Đây là lần đầu tiên Cửu Vĩ Thiên Miêu biến ra bản thể trước mặt mấy vạn đệ tử, trước đó mọi người không ngờ nổi một con mèo bình thường trông đáng yêu, hay nằm trên vai Long Kình Thiên sẽ khủng bố đến mức này.
Hai cường giả võ tông chủ trì khảo hạch đệ tử nội điện cổ họng lăn lộn, nhìn bản thể Cửu Vĩ Thiên Miêu, há hốc mồm.
Cổ Phạn ngẩng đầu, biểu tình giống như đệ tử khác, đây là lần đầu tiên gã trông thấy bản thể của Cửu Vĩ Thiên Miêu.
– Long- Kình- Thiên, ta không có khả năng, sẽ không thua ngươi!
Giật mình qua đi, Cổ Phạn bình tĩnh tinh thần, đôi mắt bắn ra ánh sáng vàng, từng đợt khí lưu sóng gợn không ngừng tuôn ra từ hai nắm tay của gã.
Trong khí lưu sóng gợn này, chỉ thấy lốc xoáy đen ở đôi tay Long Kình Thiên biến yếu đi nhiều.
Hai cánh tay Cổ Phạn rung lên, định rút về.
Long Kình Thiên thấy vậy thì cười nhạt, bỗng nhiên ánh sáng ở đôi tay tỏa chói lòa. Chi thấy lốc xoáy đen ở đôi tay Long Kình Thiên vốn yếu đi chướp mắt mở rộng, mạnh hơn trước rất nhiều lần.
Lực hút khủng bố khiến khí lưu kêu ‘xèo’.
Cổ Phạn vốn đang tránh thoát bỗng nghiêng hướng Long Kình Thiên.
– Không… Ngươi!
Cổ Phạn cảm nhận chân khí trong người mình điên cuồng chảy hướng Long Kình Thiên, biểu tình của gã kinh khủng, hoảng loạn.
Nhưng lần này mặc cho Cổ Phạn có giãy dụa cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì.
Cổ Phạn chìm trong vô tận kinh hoàng hét hướng không khí:
– Dương thúc, cứu ta!
Cổ Phạn vừa dứt lời thì không trung quảng trường dao động, một bóng người xuất hiện.
Bóng người này vừa hiện thì bỗng một chưởng đánh vào Long Kình Thiên đứng trên lôi đài.
Chưởng phong gào thét như đao.
Nhưng có một bóng dáng còn nhanh hơn người kia.
Cửu Vĩ Thiên Miêu trêu cợt cười lạnh nói:
– Tiểu tử. Miêu gia chờ ngươi đã lâu!
Cửu Vĩ Thiên Miêu vỗ hai tay, mọi người thấy hai ngộn lửa đỏ đến trắng bệch bắn hướng người kia. Truyện được copy tại Truyện FULL
Bóng dáng đó quát:
– Cút cho ta!
Nhưng tiếp theo bóng dáng kia hét thảm, dường như trông thấy chuyện gì khó tin.
– Hư vô bạch hỏa, đây là hư vô bạch hỏa!
Bóng dáng kia liên tục hú hét, hoảng hốt bay ngược về, vỗ lung tung.
– Cái gì, hư vô bạch hỏa?
Hai quảng trường chủ trì so đấu nghe nói vậy thì biến sắc mặt, kinh sợ, không, là cực kỳ hoảng sợ nhìn hai đoàn lửa đỏ đến trắng bệch, phản xạ thụt lùi, sợ hai đoàn lửa bay ngược tới chỗ họ.
Hai tay Long Kình Thiên run lên, đánh bay Cổ Phạn ra xa. Long Kình Thiên giơ lên một chưởng ấn hư không, Cổ Phạn cách mấy chục thước hét thảm, miệng hộc máu, đập mạnh xuống lôi đài.
Các đệ tử dời mắt khỏi người Cửu Vĩ Thiên Miêu, nhìn Cổ Phạn té trên lôi đài, cơ mặt đông cứng.
– Cổ, Cổ Phạn sư, sư huynh thua!
– Cổ, cổ sư huynh mà thua!
Trên quảng trường mấy vạn đệ tử ngơ ngẩn nhìn tình hình trước mắt, có chút không dám tin tưởng kết quả này.
Bọn họ không thể chấp nhận kết quả.
Có được cổ đồng chiến thần thể, có thể triệu hoán ra chiến thần đồ đằng, hơn nữa đột phá đến hoàng cấp thế mà Cổ Phạn thua?
Thua hoàn toàn.
Thua giống như lúc trước Hoằng Hòa đệ nhất Thiên Địa bảng thua trên tay gã.
Bóng người bị hư vô bạch hỏa của Cửu Vĩ Thiên Miêu làm kinh sợ thụt lùi thấy Cổ Phạn té trên lôi đài thì giật mình vọt lên, đi tới bên cạnh gã.
Người kia nâng Cổ Phạn dậy:
– Phạn nhi, Phạn nhi! Ngươi sao rồi?
Cổ Phạn nhướng mày, hơi thở yếu ớt, lắc đầu.
Bóng người kia ngẩng đầu nhìn Long Kình Thiên, tức giận rống to:
– Ta phải giết ngươi!
Người đó bỗng vọt tới công kích Long Kình Thiên, nhưng chưa tấn công thì đã bị chín cái đuôi to của Cửu Vĩ Thiên Miêu quét, hoảng hốt bay trở về.
Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn đối phương, rồi nói với hai cường giả võ tông chủ trì so đấu:
– Không biết kẻ phá hỏng quy tắc so tài đệ tử tinh anh, Võ Thần Điện thì sẽ bị tội gì?
Hai cường giả võ tông liếc nhau, bay lên đáp xuống lôi đài, nhìn bóng người kia, nói:
– Cổ Dương, quy định của Võ Thần Điện là không ai đương nhúng tay vào lôi đài so tài đệ tử tinh anh. Ngươi nên biết rõ hậu quả của việc này.
Người đột nhiên ra tay chính là đệ tử hệ Cổ gia, hàng thúc thúc của Cổ Phạn, Cổ Dương. Cổ Dương giống như hai cường giả võ tông, đều là tu vi cường giả võ tông.
Cổ Dương nhìn hai người, cười lạnh nói:
– Biết rõ thì sao? Không biết thì thế nào?
Hai cường giả võ tông sắc mặt có chút khó coi.
Một cường giả võ tông quát:
– Cổ Dương, mặc dù Cổ gia của ngươi thế mạnh nhưng tại Võ Thần Điện không phải Cổ gia các ngươi muốn thế nào thì như thế đó. Chúng ta sẽ bẩm báo việc này lên chưởng giáo và các trưởng lão!
Cổ Dương lạnh lùng nói:
– Bẩm báo lên chưởng giáo và các trưởng lão?
Cổ Dương nói xong lạnh lùng liếc hai người, cuối cùng ngoái đầu nhìn Long Kình Thiên, nói:
– Tiểu tử, không ngờ chúng ta vẫn là đánh giá thấp ngươi!
– Đừng tưởng rằng Dương Thanh Sơn trưởng lão nhìn trúng thiên phú của ngươi, có Dương Thanh Sơn trưởng lão chống lưng cho ngươi thì Cổ gia ta không dám làm gì ngươi!
Cổ Dương nói xong nâng Cổ Phạn dậy, bay lên, lắc người biến mất trước mặt mọi người.
Trước khi Cổ Dương có liếc Cửu Vĩ Thiên Miêu, ánh mắt đầy kiêng dè.
Hai cường giả võ tông nhướng mày nhưng cuối cùng không ngăn cản, mặc kệ Cổ Dương mang Cổ Phạn rời đi.
Cửu Vĩ Thiên Miêu chượt hỏi:
– Đại ca, chúng ta…?
Long Kình Thiên lắc đầu, nói
– Không cần.
Long Kình Thiên hiểu ý của Cửu Vĩ Thiên Miêu là muốn ngăn Cổ Dương lại.
Thật ra cho dù Cổ Dương có mang Cổ Phạn đi, cứu sống, chữa khỏi cho gã thì sau này cũng không tạo thành uy hiếp gì cho Long Kình Thiên được. Bởi vì mới rồi Long Kình Thiên để lại hậu chiêu trong người Cổ Phạn, sau này thành tựu của gã hữu hạn, giống như Phong Long, là nửa phế nhân.
Hai cường giả võ tông ngoái đầu, nói với đệ tử quanh quảng trường:
– Trận so đấu này, Long Kình Thiên thắng!
Quảng trường lặng ngắt như tờ.
Mấy vạn đệ tử nhìn Long Kình Thiên, ánh mắt phức tạp.
– Tốt lắm, vậy tiếp theo còn có ai lên đài khiêu chiến? Nếu không có thì lần khảo hạch đệ tử nội điện này do Long Kình Thiên xếp hạng nhất!
Một cường giả võ tông nhìn quanh quảng trường, ánh mắt rơi vào tám người Hoằng Hòa.
Hoằng Hòa từng là đệ nhất Thiên Địa bảng, cảm nhất ánh mắt tộc là lạ của các đệ tử, mặt gục xuất, thấy vô cùng xuất hổ.
Quảng trường chìm trong không khí quái lạ.
Ngay khi các đệ tử cho rằng không người nào dám lên đài khiêu chiến Long Kình Thiên thì đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp.
– Để ta.
Mấy vạn đệ tử trên quảng trường kinh ngạc, ngay cả hai cường giả võ tông cũng nhìn hướng phát ra thanh âm. Ánh ắma tộc họ rơi vào thanh niên áo đen Phạm Tiêu.
Đúng vậy, thanh âm vừa rồi là thanh niên áo đen Phạm Tiêu phát ra.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu ngẩng đầu, biểu tình bình tĩnh đáp xuống lôi đài.
– Cá… Cái tên Phạm Tiêu này dám lên đài? Hoàng cấp cường giả như Cổ Phạn đều thua trong tay Long Kình Thiên, không lẽ hắn cảm thấy mình còn mạnh hơn Cổ Phạn?
– Không có khả năng đi? Làm sao có thể? Hắn làm sao mạnh hơn Cổ Phạn được?
Đệ tử xung quanh bàn tán xôn xao.
Nhưng rõ ràng là có người dám khiêu chiến đệ tử, khiến mấy vạn đệ tử trên quảng trường nhiệt tình tăng vọt.