Khí Trùng Tinh Hà

Chương 057: Dù ngàn vạn người, ta cũng chấp!



Sau bữa cơm trưa, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Buổi chiều, trận chiến tranh đoạt Hào môn quan trọng nhất, quyết định thắng bại, cũng là quyết định danh ngạch Hào môn này sẽ thuộc về ai.
Tần Vô Song vốn không ngủ, chỉ khoanh chân ngồi. Trực giác của võ giả cho hắn thấy, tranh đoạt danh ngạch Hào môn, không có khả năng chấm dứt đơn giản như vậy được.
Hào môn Hứa gia tâm tính sài lang, đối với cơ nghiệp gia sản của Hàn môn Tần gia bọn bọ cũng ham muốn, có thể thấy được, bọn họ mà dễ dàng bỏ qua cái danh ngạch Hào môn, căn bản là không phù hợp với phong cách của Hứa gia. Mặc dù là người sắp chết giãy dụa, cũng khẳng định còn có trắc trở.
Tần Vô Song cũng không gấp, hắn chờ Hào môn Hứa gia ra chiêu bài cuối cùng. Tần gia đang đứng ở cục diện ưu thế hôm nay, hắn cũng không cần đi chủ động gây sự.
Hào môn Hứa gia, danh hiệu này cũng chỉ tồn tại đến buổi chiều nay mà thôi. Đối một tòa nhà đã mục nát sắp đổ, cũng không cần chủ động đẩy thêm cái nữa, chỉ là lãng phí thời gian. Cứ để nó thuận theo đại thế ngã xuống, đây mới là lựa chọn thông minh.
Đột nhiên, Tần Vô Song mí mắt vừa động, đôi mắt ưng mở ra, một trận quang mang kỳ lạ hiện lên. Quả nhiên không ngoài sở liệu, thật sự đến rồi.
Có ba người đến, nghe cước bộ, trong ba người này, có một người thực lực cũng đủ cùng Đạt Hề Hằng giao chiến. Trong đó có một người, tu vi còn cao hơn cả Đạt Hề Hằng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Tần Vô Song trong lòng kinh ngạc, lập tức khôi phục bình tĩnh, trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ, Tây Môn Đại phiệt.
Quận La Giang nho nhỏ, không có khả năng lập tức có thể xuất hiện ba gã cường giả cấp bậc này. Suy nghĩ đến chiêu xao sơn chấn hổ mà mình đưa ra mấy ngày trước, nhất định là Tây Môn Thiên đã hướng gia tộc cầu viện, Tây Môn Đại phiệt lại phái thêm viện quân đầy đủ sức lực đến đây!
Kẻ đến bất thiện, kẻ thiện không đến!
– Phụ tử Tần gia, đi ra ngoài nói mấy câu.
Một đạo thanh âm âm trầm sâm nghiêm, dùng chân khí ngưng tụ thành tuyến, xuyên thấu hành lang khách ****, trực tiếp vang đến tai phụ tử Tần gia.
Nội cái chiêu thức ngưng âm thành tuyến, liền cũng biết người tới có thực lực như thế nào. Tuy rằng âm tuyến còn chưa liền mạch lưu loát, nghe qua còn có chút ngắt quãng, nhưng có thể đạt đến tu vi này, không phải chỉ đơn giản là Chân Võ Cảnh Thất đẳng.
Người tới, lại còn có cường giả Chân Võ Cảnh Bát đẳng?
Tần Vô Song căn bản không để cho người tới quấy rầy người thân của mình, vội đi ra cửa phòng, thấp giọng nói với phụ thân:
– Phụ thân, ngươi ở trong này, ta đi ra.
Cảm thụ một lát, nhận thấy ba người cũng đã ở ngoài sân chờ, hết sự đe dọa đối với hai cha con Tần Liên Sơn và Tần Tụ, lúc này Tần Vô Song mới yên tâm đi ra.

Trong sân, ba người tạo thành thế chân vạc, chia nhau chiếm cứ ba góc. Trong đó có một lão giả cao lớn mặc áo bào màu đen, ánh mắt như điện, dừng ở trên người Tần Vô Song.
– Người mới tới là ai?
Tần Vô Song nhìn chung quanh, trong lòng âm thầm đánh giá. Ba người này, khí chất không giống nhau, nhưng từ trên người bọn họ, đều có cùng một loại sát khí quen thuộc.
Loại khí chất này, Tần Vô Song ở người Lãnh Huyết Thập Nhất cũng đã từng lãnh hội qua. Mà ba người này, so với Lãnh Huyết Thập Nhất tu vi chỉ có hơn chứ không kém!
Một gã Chân Võ Cảnh Bát đẳng, hai gã Chân Võ Cảnh Thất đẳng!
Tần Vô Song rất nhanh liền nhận rõ tình thế, cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ Tây Môn Đại phiệt quả nhiên nhân tài đông đúc. Chỉ riêng ba người này, cũng đủ để tung hoành ở quận La Giang. Cho dù muốn đối phó với Đạt Hề Thế gia, cũng có khả năng hủy diệt toàn gia.
– Ngươi không cần biết chúng ta là ai…
Lão giả áo bào đen chậm rãi mở miệng, thanh âm cứ như u hồn đến từ địa phủ, âm trầm hết sức rét lạnh.
– Ngươi phải nhớ kỹ một điều, trận chiến buổi chiều, Hàn môn Tần gia phải chủ động bỏ cuộc.
– Cho ta một cái lý do!
Tần Vô Song ngay lập tức đáp lời.
Chân Võ Cảnh Bát đẳng, hắn tự hỏi có thể miễn cưỡng đánh lại, nhưng đối phương có tới ba người, có hai cường giả Thất đẳng trợ trận, như vậy một trận chiến này cũng không nên đánh.
– Nếu ngươi không muốn sau kỳ Gia tộc Luận phẩm, Hàn môn Tần gia gà chó không còn, bỏ cuộc chính là lựa chọn duy nhất của các ngươi. Bằng không, nội trong mười ngày, Hàn môn Tần gia chắc chắn sẽ biến mất khỏi bản đồ Bách Việt Quốc.
Lời uy hiếp này, nếu là do Hào môn Hứa gia nói ra, Tần Vô Song sẽ bật cười chế giễu, nhưng do ba người trước mặt nói ra, hắn không thể không cân nhắc.
Thấy Tần Vô Song trầm ngâm, lão giả áo bào đen lại nói:
– Lão phu biết, ngươi là Võ đồng Thất đẳng, hiển nhiên có chút kỳ ngộ, nếu không cũng không có khả năng đánh bại Chân Võ Cảnh Tứ đẳng. Chẳng qua, lão phu lại phải nhắc nhở ngươi, cái đó không nói lên được điều gì cả. Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, chỉ là một kẻ cỏn con mà thôi, nếu so sánh với cao thủ Chân Võ Cảnh thượng phẩm cũng không tính là gì.
Mặc kệ là Chân Võ Cảnh hay là Lực Võ Cảnh, cũng phân thượng trung hạ ba phẩm. Mỗi phẩm ba đẳng, tới Thất đẳng, mới có tư cách xưng là thượng phẩm.
Không hề nghi ngờ, ba đại kình địch trước mắt, đều là Chân Võ Cảnh thượng phẩm.
Bởi vậy, lão giả áo bào đen kia ngôn ngữ tràn ngập tự tin, tràn ngập cao ngạo, thái độ lạnh nhạt, vênh mặt hất hàm sai khiến, cao cao tại thượng, xem ra đều là cử chỉ thường làm của bọn họ.
Ở quận La Giang, nếu người bọn họ uy hiếp là người khác, cho dù là Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia, chỉ sợ cân nhắc nặng nhẹ, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng đáp ứng.
Nhưng mà, người bọn họ gặp lại là Tần Vô Song. Hắn thân là người hai kiếp, cũng chưa từng thỏa hiệp, chưa từng hướng cường quyền mà cúi đầu!
Thở sâu một hơi, Tần Vô Song chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị quét qua ba người một vòng.
– Hiểu không?
Lão giả áo bào đen không kiên nhẫn quát lớn.
– Ta hiểu được chứ…
Tần Vô Song đột nhiên cười lên, nụ cười của gã thiếu niên này tuyệt đối không mang chút tà khí nào.
Uy hiếp, đe dọa, đối với đại tông sư võ đạo từ kiếp trước mà nói, cùng nỗi sỉ nhục sát phu đoạt thê cũng không có gì khác biệt.
Mà ba người này, công khai ở trước mặt hắn nói bốc nói phét, giống như trực tiếp trát đất lên mặt hắn? Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng mặt thì không được mất.
– Đại khái ý tứ là, nếu Hàn môn Tần gia ta không biết cân nhắc, chỗ dựa vững chắc sau lưng Hứa gia, sẽ diệt toàn tộc Tần gia, ta không lý giải sai chứ?
Tần Vô Song cười lạnh hỏi lại.
– Lý giải đích thực chuẩn xác.
Lão giả áo bào đen cười nhẹ một tiếng.
– Tuy rằng ta suy nghĩ hiểu được, nhưng ta quyết định… không bỏ cuộc!
Nói xong lời này, khí thế Tần Vô Song đột nhiên tăng mạnh, ngạo nghễ nhìn ba người, lộ thái độ bễ nghễ. Rất có khí thế “mặc dù ngàn vạn người, nhưng ta cũng chấp”.
– Một Chân Võ Cảnh Bát đẳng, hai Chân Võ Cảnh Thất đẳng. Không hổ là tay sai của Tây Môn Đại phiệt.
Tần Vô Song một bên châm chọc, nắm đấm đã đánh mạnh lên cái ghế đá.
Chưởng lực khẽ vặn, chỉ giây lát, đột nhiên “bộp” một tiếng, một cái ghế đá nhất thời ầm ầm sụp đổ, vỡ nát.
– Ta thật muốn nhìn xem, là Tây Môn Đại phiệt các ngươi diệt sạch Hàn môn Tần gia ta trước, hay là ta giết chết Tây Môn Thiên trước!
Tần Vô Song đùa cợt nhìn ba người:
– Ta cũng có câu này cho các ngươi suy nghĩ, nếu Hàn môn Tần gia có một người bị tổn thương, ta sẽ giết mười người Tây Môn Đại phiệt để bồi thường, có hai người tổn thương, ta đồ sát cả nhà Tây Môn Đại phiệt! Không chết hết thì không dừng tay!
Nói xong, chưởng lực hắn bắn ra, một luồng chân khí cuốn đống gạch vụn, tự nhiên chia thành ba đạo kình phong, giáp mặt hướng về phía ba người kia đánh tới. Ba đạo ám kình, phi thường chuẩn xác, xảo quyệt. Giống như ba con giao long xuất động, khí thế vô cùng, mạnh như bão táp.
Lão giả áo bào đen thầm cả kinh, nhìn một màn này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nào dám đón đỡ? Vội vàng lắc mình tránh né.
Hai gã Chân Võ Cảnh Thất đẳng, tu vi kém lão giả áo bào đen một bậc, tự nhiên lại càng không dám đón đỡ, liên tục lui bước, kêu khổ không ngừng.
Bọn họ theo như tình báo, cũng biết được Tần gia có một gã Võ đồng yêu quái, lại không nghĩ tới hắn còn yêu quái đến độ làm cho người ta sợ hãi!
Tần Vô Song lần này chỉ muốn lập uy, cũng không định giết địch. Sau khi xuất chiêu, đột nhiên ngửa mặt hú lên một tiếng. Thanh âm của hắn như phong lôi nổi lên, như vàng đá va chạm, khoảnh khắc đem thanh âm lan truyền ra hơn phân nửa địa phận quận thành La Giang.
Sau khi tiếng thét tan đi, Tần Vô Song lại lớn tiếng quát:
– Tần Vô Song ta một lời minh bạch. Hứa gia, dù ngươi có Tây Môn Đại phiệt làm chỗ dựa vững chắc, hôm nay cũng khó tránh khỏi kết cục thảm bại! Hào môn Hứa gia, bắt đầu từ hôm nay không còn tồn tại nữa! Tây Môn Đại phiệt ngươi ngang ngược xuất đầu, cho dù phải đánh tới Chân Võ Thánh Địa, ta cũng tuyệt đối không chùng tay!
Lão giả áo bào đen biến sắc, thầm mắng tên tiểu tử Tần gia giảo hoạt.
Lúc trước Tần Vô Song đột nhiên thét dài một tiếng, hắn đã mơ hồ có cảm giác không ổn. Quả nhiên, Tần Vô Song một lần truyền âm, chỉ sợ hơn phân nửa quận thành La Giang đều có thể nghe được.
Sứ giả Chân Võ Thánh Địa cũng không phải kẻ điếc, chẳng lẽ không truyền đến tai bọn họ sao?
Tây Môn Đại phiệt tuy có thể một tay che trời, có thể uy hiếp ngầm, có thể sử ám chiêu, có thể dụng độc kế, nhưng hết thảy cũng phải tuân theo một điều kiện tiên quyết, đó là phải bỏ Chân Võ Thánh Địa qua một bên. Một khi bị Chân Võ Thánh Địa biết được, cho dù là cường hãn như Tây Môn Đại phiệt, cũng tuyệt đối không dám lỗ mãng!
Tần Vô Song cũng biết điều này, hắn sử dụng Sư Tử Hống để truyền âm, chính là muốn mượn uy nghiêm của Chân Võ Thánh Địa để kinh sợ Tây Môn Đại phiệt.
Tây Môn Đại phiệt hứa vì Hứa gia xuất đầu, chỉ có thể âm mưu bên dưới ánh mắt của Chân Võ Thánh Địa mà thôi. Âm mưu một khi bị phơi bày ra ánh sáng, biến thành dương mưu, liền chắc chắn không có kết quả gì.
Mà Tần Vô Song nói to như vậy, chính là để cái âm mưu kia không còn chỗ để ẩn thân. Hắn một giọng hét lớn lên như vậy, sứ giả Chân Võ Thánh Địa cho dù không muốn nghe cũng không được.
Hắc bào quát một tiếng, kêu gọi đồng bạn:
– Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.