Tôn Thượng

Chương 34: Gài bẫy



“Hắc hắc!”

Hỏa Đức chân nhân đứng dậy rót cho Cổ Thanh Phong một chén rượu, nhếch miệng cười nói: “Chỉ là muốn ngươi giúp cái chuyện nhỏ mà thôi.”

Cổ Thanh Phong lắc đầu, cười cười từ thời điểm nghe Hỏa Đức nói muốn bày tiệc mời mình là hắn biết sự việc không có đơn giản như vậy, nhìn xem đầy bàn món ngon mỹ vị cùng hơn bao mươi vò Băng Hỏa Lão Diếu kia, lại nhìn nhìn Hỏa Đức chân nhân kia một mặt khiêm tốn, Cổ Thanh Phong biết chuyện này tuyệt đối nhỏ không được. 

Đương nhiên, dù chuyện nhỏ hay chuyện lớn nếu là có thể giúp, Cổ Thanh Phong đương nhiên sẽ không chối từ, dù sao khi hắn niên thiếu Hỏa Đức chân nhân hoàn toàn chính xác đã giúp hắn rất nhiều lần, thậm chí còn đã cứu mạng của hắn Cổ Thanh Phong như thế nào lại không giúp được.

Chẳng qua thời điểm hắn hỏi giúp cái gì, Hỏa Đức cũng không có nói thẳng ra mà là hỏi: “Cổ tiểu tử, ngươi cũng tới Phái Vân Hà chúng ta được khoảng thời gian rồi, cảm thấy môn phái so với khi ngươi còn nhỏ như thế nào?”

“Khí phái không ít, thực lực tổng hợp cũng rất mạnh nghe nói Tam Sơn Lục Điện Cửu Phong mười hai viện chừng hơn vạn đệ tử, hình như bên dưới còn hai mươi bốn bang, bang phía dưới càng là nhiều đếm không hết.” 

Trước đó ở trên đường nghe Âu Dương Dạ nói rất nhiều việc liên quan tới Phái Vân Hà, Cổ Thanh Phong nhiều ít cũng biết một chút, thực lực tổng hợp so với năm trăm năm trước mạnh hơn nhiều.

“Ya.”

Hỏa Đức chân nhân thở dài, nói: “Cổ tiểu tử, ngươi nói những này thật là không tệ, thế nhưng. Không bao lâu, Phái Vân Hà chúng ta liền bị ngoại nhân cướp đi.” 

Bị ngoại nhân cướp đi?

Cổ Thanh Phong có chút không hiểu.

“Chuyện này còn phải nói từ trận Chu Thiên Hạo Kiếp trăm năm trước kia.” 

“Chư Thiên Hạo Kiếp?” Cổ Thanh Phong lông mày hơi nhíu cầm lấy một viên linh quả bắt đầu ăn, hỏi: “Chư Thiên Hạo Kiếp không phải đối với thế tục không có ảnh hưởng gì sao?”

“Chư Thiên Hạo Kiếp hoàn toàn chính xác đối với thế giới này của chúng ta không có phá hỏng cái gì, nhưng mang đến ảnh hưởng lại lớn rất nhiều, năm đó thời điểm Hạo Kiếp phát sinh, toàn bộ thế giới đều lộn xộn, yêu ma hoành hành, các đại tông môn tàn sát lẫn nhau cướp đoạt tài nguyên chúng ta mấy sư huynh đệ lúc ấy liều chết thủ hộ lấy môn phái, mặc dù cuối cùng giữ vững, nhưng chưởng môn sư huynh cũng vì vậy mà bị thương rất nặng.”

“Ngươi nói là Thổ Đức chân nhân bị thương rồi?” 

Cổ Thanh Phong biết Hỏa Đức có bốn vị sư huynh đệ, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mà trong đó chấp chưởng Phái Vân Hà chính là sư huynh của hắn, Thổ Đức chân nhân.

“Bị thương rất nặng, dường như nguy hiểm đến mạng sống, đã bế quan trăm năm.”

“Ồ? Vậy bây giờ như thế nào?” 

Mặc dù Cổ Thanh Phong cùng Hỏa Đức quan hệ không tệ, nhưng cùng bốn vị khác quan hệ không phải là tốt như vậy, có thể nói ngoại trừ Hỏa Đức, bốn người khác hoặc nhiều hoặc ít đều cùng hắn có không ít ân oán cá nhân.

Năm đó Cổ Thanh Phong lấy thành tích ưu tú khác thường thi vào môn phái, kết quả bởi vì vấn đề tư chất bị Mộc Đức chân nhân cự tuyệt ở ngoài cửa.

Năm đó Cổ Thanh Phong đánh đệ tử Kim Đức chân nhân, kết quả xém chút bị Kim Đức chân nhân giết chết. 

Còn có Thủy Đức chân nhân, đối với Cổ Thanh Phong càng tràn ngập oán niệm, bởi vì năm đó cùng hắn mến mộ Hồng Tụ chính là đệ tử Thủy Đức chân nhân, mà người chia rẽ không phải ai khác, chính là Thủy Đức.

Về phần chấp chưởng Phái Vân Hà chưởng môn Thổ Đức chân nhân, oán niệm của Cổ Thanh Phong đối ông ta cũng không nhỏ, năm đó muốn ở bên Hồng Tụ, hắn đi cầu xin Thổ Đức, năm đó trọn vẹn quỳ mấy ngày mấy đêm, kết quả Thổ Đức chưởng môn ngay cả nhìn đều không có nhìn hắn một chút.

Đương nhiên, sự việc qua đi lâu như vậy Cổ Thanh Phong cũng lười so đo, giờ phút này nghe nói Thổ Đức chân nhân bởi vì thương thế nghiêm trọng bế quan trăm năm, cũng không có gì phản ứng. 

“Chưởng môn sư huynh mặc dù tạm thời có thể bảo vệ mạng sống, nhưng tu vi đã bị phế.” Vừa nói, Hỏa Đức lại thở dài một hơi, ngửa đầu trút xuống một ngụm rượu, nói: “Sư huynh ta cả một đời đều vì phái Vân Hà vất vả, kết quả là… tu vi phế đi không kể đến môn phái có thể giữ vững hay không vẫn là một ẩn số.”

“Môn phái làm sao lại giữ không được? Chẳng lẽ mấy sư huynh đệ các ngươi nội chiến rồi?”

“Có thể nói như vậy, hiện tại Phái Vân Hà chúng ta có thể nói là loạn trong giặc ngoài, nội bộ là Kim Đức cái thằng ranh con kia, dã tâm rất lớn, từ khi chưởng môn sư huynh bế quan, Kim Đức liền bắt đầu bồi dưỡng thế lực, hiện tại phân nửa Phái Vân Hà hầu như đều là người của hắn.” 

Kim Đức?

Cổ Thanh Phong biết, chẳng những biết năm đó thời điểm hắn ở Phái Vân Hà làm tạp dịch còn xém chút chết trong tay Kim Đức, cũng biết Kim Đức lòng dạ rất thâm sâu dã tâm rất lớn.

“Việc chưởng môn sư huynh tu vi bị phế bỏ chỉ có lão phu biết, bất quá chuyện này lừa không được bao lâu, những năm gần đây Kim Đức vẫn muốn dùng mọi biện pháp để chưởng môn sư huynh thoái vị.” 

“Làm gì? Kim Đức muốn làm chưởng môn?”

“Phái Vân Hà Chúng ta có quy định, tiếp nhận chức chưởng môn nhất định phải là Chưởng Trữ đệ tử, đáng tiếc mấy đệ tử của chưởng môn sư huynh đều chết trong Chư Thiên Hạo Kiếp, còn lại thì bị thương lưu lại cũng bị hại. Haiz! Đều do lão phu…”

Nói đến đây, Hỏa Đức chân nhân lắc đầu thở dài trong mắt đều là tự trách. 

Cổ Thanh Phong dù sao ở phái Vân Hà làm tạp dịch mấy năm, tự nhiên biết cái gọi là Chưởng Trữ đệ tử như là Thái tử trong hoàng triều, tương lai phải thừa kế chức chưởng môn, bình thường Chưởng Trữ đệ tử đều là từ đệ tử thân truyền của chưởng môn chọn lựa ra, nếu chưởng môn không có đệ tử, chỉ có thể từ trong các đệ tử thân truyền của từng trưởng lão tuyển ra.

“Nói như vậy, Kim Đức muốn cho đệ tử của hắn tiếp nhận chức chưởng môn?”

“Đúng vậy!” Hỏa Đức gật gật đầu, nói: “Kim Đức cái thằng ranh con kia dã tâm rất lớn, ham lợi cá nhân nếu là đệ tử của hắn trở thành chưởng môn tương lai Phái Vân Hà chúng ta sợ là…” 

“Vậy ngươi những năm này không thu nhận đệ tử?”

“Lão phu là người như thế nào tiểu tử ngươi cũng biết, nào dạy được đệ tử, về phần Mộc Đức thì càng khỏi phải nói, hắn vẫn quan hệ mật thiết cùng Kim Đức.”

“Thủy Đức trưởng lão đâu, ta nhớ Thủy Đức cũng không là người bình thường nha…” 

Bởi vì liên quan đến Hồng Tụ, năm đó Cổ Thanh Phong đối với Thủy Đức oán niệm rất sâu nhưng hắn không thể không thừa nhận, Thủy Đức chân nhân dù kể đến năng lực tu vi hay ánh mắt đều là một bộ.

“Thủy Đức là phản đồ!”

Nhấc lên Thủy Đức, Hỏa Đức lập tức giận dữ, hừ lạnh nói: “Kim Đức dã tâm mặc dù lớn, nhưng tốt xấu không có phản bội Phái Vân Hà, mà Thủy Đức cái tên cẩu tạp chủng kia vậy mà đầu quân gia nhập vào Cửu Hoa Đồng Minh!” 

“Cửu Hoa Đồng Minh?”

Cổ Thanh Phong lắc đầu, không biết cái gọi là Đồng Minh là cái quái gì.

“Năm đó thời điểm Chư Thiên Hạo Kiếp xảy ra, vì ngăn cản yêu ma, Phái Vân Hà chúng ta cùng mấy môn phái khác liên hợp hợp thành Cửu Hoa Đồng Minh, năm đó đã nói chỉ là cùng nhau chống lại ngoại địch, không tham dự sự việc trong môn phái chỉ là sau khi Hạo Kiếp, vạn vật khôi phục tài nguyên càng ngày càng nhiều, Đồng Minh tồn tại liền từ từ biến vị bắt đầu nhúng tay sự vụ các môn phái.” 

“Đồng Minh mặc dù mặt ngoài không có nhúng tay, nhưng trong bóng tối bồi dưỡng Thủy Đức cái đồ cẩu tạp chủng kia, mà Thủy Đức có Đồng Minh cho hắn chỗ dựa, tên cẩu tạp chủng này những năm nay cũng lẫn vào môn phái, nuôi dưỡng không ít thế lực.”

Hỏa Đức ực một hớp rượu, bực tức nói: “Từ khi chưởng môn sư huynh bế quan, Kim Đức cùng Thủy Đức hai cẩu tặc này vẫn ngầm tranh đấu, dòm ngó chức chưởng môn, toàn bộ Phái Vân Hà bị bọn hắn làm cho chướng khí mù mịt, nếu là người của Kim Đức làm chưởng môn, Phái Vân Hà chúng ta về sau liền biến thành lợi ích cá nhân của hắn, nếu là người của Thủy Đức làm chưởng môn, vậy Phái Vân Hà chúng ta liền rốt cuộc không phải Phái Vân Hà.”

Nghe đến đó, Cổ Thanh Phong hiểu cũng được tương đối cầm chén rượu trêu chọc nói: “Làm sao, chẳng lẽ ngươi muốn giết bọn hắn hả?” 

“Giết?”

Có lẽ không nghĩ tới Cổ Thanh Phong sẽ nói như vậy, Hỏa Đức đầu tiên là sững sờ cười khổ nói: “Lão phu ngược lại nghĩ, nhưng mấu chốt là giết hai bọn hắn cũng không giải quyết được căn bản vấn đề. Không những không giải quyết được, ngược lại sẽ loạn hơn dù sao hiện tại toàn bộ Phái Vân Hà mặc kệ là mười hai viện hay là hai mươi bốn bang đều nắm giữ trong tay của bọn chúng rồi, huống hồ. Chúng ta dù sao cũng là sư huynh đệ. Bọn hắn không nhận ta cũng không thể bất nghĩa.”

“Giết cũng giết không xong, ngươi bảo ta giúp thế nào?” 

“Cái này…” Hỏa Đức có vẻ hơi do dự, lại đứng dậy rót cho Cổ Thanh Phong một chén rượu, hì hì cười nói: “Cổ tiểu tử, ngươi xem ngươi có thể hay không giúp lão phu đem cái chức chưởng môn này trước mắt cướp về.”

“Cướp về?” Cổ Thanh Phong lông mi cau lại, hỏi: “Ta cũng không phải đệ tử Phái Vân Hà các người làm sao đoạt được.”

“Đây là chuyện lão phu chỉ cần nói một câu là xong.” 

“Sau đó thì sao.”

“Sau đó? Sau đó chờ thế cục ổn định lại, ngươi thích làm chưởng môn thì làm nhưng lão phu biết ngươi chắc chắn sẽ không làm, cho nên lão phu sẽ chọn đệ tử phẩm hạnh đoan chính tiếp nhận chức chưởng môn.”

“Thế này…” 

Ngồi trên ghế, Cổ Thanh Phong vểnh chân bắt chéo, uống tiểu tửu nhi trước sau cân nhắc một chút, lắc đầu nói: “Hỏa Đức a, nói ra ngươi cũng coi là ân nhân cứu mạng của ta, ta nợ ngươi một cái mạng, nếu là giúp cho ngươi làm gì đều được, nhưng. Nếu là giúp Phái Vân Hà, thật xin lỗi chuyện này ta không giúp được.”

“Cái gì!”

Nghe Cổ Thanh Phong cự tuyệt, Hỏa Đức lập tức đứng lên, trừng tròng mắt hỏi: “Vì sao không thể giúp!” 

“Vì cái gì? Ha ha!” Cổ Thanh Phong rót cho mình một chén rượu, cười mỉm nói: “Năm đó Phái Vân Hà các ngươi là thế nào đối đãi ta? Đại gia năm đó lấy thành tích dị thường ưu tú trúng tuyển, kết quả bị cự tuyệt ở ngoài cửa cầu gia gia cáo nãi nãi mới khiến cho làm tên tạp dịch, về sau cũng bởi vì đánh một đệ tử nội môn, xém chút chết ta ở chỗ này, còn có Hồng Tụ, Thủy Đức năm đó là thế nào làm nhục ta, về phần chưởng môn sư huynh kia của ngươi, lão tử năm đó ở trước bọn họ quỳ ba ngày ba đêm hắn đều không có nhìn lão tử một chút, hiện tại để cho ta giúp Phái Vân Hà các ngươi đoạt lại chức chưởng môn? Ngươi có ý tốt nha.”

“Chuyện năm đó đều qua lâu như vậy, tiểu tử ngươi làm sao còn nhớ ở trong lòng.”

“Nói nhảm.” Cổ Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, khiển trách quát mắng: “Năm đó ở Phái Vân Hà các ngươi chuyện xảy ra mấy năm đó, lão tử cả đời đều quên không được, thanh xuân tốt đẹp của ta đều để Phái Vân Hà các ngươi làm hỏng, cho đến hiện tại nhớ đến lão tử đều thấy nổi giận trong bụng, nói cho ngươi Hỏa Đức năm đó nếu như không phải nể mặt của ngươi, lão tử đã sớm đem phái Vân Hà các ngươi từ trên xuống dưới diệt sạch sẽ!” 

“Ngươi!”

Hỏa Đức chân nhân nhất thời chán nản, chỉ vào Cổ Thanh Phong tức giận đến dựng râu trừng mắt, cũng la lớn: “Tiểu tử ngươi… tiểu tử nhà ngươi, ngươi cho rằng năm đó ngươi không có xuất thủ, phái Vân Hà chúng ta liền tốt sao? Năm đó ngươi thành danh, mọi người đều biết ngươi ở phái Vân Hà chúng ta làm tạp dịch, nói sư huynh đệ chúng ta là mù lòa, phái Vân Hà chúng ta biến thành trò cười của người ta, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, từ đệ nhất đại môn phái Thanh Dương Địa Giới, ngắn ngủi mấy năm đã xuống dốc.”

Nhắc đến chuyện năm đó, Hỏa Đức chân nhân gọi là hận, chỉ vào Cổ Thanh Phong lên án mạnh mẽ: “Cái này cũng chưa tính, ngươi biết không năm đó sau khi ngươi rời đi, Vương Mập mang theo mấy tên ranh con Xích Tiêu Tông nhiều lần đến kiếm chuyện xém chút đem chúng ta diệt.” 

“Nếu như không phải tiểu tử ngươi, phái Vân Hà chúng ta sẽ xuống dốc sao? Nếu như không có xuống dốc, thời điểm Chư Thiên Hạo Kiếp, Phái Vân Hà chúng ta có đến mức bị khi dễ như vậy? Chưởng môn sư huynh của ta sẽ bị thương? Còn có thể cùng mấy môn phái khác tạo thành cái gì Đồng Minh? Phái Vân Hà chúng ta sở dĩ lại biến thành như bây giờ, đều là do tiểu tử ngươi hại!”

“Khỏi phải nói nhảm với ta.” Cổ Thanh Phong vung tay lên, cười lạnh nói: “Đó là các ngươi gieo gió gặt bão chả liên quan gì đến lão tử!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.