Quan sát biểu tình của Tần Vô Song cũng là trò yêu thích của Vân Khinh Yên. Tuy rằng thành tích cá nhân của Vân Khinh Yên không thể cứu vãn được nữa nhưng cũng không vì vậy mà gây cản trở cho việc quan tâm tới danh dự của tập thể. Hơn nữa đều cùng là Võ đồng đến từ quận La Giang, Vân Khinh Yên cũng có một cảm giác tự hào về quê hương.
Nhất là khi nhìn thấy người khác có khí thế tự tin như vậy, biểu hiện sự ưu việt thì tâm lý bất bình của Vân Khinh Yên càng thêm dâng trào.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của Vân Khinh Yên nhìn về phía mặt của Tần Vô Song thì nhất thời đã như mây chuyển thành nắng.
– Tần Vô Song, thành tích lần này của ngươi khẳng định không kém. Thế nào, có được 300 tích điểm không?
Vân Khinh Yên cố ý phóng đại thanh âm, khoa trương hỏi han. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
300 tích điểm, đây là Vân Khinh Yên hô lên, trên thực tế bản thân cũng hiểu được là 300 tích điểm thật sự quá khó khăn, về lý thuyết thì không thể nào đạt được. Muốn đạt được 300 tích điểm, ít nhất cũng phải Vượt khu ba lần mới có thể cam đoan đạt được.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, đến Đạt Hề Dương cũng nhịn không được lắc đầu, nghĩ thầm Vân Khinh Yên đúng là nói khoác. Cần gì phải tỏ vẻ với con cháu Vương tôn người ta làm gì?
Trên thực tế, xung quanh có rất nhiều Võ đồng đều nhìn về phía người đang khoa trương bên cạnh Xung thiếu gia và đều thì thầm rằng rốt cuộc thành tích của những người ở đây đều cao như vậy sao. Nếu đột nhiên xuất hiện thành tích tốt lại cố ý khoe khoang trước mặt mọi người thì có ý là muốn làm mất mặt hắn. Chẳng sợ người ta là con cháu vương tôn, chỉ là muốn cho người khác phải âm thầm khó chịu.
Bởi vậy, Vân Khinh Yên mới cao giọng hô gấp mười lên thế để hỏi, thật ra là để cho đại đa số Võ đồng của Xích Mộc Lĩnh âm thầm trầm trồ khen ngợi, tuy rằng, tất cả mọi người đều nhận thấy là 300 tích điểm về căn bản là không thể, nhưng để đả kích một người nào đó thì là điều tất yếu.
Tần Vô Song cười khổ liên tục, thầm nghĩ Vân đại tiểu thư này không có một khắc nào có thể yên tĩnh, khiến cho cả đám không được tự nhiên.
Tây Môn Tinh tuy rằng cũng rất ghen tức, nhưng mà hắn lại hiểu được rằng im lặng là khôn ngoan, biết rằng Xung thiếu gia có ý nghĩa gì ở Xích Mộc Lĩnh. Cười một cái và cũng không nói gì cả.
– Sao lại không nói lời nào?
Vân Khinh Yên trừng mắt truy vấn.
– Ngươi muốn ta nói cái gì?
Tần Vô Song cảm thấy rất bất đắc dĩ:
– Cái gì mà thành tích, hãy để các sứ giả công bố, đừng nóng vội.
Vân Khinh Yên sớm đã quên chuyện thành tích kém cỏi của mình, cười hỉ hả nói:
– Bởi vì thành tích của ta kém quá nên muốn chung vui với thành tích tốt của ngươi. Ai bảo chúng ta là đồng hương.
Những Võ đồng Xích Mộc Lĩnh kia hiển nhiên nghe ra ý tứ trong khẩu khí của Vân Khinh Yên, đều trừng mắt nhìn về phía người đang ngạo nghễ đi tới. Hiển nhiên là muốn biết là ai gan hùm dám lên mặt tại đây.
Phải biết rằng, Xích Mộc Vương rất coi trọng cuộc Thí luyện lần này của con trai, rất muốn nhân cuộc Thí luyện lần này đẩy con mình lên. Bởi vậy, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ việc gì để tạo cho con trai cơ hội. Việc phóng đại và thổi phồng thanh thế hiển nhiên cũng là mưu kế của Xích Mộc Vương. Lại không ngờ rằng xuất hiện một nhân vật thần kinh bất thường cấp cao như Vân Khinh Yên.
Vị Tiểu Vương gia hướng mắt nhìn nhàn nhạt liếc về bên này, không nói gì. Nhưng Võ đồng bên cạnh hắn lại trợn mắt lên, điệu bộ như đang truy tìm bóng dáng ai.
Trước cuộc Thí luyện, mọi người đều ra sức vì Xích Mộc Lĩnh, nhẫn nhịn lẫn nhau. Hôm nay, thành tích cũng đã định, giới hạn nhẫn nhịn cũng tự nhiên giảm đi.
Không khí đang cao trào, đột nhiên tất cả các Võ đồng đều cảm thấy từng đợt lãnh khí mãnh liệt truyền đến, chính là lúc Tứ Đại Tôn Giả của Chân Võ Thánh Địa Bách Việt Quốc lần lượt từ trong đi ra.
Bốn người này cùng xuất hiện, ở Bách Việt Quốc là rất hiếm hoi. Vừa xuất hiện thì khí thế của họ đã làm ổn định cục diện nhất thời.
Tất cả Võ đồng, cơ hồ trong nháy mắt đều im lặng, đến những từ ngữ đang chuẩn bị phát ra trên cửa miệng đều nuốt trở lại.
– Tứ Đại Tôn Giả!
Trong mắt nhóm Võ đồng toát ra ánh mắt thành kính, ngưỡng mộ.
Hiển nhiên, Chân Võ Thánh Địa có vị trí không thể với tới trong lòng họ, mà Tứ Đại Tôn Giả lại nằm trên đỉnh của vị trí đó. Chỉ có thể ngưỡng mộ, sùng bái.
Tứ Đại Tôn Giả chưa nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, gần hai nghìn Võ đồng nhất thời sinh ra cảm giác nặng nề như nghìn cân.
Đại Tôn giả áo bào tím khẽ cười nói:
– Chư vị, trong thời gian một tháng Thí luyện đã có người phải trả giá bằng sinh mệnh, nhưng cũng có người bởi vậy mà danh tiếng vang dội, như Phượng Hoàng cất cánh. Giờ thành tích đã sắp xếp hoàn tất, thành tích của từng khu Thí luyện cũng đã xong. Nhưng thống kê và công bố thì cần phải đợi đến ngày mai. Mọi người hôm nay cắm trại ở đây, buổi sáng ngày mai, thành tích sẽ được công bố.
Ngày mai? Lại phải đợi đến ngày mai?
Trên mặt các Võ đồng rõ ràng toát ra vẻ thất vọng. Một tháng nỗ lực và vất vả, tất cả mọi người đều muốn biết thành tích cuối cùng.
Ai cũng muốn là người đầu tiên biết bảng xếp hạng, muốn biết liệu mình có xuất hiện trên đó không. Dù sao thì trong số những Võ đồng này, mỗi Lĩnh cũng chỉ có ba mươi người đạt tư cách, tổng cộng cùng lắm cũng chỉ có một trăm hai mươi người.
Nhiều người cùng đi chung trên một cây cầu độc mộc, có thể qua được hay không mọi người đều muốn biết sớm. Chờ đợi một ngày một đêm thật là một sự dày vò lớn.
Nhưng mọi người đều hiểu được, khu vực và quê quán của các Võ đồng đang được sắp xếp hỗn độn. Phải chấn chỉnh lại nguyên gốc quê quán ban đầu chắc chắn cần thời gian và việc xếp hạng lại càng cần nhiều thời gian hơn. Huống hồ, sau khi thành tích của Võ đồng bốn Lĩnh đưa ra, còn phải chọn ra ba mươi người đứng đầu, so sánh thành tích tập thể, nói về trình tự thì chắc chắn cũng cần thời gian. Ngày mai có thể công bố thành tích, có thể nói là Chân Võ Thánh Địa đã cố gắng hết sức.
Đại Tôn giả áo bào tím cũng có thể lý giải tâm lý của các Võ đồng, mỉm cười nói:
– Ta hiểu được tâm tình bức thiết của các ngươi, hiện tại ta cũng không thể nói cụ thể ra thành tích của bất kỳ ai. Nhưng ta phải thừa nhận, lần Thí luyện này, thành tích của các ngươi nằm ngoài sự mong đợi của ta. Nhất là những người đứng đầu lại có thành tích vượt trội. Đương nhiên, đó vẫn chưa phải là niềm vui lớn nhất, điều kinh ngạc nhất trong cuộc Thí luyện lần này cũng xuất hiện những con hắc mã. Những con hắc mã này có dòng dõi không cao nhưng thành tích lại khiến người khác phải tán thưởng. Ha ha, lão phu phải đi nghỉ đây. Trong thời gian nay, các ngươi cũng thư giãn đi.
Tần Vô Song nghe Đại Tôn giả áo bào tím nói vậy, trong lòng cười thầm, không hổ danh là Đại Tôn giả, quả nhiên là rất khôn ngoan. Những lời này không hề dễ nói nhưng lại nói khiến cho lòng người khác cũng phải chấp nhận. Chỉ mấy câu ngắn ngủi để lại cho người nghe sự mơ hồ, khiến người khác phải đoán mò.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu, những Võ đồng nghe thấy những lời này đều đoán già đoán non.
Nghe ý tứ trong lời nói của Đại Tôn giả, thành tích tổng thể rất tốt. Xem ra cạnh tranh cũng rất căng thẳng, bằng không thì vì cái gì mà phải cường điệu về những vị trí đỉnh cao.
Mấy mũi nhọn sắc bén không nghi ngờ gì chính là những Vương tôn công tử của Tứ Đại Lĩnh, các Võ đồng bình thường về phương diện tổng thể thì kém hơn một chút. Nhưng Đại Tôn giả lại đặc biệt nhắc tới hắc mã.
Điều này làm cho không ít Võ đồng háo hức, nhất là những người có dòng dõi không cao nhưng thành tích cũng được, đều đoán:
– Trong số những hắc mã mà Đại Tôn giả nói có ta hay không?
Trong một cái doanh trại lớn, người phụ trách của Chân Võ Thánh Địa đều đang vất vả làm việc. Bọn họ phải ở trong này trong thời gian một đêm, thống kê kết quả thành tích.
Ngoài mấy trăm Võ đồng đã chết vẫn còn lại thành tích của gần hai nghìn Võ đồng, họ đều phải đưa về hồ sơ của các Lĩnh, sau đó xếp thứ tự bên trong các Lĩnh. Mỗi Lĩnh chọn ra ba mươi người đứng đầu.
Sau đó tính tổng điểm của ba mươi người đứng đầu của bốn Lĩnh để tính ra Lĩnh đứng đầu cũng như danh sách mười người đứng đầu của Lĩnh thứ nhất này.
Bước cuối cùng mới là bình chọn ra người giành giải Quán quân Cá nhân.
Tứ Đại Tôn Giả đều ngồi trông coi nên họ không thể chậm chễ.
– Đại Tôn giả, thật không nghĩ tới, người Quán quân lần này lại là đệ tử của một Hào môn. Quý tộc hạ phẩm! Nếu con hắc mã này mà lộ ra ngoài thì thật là làm mất mặt con cháu Vương tôn Tứ Đại Lĩnh.
Vị Tôn giả tóc đỏ cảm khái.
– Lần Thí luyện này công bằng công chính, mọi quy tắc đều được bảo mật, không ai có thể chui qua chỗ trống. Hắc mã xuất hiện bất ngờ cho thấy thực lực của hắn rất xuất chúng.
Đại Tôn giả áo bào tím lại chỉ vào phiếu điểm:
– Ngươi xem điểm số của hắn đã dẫn đầu cách rất xa người thứ hai. Người thứ hai đến người thứ năm đều là Vương tôn công tử, nhưng người đứng thứ hai cũng mới được có 236 tích điểm. Điều này chứng minh, thực lực của hắn cách xa so với vai vế.
Ba vị Đại Tôn giả kia đều gật đầu, nhất là vị tứ Tôn giả lại chớp mắt lay động:
– Tứ Đại Vương Tộc, cho dù trong lòng không thoải mái cũng nên biết ý nghĩa của lần Thí luyện này là gì. Tin rằng bọn họ sẽ không nghi ngờ gì về lần Thí luyện này.
– Chân Võ Thánh Địa hành sự không tới phiên họ nghi ngờ!
Khẩu khí của Đại Tôn giả áo bào tím mang theo khí phách, loại Vương tộc đó về cơ bản không có trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Cái hắn muốn là thành tích tốt của lần Thí luyện lần này. Đến hôm nay, khi mà thành tích tốt đã xuất hiện thì hắn không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư đi cục diện này. Cho dù là Vương tộc cũng không được!
– Đại Tôn giả, tất cả thành tích của các Võ đồng đều đã quy về các Lĩnh, ba mươi vị trí đầu cũng đã xếp hạng xong, có cần công bố trước hay không?
Một gã phụ trách đến gần xin chỉ thị.
Đại Tôn giả liếc ra bên ngoài thì đã là đêm khuya.
– Thôi, rạng sáng ngày mai hãy công bố. Trước hết công bố Tam Đại Lĩnh, cuối cùng mới công bố Lĩnh Quán quân. Nhớ kỹ là phải phân biệt thứ tự.
– Vâng!
Tứ Đại Tôn Giả nhìn bảng xếp hạng thành tích, đều kinh động trước thành tích của Tần Vô Song, cảm khái liên tục.
– Đại Tôn giả, trừ phi nước khác cũng xuất hiện yêu nghiệt như thế này, nếu không thì Bách Việt Quốc chúng ta lần này chắc chắn sẽ dẫn đầu rồi. Tần Vô Song này rất là khác thường, Ha ha ha.
Tôn giả tóc đỏ nghĩ đến cái tên của Tần Vô Song thì trong lòng đã muốn cười phá lên.
– 600 tích điểm, theo lẽ thường, cho dù là cao thủ từ nước khác đến cũng không thể có thành tích yêu nghiệt như thế. Yên tâm, không đến ba ngày, thành tích Thí luyện của các nước sẽ tập hợp lại. Đến lúc đó, tình huống gì sẽ xảy ra là biết ngay thôi.
– Vâng! Vậy còn chuyện phong thưởng thì sao?
– Không nên trì hoãn!
Đại Tôn giả khẩu khí kiên định:
– Ngày mai, ta sẽ quay về Võ Thánh Sơn, bái kiến Võ Thánh đại nhân. Thỉnh ngài thúc giục Hoàng đế Bệ hạ nhanh chóng thực hiện. Một khi thành tích của người này nhanh chóng truyền ra thì tất sẽ có những kẻ dụng tâm đến phá hoại. Việc này cần phải đề phòng!
– Lời của Đại Tôn giả thật chí lý!
Ba vị Tôn giả đều gật đầu liên tục.
Sáng sớm, khi tất cả các Võ đồng đang chờ đợi, thì người công bố thành tích bước khoan thai đi ra. Bốn phía rộ lên tiếng ồn ào.
Tất cả mọi người đều biết, khi công bố thành tích có nghĩa là vận mệnh sẽ được quyết định!