Long Kình Thiên thật sự không muốn ra tay, nhưng quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng nghe vậy thì tức giận vô cùng.
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng lạnh lùng cười:
– Một khi đã như vậy, ta đây liền đến lĩnh giáo một chút thực lực của các hạ! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng nói xong hai tay ngưng khí thành kiếm, đột nhiên đâm hướng Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nhướng mày, vung tay phải, lốc xoay thổi bay. Đám tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết, Phương Thanh, quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, thái thượng trưởng lão của Phương gia, Thủy trưởng lão của Phương gia hoản sợ thấy dưới cơn lốc, Đại La Kim Tiên trung kỳ cường giả Phó Hồng hét thảm một tiếng, bị thổi bay không còn bóng dáng, biến mất ở phía chân trời.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn nhìn hướng quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng biến mất, há hốc mồm, mắt như cá chết dại ra.
Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết vốn tức giận muốn công kích Long Kình Thiên, cùng với thái thượng trưởng lão của Phương gia thấy quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng biến mất nơi cuối trời thì đứng ngây như phỗng. Ngực tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết phập phồng kịch liệt, giống như sóng dưới giông bão.
Ngay khi tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết, thái thượng trưởng lão của Phương gia, thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn ngây ngốc, quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng bị gió cuốn đi, bay qua dãy sơn mạch, lướt qua biển rộng, ngược hướng Phương gia cách ức vạn dặm!
Trên đại điện Phương gia, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng đang nghĩ tới Phương Tuyết, Phương Thanh đi Thiên Sư môn, lòng có chút bất án, loại cảm giác này đột nhiên xảy ra.
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung ngồi trên chủ tọa thấy vẻ mặt của gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, mở miệng nói:
– Phương gia chủ không cần lo lắng, Phó Hồng là trận pháp đại sư, hơn nữa lấy thực lực Đại La Kim Tiên trung kỳ của hắn, đừng nói là một Thiên Sư môn nho nhỏ, dù có mười Thiên Sư môn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt!
Gia chủ của Phương gia, Phương Hồng hoàn hồn, cung kính nói với hỏi:2
– Trần Bạch tiền bối nói đúng, tại hạ lo nghĩ nhiều rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Sư môn nho nhỏ không có cả một Kim Tiên, lấy thực lực của quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng muốn tiêu diệt dễ như trở bàn tay.
Lúc này đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn đứng lên, nịnh nọt cười nói:
– Trần Bạch tiền bối nói đúng vậy, kỳ thật theo ta thấy, căn bản không cần quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng ra tay, chỉ bằng thực lực của Phương Tuyết nhị tiểu thư, Phương Thanh tứ thiếu chủ cũng có thể dễ dàng tiêu diệt Thiên Sư môn nho nhỏ kia.
Lại một gia chủ đại phái đứng dậy cười nịnh nói:
– Đúng vậy, tin tưởng hiện tại Phương Tuyết nhị tiểu thư, Phương Thanh tứ thiếu chủ đã diệt Thiên Sư môn gần xong rồi.
Chưởng môn, gia chủ khác cũng mở miệng nịnh hót.
Ngay khi đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn không ngừng nịnh nọt, bỗng từ trên cao có tiếng hét thảm. Tiếng thét quá đột ngột, đám người ngẩn ra, tiếp theo có người từ trên cao đập xuống nóc nhà.
Bùm!
Một tiếng nổ, đám người kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy nóc nhà vỡ một lỗ hổng to. Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng từ từ lỗ hổng xuống.
Đám người nhìn quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng té xuống người đầy đá vụn, lại ngẩng đầu nhìn lỗ hổng to đùng trên nóc nhà, bầu trời thật là xanh, mây trắng lững lờ trôi.
Đám người ngây ngốc nhìn quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng nằm trên mặt đất, bao gồm Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng.
Không phải quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng hộ tống đám tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết, Phương Thanh, quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, thái thượng trưởng lão của Phương gia, Thủy trưởng lão của Phương gia đi thanh diệt Thiên Sư môn sao? Tại sao trở về? Còn dùng cách trở về đặc biệt như vậy.
Đây là ý nghĩ trong một giây của đám người.
Đại điện một mảnh tĩnh mịch, đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi.
Sau đó Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung mới tỉnh táo lại, đứng bật dậy, đi tới bên cạnh quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng nằm chính giữa đại điện.
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng nằm ngửa ra đó, vẫn không nhúc nhích, nhưng gã không chết, chỉ tạm thời ngất xỉu.
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung xung tay phải lên, một đoàn tiên nguyên khí nhập vào người quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, gã chậm rãi tỉnh dậy.
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung liên tục hỏi:
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi trở lại? Phương Tuyết, Phương Thanh đâu rồi?
Đám người gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn nhìn chằm chằm vào quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, đây cũng là điều họ muốn hỏi.
– Ta trở về như thế nào?
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng lúc lắc đầu, vừa mới tỉnh dậy, ý thức còn có chút mơ hồ. Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng nhìn bốn phía đám người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn, biến sắc mặt, hình như nhớ tới chuyện khủng bố nhất trên đời, đột nhiên phát ra thét chói tai. Tiếng hét đột ngột làm đám người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn hoảng sợ.
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng hét chói tai xong toàn thân run run, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng luôn miệng la lên:
– Là hắn, là hắn, là hắn!
Đám người nhìn nhau, hình như quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng bị hù đến cực hạn nến biến điên?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến một Đại La Kim Tiên trung kỳ cường giả bị hù đến mức này?
Gia chủ của Phương gia, Phương Hồng nhìn quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng thất trí như điên, lòng cực kỳ bất an.
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung bỗng vỗ một cái, một luồng sáng đỏ nhập vào đầu quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng. Vốn quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng thần trí thất thường, cứ kêu la chậm rãi ngừng la hét, đôi mắt trong suốt lại.
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung âm trầm hỏi:
– Phó Hồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng hồi phục thần trí, đột nhiên đứng lên, không thể che giấu đôi mắt hoảng sợ, run giọng nói:
– Trần Bạch trưởng lão, chúng ta mau đi, mau đi đi!
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung nhướng mày, trầm giọng quát:
– Ta hỏi ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Tiếng quát của Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung như sấm đánh, quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng thế này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng mở miệng nói:
– Bẩm báo Trần Bạch trưởng lão, sau khi chúng, chúng ta đến Thiên Sư môn, thì…
Giọng quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng run run, gã cố gắng đè nén nhưng vẫn không thể áp chế trong lòng sợ hãi, thanh âm đứt quãng:
– Sau đó, chúng ta gặp, gặp một thanh niên tóc đne.
– Thanh niên tóc đen?
Đám người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn vẻ mặt nghi hoặc.