Trên lôi đài, Long Kình Thiên và thanh niên áo đen Phạm Tiêu giằng co, hai người không lên tiếng, nhìn đối phương chăm chú.
Mấy tháng qua đi, Long Kình Thiên phát hiện lực lượng phong ấn trong người thanh niên áo đen Phạm Tiêu mạnh hơn nhiều.
– Long Kình Thiên, thực lực của ngươi đúng là ra ngoài dự đoán của ta.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu chậm rãi nói:
– Nhưng đệ nhất vẫn thuộc về ta!
Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn thanh niên áo đen Phạm Tiêu, nói:
– Ồ, phải không?
Phạm Tiêu biểu tình lạnh nhạt, gằn từng chữ:
– Không sai, lần này đệ nhất, là ta!
Thiết kiếm to lớn sau lưng thanh niên áo đen Phạm Tiêu phát ra tiếng kêu vù vù như là một con thú bị phong ấn vô số vạn năm muốn vùng vẫy đi ra.
Thiết kiếm to lớn này dường như khát vọng được đến thế nhân lại chú ý.
Dường như nó muốn lại tỏa sáng trong thế gian này.
Từng tiếng kiếm ngân vang trong không trung quảng trường, mang theo ma lực khiến tinh thần mọi người chìm đắm vào, mê mẩn, kính sợ.
Long Kình Thiên híp mắt.
Cửu Vĩ Thiên Miêu kinh ngạc nhìn thiết kiếm to lớn thanh niên áo đen Phạm Tiêu cõng trên lưng.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ánh mắt thay đổi, hình như nó nghĩ đến cái gì, do dự nói:
– Đại ca, thanh trọng kiếm này thật giống… Giống như là…
Long Kình Thiên nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, hỏi:
– Giống cái gì?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nghiêm túc nói:
– Giống như Hắc Huyền trọng kiếm, một trong thập đại thần kiếm trên Thần Kiếm bảng.
Thần Kiếm bảng, thập đại thần kiếm!
Một vạn năm trước, Kỳ Lân Hỏa thần kiếm ở trong tay đệ nhất cường giả đại lục Thiên Lam cũng nằm trong số thập đại thần kiếm.
Thanh kiếm to trong tay thanh niên áo đen Phạm Tiêu lại là một trong thập đại thần kiếm trong truyền thuyết?
Long Kình Thiên hơi ngoài ý muốn.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói tiếp:
– Đúng vậy Hắc Huyền trọng kiếm, hạng tám trong Thần Kiếm bảng, nhưng thập đại thần kiếm trên Thần Kiếm bảng mỗi một thanh ẩn chứa lực lượng khác nhau. Mặc dù Hắc Huyền trọng kiếm xếp hạng tám nhưng uy lực không kém gì mấy cái khác, trừ đệ nhất Kỳ Lân Hỏa thần kiếm ra thì chín thanh khác không chênh lệch bao nhiêu.
Long Kình Thiên gật gù.
Cửu Vĩ Thiên Miêu tiếp tục giải thích rằng:
– Trước đó, thanh trọng kiếm sau lưng Phạm Tiêu quá bình thường nên ta không liên kết nó với Hắc Huyền trọng kiếm, vừa nãy nghe tiếng kiếm ngân thì ta mới nhớ đến. Đồn là kiếm ngân của Hắc Huyền trọng kiếm có ma lực hút hồn người, hơn nữa mỗi thanh thần kiếm xuất hiện sẽ khiến đại lục Thiên Lam dấy lên biến đổi to lớn.
– Nhưng mỗi thần kiếm đều có thần tính, khiến nó nhận chủ rất khó, không ngờ Phạm Tiêu có thể được Hắc Huyền trọng kiếm nhận chủ.
Nghe Cửu Vĩ Thiên Miêu giải thích, Long Kình Thiên nhìn chằm chằm vào thanh niên áo đen Phạm Tiêu.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu mở miệng nói:
– Long Kình Thiên, hãy gọi ra thanh kiếm kia của ngươi đi.
Lúc khảo hạch đệ tử nội điện thì Long Kình Thiên dùng Bích Huyết kiếm đánh bại Cổ Phạn, đây là chuyện mọi người đều biết.
Long Kình Thiên lắc đầu, nói
– Không cần.
Đối với Long Kình Thiên thì thân thể của hắn là vũ khí công kích tốt nhất, hiện tại độ mạnh thân thể của hắn có dùng Bích Huyết kiếm hay không chẳng quan trọng gì.
Nhưng thanh niên áo đen Phạm Tiêu nghe Long Kình Thiên trả lời thì nhướng mày, không nói tiếp, chậm rãi đi hướng hắn.
Mỗi bước thanh niên áo đen Phạm Tiêu đạp xuống thì một kiếm khí sắc bén sinh ra, kiếm khí cường đại cắt bốn phương, đệ tử xung quanh cảm thấy từng kiếm khí như thẳng hướng nội tâm và linh hồn của mình, kinh sợ.
Mấy vạn đệ tử nín thở, tập trung nhìn, hồi hộp không chớp mắt nhìn chằm chằm Long Kình Thiên và Phạm Tiêu.
Hai cường giả võ tông lộ biểu tình kinh ngạc, liếc nhau, xem ra họ hơi ngoài ý muốn thực lực thanh niên áo đen Phạm Tiêu lộ ra ngoài.
Một cường giả võ tông hỏi:
– Ngươi nhìn ra lai lịch cự kiếm sau lưng Phạm Tiêu không?
Cường giả võ tông kia lắc đầu:
– Không thấy ra.
Bởi vì lời Cửu Vĩ Thiên Miêu nói với Long Kình Thiên chỉ có hắn nghe thấy, vậy nên hai cường giả võ tông và các đệ tử không biết.
Cường giả võ tông lại nói:
– Nhưng không ngờ Phạm Tiêu che giấu thực lực sâu như vậy.
Cường giả võ tông kia đồng cảm nói:
– Chúng ta đều nhìn lầm.
Trước đó hai người từng cho rằng đệ nhất so tài đệ tử tinh anh sẽ là Cổ Phạn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Nhưng ai ngờ ở trước Long Kình Thiên thì Cổ Phạn được mọi người cho là đệ nhất thua thảm như vậy, hiện tại họ nhìn thanh niên áo đen Phạm Tiêu cũng có thực lực mạnh hơn Cổ Phạn.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, thanh niên áo đen Phạm Tiêu từng bước một tới gần Long Kình Thiên.
Khí thế của thanh niên áo đen Phạm Tiêu càng lúc càng mạnh.
Toàn thân thanh niên áo đen Phạm Tiêu giăng đầy kiếm khí, những kiếm khí cuối cùng biến thành những tiểu kiếm đen, các tiểu kiếm đen không ngừng xoay tròn quanh y.
Hắc Huyền trọng kiếm sau lưng thanh niên áo đen Phạm Tiêu cũng rung lên càng kịch liệt.
Long Kình Thiên đứng đó, người chớp lóe từng đợt lôi điện vàng, đen, những tia chớp thô cỡ ngón tay nhưng ẩn chứa lực lượng hủy diệt khủng bố khiến người kinh sợ.
Hai người không ai ra tay trước.
Nhưng mọi người biết, một khi hai người hành động thì sẽ là một kích trời long đất lở.
Mười thước, chín thước, tám thước!
Cùng với khoảng cách thanh niên áo đen Phạm Tiêu và Long Kình Thiên không ngừng rút ngay, lôi đài tràn ngập lôi điện vàng, đen và hắc sắc tiểu kiếm.
Lôi điện cùng hắc kiếm không ngừng va đụng.
Từng đợt khí kình khủng bố từ lôi đài khuếch tán bốn phía.
Khí lưu xung quanh đè nén cực kỳ lợi hại.
Khi mọi người bị áp lực đè khó thở, sắp chịu hết nổi thì thanh niên áo đen Phạm Tiêu bỗng quát một tiếng, vọt người lên, một luồng kiếm quang cực kỳ chói mắt phóng lên cao.
Mắt mọi người đua nhức.
Ong!
Một tiếng kiếm ngân, Hắc Huyền trọng kiếm sau lưng thanh niên áo đen Phạm Tiêu rốt cuộc ra khỏi vỏ.
Mọi người không thể hình dung điều nhìn thấy, một kiếm kia nhanh như vậy, một kiếm kia hoa lệ như vậy, một kiếm kia, bá tuyệt thiên hạ!
– Hắc huyền xuất thế!
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu hai tay cầm kiếm đâm ra.
Như kinh thiên thần vật phá đất lên, muốn đâm phá khung trời, như núi lửa im lặng bao năm nay sôi trào dung nham, như thiên thần kiếm bị phong ấn thật lâu muốn chém hết trói buộc.
Một kiếm này, là thiên ngoại phi tiên nhất kiếm.
Một kiếm này, là ngạo thị vạn vật nhất kiếm.
Thời gian như bị đứng lại ở nơi này, phút này.
Keng!
Một tiếng vang chấn động, thanh niên áo đen Phạm Tiêu chợt ngừng lại, chỉ thấy Hắc Huyền trọng kiếm bị hai tay Long Kình Thiên kẹp lại.
– Đỡ… Đỡ được!
Tim mấy vạn đệ tử đập nhanh, giật mình nhìn tình cảnh khiến người khó quên trước mắt.
Rõ ràng là thanh niên áo đen Phạm Tiêu cũng không ngờ một kiếm của mình sẽ bị Long Kình Thiên đỡ lấy, biểu tình kinh ngạc. Ngay lúc này, lực phản chấn cường đại phát ra từ đôi tay Long Kình Thiên. Thanh niên áo đen Phạm Tiêu kinh ngạc, bay lên dốc sức thụt lùi, dừng lại ngoài mấy chục thước, cảm thấy Hắc Huyền trọng kiếm trong tay run bần bật.
Bóng người nhoáng lên, Long Kình Thiên đã tới trước mặt thanh niên áo đen Phạm Tiêu.
– Toái tinh bạo!
Long Kình Thiên chỉ hướng ngực thanh niên áo đen Phạm Tiêu.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu lắc lư, cự kiếm giơ lên, Long Kình Thiên một chỉ đánh vào Hắc Huyền trọng kiếm, lực lượng tùng kích cường đại khiến Phạm Tiêu liên tục thụt lùi.