Vương Lâm mỉm cười. Đối vói quái nhân bây giờ hắn cũng không có nhiều địch ý. Mắt thấy tốc độ của đối phương quá nhanh, Vương Lâm không nhịn được cũng muốn thử sức một chút. Vì vậy hắn không nói hai lời, sử dụng tốc độ cực hạn của bản thân, nhanh chóng phóng đi.
Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu ngắn. Quái nhân có làn da tay màu lam thấy Vương Lâm đang vọt về phía mình, trong mắt ẩn chứa chiến ý liền cười cạp cap. Lão thấy trong tay đối phương không có thanh tiểu kiếm màu xanh, trong mắt cũng nổi lên chiến ý. Vì vậy, lão quên mất mục đích của mình, nhanh chóng dừng lại, kéo ngay tấm phù màu vàng trên người xuống. Trong nháy mắt, làn khí màu xanh hiện ra bên ngoài cơ thể.
Quái nhân há mồm hít một cái, làn khí màu xanh liền chui vào trong thân thể. Trong nháy mắt khí thế trên người quái nhân bộc phát.
Hai mắt lão lộ vẻ ngưng trọng, há miệng phát ra mấy thanh âm quái dị, giống như định nói với Vương Lâm cái gì đó.
Vương Lâm biết rõ chín tấm phù vàng trên người quái nhân rất cổ quái.
Nếu bị trọng thương, đối phương chỉ cần kéo nó xuống lập tức khỏi ngay.
Từ sau lần dó, Vương Lâm cảm thấy rất hiếu kỳ đối với mấy tấm phù màu
vàng đó.
Bây giờ, đối phương vừa mới kéo tầm phù xuống, thực lực lập tức tăng gấp đôi.
Vương Lâm không nói hai lời, vung hai tay lên, linh lực phân khắp toàn thân. Vào lúc này, khí thế của Vương Lâm có sự thay đổi rất lớn.
Một chút năng lượng màu lam lượn lờ quanh thân thể hắn. Từ trên người hắn tỏa ra hơi thở âm hàn nồng nặc, lộ ra vạn vật chung cực băng hàn.
Trong mắt quái nhân có da tay màu lam chợt lóe lên tinh quang, miệng khẽ nhúc nhích. Vương Lâm nghe có thể hiểu được một chữ:
– Kính. – Nói xong, quái nhân nắm chặt hai tay lại. Ký hiệu quỷ dị trên cánh tay hắn chợt lóe lên, những mạch máu nổi lên chằng chịt. Hắn dùng
tốc độ nhanh như lưu tinh, đánh ra một quyền.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên một chút, linh lực âm hàn tuôn ra, hóa thành một nắm tay thật to, va chạm với quái nhân. Lúc hai bên tiếp xúc với nhau, quái nhân sử dụng một tư thế cổ quái, một chân đứng trên mặt đất, trọng tâm toàn thân lệch sang bên trái. Hô hấp không đồng nhất. Bất chợt từ bốn phía, cuồng phong gào thét tạo thành một con suối. Tất cả những hòn đá ở xung quanh đều bị thổi dạt ra xa, tạo thành một khoảng trống.
Nét mặt Vương Lâm ửng hồng, thân thể không tự chủ được lùi lại ba thước. Hắn ngẩng đầu nhìn về vị trí của quái nhân.
Trong lòng quái nhân so với Vương Lâm còn khiếp sợ hơn nhiều. Hắn có thể cảm giác được linh lực của đối phương theo nắm tay chui vào trong cơ thể, sau đó lan ra toàn thân, tỏa ra hơi lạnh kinh người.
Nếu không nhờ đám ký hiệu trên thân thể lóe lên mấy lần mới có thể khống chế được hơi lạnh đó thì chỉ sợ lúc này toàn thân hắn đã bị đóng băng.
Nhìn xuống cánh tay màu lam của mình, hắn sợ hãi phát hiện huyết nhục trên cánh tay đã hoàn toàn thay đổi. Hắn nhìn cánh tay, mặt tái nhợt, liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái rồi phun ra một câu. Vương Lâm chỉ có thể nghe thấy một chữ – Cực.
Vương Lâm không nói gì. Hắn cũng không hiểu ý của quái nhân là gì nên lắc đầu.
Quái nhân ngẩn người sau đó kéo tấm phù trên người xuống, hai luồng khí xanh trắng hiện lên, rồi biến mất khi cánh tay phải trở lại bình thường.
Nhưng Vương Lâm vẫn nhận ra, tay phải của hắn vẫn còn đang run nhè nhẹ.
Quái nhân liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái, hừ một tiếng rồi rống loạn lên, sau đó nhanh chóng rời đi. Vương Lâm nhìn theo bóng của đối phương liền khoanh chân ngồi xuống, nhớ lại cuộc chiến đấu vừa rồi.
Trong một quyền của quái nhân ẩn chứa một thứ lực đạo hết sức cổ quái.
Nó tựa như không phải linh lực, mà là một loại năng lượng đặc biệt nào đó.
– Kính? – Hắn nhớ tới trước khi quái nhân xuất quyền đã nói một chữ đó.
Không quan tâm tới lực đạo của quái nhân nữa, Vương Lâm cảm thấy rất hài lòng đối với uy lực của linh lực biến dị. Đối với thứ linh lực biến dị có thể làm thay đổi kết cấu của vật chất, Vương Lâm đặt tên cho nó là Cực Âm linh lực.
– Cực? – Là từ mà sau khi quái nhân nhìn thấy linh lực của hắn, nói ra.
– Có lẽ đã đến lúc rời đi. Sau khi Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết của mình đạt tới tầng thứ năm sẽ rời khỏi đây. – Vương Lâm thì thào nói.
– Địa âm chi địa nhất định phải tìm được. – Vương Lâm biết rõ bản thân phải tìm được Địa Âm chi địa thì Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết mới có thể tu luyện tiếp được. Nếu chỉ dựa vào bản thân để trùng khiếu, xác suất thành công quá thấp. Chỉ có thể tìm được cực âm chi địa có phẩm chất cao thì mới tăng được xác suất thành công.
Nơi đây, mặc dù khí âm hàn dầy đặc nhưng Vương Lâm đoán nơi này cao nhất thì cũng chỉ tới được trầm âm thập phẩm mà thôi. Cho dù có sai thì cũng chỉ đạt tới tuyệt phẩm một, hai phẩm là cùng.
Phải biết rằng Thiên Địa Huyền Hoàng, tứ đại cực âm chi địa thì Huyền, Hoàng chi địa chênh lệch với nhau không nhiều. Nhưng hai cái Thiên, Địa thì lại hoàn toàn khác. Địa âm chi địa ở nơi thượng giai nhất phẩm đã tương đương với Huyền, Hoàng chi địa Tuyệt âm nhất phẩm.
Còn về Thiên âm chi địa, thì cho dù là phổ thông nhất phẩm cũng vượt qua Huyền, Hoàng chi địa tuyệt âm.
Trong lúc đang suy nghĩ, Vương Lâm chợt ngẩng đầu lên, thấy quái nhân đã quay lại. Sau khi hắn đi tới đây, nhìn Vương Lâm một lúc rồi chỉ vào bốn phía, làm động tác hít thở sau đó lắc đầu liên tục.
Tiếp sau đó, hắn lại chỉ vào Vương Lâm, vừa chỉ vào chính mình. Vương Lâm dần dần hiểu được đối phương muốn mình làm theo ý hắn. Vương Lâm liền gật đầu.
Tốc độ của quái nhân rất nhanh. Hắn hoàn toàn thuộc đường nên né tránh những chỗ nguy hiểm rất dễ dàng.
Thậm chí có lúc, đối phương tiến vào một vết nứt dài trên mặt đất. Sau khi đi ra khỏi đầu bên kia, Vương Lâm chợt phát hiện ra mình vừa đi qua một vùng đầy xương thú.
Hai ngày sau, hai người tới được một nơi vô cùng hẻo lánh của ngôi thành đổ nát. Lúc này, hai người mới dừng chân tạm nghỉ.
Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh. Cách đó không xa có một tòa kiến trúc hình tháp còn nguyên vẹn. Trên đỉnh tháp có một viên thạch châu đường kính khoảng hai thước.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, viên thạch châu của hắn cùng với cái trong đống đổ nát kia giống nhau như đúc.
Lúc này, quái nhân nhanh chóng leo lên đứng bên cạnh thạch châu. Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, đặt bên ngoài. Một lúc sau, từ thạch châu, quang mang tỏa ra bốn phía. Một cột sáng thẳng tắp lập tức chiếu về phía trung tâm của đống đổ nát.
Từ xa nhìn lại, cột sáng nhìn không thấy đầu hay cuối ở đâu.
Làm xong việc đó, quái nhân nhảy xuống, vung tay lên với Vương Lâm một cái, sau đó hai người rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương Lâm theo quái nhân tới chỗ một viên thạch châu khác. Phần lớn nơi này đã bị sụp đổ, nhưng viên thạch châu vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó, thạch châu lại được mở ra, phát lên một cột sáng chỉ về hướng trung tâm thành thị.
Sau khi cái thạch châu cuối cùng được mở ra, dưới con mắt của Vương Lâm, cả thành thị trong nháy mắt trở nên bất đồng.
Trên đường đi, Vương Lâm thầm tính toán có tất cả tám viên thạch chau.
Quái nhân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lộ vẻ lo lắng sau đó tốc độ tăng lên nhanh hơn, dẫn Vương Lâm đi về hướng trung tâm của đống đổ nát. Hai người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng tới chiều ngày thứ tư đã tới được khu vực trung tâm của thành thị.
Tám cột sáng từ xa chiếu lại, hội tụ tất cả tại đây. Khi đến chỗ này, quái nhân liền dừng lại, phủ phục trên mặt đất. Ánh mắt có phần tang thương, trong miệng phát ra những tiếng ngâm xướng.
Thanh âm của hắn càng lúc càng cao, mặt đất dần có chút rung rung. Sau đó một pho tượng cao ước chừng trăm thước chầm chậm nhô lên từ dưới lòng đất.
Đó là pho tượng của một nam tử có mái tóc dài, tướng mạo chân chất. Ánh mắt hiện lên một sự cơ trí. Trong tay pho tượng đang nắm một thanh trường thương dài chừng trăm thước. Một con cự long quấn quanh thân thể pho tượng, cái miệng há ra, hiện rõ nét mặt dữ tợn. Lân phiến trên người nó nửa thật nửa ảo khiến cho người ta thấy mà giật mình.
Tám cột sáng hội tụ vào pho tượng, phản xạ hàng vạn tia sáng. Hai mắt pho tượng dần sáng lên. Trong nháy mắt, Vương Lâm có cảm giác nam tử tóc dài đó như sống lại.
Đi ra sau lưng pho tượng, ánh mắt của quái nhân càng thêm tiều tụy. Hắn phất phất tay với Vương Lâm, chỉ vào đầu cự long, tỏ ý thúc dục.
Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi nhanh chóng leo lên. Thoáng cái, hắn đã tới đỉnh đầu cự long. Vừa đặt chân lên đó, hắn liền cảm nhận được dưới chân truyền tới một luồng khí âm hàn.
Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt quyết, đanh ra một cái quang cầu. Quang cầu vừa mới xuất hiện liền lập tức biến đổi. Hồng quang
đậm đặc đến cực hạn. Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, quang cầu liền biến mất. Vương Lâm giật mình. Hắn biết điều đó chứng tỏ phẩm chất của Cực âm chi địa tại đây đã đạt tới cực hạn của Hoàng âm chi địa – Tuyệt âm thập phẩm.
Vừa vui mừng, vừa sợ hãi, hắn lập tức thổ nạp. Dòng suối trong cơ thể nhanh chóng tăng trưởng. Nhưng có điều lần nay có cũng không có khuếch tán diện tích hấp thu mà chi bao phủ trong phạm vi vài thước. Từ xa nhìn lại, xung quanh Vương Lâm, xuất hiện một cái vòng tròn màu đỏ, bao lấy cả đầu cự long.
Thoáng cái, Vương Lâm ngồi đó đã được năm ngày.
Trong năm ngày đó, quái nhân vẫn đứng ở dưới ngẩng đầu lên theo dõi.
Thời gian trôi đi, sự lo lắng của hắn càng lúc càng nhiều, giống như pho tượng sẽ mang tới một điều rắc rối gì đó. Chín là phù trên người hắn không có gió, chợt động.
Vào ngày thứ ba cuối cùng thì huyệt Khí Hải cũng bị đột phá, sau đó tái lập. Vào rạng sáng ngày thứ năm, Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tầng thứ năm đã đại thành.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể ngưng kết được quả hàn đan thứ hai. Đến lúc đó, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ, Vương Lâm cũng dám đánh một trận. Còn bây giờ, Trúc Cơ trung kỳ bình thường, Vương Lâm cũng không thèm để ý.
Kế tiếp, hắn bắt đầu thử nâng phẩm chất linh lực, dung hợp với khí âm hàn của Tuyệt âm thập phẩm.
Hắn vừa khống chế dung hợp, vừa quan sát linh lực. Dần dần, hắn phát hiện màu sắc của linh lực càng lúc càng đậm. Trước đó là màu lam nhạt thì bây giờ đã hóa thành màu lam đậm.
Hắn không biết rằng, linh lực của mình đã gần tới Cực cảnh.
Lúc này, ngoại giới đột nhiên biến đổi, mặt đất trở nên âm u. Những đám mây vần vũ trên bầu trời. Một làn hắc vụ hiện lên dần ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một cái quan tài to, từ từ hạ xuống.
Một bóng người hư ảo, chẫm rãi xuất hiện trên quan tài.
Một thanh âm khàn khàn vang vọng trong trời đất.
– Ngươi nói là Nguyên anh của chủ nhân trốn trong pho tượng này?
Sắc mặt quái nhân đang đứng trên mặt đất đại biến.
Quái nhân đang đứng trên mặt đất liền biến sắc, không chút do dự kéo tất cả chín tấm phù xuống. Chín loại khí liền hiện lên quanh thân thể hắn.
Hắn nhanh chóng từ dưới đất vọt lên, nhảy tới vị trí của Vương Lâm, không thèm để ý, xuyên qua vòng sáng màu đỏ, ôm lấy Vương Lâm, nhanh chóng hạ xuống.
Khi đối phương xuất hiện, trong nháy mắt, Vương Lâm đã tỉnh táo lại. Hắn thấy sự sợ hãi trong mắt của quái nhân, đồng thời cũng phát hiện ra dị biến trên bầu trời nên cũng không nói tiếng nào, để mặc cho đối phương kéo xuống.
Sau khi hai người xuống đến đất, quái nhân lập tức kết ấn. Một dòng suối đen chợt xuất hiện bên ngoài pho tượng, quái nhân liền kéo Vương Lâm nhanh chóng chui vào bên trong.
Cùng lúc đó, tám luồng ánh sáng biến mất, pho tượng từ từ chui xuống lòng đất.
Lúc này, từ cái quan tài giữa không trung, thân ảnh một nam tử giống như một cái xác khô dần dần ngưng tụ. Nét mặt hắn lạnh như băng. Bên cạnh hắn, thi mị đang đứng cạnh, toàn thân nó tỏa ra mùi xác thối, ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Nam tử nhìn chằm chằm cái pho tượng đang từ từ chui xuống lòng đất. Thần thức mạnh mẽ của hắn nháy mắt bao trùm toàn bộ đống đổ nát, dò xét một chút. Cuối cùng, ánh mắt hắn lại chăm chú nhìn vào pho tượng.
Lúc này, Vương Lâm bị quái nhân kéo vào trong pho tượng, ánh mắt chớp chớp, sử dụng thần thức đảo qua một lượt, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Không gian bên trong pho tượng cũng không lớn. Bên trong có những tinh thể màu trắng đáng trôi nổi. Ở giữa có một pho tượng người bằng đá, màu đen đang khoanh chân ngồi.
Diện mạo của pho tượng đó cũng giống hệt như pho tượng to lớn. Quanh pho tượng có một làn quang mang màu tím phát ra ánh sáng, chiếu vào một vài vị trí bên trong pho tượng to.
Ngay sau đó, một bức màn sáng chợt xuất hiện bên trong pho tượng. Màn sáng chớp chớp vài cái, rồi hiện lên quang cảnh bên ngoài pho tượng.
Thông qua bức màn sáng, Vương Lâm thấy rõ được tất cả những thứ bên ngoài. Nhìn sang, nét mặt quái nhân lúc này đang rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại lộ rõ sự cừu hận.
Nam tử đứng ở ngoài, nhìn chằm chằm vào pho tượng, bình thản nói:
– Chủ nhân! Trăm năm thoáng cái đã qua. Lần này, ngươi chạy không thoát được nữa đâu.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, nhìn quái nhân chằm chằm, nói:
– Ngươi là chủ nhân của hắn?
Ánh mắt quái nhân ngơ ngác nhìn Vương Lâm. Đúng lúc này, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên tia sáng. Hắn há mồm phun ra một đạo lục quang. Đạo lục quang vừa xuất hiện liền lóe lên một cái lao thẳng về phía người đá.
Trong nháy mắt, một luồng tử khí từ trong tượng đá lan ra. Tiểu kiếm màu xanh chợt thuấn di, xuyên qua tử khí, đâm trúng vào người đá.
Nhưng tiếng động vang lên liên tiếp, một cái quang cầu nhanh chóng từ trong người đá bay ra. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải điều khiển phi kiếm một lần nữa thay đổi phương hướng, đuổi theo quang cầu.
Lúc này, quái nhân mới có phản ứng. Ánh mắt nó lộ vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm có chút phẫn nộ, chỉ phi kiếm rồi kêu oa oa vài tiếng.
Vương Lâm ngẩn người. Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp từ trong quang cầu truyền ra.
– Tiểu hữu chớ nên xúc động. Lão phu không có ác ý. Ta mới là chủ nhân của kẻ bên ngoài. – Cùng lúc đó, vô số quang điểm từ bốn phương tám hướng tụ lại, dung hợp vào trong quang cầu, hình thành một người chỉ cao khoảng chừng một thước, xuất hiện trước mặt Vương Lâm.
Thần thái người đó suy yếu, ánh sáng toàn thân ảm đạm. Thoạt nhìn giống như một tên đồng tử. Lúc này, hắn vừa cố gắng né tránh phi kiếm vừa chắp tay thi lễ với Vương Lâm.
Quái nhân phẫn nộ hét lớn một tiếng, tiến lên chặn lấy phi kiếm.
Trong lúc đối phương mở miệng nói chuyện, Vương Lâm liền lui lại sau vài bước, vung tay lên, tiểu kiếm bay về phía sau lưng hắn, mũi kiếm vẫn chỉ về phía đối phương.
Quái nhân tới bên cạnh người đó, quay đầu căm tức nhìn Vương Lâm, trong miệng nói oa oa vài tiếng, rồi lại gầm rú lên mấy câu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
Người đó cười khổ, thân thể nhẹ nhàng bên lên, ngồi trên vai quái nhân. Vỗ vỗ quái nhân một cái, nói:
– A ngốc! Không được vô lễ với khách nhân.
Ánh mắt quái nhân lập tức hòa hoãn, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Vương Lâm.
Người đó thở dài, nhìn Vương Lâm, ôn hòa nói:
– Tiểu hữu không cần phải động thủ, lão phu.
Lão chưa nói dứt, thì bên ngoài pho tượng, nam tử đã lẩm bẩm mấy từ cổ quái. Trong nháy mắt toàn thân pho tượng chấn động, dừng lại không chui xuống nữa.
Nét mặt người đó khẽ biến, hai tay bắt quyết, phun ra một đạo tử khí.
Luồng khí vừa xuất hiện liền lập tức dung nhập vào bốn phía quanh vách pho tượng.
Hai mắt của pho tượng liền tỏa ra quang mang màu tím, tiếp tục chui xuống.
Nam tử hừ lạnh một tiếng, bàn tay cách không chộp một cái. Pho tượng lại chấn động, từ từ đứng im. Ngay sau đó, hắn liên tục xuất ra vô số thủ ấn phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Nhưng pho tượng vẫn đứng sừng sững tại chỗ.
Lúc này, trong pho tượng, người đó thở phào nhẹ nhõm, nét mặt có vẻ uể oải nói với Vương Lâm:
– Dưới sự công kích của a Mộc, pho tượng này có thể chịu được nửa canh giờ. Cũng đủ cho ta nói rõ với tiểu hữu.
Vương Lâm không nói tiếng nào, nhìn chăm chú vào đối phương.
– Lão phu là Ngô Vũ! Không biết tiểu hữu có nghe nói tới Thi Âm tông hay không? – Người đó thở dài, nói.
Vương Lâm thản nhiên, nhìn thanh tiểu kiếm đang bay quanh mình, lắc đầu.
Ngô Vũ cười khổ, nói:
– Tiểu hữu không cần phải để phòng như thế. Nguyên Anh của lão phu đã xuất thể, qua mấy trăm năm không ngừng hao tổn nguyên khí nên đã yếu lắm rồi. Vì vậy cũng chẳng có gì uy hiếp đối với ngươi. Nhưng vừa rồi, thanh phi kiếm của ngươi suýt chút nữa thì lấy đi tính mạng của lão phu rồi đấy.
Vương Lâm chớp chớp hai mắt, trầm ngâm một chút nói:
– Người bên ngoài là ai? Ngươi là chủ nhân của hắn?
Ánh mắt Ngô Vũ có chút bất đắc dĩ, nói:
– Hắn là thi khôi của lão phu. Lão phu vốn là một trong những lão tổ của Thi Âm tông. Thi Âm tông có một phương pháp tu luyện đặc biệt. Tất cả đệ tử nhập môn phải tìm kiếm một cái thi thể để luyện thành thi khôi của bản thân. Cùng với sự tăng tiến của bản thân, thi khôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, nói:
– Thi khôi của ngươi đã phản bội?
Ngô Vũ cười khổ, gật đầu nói:
– Đúng thế. Nếu có công pháp tu luyên khống chế thì thi khôi cả đời sẽ không phản bội. Nhưng đáng tiếc ba trăm năm trước, lão phu mang nó tới đây vốn định dựa vào khí âm hàn ở nơi này để đột phá Nguyên Anh. Nhưng đáng tiếc lại bị thất bại trong gang tấc. Thi khôi nhân lúc ta bị trọng thương, tâm thần bị chấn động đã chạy thoát khỏi sự khống chế của ta.
Lúc này, sự rung động của pho tượng càng lúc càng mạnh. Ánh mắt Ngô Vũ có phần lo lắng, nói nhanh hơn:
– Lúc đó, do ta muốn bế quan trị thương nên không thể đi đuổi theo. Hơn trăm năm sau, khi thương thế của ta chuyển biến tốt đẹp liền đi tìm nó.
Nhưng không biết, nó có được cơ duyên gì mà lại sinh ra thần trí. Thậm chí còn vượt qua ta đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.
Ta không địch lại nên phải để Nguyên Anh ly thể, may mắn chạy thoát.
Nguyên Anh bị trọng thương nên chỉ ẩn nấp trong pho tượng này không dám đi ra ngoài. Cái thi mị bên ngoài kia chính là thân thể của ta. Không ngờ dưới tác dụng của khí âm hàn cũng có thể sinh ra thần trí. Ôi!
Vương Lâm cười lạnh nói:
– Ngươi định lừa ta phải không? Như ngươi nói nếu thi khôi đã sinh ra thần trí, tại sao không bỏ đi mà lại vẫn muốn tìm ngươi?
Ngô Vũ cười khổ, do dự một chút, nói:
– Tiểu hữu không biết. Thực ra chuyện này có liên quan đến bí mật của Thi Âm tông chúng ta. Mặc dù thi khôi có thể thoát khỏi sự khống chế của, nhưng dù sao nó đã bị ta tế luyện mấy trăm năm, tâm thần tương thông. Nếu hắn rời khỏi ta quá trăm dặm lập tức sẽ tan thành mây khói.
Chỉ có một phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này đó chính là nuốt Nguyên Anh của ta, phá đi phong ấn của ta trong cơ thể. Từ đó, hắn mới có thể thoát được sự trói buộc của ta.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nói:
– Mấy trăm năm qua, hắn vẫn không tìm được ngươi?
Ngô Vũ sờ sờ bức vách của pho tượng, nói:
– Trong lúc ta bỏ chạy vô tình đi vào trong pho tượng này. Trên pho tượng có ẩn chứa một thứ lực lượng thần kỳ, có thể che giấu hơi thở của ta. Vì vậy, dưới sự che chở của pho tượng, ta mới có thể sống sót.
Mặt khác, sau khi thi khôi đột phá tới Nguyên ANh trung kỳ, không biết vì sao, sau mỗi lần ra ngoài hoạt động lại phải nghỉ ngơi một lần. Mỗi lần nghỉ ngơi đều phải tới trăm năm. Đó cũng là một trong những nguyên nhân, mà ta không bị cắn nuốt nguyên anh.
– Vậy tại sao ngươi không nhân lúc nó nghỉ ngơi mà bỏ đi? – Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, hỏi.
– Ta đã thử vô số lần, nhưng trong rừng cây bị một làn sương mù bao phủ.
Thứ sương mù đó với thân thể của Nguyên Anh có tác dụng ăn mòn. Cho dù ta chỉ dính vào một chút cũng không thể chịu nổi. Vốn thi khôi không thể tìm được ta. Nhưng đáng tiếc, lần này thân thể của ta lại nảy sinh thần trí, nên bằng vào sự cảm ứng của thân thể, nó mới tìm được đến đây.
Hơn nữa, a Ngôc tốt bụng vì ngươi mới mở pho tượng ra. Từ đó, mới dẫn đối phương tới đây. Ôi! Đây đúng là kiếp số, không thể trách được ai. – Ngô Vũ mỉm cười nhìn Vương Lâm nói tiếp.
– Tiểu hữu! Ngươi và a Ngốc gặp nhau, hắn đã nói cho ta biết rồi. Nếu là ba trăm năm trước, ta mới bị nhốt ở đây thì khi nhìn thấy ngươi, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đoạt lấy thân thể. Nhưng bây giờ, ta đã lãng phí một cơ hội đoạt xá trên người a Ngốc. Trừ khi có thể đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, nếu không không thể đoạt xá lần nào nữa.
Vương Lâm đối với những điều người đó nói cũng chẳng hề tin tưởng. Nhưng nét mặt hắn vẫn thản nhiên, liếc mắt nhìn quái nhân một cái, nói:
– Hắn là a Ngốc?
Ngô Vũ gật đầu nói:
– Tiểu hữu! Ta phát hiện được a Ngốc ở bên trong pho tượng. Lúc đó, hắn đang ngủ say, ta vốn muốn đoạt xa. Nhưng đáng tiếc, trong cơ thể hắn lại có một thứ lực lượng hủy thiên diệt địa. Ta đoạt xá thất bại nên mới để lại trong cơ thể a Ngốc phân nửa tinh khí của Nguyên Anh, cố gắng thoát ra. Có điều, cũng nhờ như thế, khi a Ngốc tỉnh lại chợt sinh ra một cảm giác khó hiểu đối với ta. Vì vậy mà cùng ta nương tựa lẫn nhau để sống.
Từ sau lần đó, ta biết rằng cả đời này của ta chỉ sợ không còn cơ hội để bỏ đi nữa. Mãi cho đến khi a Ngốc nói với ta là đã gặp ngươi.
Nói tới đây, hai mắt Ngô Vũ hiện lên sự hưng phấn.
Vương Lâm không nói gì, lẳng lặng nhìn đối phương.
Nét mặt Ngô Vũ lộ vẻ cầu khẩn, nói:
– Lão phu khẩn cầu tiểu hữu, giúp ta.
– Ta không thể rời khỏi đây. Khẩn cầu tiểu hữu đi một chuyến tới Thi Âm tông, tìm sư huynh Dạ Tự Tại tới cứu ta. – Nét mặt Ngô Vũ lỗ vẻ cầu khẩn, cuống quít chắp tay thi lễ.
Vương Lâm vẫn thản nhiên nói:
– Ngươi nói có phương pháp giúp ta tránh khỏi thi khôi rời khỏi đây?
Ngô Vũ vội vàng gật đầu, thành khẩn nói:
– Ta sẽ sử dụng một chút tinh khí Nguyên anh cuối cùng, sử dụng bí pháp mở truyền tống trận tới Thi Âm tông cho ngươi. Khi đó, ngươi có thể trực tiếp tới tông môn của ta.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đối phương, nhếch mép cười nói:
– Ô! Ngươi có thể mở được truyền tổng trận tại sao không tự mình trở về?
Ngô Vũ thở dài, nói:
– Thi khôi không thể rời khỏi ta quá trăm dặm mà ta cũng vậy. Nếu như giữa hai chúng ta mà cách nhau quá trăm dặm thì hắn lập tức tử vong mà lúc đó ta vẫn còn thân thể thì thần hồn bị hao tổn. Nhưng bây giờ, ta chỉ còn nguyên anh thể, thì chỉ có kết quả tiêu tán Nguyên anh mà chết.
Ta không muốn chết vì vậy nếu chưa tới mức vạn bất đắc dĩ, ta không muốn cùng với thi khôi đồng quy vu tận.
Lúc này, pho tượng chấn động càng lúc càng mạnh, có chiều hướng không còn chịu đựng được nữa. Ngô Vũ thấy nét mặt Vương Lâm vẫn không thay đổi liền cắn răng một cái, nói:
– Ta Ngô Vũ xin lấy nguyên anh ra thề, nếu có chút nào lừa dối tiểu hữ chắc chắc sẽ bị thi khôi nuốt. Tiểu hữu! Giúp lão phu một lần đi. A Ngốc có thể đi theo ngươi. Chín tấm phù trên người hắn khi ta gặp cũng đã có, bên trong chúng ẩn chứa một thứ lực lượng khó lường.
Mặt khác, ta phát hiện ra linh lực của ngươi mang thuộc tính âm hàn.
Công pháp tu luyện của Thi Âm tông chúng ta cũng mang thuộc tính đó. Nếu ngươi tới đây chắc chắn là muốn mượn khí âm hàn ở đây mà tu luyện. Khí âm hàn ở đây trong Thiên Địa Huyền Hoàng thì thuộc về Hoàng Âm chi địa.
Nếu ngươi tới Thi Âm tông, chắc chắn đối với ngươi có nhiều lợi ích. Bởi Thi Âm tông có một chỗ bế quan chính là Địa Âm chi địa.
Hai mắt Vương Lâm khẽ nhắm lại, mở miệng hỏi:
– Nếu ở Thi Âm tông đã có Địa Âm chi địa tại sao ngươi còn đến đây để đột phá?
Ngô Vũ liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Hắn nhận thấy tính cách của Vương Lâm rất cẩn thận, mặc cho hắn nói thể nào, đối phương vẫn hết sức bình tĩnh.
Nghe thấy câu hỏi của Vương Lâm, hắn cười khổ, nói:
– Tiểu hữu! Lão phu vừa mới lấy nguyên anh ra thề. Ôi! Thi khôi khác với người sống. Khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định phải hấp thu khí âm hàn của Hoàng Âm chi địa. Vì vậy mà lão phu mới phải dẫn hắn tới đây.
Đúng lúc này, pho tượng chấn động mãnh liệt, xuất hiện vô số vết nứt.
Từng tiếng rắc rắc phát ra, vết nứt càng lúc càng nhiều. Mắt thấy nó sắp bị hủy, Ngô Vũ biến sắc, lo lắng nói:
– Tiểu hữu! Nếu ngươi muốn tới Thi Âm tông tu luyện thì có thể nói là đệ tử của ta. Ta sẽ dùng bí thuật khắc lên lưng ngươi. Đến lúc đó, Thi Âm tông sẽ không hoài nghi. Tiểu hữu! Thời gian không còn nữa, ngươi còn suy nghĩ cái gì?
Hắn vừa nói xong, pho tượng lại rung mạnh lần nữa. Vết nứt trải khắp pho tượng. Thậm chí có một số chỗ bắt đầu bị thủng.
Trong đầu Vương Lâm vô số suy nghĩ thay đổi. Hắn biết rõ, nếu không rời khỏi đây, thì khi thi khôi tiến vào chắc chắn sẽ bị nguy hiểm.
Nghĩ tới đây hắn không nói gì nữa, gật đầu với Ngô Vũ.
Ngô Vũ hít một hơi thật sâu, hai tay bắt quyết đánh ra vô số pháp ấn.
Một cái vàng sáng hình ngũ giác từ từ hiện ra trước mặt hắn.
Từ quầng sáng léo lên quang mang bảy màu, phát ra một luồng hấp lực.
Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang lên, pho tượng vỡ vụn ra làm vô số mảnh. Thanh âm thi khôi lạnh lùng truyền đến:
– Chủ nhân! Lần này xem ngươi chạy trốn đi đâu.
Nét mặt Ngô Vũ hoảng sợ, không đợi truyền tống trận đả thông hết, hét lên một tiếng:
– Tiểu hữu! Đi mau! Lão phu có thể thoát hiểm hay không đều dựa hết vào ngươi. – Nói xong thân thể hắn biến mất, chui vào trong người đá.
Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm thoáng động, nhằm phía Truyền Tống trận lao tới. Lúc này, Truyền tống trận đang dao động, có dấu hiện bị biến mất.
Quái nhân hơi do dự một chút rồi cũng theo Vương Lâm, vọt vào truyền tống trận.
Đúng lúc này, pho tượng ầm ầm sập xuống. Ánh mắt nam tử lộ vẻ châm chọc, đang định nói chuyện chợt cứng người nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, mà biến sắc.
Sau khi Vương Lâm tiến vào trong truyền tống trận liền cảm giác như bước vào một cái thông đạo. Thân thể hắn như bị kéo dài ra vô hạn. Bên người hắn vô số điểm sáng lóe lên.
Hắn nhìn về phía sau, quái nhân a Ngốc cũng kinh ngạc đi sau hắn, không ngừng ngó nghiêng xung quanh. Sau khi thấy Vương Lâm nhìn mình, hắn liền nhe răng cười, không còn cảnh giác, ánh mắt chi có sự ngơ ngác.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cũng xuất hiện một vùng ánh sáng sáng ngời. Ở đó, quang mang càng lúc càng nhiều, gần như bao phủ cả thông đạo. Ngay sau đó, một lực hút mạnh mẽ chợt xuất hiện, thân thể Vương Lâm và a Ngốc nhanh chóng bị hút vào.
Thi Âm tông là một tông phải ma đạo trong Triệu quốc. Thực lực tuy kém hơn so với Ma Đạo đệ nhất tông – Thiên Đạo môn. Nhưng lại hơn ở sự thần bí khó lường.
Tông môn có bao nhiêu đệ tử, nằm ở đâu, hay trong tông môn có bao nhiêu cao thủ Nguyên Anh kỳ, không có một người nào ở ngoài lại biết được.
Thậm chí còn có lời đồn Thi Âm tông đã bị diệt môn từ nhiều năm trước.
Tóm lại đây là một môn phái có rất nhiều tiếng đồn. Nhưng nó lại là một môn phái mà người ta không thể nào quên được. Mà điều này thì hậu thế có thể hiểu được.
Đó chính là công pháp tu luyện của Thi Âm tông.
Đệ tử Thi Âm tông cả đời chỉ có một cơ hội tế luyện một cái thi thể. Một khi tế luyện thành công thì cả đời sẽ không thay đổi.
Đây là một công pháp có rất nhiều kỳ tích.
Đệ tử Thi Âm tông ngoại trừ tu vi của bản thân thì tu vi của thi khôi cũng rất quan trọng. Nói công pháp này có nhiều kỳ tích chính là bởi vì năm trăm năm trước, một đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ của Thi Âm tông lại có thể mang theo một thi khôi có thực lực Nguyên Anh kỳ.
Mặc dù, cuối cùng tên đệ tử đó biến mất. Nhưng sự xuất hiện của hắn khiến cho cả tu chân giới Triệu quốc rung động. Nhất là những người có tu vi thấp đều mơ tưởng được vào Thi Âm tông.
Có điều, mặc cho mọi người tìm kiếm, sơn môn của Thi Âm tông vẫn giống như một đám mây khói mờ ảo, không người nào tìm thấy.
Ở cực tây của Triệu quốc có một cái bình nguyên rộng lớn. Nơi này hàng năm bị khí âm hàn bao phủ. Cho dù là người tu tiên cũng có ít người tới đây.
Bởi vì nơi này ngoài việc bị hàn khí bao phủ thì cao thủ Nguyên Anh kỳ
cũng không muốn tiếp xúc với làn khí đó. Dưới Nguyên Anh mà chạm vào chắc chắn bị thương.
Ở đây có một thứ cấm chế lợi hại, chắc chắn có một loại bảo vật nào đó. Ý nghĩ đó đều có trong đầu cả mỗi một người tu chân. Vì vậy mà mấy tên ma đầu đã dẫn theo ma đạo cao thủ tiến vào. Mất mấy tháng, cuối cùng cũng phá được cấm chế, đi vào.
Nhưng mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên khi trên bình nguyên hoàn toàn trống trải, chẳng có gì đặc biệt. Đám người trong ma đạo tìm tòi xuống tận dưới lòng đất, cuối cùng cũng không tìm được cái gì.
Lần tầm bảo này đã biến thành một việc hài hước, bị liên minh chính đạo cười nhạo.
Dần dần, bởi vì nơi đây có cấm chế lợi hại mà lại không có bảo vật gì nên nó bị mọi người lãng quên.
Tại trung tâm của bình nguyên có một chỗ bị sương mù bao phủ.
Trong đám sương mù đó có một cái chiểu trạch rộng lớn. Dưới chiểu trạch chính là một cái động khổng lồ. Bên trong động có vô số nhánh thông đi các nơi. Mỗi một nhánh lại thông với một cái động nhỏ. Từ những cái động nhỏ đó lại có vô số thống đạo. Gần như dưới nền đất của toàn bộ bình nguyên có vô số cái động.
Nơi này chính là sơn môn của môn phái ma đạo thần bí nhất Triệu quốc, Thi Âm tông.
Cái động chính giữa, rộng bằng mấy cái đại điện của Hằng Nhạc phái. Xung quanh động có tám cây cột bằng gỗ màu tím, dựng thẳng đứng, hợp thành một cái pháp trận. Một tia linh lực từ bên trong chầm chậm lan ra.
Trên tám cây cột gỗ có khắc vô số ký hiệu cổ quái và đồ án. Xung quanh tám cây cột gỗ tỏa ra ánh sáng màu vàng. Từ trên nhìn xuống, những vòng sáng đó giao hòa với nhau tạo thành một cái lồng sáng, che kín nơi đây.
Trên tám cây cột gỗ, có tám thanh niên đang khoanh chân ngồi. Phía sau mỗi người đều có một cái quan tài.
Lúc này, trong vòng sáng của tám cây cột gỗ, chợt có năm người xuất hiện. Một trong năm người là thiếu niên mặc áo màu lam. Ngay cả quan tài cũng màu lam, xuất hiện trong trận pháp.
Một trong những thanh niên đang ngồi trên tám cây cột gỗ chợt mở mắt, lãnh đạm nhìn những người mới đến, lạnh lùng nói:
– Từ đâu đến?
Lam y thiếu niên vội khom người, cung kính nói:
– Nhị cấp tu chân quốc, Thi Âm tông LỖ quốc, Lâm dịch tới tham gia kiểm tra tấn cấp.
Thanh niên liếc mắt nhìn đối phương một cái, lạnh nhạt nói:
– Động thứ mười tám bên phải. Đi đi.
Thiếu niên cung kính ôm quyền, đi ra khỏi trận pháp. Sau khi tính toán một lúc liền chui vào một trong những thông đạo xung quanh.
Thanh niên gật đầu, không nói tiếng nào, nhắm mắt lại.
Mấy canh giờ tiếp theo lại có mấy người lần lượt đi ra từ trong trận pháp. Trong đó, người có tu vi cao nhất, khi xuất hiện, vòng sáng liền nháy lên mười ba lần. Trong tám thanh niên có hai người liền mở mắt.
Thời gian cứ thể trôi đi, đột nhiên quang mang trên trận pháp lại nháy lên sáu cái.
Trên cự mộc, một thanh niên liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trận pháp. Đúng lúc này, quang mang lại lóe lên bảy cái.
– A? – Lại có một thanh niên nữa mở mắt. Cả hai người chăm chú nhìn vào trận pháp.
Ngay sau đó, trận pháp lại lóe lên, số lần chớp sáng nháy mắt đã đạt tới hai mươi tám cái.
– Xem ra lại có một vị tiền bối tới đây. – Thêm hai thanh niên nữa mở mắt. Bốn cặp mắt có chút tôn kính, nhìn vào trận pháp.
Lời nói vừa dứt, linh khí bên ngoài trận pháp thu lại trong giây lát.
Những tiếng ầm ầm từ trong trận pháp phát ra, số lần chớp sáng của quang giới nhanh chóng tăng lên, cuối cùng tỏa ra ánh sáng liên tục.
Bốn người còn lại cũng đều mở mắt. Khi số lượng chớp sáng của quang giới đạt tới bốn mươi mốt cái, tám người nhanh chóng đứng dậy. Tất cả quỳ một gối xuống, hay tay tạo thành một thủ ấn quỷ dị, cao giọng hô lên:
– Cung nghênh tiền bối.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!