Vô Tận Kiếm Trang

Chương 14: Lưỡng thú tương đấu*



Khi thấy Diệp Bạch đuổi theo sau đội ngũ, Diệp Chân không khỏi kỳ quái nhìn hắn một cái, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Diệp Bạch mỉm cười, nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi!”

Diệp Chân thấy hắn không nói, cũng không hỏi, chỉ lắc lắc đầu, tổ đội sáu người rất nhanh liền xuyên qua bên trong khu rừng.

Chỉ chốc lát sau, sáu người tiếp tục gặp được một con nhị giai đê cấp mãnh thú Hỏa Lôi Ưng. Sáu người đồng loạt ra tay, chỉ trong vài cái nháy mắt đã đem con nhị giai đê cấp mãnh thú kia chém giết xong, theo thói quen phân giải nó và chia nhau. Sau khi phân phối xong, cả nhóm tiếp tục hướng phía trong núi đi tới. Nhưng mà, ba canh giờ sau… Tất cả mọi người ngây dại.

Diệp Phá vung tay lên, ý bảo mọi người ngừng di chuyển. Từ khi tiến vào ở chỗ sâu trong núi, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, biểu tình khó hiểu nói: “Các vị, tình hình có chút gì đó không đúng. Các ngươi có phát hiện ra không, từ sau khi chúng ta giết nhị giai mãnh thú Hỏa Lôi Ưng, ba canh giờ, đi được ít nhất cũng đã mười dặm nhưng lại không có phát hiện một con mãnh thú nào, cho dù là bóng dáng nhất giai đê cấp mãnh thú cũng không thấy được. Các ngươi không cảm thấy rất kì quái sao?”

Diệp Bất Phàm nghe vậy, cũng không khỏi nhíu mày nói: “Không sai, từ khi chúng ta đi vào trong núi này, ta luôn có một loại cảm giác kỳ quái, vì càng đi vào trong, càng là tĩnh mịch, quả thực không có một chút thanh âm. Theo lý thuyết, nơi này hẳn là địa phương mà cao giai mãnh thú sinh sống, không có khả năng yên tĩnh như thế. Chính là, cho đến lúc này chúng ta thậm chí ngay cả một con cao giai mãnh thú một chút cũng đều không phát hiện ra, thậm chí là một ít nhị giai trung cấp, đê cấp mãnh thú, điều này thật sự là rất không bình thường. Ta cảm thấy có cái gì đó cổ quái!”

Diệp Chân gật đầu nói: “Đúng vậy, cho dù nhóm ta vận khí không tốt, cũng không có khả năng ngay cả một con nhị giai cao cấp mãnh thú cũng đều nhìn không thấy, nhất là càng đi vào trong, đáng lẽ nhị giai trung cấp, cao cấp cũng phải gặp ít nhất là một con. Nhưng hiện giờ, thậm chí ngay cả một con nhị giai đê cấp mãnh thú chúng ta cũng đều không thấy bóng dáng, tình hình này tuyệt đối là không bình thường. Ta cảm giác được, nơi này chính là một phiến tử địa, không có bất cứ sinh vật nào ở bên trong tồn tại. Các ngươi có phát hiện hay không, nơi này ngay cả một tiếng chim hót, tiếng hú của các loài thú cũng đều không hề có, điều này nếu ở thời điểm bình thường thì tuyệt đối là không thể!”

Diệp Tang, Diệp Lan một đám hai mặt nhìn nhau. Lúc trước mấy người không đề cập tới, bọn họ còn không có phát giác. Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Chân ba người vừa nói như thế, mấy người cẩn thận vừa nghe, thật đúng là bốn phía không hề có một tiếng chim hót, quả thực tĩnh lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không giống có mãnh thú tồn tại. Mấy người cảm giác giống như là đã tới một phiến tử địa, ngoại trừ cây cối thì không hề có cái gì khác. Diệp Tang, Diệp Lan nhịn không được một trận mao cốt tủng nhiên*, co lại bả vai, hướng mấy người đến gần một ít.

Tình hình như thế, thật sự là rất quỷ dị, vì nếu ở thời điểm bình thường thì ít nhất cũng phải có một tiếng rống của các loại thú, hoặc tiếng chim hót. Nơi này chính là chỗ sâu trong Liên Vân sơn mạch, làm sao có thể là một mảnh yên tĩnh như thế?

Chung quanh đều cũng lộ ra một tia quỷ dị, không khí bất an, có gì đó không bình thường!

Có dã thú không sợ, dù là gặp phải một con nhị giai cao cấp mãnh thú, mấy người cũng tin tưởng có thể đem nó đánh chết. Nhưng chỉ có loại yên tĩnh quỷ dị này, ngược lại làm cho trong lòng mỗi người đều cũng trở nên không yên, bất an, giống như gặp chuyện tình gì đó đáng sợ.

Chân chính nguy hiểm không tính đáng sợ. Không biết nguy hiểm, mới là chuyện tình đáng sợ nhất!

Kỳ thật Diệp Phá không nói, Diệp Bạch cũng sớm đã cảm giác được, vì thính giác của hắn trong sáu người là linh mẫn nhất. Hơn nữa, hắn một mình một người hành tẩu đã rất lâu, làm việc gì cũng đều bảo trì lòng cảnh giác cao nhất. Hắn đã sớm cảm giác được không đúng, chỉ là không có nói ra, lúc này thấy Diệp Phá nhắc tới, mới ảm đạm cười, nói: “Mọi người cũng không cần quá lo lắng, loại tình huống này, kỳ thật chỉ có một khả năng, mọi người hẳn đều có thể dự đoán được!”

Mấy người không khỏi đều cũng trở nên trầm ngâm. Diệp Phá, Diệp Chân, Diệp Lan nghi ngờ hỏi: “Một loại khả năng?”

Diệp Tang trực tiếp kêu lên: “Có lời cứ nói, có rắm mau thả, ấp a ấp úng, thật không giống nam nhân… Có gì thì nói thẳng đi, còn muốn người khác phải đoán!”

Mà Diệp Bất Phàm lại chỉ là trầm ngâm một chút, tiếp theo ánh mắt sáng ngời, nhìn Diệp Bạch, chần chờ nói: “Ngươi nói là… Chúng ta trong lúc vô tình… Xâm nhập lãnh địa của một cao giai mãnh thú… Chính vì như vậy, bốn phía mới hoàn toàn yên tĩnh một cách quỷ dị như thế, căn bản không có thân ảnh của những mãnh thú khác?”

“Lãnh địa của cao giai mãnh thú?” Lời này vừa nói ra, mấy người khác hoặc sắc mặt đại biến, hoặc cúi đầu trầm ngâm. Thật lâu sau, Diệp Phá mới gian nan ngẩng đầu, nói: “Chỉ sợ là như thế, địa phương mà một con cao giai mãnh thú ở sẽ không có đê giai mãnh thú nào khác dám can đảm mạo phạm xâm nhập. Nhất là ở chỗ sâu trong Liên Vân sơn mạch này, cao giai mãnh thú lại nhiều đến mức đếm không xuể, có vài con vương giả số ít trong đó đều có lãnh địa của riêng mình, bất luận kẻ nào xâm nhập chính là xâm phạm đối với nó. Xem ra, vận khí của chúng ta tựa hồ thực không hay ho, không ngờ thật sự trong lúc vô tình xâm nhập một chỗ như vậy. Nếu có một chút vô ý, chỉ sợ hôm nay sáu người chúng ta toàn bộ sẽ nằm lại ở Liên Vân sơn mạch này!”

Trong thanh âm tràn đầy sự cay đắng.

Mấy người liền đồng thời biến sắc. Diệp Lan khuôn mặt tái nhợt, trên mặt tràn ngập hoảng sợ, mà Diệp Tang vẻ mặt vốn luôn kiêu căng, rốt cuộc lần đầu tiên lộ ra thần sắc sợ hãi.

Hiển nhiên, mấy người đều có liên tưởng không tốt. Ở giữa Liên Vân sơn mạch này, có thể được gọi là thú vương thì chỉ có một loại, đó chính là… Tam giai mãnh thú!

Mà không phải nhị giai cao cấp. Nhị giai cao cấp mãnh thú, ở chỗ sâu trong Liên Vân sơn mạch này, hoàn toàn không phải!

Bọn họ sáu người ngay cả Huyền sĩ cũng không có, không ngờ lại xâm nhập vào ổ của tam giai mãnh thú. Chính vì như vậy, khó trách mấy người đồng thời biến sắc, không có lập tức ngất đi đã xem như không tồi. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tam giai mãnh thú, đây chính là cường hãn tồn tại mà ngay cả cao giai Huyền sĩ đều cũng không nhất định có thể đối phó được. Huyền sĩ bình thường khi nhìn thấy còn phải đi đường vòng*, Huyền giả… Còn chưa đủ để chúng nó nhét kẽ răng!

Căn bản không phải cùng một cấp bậc!

Không có, dù là so sánh ở bất cứ phương diện nào!

Có thể nói, dù sáu người tất cả đều là Huyền khí thập tầng đỉnh, mỗi người đều cũng có được cao giai Huyền binh, thuộc tính Huyền kỹ, cũng sẽ không phải đối thủ của một con tam giai mãnh thú!

Diệp Chân sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, ngay cả nói đều cũng trở nên có chút không rõ rệt: “Sao… Làm sao bây giờ… Chúng ta, chúng ta vẫn là rút đi đi… Chúng ta đi còn không tính quá xa, hiện tại… Hẳn là còn kịp đi?”

Chỉ là, mặc dù nói “còn kịp”, nhưng ngữ khí run run và biểu tình của hắn lại là không thể xác định, hiển nhiên bản thân hắn cũng không tin.

Đã đi ba canh giờ, ba canh giờ không gặp một con đê giai mãnh thú, đủ để thấy bọn họ đã xâm nhập khá sâu. Nói còn kịp, có phải hay không có chút cảm giác lừa mình dối người?

Diệp Tang sắc mặt cũng đã trắng bệch, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta rút đi đi. Bằng không, một khi con tam giai mãnh thú đó phát hiện, tất cả chúng ta sẽ đều xong đời, toàn bộ xong đời!”

Có thể nói, chỉ nghe thấy một cái tên tam giai mãnh thú, Diệp Tang đã sợ tới mức hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, một lòng chỉ muốn chạy trốn. Kỳ thật, cho dù là Diệp Phá, Diệp Bất Phàm đều cũng không ngoại lệ!

Bởi vì, trong số bọn họ thật sự không có bất cứ ai có thể đấu lại tam giai mãnh thú, chênh lệch thật sự quá lớn!

Điều đó khiến tâm trạng của mấy người trở nên khủng hoảng!

Trong sáu người, tạm thời còn có thể bảo trì lý trí, không lo lắng, sợ hãi cũng chỉ còn lại có Diệp Bạch một người. Lỗ tai của hắn mỗi thời mỗi khắc đều cũng bảo trì trạng thái linh mẫn nhất, cho dù là Diệp Phá đám người hết đường xoay xở, sứt đầu mẻ trán chạy trốn hay là đi tới thì hắn đều vẫn như thế. Trăm mét bốn phía xung quanh, chỉ cần có bất kỳ một điểm gió thổi cỏ lay nào, đều có thể lập tức bị hắn biết!

Hắn cũng không tham dự thảo luận của mấy người, ngược lại mọi thời khắc luôn chú ý động tĩnh bốn phía. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, lỗ tai giật giật, Diệp Bạch lúc này liền lộ vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ lại nghe được một trận tiếng kêu của xà và thứu ở địa phương cách phiến rừng rậm này không xa, tựa hồ có hai con mãnh thú đang chiến đấu!

Động tĩnh kia càng lúc càng lớn, cuối cùng lại có đất rung núi chuyển, trời đất lúc này như tối sầm lại, cùng lúc đó thanh âm “Tê tê…” của mãng xà, cùng tiếng kêu của thứu trong mây như hoà lẫn vào nhau. Cuối cùng, không chỉ Diệp Bạch nghe thấy được, Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Chân, Diệp Tang, Diệp Lan… Năm người nếu không nghe thấy được rõ ràng tiếng chiến đấu thì lại nghe được những tiếng vang rất lớn do cây cối bị phá hủy, núi đá sụp đổ!

Năm người đều là sắc mặt trắng bệch, một đám hai mặt nhìn nhau, tựa hồ lập tức sẽ ngã xuống đất. Đúng lúc này, Diệp Chân thét lên một tiếng kinh hãi, một ngón tay chỉ chỉ. Nhìn theo hướng đó, cách ngoài ngàn mét, ở trên không rừng rậm, một con mãnh thú giống trăn mà không phải trăn, giống xà không phải xà rất lớn đầu ngẩng lên thật cao, xông thẳng lên trời. Chỉ thấy con tử sắc Cự Mãng này thân thể to như chiếc thùng, cả người mọc đầy những chiếc vảy màu tím dày cả thước, lòe lòe sáng lên dưới ánh mặt trời. Trên đầu nó có hai chiếc sừng, lưng mọc hai cánh, hai con mắt lớn bằng cái nắm tay phát ra tử quang dày đặc. Nửa cơ thể của nó đứng lên trên không, mở ra chiếc mồm to bên trong có vô số răng nhọn sắc bén khiến trái tim băng giá, và một cái mùi kinh khủng cho dù ở xa hơn mười dặm cũng có thể ngửi thấy được.

Mà bên kia là một con tuyết thứu toàn thân trắng như tuyết, so với loại Thứu bình thường thì lớn hơn gấp năm đến sáu lần. Hai cánh của nó mở ra, che khuất bầu trời, mỗi chiếc cánh dài cỡ chừng hơn ba thước, nhìn từ xa liền giống như hai đám mây lớn. Thân mình của con tuyết thứu này cũng dài hơn một thước, lợi trảo sắc bén, bộ dáng rất dọa người đang bay quanh con con Cự Mãng. “Cạc cạc…” Nó kêu lên một tiếng kỳ quái, ánh mắt giống như hai khỏa Hồng Bảo Thạch*, nhấp nháy sáng lên.

Một mãng một thứu, càng chiến đấu càng hăng máu, uy áp phô thiên cái địa khiến đám người Diệp Phá, Diệp Bạch cách ngoài ngàn mét cũng bị ép tới xụi lơ trên mặt đất!

Tam giai mãnh thú, Tử Giác Cự Mãng và Phi Thiên Tuyết Thứu! Hai con đều là vương giả tuyệt đối trong phiến rừng rậm này. Diệp Bạch đám người không phải không may xâm nhập lãnh địa của một con tam giai mãnh thú, mà là hai con!

Mấy người không ngờ ngoài ý muốn xâm nhập đúng lúc hai con tam giai đê cấp mãnh thú này đang chiến đấu, đây thực sự là cực kỳ không may. Nhìn con tuyết bạch cự thứu đang bay xung quanh trên khoảng không phiến rừng rậm, cùng con tử sắc Cự Mãng rất lớn giống như một tòa núi nhỏ đang ngẩng đầu lên thật cao, mấy người không khỏi sắc mặt trắng bệch, nuốt một ngụm nước bọt, một đám tim đập nhanh không thôi!

——————————

*lưỡng thú tương đấu: hai thú chiến đấu với nhau.

*mao cốt tủng nhiên: run sợ, sợ hãi, sởn gai ốc.

*ý nói né tránh.

*Hồng Bảo Thạch: kim cương đỏ, hay có tên khác mà mọi người quen gọi là ruby.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.