“A.”
Sau khi mất đi trói buộc, Lý Võng ngửa đầu thét dài, thả người vọt lên lơ lửng ở giữa trời, chỉ thấy quanh người hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lóa như ngọn lửa đang bừng cháy, gương mặt dữ tợn ánh mắt tràn ngập sát ý tức giận quát: “Cổ Thanh Phong, chịu chết đi!”
Lý Võng hai tay nắm chặt cự kiếm, vung múa kiếm quyết đột nhiên vung một cái, một đạo lốc xoáy đột nhiên ngưng tụ ra.
Chiêu lốc xoáy này giống như song trọng Thải Sắc, bên trong sấm sét rền vang lúc xoay chuyển phát ra tiếng “đùng đoàng” vang dội.
Đây là cảnh giới một chín của Hoàng cấp Đại Phong Lôi kiếm quyết, ẩn chứa chín đạo Đại Phong Lôi huyền diệu.
Mọi người đều biết, Lý Võng chính là cảnh giới Chân Thân lục trọng, Trúc Thải Sắc căn cơ, lại lập Thải Sắc Chân Thân, không chỉ có song thải bảo vệ tự nhiên, mà linh lực cũng là song thải chi lực tự nhiên.
Nói một cách khác, uy lực một kiếm này của hắn dựa trên cơ sở linh lực Song Thải tự nhiên Chân Thân lục trọng, đồng thời lại ẩn chứa chín đạo Hoàng cấp Đại Phong Lôi huyền diệu, sức mạnh của một kiếm tựa như bão táp vần vũ.
Song.
Cổ Thanh Phong kia lại đứng lặng trên đài, cứ đứng lặng như vậy.
Một bộ áo trắng, mái tóc đen dài trên gương mặt lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững không lộ chút sắc thái cảm xúc nào, ánh mắt tăm tối như biển chết vừa phẳng lặng vừa thẳm sâu vô tận khiến người khác khiếp sợ.
Hắn cứ chắp tay đứng như vậy, không hề di chuyển khi lốc xoáy lôi điện điên cuồng lao đến như một con thú khổng lồ, vẻ mặt hắn không thay đổi lông mi không run rẩy, đôi mắt không chớp lấy một cái, ngay cả y phục cũng không lay động dù một sợi áo cũng không bị ảnh hưởng.
Đại Phong Lôi kiếm quyết trong nháy mắt mà tới.
Hắn hơi giơ cánh tay lên, vung lên rất nhẹ một đạo Đại Phong Lôi kiếm quyết uy lực lớn mạnh cứ thế tiêu tan một cách kì lạ.
Đúng thế.
Tiêu tan.
Không có dấu hiệu nào, không thể giải thích được.
Hắn không thi triển bất cứ linh lực nào, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể hơn nữa thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, tựa như tiện tay vung lên đánh chết một con ruồi, sau đó… sau đó cũng không có sau đó… tiêu tan, ngay cả gợn sóng khi sức mạnh va chạm cũng không có hoàn toàn bị nghiền ép, giống như nghiền ép một con kiến không cần tốn nhiều sức.
Yên lặng!
Tĩnh mịch.
Một sự tĩnh lặng như tờ.
Mọi người ở đây ai cũng ngẩn người như pho tượng, vẻ mặt sững sờ trợn mắt há mồm, bọn họ không nghĩ thông cũng nghĩ không hiểu, hoàn toàn không biết một màn này xảy ra như nào, quá kì lạ.
Trong suy nghĩ của họ Cổ Thanh Phong kia dù cơ thể có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể ngăn cản đạo Đại Phong Lôi kiếm quyết này của Lý Võng.
Cái này dù sao cũng là Hoàng cấp kiếm quyết!
Dù sao cũng là cảnh giới một chín, ẩn chứa chín đạo Đại Phong Lôi huyền diệu.
Quan trọng nhất là người vung múa kiếm quyết còn là một thiên tài linh lực Song Thải tự nhiên Chân Thân lục trọng, đã từng một kiếm chém ngang nhiều vị chân nhân!
Dù Cổ Thanh Phong kia cơ thể thật sự mạnh mẽ có thể ngăn cản như vậy, ít nhất cũng phải có lực va chạm sự chấn động khi huyền diệu giao thoa không có, cái gì cũng không có, hoàn toàn bị nghiền ép.
Không một ai dám tin, càng không có ai dám thừa nhận.
Nhất là Lý Võng, hắn trợn trừng mắt trong mắt đều là vẻ khiếp sợ và sững sờ.
“Ngươi muốn đánh nhau với ta như vậy, hôm nay ta sẽ cho ngươi đủ cơ hội này.” Trên đài thí luyện Cổ Thanh Phong hờ hững nhìn hắn bình thản nói: “Tiếp tục.”
“Ta không tin ngươi thật sự mạnh như vậy!”
Xoạt!
Lý Võng điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, quanh người tuôn ra linh lực Song Thải thiên nhiên cuồn cuộn như sóng thần, hắn vung múa cự kiếm thi triển Đại Phong Lôi kiếm quyết một lần nữa, lần này hắn dùng hết linh lực toàn thân một kiếm này so với vừa rồi càng ẩn chứa Phong Lôi huyền diệu mạnh bạo hơn đủ mười bốn đạo.
Song.
Không có tác dụng.
Khi hắn dùng hết linh lực toàn thân đánh ra một đạo ẩn chứa mười bốn trọng Phong Lôi huyền diệu kiếm quyết, Cổ Thanh Phong vẫn yên lặng đứng ở nơi đó vẫn hời hợt phất tay như cũ, sau đó kiếm quyết liền tiêu tan cũng không có chấn động khi sức mạnh va chạm nhau, cũng không có tia lửa khi huyền diệu giao thoa nhanh chóng tiêu tan trong im lặng hoàn toàn bị nghiền ép.
Nơi đây, không một ai lên tiếng tất cả mọi người nhìn quanh với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đệ tử nội ngoại môn cũng vậy chấp sự trưởng lão cũng vậy.
Đến Mộ Tử Bạch là thủ tịch Thập nhị viện, danh xưng đệ tử thân truyền Cửu điện thiên tài trong thiên tài cũng như vậy.
Trên đài cao, đám người Mộc Đức trưởng lão Quảng Nguyên, Phi Tuyết đều chấn động sắc mặt khó coi.
Trên đài thí luyện, nam tử áo trắng kia vẫn yên lặng đứng đó, tay áo không chút lay động nhìn về phía Lý Võng, hờ hững nói: “Tiếp tục.”
“Ngươi…”
Lơ lửng giữa trời, Lý Võng ngẩn người một bên gương mặt sưng vù vô cùng khó coi, thần sắc tràn đầy nỗi khiếp sợ.
Tiếp tục?
Còn tiếp tục thế nào?
Hắn một kích toàn lực cũng không thể tổn thương được Cổ Thanh Phong, còn tiếp tục như nào?
Đừng nói tổn thương, dù là một chút lay động cũng không có dù là một sợi lông cũng không rung rinh.
“Sao lại không động thủ vậy?” Giọng điệu Cổ Thanh Phong rất bình thản giống như thần sắc của hắn, không có bất kỳ cảm xúc nào, nghe không ra là vui hay giận hắn nhìn Lý Võng nói: “Chẳng phải mấy ngày trước đó còn hạ chiến thư với ta sao? Chẳng phải muốn xả giận cho Lý gia các ngươi sao? Chẳng phải rồi con kêu đánh kêu giết, còn muốn gặp ta lần nào sẽ đánh ta lần đó sao?”
Cổ Thanh Phong nhẹ nhàng nói cởi nút cổ áo, lại nói: “Sao vậy, mới có như vậy mà đã sợ rồi?”
Mà ở dưới đài thí luyện, lúc Phí Khuê thấy Cổ Thanh Phong bắt đầu cởi nút áo hắn biết chuyện sắp gay go rồi, hắn đã đi theo Cổ Thanh Phong rất nhiều ngày từ khảo hạch nội môn, đến cạnh tranh thủ tịch, trong lòng của hắn biết một khi Cổ Thanh Phong bắt đầu cởi nút áo đó chính là dấu hiệu động thủ.
Làm sao bây giờ?
Khuyên giải hay không khuyên giải?
Phí Khuê ngẫm nghĩ, há mồm muốn nói lại thôi, hắn cuối cùng cũng không dám mở miệng thuyết phục.
“Cổ… Cổ Thanh Phong, Lý Võng không phải là đối thủ của ngươi.” Nhân Đức trưởng lão mặc dù không có chú ý tới động tác hóa giải của Cổ Thanh Phong, nhưng có thể nhìn ra Cổ Thanh Phong có ý định động thủ, nhớ tới Hỏa Đức nói một khi Cổ Thanh Phong mà động thủ đối phương không chết cũng tàn phế, Nhân Đức vội vàng khuyên ngăn: “Trận đấu đến đây là kết thúc đi.”
“Kết thúc? Ngại quá.” Mở cổ áo ra, Cổ Thanh Phong lại bắt đầu xắn tay áo lên nói: “Từ nhỏ ta đã là người không quen bị đánh, đã bị người đánh, mà không đánh trả loại chuyện này ta không làm được.”
Nhớ tới Hỏa Đức nói một khi Cổ Thanh Phong tức giận, chắc chắn sẽ đại khai sát giới, Nhân Đức trưởng lão càng nghĩ càng lo lắng, nhất là lúc nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng kia của Cổ Thanh Phong, khiến đáy lòng lão hoảng sợ khuyên giải: “Ngươi bỏ qua cho hắn một lần đi.”
“Bỏ qua? Ngại quá, ta không phải Bồ Tát cũng không phải Phật, không phải kẻ thiện lương biết từ bi.”
Nói đoạn, bóng dáng Cổ Thanh Phong đột nhiên biến mất khỏi đài thí luyện.
Người đâu?
Không ai biết hắn biến mất như thế nào, nhưng giọng nói của hắn lại vọng ra từ không trung.
“Oắt con, ta đã cho ngươi cơ hội nếu ngươi đã không động thủ vậy thì đến lượt ta!”
Giữa tầng không, Lý Võng bị dọa cho hoảng sợ biến sắc nhìn chung quanh, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trước tầm mắt hắn.
Khoác một bộ áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng vẻ mặt hờ hững, đôi mắt bình thản không phải Cổ Thanh Phong thì là ai.
“Biến đi!”
Cổ Thanh Phong xuất hiện, chắp tay mà đứng, gầm một tiếng nhấc chân đạp một cái “phịch”, Lý Võng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã rơi thẳng xuống áo quần rách nát, cả người da tróc thịt bong như bị sét đánh, ngã xuống đài thí luyện, hắn khản giọng kêu thảm thiết, bất chấp vết thương trên cơ thể lập tức đứng dậy, vận chuyển linh lực, tỏa ra Song Thải bảo vệ tự nhiên.
“Quỳ xuống!”
Cổ Thanh Phong nhanh chóng lao tới, một bàn tay chụp vào đỉnh đầu Lý Võng, “Rầm!” Song Thải bảo vệ tự nhiên quanh người trong nháy mắt bị chấn động mà tiêu tan, Lý Võng thất khiếu chảy máu hai chân quỳ xuống đất, nện xuống đài thí luyện “răng rắc” một tiếng, xương bánh chè hoàn toàn vỡ nát!