“Sư tỷ, tỷ làm gì vậy… thả muội ra!”
Bị Đàm Tư Như cưỡng ép dắt đi, Âu Dương Dạ nhanh chóng vận chuyển linh lực trong người tránh thoát.
“Người đàn ông như thế mà muội để ý làm gì ngay cả trúc cơ cũng thất bại, vậy mà còn không biết điều gì cả, còn dám cuồng vọng trước mặt tỷ.”
Đàm Tư Như tức giận chưa nguôi thần sắc đều là giận dữ khiển trách: “Sư muội, tỷ cho muội biết nam nhân như thế này tỷ gặp nhiều rồi ỷ mình có chút thiên phú, đàn một vài ca khúc đã tự cho là đúng không coi ai ra gì, hắn dám cuồng vọng như thế là vì biết nhất định muội sẽ che chở hắn hắn chính là một tên đàn ông thúi ăn bám!”
Âu Dương Dạ sắp điên rồi!
Nàng không biết vì sao tên Cổ Thanh Phong kia vẫn làm ra dáng vẻ không có gì cả.
Nhưng có một chút có thể khẳng định Cổ Thanh Phong chắc chắn không phải vì biết mình sẽ che chở hắn nên hắn mới không sợ hãi như thế, càng không thể là ăn bám như lời sư tỷ, bởi vì hắn căn bản không phải là Xích Viêm công tử!
Nhưng chuyện này ngoại trừ mình ra không ai biết.
Nàng thử giải thích nhưng làm thế nào thì Đàm Tư Như cũng không tin, nàng càng giải thích Đàm Tư Như càng kiên định cho rằng nàng đang che chở tên đàn ông thúi ăn bám kia.
Lúc này, dưới núi đột nhiên truyền đến một hồi náo loạn, Âu Dương Dạ nhìn qua đó thình lình trông thấy một đám người đang chạy về phía núi, người cầm đầu không phải ai khác mà chính là Lý Sâm ngoài ra còn có Vân Hồng, Diệp Hủy.
“Xong rồi!”
Phát hiện Lý Sâm dẫn theo nhiều người tới như vậy, Âu Dương Dạ lập tức hoảng hồn quay người muốn dẫn Cổ Thanh Phong thoát đi, chẳng qua là khi nàng nhìn thấy Cổ Thanh Phong suýt chút nữa đã ngất đi.
Bởi vì… bởi vì tên kia không biết từ lúc nào đã bò lên một cây Hồng Diệp khác, vẫn còn ở đó đang hái những quái quả Hồng Diệp khó ăn kia!
Trời ạ!
Âu Dương Dạ dường như muốn sụp đổ, hô: “Họ Cổ kia, đến lúc nào rồi huynh còn hái những này quả dại này Lý Sâm đã dẫn người lên núi tìm huynh rồi đó!”
Những yêu quả Hồng Diệp này Cổ Thanh Phong thường xuyên ăn khi còn bé, chuẩn bị hái thêm nhiều một chút thuận tiện cất chút ngâm rượu, nghe thấy tiếng la của Âu Dương Dạ không khỏi nhìn qua đó, quả nhiên trông thấy một đám người đang chạy lên núi, trùng trùng điệp điệp chừng hơn một trăm người.
Màn này quả thực khiến Cổ Thanh Phong có chút giật mình cảm thán nói: “Những đứa bé ngày nay thật ác, đánh nhau mà dẫn hơn một trăm người, uy phong hơn ông đây năm đó nhiều.”
“Huynh còn… huynh thất thần cái gì, nhanh chóng xuống đây muội sẽ dẫn huynh rời đi.”
“Rời đi?”
Đàm Tư Như cười lạnh nói: “Sư muội, muội không phải muốn dẫn hắn chạy chứ? Coi như muội có thể dẫn hắn xuống núi nhưng có thể chạy đi đâu chứ? Thế lực Lý gia trải rộng khắp Thanh Dương địa giới chỉ cần Lý Sâm nói một câu, hắn rời khỏi phái Vân Hà lập tức sẽ chết.”
Nghe sư tỷ nói thế này, lúc này Âu Dương Dạ mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đúng vậy.
Mình muốn dẫn Cổ Thanh Phong rời đi, thế nhưng có thể chạy đi đâu chứ? Thế lực Lý gia lớn như thế Lý Sâm lại độc ác như.
Làm sao bây giờ?
Âu Dương Dạ thật không biết nên làm sao bây giờ, nếu như sư phụ ở đây có thể tìm sư phụ giúp đỡ, thế nhưng sư phụ cũng không ở sư môn làm sao bây giờ, rơi vào đường cùng đành phải đi cầu sư tỷ.
“Sư tỷ, tỷ giúp muội một chút đi. Chỉ cần tỷ chịu giúp đỡ sau này muội đều nghe theo tỷ có được hay không.”
“Sư tỷ, muội sai rồi tỷ giúp muội một chút đi. Sư tỷ tốt với muội nhất!”
Dù sao cũng là tỷ muội đồng môn, lại bái cùng một sư phụ mặc dù con người của Đàm Tư Như lạnh lùng, nhưng nàng vẫn rất yêu thương sư muội này của mình nếu không cũng sẽ không trăm phương ngàn kế thuyết phục, nhìn dáng vé đáng thương của sư muội Đàm Tư Như thở dài.
“Tỷ giúp muội cũng được, nhưng nhất định muội phải đồng ý với tỷ sau khi chuyện này ổn thỏa muội lập tức trở về bế quan, tỷ sẽ đích thân tiễn hắn rời đi sau này muội và hắn không có bất kì liên hệ gì!”
“Muội đồng ý, cái gì muội cũng đồng ý!”
Hiện tại Âu Dương Dạ chỉ muốn Cổ Thanh Phong bình an rời đi.
Đúng thế.
Đây là nguyện vọng duy nhất của nàng.
Vì nàng nghĩ dù sao chuyện này cũng do nàng mà ra, nếu như không phải mình tìm Cổ Thanh Phong giả mạo Xích Viêm công tử như vậy tất cả chuyện này cũng sẽ không xảy ra, mà Cổ Thanh Phong cũng chỉ có lòng tốt giúp đỡ nếu bởi vậy mà liên lụy hắn, Âu Dương Dạ sẽ ân hận cả đời.
Thế nhưng cho dù đều là lỗi của mình, tên này thật sự quá khiến người khác thất vọng!
Đã đến lúc nào rồi, người ta cũng đã chém giết lên tới đây rồi nàng đang gấp gáp cực kì mà hắn còn có tâm tư hái quả.
Tim của tên này lớn nhường nào chứ?
Âu Dương Dạ đang hoài nghi có phải tên này vì trúc cơ thất bại nên nhất thời không thể chấp nhận đả kích lớn như thế, từ đó đầu óc xảy ra vấn đề tinh thần có chút không bình thường hay không.
Càng nghĩ càng có khả năng này, nếu không sao tên này không có một chút sợ hãi nào chứ phàm người bình thường cũng không có khả năng không sợ!
“Họ Cổ, huynh có thể xuống trước hay không!”
“Nếu sư tỷ của muội có thể giải quyết chuyện này thì huynh không xuống nữa.” Cổ Thanh Phong uống một hớp rượu lại bắt đầu hái quả nói: “Đêm nay huynh phải dùng những quả này ngâm rượu, cần rất nhiều quả mọi người làm việc trước đi huynh hái thêm một chút nữa.”
“Huynh…”
Âu Dương Dạ muốn nói cái gì, lại bị Đàm Tư Như cắt lời.
“Sư muội, muội cũng đừng làm khó hắn, muội đừng nhìn dáng vẻ hắn không sao cả đây đều là giả vờ, thật ra trong lòng hắn đang sợ muốn chết ngay cả can đảm cũng không có.”
Nhìn Cổ Thanh Phong đang đứng trên cây hái quả, Đàm Tư Như cực kỳ chán ghét lắc đầu, nói ra: “Sư muội, lần này muội nhìn rõ hắn là người như thế nào chưa? Cần can đảm không có can đảm gặp chuyện lại sợ phiền phức, bên ngoài giả vờ bày ra dáng vẻ không sao cả, nội tâm đã bị dọa sợ từ lâu rồi thật sự không có bản lĩnh nhưng rất ưa thể diện, chỉ dựa vào cái miệng bóc phét thiên hoa loạn trụy hắn cũng chỉ có thể dỗ dành những thiếu nữ chưa hiểu thế sự, chờ muội lớn lên sau khi trưởng thành sẽ biết người đàn ông thế thế này vô dụng nhất.”
“Ôi.”
Đứng trên nhánh cây, Cổ Thanh Phong nhìn nhìn Đàm Tư Như, không chịu được vui vẻ cười ha hả gật đầu nói ra: “Ánh mắt của muội thật là tốt.”
“Hừ! Đến bây giờ còn giả vờ trước mặt ta sao!” Đàm Tư Như hừ lạnh một tiếng, nói: “Hôm nay nếu như không phải nể mặt sư muội ta ngươi bị người ta đánh chết ta cũng không quan tâm!”
Cổ Thanh Phong lắc đầu, cười cười cũng không nói gì.
Phía xa, dường như có người phát hiện Âu Dương Dạ, sau khi hô một tiếng hơn một trăm người trùng trùng điệp điệp chạy tới.
Âu Dương Dạ vốn định tiến lên lại bị Đàm Tư Như ngăn lại.
“Sư muội, muội đợi ở chỗ này trước để tỷ và Lý Sâm nói chuyện.
Đàm Tư Như xoay người vọt lên, hư không mấy bước đạp trên nhánh cây thi triển khinh công đi mất, rơi trên mặt đất ngăn trở đường đi hơn một trăm người.
“Lý công tử, có thể nghe ta nói một câu hay không?”
Mặc một bộ Đan Dương Ngọc La màu trắng, Lý Sâm dáng vẻ như là một lưỡi kiếm sắc bén phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ tuột ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói: “Đàm Tư Như, ta hi vọng chuyện này ngươi không nên nhúng tay không thì đừng trách Lý Sâm ta trở mặt không quen!”
Lý gia là đại gia tộc hiển hách, thế lực gia tộc trải rộng khắp Thanh Dương địa giới, phái Vân Hà cũng có không ít người của Lý gia, đừng nói Đàm Tư Như chỉ là một đệ tử trong đây dù là Đại chấp sự của phái Vân Hà, Lý Sâm cũng không để vào mắt.
Mà Đàm Tư Như cũng biết chuyện này, cho nên luôn khách sáo với Lý Sâm ôn nhu nói ra: “Lý công tử, chuyện này ta cũng biết cũng biết họ Cổ đánh người của ngươi, cũng biết bây giờ ngươi rất tức giận nhưng ta đã thay ngươi giáo huấn hắn.”
Lý Sâm ngạo nghễ đáp lại: “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!”
“Lý công tử, ta cũng nghĩ cho ngươi thôi ngươi thích sư muội sư, ta biết mà ta cũng luôn nói tốt cho ngươi nhưng ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem, nếu hôm nay ngươi đánh tên họ Cổ kia sư muội ta nhất định sẽ rất tức giận. Quan hệ của các ngươi vốn đã không tốt, đến lúc đó khẳng định nàng vì việc này càng thêm căm hận ngươi.”
Nghe Đàm Tư Như nói thế này, tức giận trong mắt Lý Sâm giảm bớt mấy phần bắt đầu do dự.
“Mà ta cam đoan với ngươi, sau khi chuyện này trôi qua ta sẽ đích thân tiễn tên họ Cổ kia đi, sư muội cũng đồng ý với ta sau này sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với hắn.”
Đàm Tư Như đang khuyên ở chỗ này, mà cách đó không xa Âu Dương Dạ khoanh tay đi qua đi lại sốt ruột chờ đợi.
Nhìn Cổ Thanh Phong một chút, tên này còn đang hái quả.
Âu Dương Dạ cũng lười đi nói cái gì chỉ muốn mau chóng hiểu rõ chuyện này, ước chừng đợi một hồi phát hiện sư tỷ đi tới, nhanh chóng hỏi thăm.
“Lý công tử đồng ý, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng bắc buộc hắn phải quỳ xuống xin lỗi!”
Cái gì!
Nghe vậy, thần sắc Âu Dương Dạ lập tức thay đổi, lắc đầu từ chối nói: “Lý Sâm cũng quá khoa trương rồi! Hắn cho rằng hắn là ai chứ! Muội đi tìm hắn tính sổ!”
Âu Dương Dạ vừa muốn nhúch nhích, Đàm Tư Như nâng tay lên ánh sáng giữa ngón tay lấp lóe trong nháy mắt điểm trúng huyệt đạo của Âu Dương Dạ.
“Sư tỷ, tỷ… tỷ làm cái gì!”
“Sư muội, tỷ điểm huyệt muội vì muốn muội tỉnh táo một chút muội đi chỉ đổ thêm dầu vào lửa, đến lúc đó cũng không chỉ là quỳ xuống đơn giản như vậy đâu.” Đàm Tư Như khuyên nói: “Dù sao Lý Sâm cũng là công tử Lý gia, là một người ưa sĩ diện tên họ Cổ đánh người của hắn, Lý công tử chắc chắn sẽ không bỏ qua thể diện này hắn nhất định sẽ lấy về.”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng, vừa rồi Lý công tử đã nói rõ chuyện này hôm nay nếu như tên họ Cổ không quỳ xuống xin lỗi sẽ bị đánh đến tàn phế, Lý công tử là ai không cần tỷ nói muội cũng biết hắn nói được làm được, hai năm nay đệ tử bị hắn đánh tàn phế còn ít sao?”
“Sư tỷ, Cổ Thanh Phong giả mạo Xích Viêm công tử hoàn toàn là vì giúp muội nếu để hắn quỳ xuống, vậy muội thế này không được…”
Âu Dương Dạ đang nói, nhưng lại bị Đàm Tư Như điểm huyệt, không thể mở miệng nữa.
“Sư muội, chuyện này quyết định như vậy đi, tỷ cũng là vì tốt cho muội thôi!”