến vào một không gian gió lốc đỏ thẫm cắn nuốt thiên địa.

– Nơi này là… Tiên Hồng Không Gian.

Dương Phàm có thể từ trong thể giới bị phá thành mảnh nhỏ này cảm nhận được khí tức còn sót lại của Tiên Hồng Không Gian. Chỉ thấy nơi căn nguyên của Tiên Hồng Không Gian có ba bóng người: Một đạo sĩ tiên phong đạo cốt, một nam nhân cương nghị tay nâng cổ tháp, một nam nhân nho nhã phong độ.

Ba người này chính là lăo đạo sĩ, Trương Hằng, Dương Phàm.

Ở trung tâm ba người là nơi bắt nguồn của Hỗn Độn Phong Bạo, có thể thấy được một động khẩu màu xám không ngừng run rẩy vặn vẹo cắn nuốt thiên địa.

Trên người lăo đạo sĩ nhếch nhác nở rộ ánh sáng Tam Thiên hỗn độn, trực diện với trung tâm của Hỗn Độn Phong Bạo khổng lồ kia.

Hai mắt Trương Hằng hóa thành một mảnh hư vô trổng vắng, một quầng sáng trong suốt bao phủ nơi bắt nguồn của gió lốc, ngay cả lực hỗn độn bản nguyên cũng có thể cắn nuốt.

Hai tay Dương Phàm mở ra, căn nguyên sinh mệnh vô hạn lóe lên vạn ngàn dải sáng rực rờ, sương mù tỏa ra màu sắc kỳ dị rót vào thân thể hai người.

Sinh linh cuối cùng của đại thể giới đúng là đang liên thủ trấn áp ngọn nguồn của Hỗn Độn Phong Bạo.

– Chung quy không được, xem nhẹ uy lực của ngày tận thể Đại Thiên. Cho dù chúng ta có thể trấn áp nhất thời cũng không thể kéo dài trọn đời. Cho dù ta hao tổn tâm cơ có được hai đồng bọn mạnh mẽ nhưng vẫn vô lực xoay chuyển trời đất như cũ. Thôi, thôi. Cuối cùng cũng có thêm hai đồng bọn…

Lão đạo sĩ nhếch nhác thở dài, trong lời nói lộ ra bất đắc dĩ thật sâu.

Có thể mơ hồ thấy được lệ quang nơi khóe mắt Trương Hằng cùng Dương Phàm, đầy vẻ bi thống, cũng thở ra một hơi.

Ằm~

Ngay khoảnh khắc bọn họ buông xuôi, Hỗn Độn Phong Bạo cuồng bạo vạn lần trong khoảnh khắc hầu như nuốt hết toàn bộ Đại Thiên Tu Di Trụ.

Trong thể giới hắc ám tuyệt đổi chỉ còn lại một góc bình yên cuối cùng.

Cho dù Hỗn Độn Phong Bạo mạnh thêm vạn lần đảo qua trên người ba người lại không cách nào tạo thành thương tổn thực chất.

Đại Thiên vũ trụ, ba sinh linh cường đại cuối cùng, chân chính vĩnh hằng bất diệt, bễ nghễ ngàn đời.

– Ba người!

– Toàn bộ đại thể giới chỉ còn lại ba chúng ta.

Thê lương, cô tịch, bất lực, hắc ám…

– Ba người!

– Toàn bộ thể giới chỉ còn lại ba chúng ta.

Diệp Phàm hoặc gọi là Dương Phàm đột nhiên lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau, hắn chăm chú nhìn đạo sĩ nhếch nhác:

– Tạo hóa đại đạo của ngươi diễn hóa ba nghìn, bản thân cơ hồ cùng cấp Đại Thiên Tu Di Trụ, chẳng lẽ thật không có phương pháp gì có thể ngăn cản Đại Thiên thể giới hủy diệt?

– Ngươi tu luyện chính là căn nguyên của sinh, thân là sáng tạo chi tổ, tại sao không rõ từ sáng tạo đến hủy diệt là một loại quy luật tất nhiên của sự vật. Khi thời khắc tận thể của Đại Thiên tới, ngay cả chúng ta đều sẽ hóa thành trạng thái hỗn độn, chìm vào ngủ say chờ đợi đại giới nguyên tiếp theo tới.

– Đại giới nguyên tiếp theo?

Dương Phàm đột nhiên hiểu ra, hít sâu một hơi:

– Từ không tới có, lại từ có thành không. Ngay cả thể giới đều là như thể.

– Với lực lượng của chúng ta chỉ có thể làm chậm lại tận thể phủ xuống. Nhưng ngươi hẳn là hiểu được loại chậm lại trình, độ nhất định này không hề có ý nghĩa gì, kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi. Chẳng sợ chúng ta thay đổi quá khứ, vận mệnh thậm chí sáng tạo thêm một bộ công pháp nghịch thiên cũng không thể thay đổi kết quả cuối cùng. Khác biệt duy nhất ở chỗ ta có thể có thêm hai đồng bạn.

Dương Phàm gật gật đầu, xem như tán thành lời của lăo.

– Nên bắt đầu rồi.

Lão đạo sĩ nhếch nhác nghiêm mặt nói.

– Luân Hồi Thiếp… Ta chỉ có thể cổ mọi khả năng của ta.

Dương Phàm hít sâu một hơi, thân hình biển mất khỏi thể giới ảo cảnh tận thể, tiến vào Tiên Hồng Không Gian đã lâu.

Bá! Bá! Bá!

Gần như cùng lúc, ba bóng người tề tụ trong một ngôi đền hùng vĩ trong Tiên Hồng Không Gian.

Ba người trước mắt chính là ba người cường đại vĩnh hằng có thể sừng sững bất diệt vào ngày tận thể Đại Thiên.

– Bắt đầu đi.

Trương Hằng cùng lăo đạo sĩ nhếch nhác khoanh chân ngồi, song chưởng cách không đánh lên vai Dương Phàm. Ánh sáng Tam thiên hỗn độn cùng Hư Không Hỏa Diễm nửa trong suốt lơ lửng bổn phía hóa thành nguồn suối thần bí rót vào luân bàn thần bí hiện lên trên lòng bàn tay Dương Phàm.

– Với lực lượng của chúng ta nhiều nhất chỉ có thể thêm vào bổn mươi chín tấm.

Dương Phàm nói với vẻ hơi tiếc nuối.

– Bổn mươi chín tấm, không ít rồi. Đây cũng là cực hạn của thiên mệnh hôm

Thanh âm già nua của lăo đạo sĩ nhếch nhác quanh quẩn trong Tiên Hồng Không Gian.

Thân hình của ba người dần trở nên mông lung không rõ, cuối cùng ở trung tâm của ánh sáng Tam thiên hỗn độn và Hư Không Hỏa Diễm mơ hồ hiện lên một tấm thiệp phát ra khí tức thần bí. Không biết qua bao lâu, có lẽ là một năm hai năm, có lẽ là năm tháng vĩnh hằng.

Vút Vút Vút —

Bổn mươi chín tấm Luân Hồi Thiếp thần bí nở rộ hào quang mê ly mộng huyễn, lấy Tiên Hồng Không Gian làm trung tâm bắn về các nơi của Đại Thiên thể giới.

Đông Thắng Đại Lục, Bắc Tần Ngư Dương quốc.

– Ta biết, ngươi am hiểu tốc độ, lão phu cho ngươi không thể tiếp tục bỏ chạy…

Tam u lăo ma dứt lời, cong tay khẽ búng, hóa thành một bóng dùi màu đen

đâm thẳng cổ họng Ân Thiên Quân Vương.

Ân Thiên Quân Vương không thể trốn tránh, cũng khó thể thoát khỏi dưới tốc độ cao siêu của đổi phương.

Hắn bỗng nhiên vung tay lên, trước người xuất hiện một Mật Quyển màu đỏ tía, phía trên lưu chuyển lực lượng phù văn sinh sôi không thôi.

– Trung cấp Mật Quyển!

Tam u lăo ma hơi ngạc nhiên vui mừng, thân hình như bóng ma bao trùm tới, vươn một trảo ma khí lạnh lẽo chộp về phía Ân Thiên Quân Vương.

Thân thể Ân Thiên Quân Vương cứng đờ, không ngờ lại không trốn tránh, cầm Mật Quyển trong tay toàn lực thúc giục Kim Đan trong cơ thể. Một cỗ lực lượng có thể xưng là cấm ky ầm ầm tuôn ra.

– Cái gì?

Tam u lăo ma biển sắc, bàn tay vừa lúc chộp trúng Mật Quyển, khó thể thu về.

Âm ầm~

Mật Quyển vô cùng quý hiểm của Tu Tiên giới không ngờ với lực bùng nổ Kim Đan thúc giục sinh ra lực lượng nổ dây chuyền khủng bổ, nổ tung trên tay Tam u lăo ma.

– Người này thật là điên rồi. Mật Quyển quý giá như vậy lại tăng thêm ba phần thương thể cho lăo phu.

Trong mắt Tam u lăo ma hiện lên một tia lửa giận, nhưng lại khinh thường đi lên hành xác, hóa thành một bóng dùi màu đen tiếp tục đuổi theo hướng Dương Phàm.

– Ngươi mau tỉnh, mau tỉnh lại.

Hồ Phi đi tới trước người Ân Thiên Quân Vương, lại phát hiện đổi phương đã hoàn toàn tắt thở.

Đột nhiên mặt nạ của Ân Thiên Quân Vương vờ ra làm đôi, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt.

– A!

Hồ Phi nhìn thấy khuôn mặt này, không khỏi quá sợ hãi.

– Dương… Dương Phàm.

Hồ Phi không khỏi kinh hồn thất thổ. Khuôn mặt này giống Dương Phàm ít nhất là chín phần, nhưng càng có vẻ trầm ổn, nhìn qua thì già hơn khoảng chục tuổi. Đúng lúc này, hai đạo hư quang luân hình không thể dùng màu sắc hình dung mang theo màu sắc sáng lạn mông lung nhất thể gian bay đến phía trước hai người.

Đó chính là hai tấm thiệp, mặt ngoài quanh quẩn luân bàn ngũ sắc hỗn độn quang, có viết ba chữ: Luân Hồi Thiếp.

Hai tấm Luân Hồi Tiếp không chút ngăn cản dung nhập vào cơ thể Dương Thiên cùng Hồ Phi.

Dương Thiên như trước không sổng lại, nhưng trên mặt Hồ Phi dường như thoáng hiện một tia hiểu ra.

Ở một bên khác.

– Lại một kẻ tìm chết?

Tam u lăo ma lộ ra vẻ trào phúng, lại có chút nghi hoặc khó hiểu:

– Vì sao ngươi cũng cam nguyện chịu chết? Vì sao không cùng tiến lên với người vừa rồi?

– Không vì hứa hẹn, chỉ vì hắn là đổi thủ, bằng hữu, ân nhân cứu mạng của ta.

Vô Song nhắm mắt lại, trên người nhộn nhạo một cỗ ý cảnh siêu nhiên. Kiểm khí rền vang như mưa phùn uốn lượn quanh thân.

– Vô Song ta chưa từng lấy nhiều thắng ít, cho dù gặp phải đổi phủ mạnh hơn ta rất nhiều.

Vô Song chấp nhất cao ngạo trước sau như một, mặc dù đổi thủ gặp phải là Ma đạo chí tôn – Tam u lăo ma.

– Hơn nữa, ta không cho rằng trên thể gian này lại có địch nhân ta không thể chiến thắng.

Choeng-

Vứt bỏ thân thể, theo đuổi một kiểm chí tử, kiểm phá hư không.

– Thật không nghĩ tới trong thiên địa này lại còn có cái tâm điên cuồng chấp nhất như thể này.

Tam u lăo ma nhìn thân thể cả Vô Song vùng với hai nửa đoạn kiểm gãy nằm trên mặt đất.

– Kiểm gãy, hồn diệt.

Tam u lăo ma khẽ phun hai chữ rồi bay về phương xa Ngư Dương quốc.

– Nói cho hắn… nhất định phải nói cho hắn.

Sinh cơ trên người Vô Song đột nhiên biển mất.

Mà đúng vào lúc này, một tấm thiệp có khắc luân bàn thần bí từ hư không mà tới dung nhập trong đoạn kiểm kia.

Cùng lúc đó, Ngư Dương quốc, Thanh Giang Hà.

Một tấm thiệp nở rộ hào quang mê ly bỗng dưng xuất hiện và chậm rãi chìm vào trong Thanh Giang Hà. Dị tượng như thể khiển cho lăo già tóc lam Hà Lạc ở trong phủ cảm thấy kinh hãi.

Đông Thắng Đại Lục, Đại Tần Vương Triều.

Trong hôn phòng màu đỏ của Thượng Quan gia tộc.

Tần Hân mặc đồ tân nương ngồi trước cửa sổ, thấp giọng khóc nức nở, bộ dạng cực kỳ bi thương:

– Vì sao… Dương đại ca…

Tần Hân cắn môi, cầm trong tay một bình thuốc, do dự không thôi.

– Khặc khặc.

Đúng lúc này, trong phòng hiện lên một u Anh thần bí cười quái dị:

– Muội muội yêu thương nhất của Tần Hoàng, trong lòng lại thích Dương tiểu tử kia, thậm chí có thể vì hắn mà tự tử. Chậc chậc…

u Anh này chính là u Anh Ma Chủ chạy từ Nội Hải tới.

Tần Hân hoa dung thất sắc, mà u Anh Ma Chủ kia vươn tay khẽ điểm, trực tiếp khóa chặt nàng tại chỗ.

Nhưng đúng vào lúc này một tấm Luân Hồi Thiệp hư vô khó thể cảm giác từ thiên ngoại phóng tới, dung nhập vào cơ thể Tần Hân.

Ngay sau đó, Tần Hân chết ngay tại chỗ.

Bổn mươi chín tấm Luân Hồi Thiếp bắn về cac nơi thiên địa.

Có cái đi về quá khứ, có cái tới tương lai.

Ở kinh đô của một quốc gia xa xôi tại đại lục Phàm giới.

Liễu Tâm Ngọc ngồi trong cung điện, trên dung nhan xinh đẹp điềm tĩnh giờ phút này lại đầy u sầu, tâm sự trùng trùng:

– Phụ thân của ta vì cấu kết Tể tướng đương triều lại gả ta cho Nhị công tử của Tể tướng ác danh ở kinh đô, hung bạo tàn nhẫn kinh người.

Nàng là con của Lại bộ thị lang đương triều, tuy xuất thân cao quý nhưng lại bất lực trước hôn nhân đại sự.

Bảy này sau, nàng sẽ được gả cho nhà Tể tướng.

Nghĩ tới vận mệnh đau khổ này, Liễu Tâm Ngọc gầnnhư khóc sưng cả mắt.

Vút—

Đột nhiên, một tấm thiệp mộng ảo mê ly từ thiên ngoại bay tới, tiến vào khuê phòng của nàng.

Kỳ quái chính là chỉ có nàng có thể nhìn thấy tấm thiệp này.

– Tấm thiệp này…

Liễu Tâm Ngọc bị vẻ xinh đẹp của nó làm choáng ngợp, xuất phát từ một loại trực giác nắm chặt tấm thiệp trong lòng bàn tay. Trong phút chốc tâm thần của nàng xoay chuyển muôn vàn, trong đầu hiện ra một sổ tin tức:

– Ngư Dương quốc… Vũ Văn gia tộc… Cửu u Bí Cảnh…

– Ta… ta là Vũ Văn Nhu.

Một đoạn trí nhớ cách xa Liễu Tâm Ngọc ngàn vạn lần luân hồi trước lại rõ ràng hiện ra trong đầu.

Cuối cùng, nàng lộ vẻ kiên định nói:

– Kiếp này tuy ta là Liễu Tâm Ngọc, nhưng không thể tuân theo vận mệnh này.

Tinh Thiên thể giới, Thiên giới.

Trong Tuệ Vũ Cảnh, một tòa phủ đệ bạch ngọc lơ lửng trên mặt nước xanh biếc. Lúc này ca múa thăng bình, cao lương mỹ tửu.

– Tuệ Liên tiên tử. Đám vũ nữ trong phủ đệ của ngươi thật là tuyệt sắc, giỏi ca múa. Du Vân, ngươi thấy có đúng không?

Một trung niên nho nhã mặc huyền bào vuốt râu cười nói.

– Thiên Lan Tiên Để, lần này chúng ta tới phủ đệ của Tuệ Liên tiên tử cũng không phải vì nghe ca xem múa.

Du Vân Tiên Để mặt không chút thay đổi nói.

Ngồi ở trước mặt hai người, một nữ nhân mặc váy trắng tóc vấn hờ, đoan trang tú lệ, hai mắt mỉm cười, lộ ra cơ trí cùng trong vắt, có một loại vẻ đẹp trí tuệ.

– Nghe nói lần này Đại Để cùng Man Hoàng tranh đấu kéo dài đến không gian Phàm giới. Các ngươi tới đây chính là vì chuyện này hả.

Tuệ Liên tiên tử cười nói.

– Đúng vậy. Lần này cũng không chỉ là so về lực lượng thân thể mà là đổi kháng giữa vương triều. Người phát ngôn của Đại Để cùng Man Hoàng ở Phàm giới phân biệt là Tiên Tần Thủy Hoàng cùng Bách Tộc Man Vương. Tinh thần ý chí đều phủ xuống, ngay cả Cửu Công chúa mà Đại Để yêu nhất cũng góp sức. Đám thủ hạ chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Thiên Lan Tiên Để mỉm cười nói, Du Vân Tiên Để bổ sung:

– Nghe danh Tuệ Liên tiên tử trí tuệ siêu nhân, am hiểu kỳ đạo và bổ cục. Nếu có thể nghĩ cách hạ giới giúp Đại Đế…

Ba người thương lượng một lát, cuối cùng Tuệ Liên tiên tử đáp ứng:

– Đổi với việc này, ta cũng có vài phần hứng thú.

Sau khi Thiên Lan Tiên Để cùng Du Vân Tiên Để rời đi, một tấm thiệp màu sắc huyễn lệ trong hào quang luân hình quanh quẩn rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn.

– Luân Hồi Thiếp…

Tuệ Liên tiên tử ngạc nhiên nhìn tấm thiệp, sau đó trong mắt hiện lên một tia hiểu ra:

– Ta là Dương Tuệ Tâm, tấm thiệp này là đại ca phát tới?

Ở trong một không gian không biết tên ở ngoài thất giới.

– Tiếp theo là một cửa cuối cùng…

Phân thân Huyết Sát đưa tay điểm hờ một cái.

Ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ quần áo rách bươm xuất hiện ở trước mặt đám người Trương Hằng.

Ánh mắt ba người này đều lạnh băng và chết lặng, trên người tản mát ra sát khí làm người ta kinh hãi run sợ.

Trong sổ này, Triệu Thụy đầu tóc đỏ như lửa hấp dẫn ánh mắt nhất. Ánh mắt lănh liệt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Trương Hằng.

– Đại ca.

Thanh âm của Triệu Thụy thật khô khốc, hơi hkàn khàn. Bên mép hắn để chòm râu không tính là ngắn khiển cho hắn thoạt nhìn lớn hơn tuổi thực vài tuổi.

– Đây là Tạo Hóa Đan giữ lại cho đệ tử của đại ca sử dụng.

Mái tóc màu đỏ lửa của Triệu Thụy che một nửa khuôn mặt cháy xám của hắn. Hắn lấy ra một bình ngọc từ trong người, chính là bình ngọc có chứa Tạo Hóa Đan. Bàn tay xám đen run nhè nhẹ đưa bình Tạo Hóa Đan tới trước mặt Trương Hằng. Nhìn Triệu Thụy thần sắc lạnh băng chết lạnh trước mắt, trong lòng Trương Hằng cảm khái vô cùng, đón lấy bình Tạo Hóa Đan nặng trịch.

Thấy Trương Hằng nhận lấy bình Tạo Hóa Đan, con mắt Triệu Thụy sáng ngời, trong lòng dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó cặp mắt nhắm lại, tựa vào trên người Trương Hằng, ngay sau đó liền ngủ thiếp đi, khóe miệng còn treo nụ cười hạnh phúc.

Vút-

Đúng lúc này, một tấm thiệp kỳ dị từ cuối hư không phóng tới, dung nhập vào cơ thể Triệu Thụy.

Chỉ có Trương Hằng có thể nhìn thấy, khóe miệng hơi nhếch lên.

– Ba người!

– Toàn bộ thể giới chỉ còn lại ba chúng ta.

Diệp Phàm hoặc gọi là Dương Phàm đột nhiên lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau, hắn chăm chú nhìn đạo sĩ nhếch nhác:

– Tạo hóa đại đạo của ngươi diễn hóa ba nghìn, bản thân cơ hồ cùng cấp Đại Thiên Tu Di Trụ, chẳng lẽ thật không có phương pháp gì có thể ngăn cản Đại Thiên thể giới hủy diệt?

– Ngươi tu luyện chính là căn nguyên của sinh, thân là sáng tạo chi tổ, tại sao không rõ từ sáng tạo đến hủy diệt là một loại quy luật tất nhiên của sự vật. Khi thời khắc tận thể của Đại Thiên tới, ngay cả chúng ta đều sẽ hóa thành trạng thái hỗn độn, chìm vào ngủ say chờ đợi đại giới nguyên tiếp theo tới.

– Đại giới nguyên tiếp theo?

Dương Phàm đột nhiên hiểu ra, hít sâu một hơi:

– Từ không tới có, lại từ có thành không. Ngay cả thể giới đều là như thể.

– Với lực lượng của chúng ta chỉ có thể làm chậm lại tận thể phủ xuống. Nhưng ngươi hẳn là hiểu được loại chậm lại trình, độ nhất định này không hề có ý nghĩa gì, kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi. Chẳng sợ chúng ta thay đổi quá khứ, vận mệnh thậm chí sáng tạo thêm một bộ công pháp nghịch thiên cũng không thể thay đổi kết quả cuối cùng. Khác biệt duy nhất ở chỗ ta có thể có thêm hai đồng bạn.

Dương Phàm gật gật đầu, xem như tán thành lời của lăo.

– Nên bắt đầu rồi.

Lão đạo sĩ nhếch nhác nghiêm mặt nói.

– Luân Hồi Thiếp… Ta chỉ có thể cổ mọi khả năng của ta.

Dương Phàm hít sâu một hơi, thân hình biển mất khỏi thể giới ảo cảnh tận thể, tiến vào Tiên Hồng Không Gian đã lâu.

Bá! Bá! Bá!

Gần như cùng lúc, ba bóng người tề tụ trong một ngôi đền hùng vĩ trong Tiên Hồng Không Gian.

Ba người trước mắt chính là ba người cường đại vĩnh hằng có thể sừng sững bất diệt vào ngày tận thể Đại Thiên.

– Bắt đầu đi.

Trương Hằng cùng lăo đạo sĩ nhếch nhác khoanh chân ngồi, song chưởng cách không đánh lên vai Dương Phàm. Ánh sáng Tam thiên hỗn độn cùng Hư Không Hỏa Diễm nửa trong suốt lơ lửng bổn phía hóa thành nguồn suối thần bí rót vào luân bàn thần bí hiện lên trên lòng bàn tay Dương Phàm.

– Với lực lượng của chúng ta nhiều nhất chỉ có thể thêm vào bổn mươi chín tấm.

Dương Phàm nói với vẻ hơi tiếc nuối.

– Bổn mươi chín tấm, không ít rồi. Đây cũng là cực hạn của thiên mệnh hôm

Thanh âm già nua của lăo đạo sĩ nhếch nhác quanh quẩn trong Tiên Hồng Không Gian.

Thân hình của ba người dần trở nên mông lung không rõ, cuối cùng ở trung tâm của ánh sáng Tam thiên hỗn độn và Hư Không Hỏa Diễm mơ hồ hiện lên một tấm thiệp phát ra khí tức thần bí. Không biết qua bao lâu, có lẽ là một năm hai năm, có lẽ là năm tháng vĩnh hằng.

Vút Vút Vút —

Bổn mươi chín tấm Luân Hồi Thiếp thần bí nở rộ hào quang mê ly mộng huyễn, lấy Tiên Hồng Không Gian làm trung tâm bắn về các nơi của Đại Thiên thể giới.

Đông Thắng Đại Lục, Bắc Tần Ngư Dương quốc.

– Ta biết, ngươi am hiểu tốc độ, lão phu cho ngươi không thể tiếp tục bỏ chạy…

Tam u lăo ma dứt lời, cong tay khẽ búng, hóa thành một bóng dùi màu đen

đâm thẳng cổ họng Ân Thiên Quân Vương.

Ân Thiên Quân Vương không thể trốn tránh, cũng khó thể thoát khỏi dưới tốc độ cao siêu của đổi phương.

Hắn bỗng nhiên vung tay lên, trước người xuất hiện một Mật Quyển màu đỏ tía, phía trên lưu chuyển lực lượng phù văn sinh sôi không thôi.

– Trung cấp Mật Quyển!

Tam u lăo ma hơi ngạc nhiên vui mừng, thân hình như bóng ma bao trùm tới, vươn một trảo ma khí lạnh lẽo chộp về phía Ân Thiên Quân Vương.

Thân thể Ân Thiên Quân Vương cứng đờ, không ngờ lại không trốn tránh, cầm Mật Quyển trong tay toàn lực thúc giục Kim Đan trong cơ thể. Một cỗ lực lượng có thể xưng là cấm ky ầm ầm tuôn ra.

– Cái gì?

Tam u lăo ma biển sắc, bàn tay vừa lúc chộp trúng Mật Quyển, khó thể thu về.

Âm ầm~

Mật Quyển vô cùng quý hiểm của Tu Tiên giới không ngờ với lực bùng nổ Kim Đan thúc giục sinh ra lực lượng nổ dây chuyền khủng bổ, nổ tung trên tay Tam u lăo ma.

– Người này thật là điên rồi. Mật Quyển quý giá như vậy lại tăng thêm ba phần thương thể cho lăo phu.

Trong mắt Tam u lăo ma hiện lên một tia lửa giận, nhưng lại khinh thường đi lên hành xác, hóa thành một bóng dùi màu đen tiếp tục đuổi theo hướng Dương Phàm.

– Ngươi mau tỉnh, mau tỉnh lại.

Hồ Phi đi tới trước người Ân Thiên Quân Vương, lại phát hiện đổi phương đã hoàn toàn tắt thở.

Đột nhiên mặt nạ của Ân Thiên Quân Vương vờ ra làm đôi, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt.

– A!

Hồ Phi nhìn thấy khuôn mặt này, không khỏi quá sợ hãi.

– Dương… Dương Phàm.

Hồ Phi không khỏi kinh hồn thất thổ. Khuôn mặt này giống Dương Phàm ít nhất là chín phần, nhưng càng có vẻ trầm ổn, nhìn qua thì già hơn khoảng chục tuổi. Đúng lúc này, hai đạo hư quang luân hình không thể dùng màu sắc hình dung mang theo màu sắc sáng lạn mông lung nhất thể gian bay đến phía trước hai người.

Đó chính là hai tấm thiệp, mặt ngoài quanh quẩn luân bàn ngũ sắc hỗn độn quang, có viết ba chữ: Luân Hồi Thiếp.

Hai tấm Luân Hồi Tiếp không chút ngăn cản dung nhập vào cơ thể Dương Thiên cùng Hồ Phi.

Dương Thiên như trước không sổng lại, nhưng trên mặt Hồ Phi dường như thoáng hiện một tia hiểu ra.

Ở một bên khác.

– Lại một kẻ tìm chết?

Tam u lăo ma lộ ra vẻ trào phúng, lại có chút nghi hoặc khó hiểu:

– Vì sao ngươi cũng cam nguyện chịu chết? Vì sao không cùng tiến lên với người vừa rồi?

– Không vì hứa hẹn, chỉ vì hắn là đổi thủ, bằng hữu, ân nhân cứu mạng của ta.

Vô Song nhắm mắt lại, trên người nhộn nhạo một cỗ ý cảnh siêu nhiên. Kiểm khí rền vang như mưa phùn uốn lượn quanh thân.

– Vô Song ta chưa từng lấy nhiều thắng ít, cho dù gặp phải đổi phủ mạnh hơn ta rất nhiều.

Vô Song chấp nhất cao ngạo trước sau như một, mặc dù đổi thủ gặp phải là Ma đạo chí tôn – Tam u lăo ma.

– Hơn nữa, ta không cho rằng trên thể gian này lại có địch nhân ta không thể chiến thắng.

Choeng-

Vứt bỏ thân thể, theo đuổi một kiểm chí tử, kiểm phá hư không.

– Thật không nghĩ tới trong thiên địa này lại còn có cái tâm điên cuồng chấp nhất như thể này.

Tam u lăo ma nhìn thân thể cả Vô Song vùng với hai nửa đoạn kiểm gãy nằm trên mặt đất.

– Kiểm gãy, hồn diệt.

Tam u lăo ma khẽ phun hai chữ rồi bay về phương xa Ngư Dương quốc.

– Nói cho hắn… nhất định phải nói cho hắn.

Sinh cơ trên người Vô Song đột nhiên biển mất.

Mà đúng vào lúc này, một tấm thiệp có khắc luân bàn thần bí từ hư không mà tới dung nhập trong đoạn kiểm kia.

Cùng lúc đó, Ngư Dương quốc, Thanh Giang Hà.

Một tấm thiệp nở rộ hào quang mê ly bỗng dưng xuất hiện và chậm rãi chìm vào trong Thanh Giang Hà. Dị tượng như thể khiển cho lăo già tóc lam Hà Lạc ở trong phủ cảm thấy kinh hãi.

Đông Thắng Đại Lục, Đại Tần Vương Triều.

Trong hôn phòng màu đỏ của Thượng Quan gia tộc.

Tần Hân mặc đồ tân nương ngồi trước cửa sổ, thấp giọng khóc nức nở, bộ dạng cực kỳ bi thương:

– Vì sao… Dương đại ca…

Tần Hân cắn môi, cầm trong tay một bình thuốc, do dự không thôi.

– Khặc khặc.

Đúng lúc này, trong phòng hiện lên một u Anh thần bí cười quái dị:

– Muội muội yêu thương nhất của Tần Hoàng, trong lòng lại thích Dương tiểu tử kia, thậm chí có thể vì hắn mà tự tử. Chậc chậc…

u Anh này chính là u Anh Ma Chủ chạy từ Nội Hải tới.

Tần Hân hoa dung thất sắc, mà u Anh Ma Chủ kia vươn tay khẽ điểm, trực tiếp khóa chặt nàng tại chỗ.

Nhưng đúng vào lúc này một tấm Luân Hồi Thiệp hư vô khó thể cảm giác từ thiên ngoại phóng tới, dung nhập vào cơ thể Tần Hân.

Ngay sau đó, Tần Hân chết ngay tại chỗ.

Bổn mươi chín tấm Luân Hồi Thiếp bắn về cac nơi thiên địa.

Có cái đi về quá khứ, có cái tới tương lai.

Ở kinh đô của một quốc gia xa xôi tại đại lục Phàm giới.

Liễu Tâm Ngọc ngồi trong cung điện, trên dung nhan xinh đẹp điềm tĩnh giờ phút này lại đầy u sầu, tâm sự trùng trùng:

– Phụ thân của ta vì cấu kết Tể tướng đương triều lại gả ta cho Nhị công tử của Tể tướng ác danh ở kinh đô, hung bạo tàn nhẫn kinh người.

Nàng là con của Lại bộ thị lang đương triều, tuy xuất thân cao quý nhưng lại bất lực trước hôn nhân đại sự.

Bảy này sau, nàng sẽ được gả cho nhà Tể tướng.

Nghĩ tới vận mệnh đau khổ này, Liễu Tâm Ngọc gầnnhư khóc sưng cả mắt.

Vút—

Đột nhiên, một tấm thiệp mộng ảo mê ly từ thiên ngoại bay tới, tiến vào khuê phòng của nàng.

Kỳ quái chính là chỉ có nàng có thể nhìn thấy tấm thiệp này.

– Tấm thiệp này…

Liễu Tâm Ngọc bị vẻ xinh đẹp của nó làm choáng ngợp, xuất phát từ một loại trực giác nắm chặt tấm thiệp trong lòng bàn tay. Trong phút chốc tâm thần của nàng xoay chuyển muôn vàn, trong đầu hiện ra một sổ tin tức:

– Ngư Dương quốc… Vũ Văn gia tộc… Cửu u Bí Cảnh…

– Ta… ta là Vũ Văn Nhu.

Một đoạn trí nhớ cách xa Liễu Tâm Ngọc ngàn vạn lần luân hồi trước lại rõ ràng hiện ra trong đầu.

Cuối cùng, nàng lộ vẻ kiên định nói:

– Kiếp này tuy ta là Liễu Tâm Ngọc, nhưng không thể tuân theo vận mệnh này.

Tinh Thiên thể giới, Thiên giới.

Trong Tuệ Vũ Cảnh, một tòa phủ đệ bạch ngọc lơ lửng trên mặt nước xanh biếc. Lúc này ca múa thăng bình, cao lương mỹ tửu.

– Tuệ Liên tiên tử. Đám vũ nữ trong phủ đệ của ngươi thật là tuyệt sắc, giỏi ca múa. Du Vân, ngươi thấy có đúng không?

Một trung niên nho nhã mặc huyền bào vuốt râu cười nói.

– Thiên Lan Tiên Để, lần này chúng ta tới phủ đệ của Tuệ Liên tiên tử cũng không phải vì nghe ca xem múa.

Du Vân Tiên Để mặt không chút thay đổi nói.

Ngồi ở trước mặt hai người, một nữ nhân mặc váy trắng tóc vấn hờ, đoan trang tú lệ, hai mắt mỉm cười, lộ ra cơ trí cùng trong vắt, có một loại vẻ đẹp trí tuệ.

– Nghe nói lần này Đại Để cùng Man Hoàng tranh đấu kéo dài đến không gian Phàm giới. Các ngươi tới đây chính là vì chuyện này hả.

Tuệ Liên tiên tử cười nói.

– Đúng vậy. Lần này cũng không chỉ là so về lực lượng thân thể mà là đổi kháng giữa vương triều. Người phát ngôn của Đại Để cùng Man Hoàng ở Phàm giới phân biệt là Tiên Tần Thủy Hoàng cùng Bách Tộc Man Vương. Tinh thần ý chí đều phủ xuống, ngay cả Cửu Công chúa mà Đại Để yêu nhất cũng góp sức. Đám thủ hạ chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Thiên Lan Tiên Để mỉm cười nói, Du Vân Tiên Để bổ sung:

– Nghe danh Tuệ Liên tiên tử trí tuệ siêu nhân, am hiểu kỳ đạo và bổ cục. Nếu có thể nghĩ cách hạ giới giúp Đại Đế…

Ba người thương lượng một lát, cuối cùng Tuệ Liên tiên tử đáp ứng:

– Đổi với việc này, ta cũng có vài phần hứng thú.

Sau khi Thiên Lan Tiên Để cùng Du Vân Tiên Để rời đi, một tấm thiệp màu sắc huyễn lệ trong hào quang luân hình quanh quẩn rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn.

– Luân Hồi Thiếp…

Tuệ Liên tiên tử ngạc nhiên nhìn tấm thiệp, sau đó trong mắt hiện lên một tia hiểu ra:

– Ta là Dương Tuệ Tâm, tấm thiệp này là đại ca phát tới?

Ở trong một không gian không biết tên ở ngoài thất giới.

– Tiếp theo là một cửa cuối cùng…

Phân thân Huyết Sát đưa tay điểm hờ một cái.

Ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ quần áo rách bươm xuất hiện ở trước mặt đám người Trương Hằng.

Ánh mắt ba người này đều lạnh băng và chết lặng, trên người tản mát ra sát khí làm người ta kinh hãi run sợ.

Trong sổ này, Triệu Thụy đầu tóc đỏ như lửa hấp dẫn ánh mắt nhất. Ánh mắt lănh liệt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Trương Hằng.

– Đại ca.

Thanh âm của Triệu Thụy thật khô khốc, hơi hkàn khàn. Bên mép hắn để chòm râu không tính là ngắn khiển cho hắn thoạt nhìn lớn hơn tuổi thực vài tuổi.

– Đây là Tạo Hóa Đan giữ lại cho đệ tử của đại ca sử dụng.

Mái tóc màu đỏ lửa của Triệu Thụy che một nửa khuôn mặt cháy xám của hắn. Hắn lấy ra một bình ngọc từ trong người, chính là bình ngọc có chứa Tạo Hóa Đan. Bàn tay xám đen run nhè nhẹ đưa bình Tạo Hóa Đan tới trước mặt Trương Hằng. Nhìn Triệu Thụy thần sắc lạnh băng chết lạnh trước mắt, trong lòng Trương Hằng cảm khái vô cùng, đón lấy bình Tạo Hóa Đan nặng trịch.

Thấy Trương Hằng nhận lấy bình Tạo Hóa Đan, con mắt Triệu Thụy sáng ngời, trong lòng dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó cặp mắt nhắm lại, tựa vào trên người Trương Hằng, ngay sau đó liền ngủ thiếp đi, khóe miệng còn treo nụ cười hạnh phúc.

Vút-

Đúng lúc này, một tấm thiệp kỳ dị từ cuối hư không phóng tới, dung nhập vào cơ thể Triệu Thụy.

Chỉ có Trương Hằng có thể nhìn thấy, khóe miệng hơi nhếch lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.